73

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Này, anh làm sao vậy, thả em ra."

"Cẩn thận con!"

"Ô ô......"

Sau một đêm mưa phùn, vốn định ngày hôm sau sẽ đến bệnh viện thăm lão gia tử nhưng Lâm Nguyên lại không đi được.

Những người hầu dọn dẹp biệt thự cả ngày chưa thấy Nguyên thiếu gia ra khỏi phòng ngủ. Ba bữa sáng, trưa, tối đều được tiên sinh tự mình đưa đến lầu hai.

Trợ lý Tôn sáng sớm đã tới biệt thự, chuẩn bị đưa tổng tài đến khách sạn dự cuộc họp có chính khách tham dự.

(*Chính khách :nhà chính trị, người cai trị, chính trị gia là một người tham gia trong việc gây ảnh hưởng tới chính sách công và ra quyết định. Trong đó bao gồm những người giữ những vị trí ra quyết định trong chính phủ và những người tìm kiếm những vị trí đó, dù theo phương thức bầu cử, bổ nhiệm, đảo chính, gian lận bầu cử, quyền thừa kế hay các phương thức khác. )

Mãi đến nửa tiếng trước cuộc họp, anh mới thấy Viêm Đình xuống lầu, trên người vẫn mặc áo choàng tắm.

Thắt lưng buộc chặt, nhưng dấu răng bị gặm trên cổ rõ ràng là không thể bỏ qua.

"Viêm tổng, ngài......"

"Để Phó chủ tịch Triệu đi họp."

Tôn Khinh chưa kịp trả lời thì đã thấy tổng tài quay lên lầu với một cốc sữa nóng.

Nhìn thoáng qua, đã biết Nguyên thiếu gia đang khát.

Mưa đêm tạnh gần rạng đông, ánh ban mai phản chiếu trên sương, khúc xạ ánh sáng lung linh.

Ánh sáng mặt trời bị tấm rèm che dày đặc cản lại, không một dấu vết lọt vào.

Trong phòng ngủ chính cuối hành lang tầng hai, ánh đèn mờ ảo. Giữa chiếc giường rộng rãi được uốn một vòng cung nhỏ.

Lâm Nguyên ôm bụng bầu cuộn tròn thành quả bóng nhỏ ngủ một giấc thật yên bình và ngọt ngào.

rít ...

Tiếng mở cửa làm rối loạn nhịp thở nông vọng lại nhanh chóng bị không khí ấm áp từ máy điều hòa nhấn chìm.

Viêm Đình quay người đóng cửa cho kỹ, bưng nhiệt ly sữa bò ấm nhẹ nhàng đi về phía giường lớn.

Vừa ngồi xuống, chiếc nệm hơi trũng như muốn quấy rầy giấc ngủ của anh chàng nhỏ bé.

Phần phồng ở giữa tấm chăn bông khẽ nhúc nhích và phát ra vài tiếng khịt mũi khe khẽ.

Lòng bàn tay Viêm Đình nhẹ nhàng vỗ qua chăn "Bé con, em không phải khát sao?"

Âm thanh dỗ dành nhỏ nhẹ tan vào hơi nóng, một lúc sau một cái đầu mềm mại bật ra khỏi chăn.

Lâm Nguyên vừa tỉnh ngủ, mơ hồ lẩm bẩm nói, mái tóc đen mềm mại rối tung trên trán phủ lên vài sợi mềm mại, rất đáng yêu.

Cũng thực đáng thương.

Mí mắt sưng tấy, môi sưng mọng, thậm chí trên má còn có vết đỏ do từng ngụm từng ngụm cắn để lại.

Chưa kể, giữa cổ hoàn toàn không có chỗ nào bình thường.

Đêm qua, Viêm Đình dường như đã phát điên, đem cậu lăn lộn một cách thảm thương.

Đứa trẻ trong bụng Lâm Nguyên đã lớn tháng, chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ gây ra tai họa. Dù Viêm Đình không thể kiểm soát được tính chiếm hữu của mình như thế nào, đúng mực vẫn phải có.

Những cảm xúc không thể trút bỏ nhanh chóng, hắn đã kiềm chế và giải tỏa từng chút một.

Lâm Nguyên được nghiền mịn suốt đêm cho đến khi bình minh ló dạng, phải ngủ thiếp đi.

Tấm thảm ướt đẫm, tất cả đều là chất lỏng rỉ ra từ cơ thể cậu.

Khi cả hai ôm chặt, quần áo của Viêm Đình đều lấm lem và ướt sũng.

Mùi bị không khí ấm bốc ra, đến bây giờ vẫn chưa tan biến, cứ xộc vào mũi.

Lâm Nguyên buồn ngủ đến mức không muốn mở mắt. Cậu duỗi cánh tay trắng nõn gầy guộc về phía trước, giọng mũi mềm mại mị hoặc, khiến hắn cảm thấy đau "Em khát."

Cậu tối hôm qua kêu to trong thời gian quá dài, giọng nói khàn khàn đến mức không thể tin được.

"Em yêu, nước đến rồi." Viêm Đình siết chặt cổ tay mịn màng của cậu và ôm người vào lòng.

Vành cốc kề sát vào môi, Lâm Nguyên hé răng, nuốt từng ngụm nhỏ.

Vài giọt sữa trắng đục chảy ra từ khóe miệng ướt át, Viêm Đình nhẹ nhàng lau sạch bằng đầu ngón tay mềm mại của mình.

Lâm Nguyên vẫn đeo chiếc vòng bạc trên cổ, mặc dù nó đã được đánh bóng và bo tròn nhưng nó vẫn là kim loại và không đủ mềm mại.

Làn da trắng nõn và mềm mại trên cổ đã bị mài ra một vòng tròn mỏng đỏ, chồng chất lên dấu hôn mà Viêm Đình đã nhấm nháp khi không thể chịu đựng được đêm qua.

Kim loại màu bạc phát ra ánh sáng lạnh lẽo, khiến làn da trắng nõn và non nớt của Lâm Nguyên càng thêm mịn màng. Hầu kết nhỏ của cậu trồi lên rồi rơi xuống khi nuốt nước vào, miệng Viêm Đình khô khốc khi nhìn, ngón tay bất tri bất giác vuốt ve gáy cậu rồi nhào nặn nhẹ nhàng.

"Ô......"Cú chạm đột ngột khiến vai Lâm Nguyên run lên, dòng sữa đã muộn nuốt không trôi trượt xuống khóe miệng.

Viêm Đình cúi nghiêng người và nhấp một ngụm sữa tràn ra khóe miệng.

"Bé yêu, thật ngọt ngào."

Lâm Nguyên nhướng đôi mắt hổ phách nhìn hắn chằm chằm "Đừng ... đó là..."

"Thứ nào em đã từng uống, đều rất ngọt." Viêm Đình mỉm cười hôn một cái lên đôi môi ướt át, dùng lòng bàn tay nâng lấy đáy cốc, sủng nịch dỗ dành "Ngoan, uống xong đi."

Lâm Nguyên cắn môi lắc đầu, đôi mắt trong veo ươn ướt "Không uống, no."

Thấy cậu thật sự không muốn, giọng nói khàn khàn của cậu đã rõ ràng hơn trước rất nhiều, hắn ngẩng đầu lên, uống cạn nửa ly sữa còn lại.

Kim loại vốn lạnh, áp sát vào da và nhiễm nhiệt độ cơ thể.

Lâm Nguyên nép vào vòng tay của người đàn ông, đưa tay lên sờ vào vòng cổ, khóe miệng đang mím lại chậm rãi nhếch lên.

Cậu khá thích món đồ trang trí này, nó không gây khó chịu khi đeo và nó còn có tên viết tắt của tên Viêm Đình trên đó.

Khi Lâm Nguyên cúi đầu, làn da dưới cổ áo sau gáy lộ ra, Viêm Đình bắt được những vết đỏ bị cọ xát, hai mắt tối sầm lại.

"Nguyên Nguyên, chúng ta đem cái này tháo ra đi."

Viêm Đình vươn tay ra, bị Lâm Nguyên bắt lấy "Đây không phải là thứ anh đã đưa cho em sao? Làm sao anh có thể lấy lại những thứ đã đưa?"

"Không phải lấy lại đâu, cởi ra trước rồi sau hãy mang lại." Viêm Đình kiên nhẫn dỗ dành, nhưng không ngờ đứa nhỏ lại có vẻ thích như vậy.

"Hiện tại em muốn đeo." Lâm Nguyên che cổ không cho hắn làm.

Cậu mếu máo ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt thâm thúy của Viêm Đình nhìn cậu, trong nháy mắt bối rối nói: "Không được sao?"

Như thế nào không được.

Viêm Đình có ham muốn kiểm soát và chiếm hữu mạnh mẽ, thường cố ý kiểm soát và áp chế nó, sợ mình làm cho cậu sợ hãi.

Nhưng hiện tại xem ra, tiểu hài nhi tựa hồ cũng rất thích.

Lâm Nguyên đợi một lúc, nhưng không có nghe thấy câu trả lời của Viêm Đình cho rằng hắn không đồng ý nên cậu muốn thảo luận lại.

Khi cậu nghiêng đầu, miệng đã bị hôn lên.

Nụ hôn của Viêm Đình gấp gáp, không giống một nụ hôn mà giống như gặm cắn hơn.

Sau khi kết thúc, miệng của Lâm Nguyên càng sưng hơn.

Lần này ra ngoài gặp người lại càng không thể.

Cậu đeo vòng cổ ngủ một cách mãn nguyện trên giường cả ngày.

Sáng hôm sau tỉnh lại,Lâm Nguyên mơ mơ màng màng, còn chưa kịp mở mắt liền ngẩng đầu sờ vòng cổ trên cổ  như là sợ hãi thời điểm đang ngủ bị người ta trộm .

Vòng cổ vẫn còn đeo ở trên cổ, nhưng chất liệu không giống nhau, sờ lên thấy mềm.

Lâm Nguyên gãi gãi, kéo lên mũi nhẹ ngửi, nghe thấy được mùi thuộc da .

Kim loại cứng, đeo lâu gây khó chịu. Viêm Đình thừa dịp cậu ngủ và thay nó bằng một chiếc màu đen bằng dây da đen.

Cái này, Lâm Nguyên cũng thích.

Sau khi chạm vào nó, cậu vùi vào vòng tay ấm áp trước mặt, đánh hơi thấy hơi thở độc nhất thuộc về Viêm Đình , rồi lại chìm vào giấc ngủ.

Khi tỉnh lại lần nữa, ý thức trở lại trước khi mở mắt, Lâm Nguyên đã cảm thấy mình động đậy.

Bên tai là tiếng vang động cơ ô tô, cũng không ồn ào.

Cậu chép chép miệng, ôm cổ Viêm Đình cọ cọ, lười biếng hỏi: "Chúng ta đi đâu ?"

"Đi bệnh viện." Viêm Đình xoa xoa khóe miệng chảy ra nước miếng của cậu.

"Ồ." Lâm Nguyên ồm ồm mà lên tiếng  tựa đầu vào vai cha của nhãi con , hô hấp dần trở nên đều đều.

Ngủ rất nhanh, cũng không biết vừa rồi có nghe rõ không.

Lâm Nguyên ngủ một giấc, vừa tỉnh dậy thì xe đến bệnh viện liền dừng ở bãi đậu xe bên đường.

Mở mắt ra, giật mình nhìn tấm biển bệnh viện ngoài cửa kính xe "A? Em sắp đi kiểm tra lại lần nữa sao?"

Cậu còn một thân dấu vết của ngày hôm qua kia còn chưa có biến mất đâu, không thể bị bác sĩ thấy.

Chỉ có một mình cậu ở trong phòng với Viêm Đình, mặc kệ chơi như thế nào, Lâm Nguyên cũng có thể. Nhưng một khi đi ra ngoài, da mặt rất mỏng, nếu  bị Viêm Đình trêu chọc vài câu, đã có thể đỏ từ tai đến gốc cổ.

Lâm Nguyên giống như một con thỏ sợ hãi, sốt sắng nhìn Viêm Đình yêu cầu hoãn lại cuộc hẹn khám thai. Ít nhất nó phải được đẩy sang ngày mốt, không, là ngày kia.

Cậu mở miệng, trước khi Lâm Nguyên kịp nói gì, Viêm Đình đã bế lên rồi nhẹ nhàng giải thích "Hôm nay sẽ không khám, chúng ta đi gặp cha anh."

Lâm Nguyên ngậm miệng không nói nữa.

Trên đường Viêm Đình ôm cậu đi vào cổng bệnh viện đến tầng có phòng bệnh của lão gia tử , Lâm Nguyên âm thầm kiểm tra từ trên xuống dưới toàn bộ cơ thể.

Quần áo hoàn hảo, không bị lố lăng ô dề.

Chiếc khăn được quấn chặt che được tất cả các dấu hôn trên cổ.

Không tồi, cậu rất hài lòng với cách mình trông như thế này.

Trước đây, Lâm Nguyên luôn miệng nói muốn tìm cơ hội xông tới trước mặt lão gia tử, nói thật cho ông biết Viêm Đình đã có đối tượng, không cần xen vào nữa.

Rốt cuộc, đến lúc gặp gia trưởng  Lâm Nguyên vẫn không tránh được luống cuống.

Sau khi kiểm tra quần áo, cậu vẫn vùi đầu vào im lặng. Sau khi lên đến tầng bảy, kêu gào yêu cầu Viêm Đình thả mình xuống và để cậu tự đi.

Chống chân xuống sàn, sau khi đứng vững Lâm Nguyên vẫn đứng tại chỗ bất động. Kéo khăn cổ quấn chặt lại, bằng mắt thường có thể thấy được sự khẩn trương .

Viêm Đình ôm lấy cậu, vỗ nhẹ vào lưng "Nguyên Nguyên, đừng sợ, cha anh không ăn thịt người. Ông ấy già rồi, nếu đánh cũng không đánh lại em."

"???"Lâm Nguyên khóe miệng giật giật, không biết nên nói cái gì.

Ông già đánh nhau với người bầu. Một người chống gậy run rẩy, không đứng vững được, người kia bụng to, khó đi lại. Cuộc chiến phải thật ngoạn mục.

Họ Viêm kia, chỉ có anh dám nghĩ tới.

Thở dài, Lâm Nguyên ghét bỏ trợn mắt một cái, một chút cũng không căng thẳng nữa.

Phòng bệnh nơi lão gia tử nằm rất rộng rãi, cửa sổ sáng sủa sạch sẽ mà có vẻ trống trãi.

Ông cưới bốn người vợ và sinh được ba người con trai. Sau khi về già, lại kết hôn với một người phụ nữ kém mình hơn 40 tuổi.

Trước đây vẻ vang bao nhiêu thì khi bị ngã và nhập viện, mới biết mình không còn gì nữa.

Một người phụ nữ trẻ đẹp, lý do cưới ông chỉ vì tiền. Sau đó cô ta phát hiện ra mình không có chút gì trong di chút nên đã dọn ra khỏi nhà cũ, không bao giờ đến bệnh viện thăm chứ đừng nói đến chăm sóc ông.

Một mình cô độc, trải qua phồn hoa, khống chế quyền thế, hưởng thức nhiều phong cảnh, lại cô đơn chiếc bóng một mình .

Tất cả của cải không khác gì bọt nước..

Viêm Đình nắm tay Lâm Nguyên , khi đẩy cửa vào phòng, ông lão đang dựa vào xe lăn, phơi nắng bên cạnh giường.

Người chăm sóc ông thì ngủ gật trên chiếc ghế đẩu trong góc.

Căn phòng rất yên tĩnh, ánh nắng ấm áp từ cửa sổ chiếu vào tạo ra ảo giác rằng năm tháng thật yên tĩnh.

Những gì nằm bên dưới sự bình lặng là sự thê lương của cô đơn.

Nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra, lão gia tử cũng không quay đầu lại, chỉ nhẹ giọng nói: "Con đã tới rồi."

Mấy ngày nay chỉ có con út vào viện thăm ông cụ.

"Ừm." Viêm Đình đóng cửa bằng tay trái, ngăn cái lạnh của mùa đông từ bên ngoài.

Lâm Nguyên nắm lấy tay hắn, lo lắng đi tới đi lui.

Viêm Đình nắm lấy tay cậu  đan các ngón tay vào nhau, nói nhỏ với cha mình: "Con đưa Nguyên Nguyên và đứa nhỏ đến gặp cha." 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net