75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi lão gia tử còn trẻ, cũng là một con hổ lớn ở thành phố A, bộ dạng khiến tất cả mọi người trong giới kinh doanh đều phải biến sắc khi nhắc đến.

Khi đó, nhà họ Viêm ở trước ánh đèn sân khấu, không chỉ bị để mắt bởi những gia tộc khác ở thành phố A mà còn theo dõi sát sao bởi phía trên. Chỉ cần sai lầm một chút, của cải tích lũy cả trăm năm sẽ bị tiêu tan.

Công cao lấn chủ, cực thịnh tất suy

(*cực thịnh tất suy để nhắc nhở con cháu mình biết rằng một việc khi đi đến cực độ tới giới hạn thì tức khắc sẽ đổi chiều.

"công cao lấn chủ" kẻo trở thành kẻ thiếu tôn trọng bề trên, trở thành cái gai mà sếp nào cũng muốn "trừ khử".)

Sau khi Viêm Đình trưởng thành, lão gia tử dần giao quyền và để hắn quản lý hầu hết tài sản của Viêm gia . Phần còn lại sẽ trực tiếp quyên tặng.

Quyền lực của Viêm gia từ từ suy yếu, Tần gia vươn lên hàng đầu. Tại thời điểm này, Viêm gia không còn là con chim đầu đàn, tình thế mới trở nên hòa hoãn.

Vị vương giả trên con sông đầy sóng gió, làm sao có thể tránh khỏi nguy cơ từ bốn phía cuồn cuộn sóng biển.

Nhưng thời gian thật tàn nhẫn, tất cả những ai đã từng bước qua nó đều không thể thay đổi cái kết cục sẽ già đi.

Cho dù lão gia tử có miễn cưỡng thế nào, thì thế giới tương lai vẫn là của người trẻ tuổi.

Một đời, mười năm ánh sáng.

Nửa đời người, tất cả tâm sức và thời gian của ông cụ đều dành cho cơ nghiệp của tổ tiên, vì thế mà bỏ qua tình cảm gia đình.

Bây giờ nửa người đã bị chôn vùi trong lòng đất, ông mới chợt nhận ra mình muốn bù đắp điều gì.

Nhưng đột nhiên nhận ra rằng các con trai đã lớn, mỗi người đều có ý nghĩ ​​riêng của mình, rốt cuộc người cha như ông ấy đã không còn cần thiết nữa.

Người già không muốn thừa nhận rằng chính mình không còn hữu ích cho xã hội này nữa. Điên cuồng dùng cách cực đoan nhất để chứng minh rằng mình vẫn còn có năng lực, vẫn còn tinh thần cao và tham vọng lướt trên những con sóng trong quá khứ.

Tuy nhiên, nó sẽ chỉ làm cho mọi thứ trở nên tồi tệ hơn, nó không thể thay đổi sự thật rằng ông đã già.

Khoảnh khắc nghe Lâm Nguyên nói rằng mình có thai, trong lòng lão nhân lập tức tràn ngập cảm xúc lẫn lộn. Có sốc, không tin, hối hận và tự trách ... Những cảm xúc phức tạp va chạm vào trái tim yếu ớt của ông.

Cơ thể vững chắc này từng nâng đỡ một nửa nền kinh tế của Thành phố A này đột ngột sụp đổ.

Mọi thứ không thể trở lại như xưa.

Cho dù bạn bao nhiêu tuổi, bạn vẫn sẽ già.

Không thể nào không phục mình già, chung quy vẫn là già rồi.

Bên ngoài phòng cấp cứu, Viêm Đình không yên tâm để Lâm Nguyên đến gặp cha mình một mình. Đứa bé được anh bảo vệ trong lòng bàn tay, không được phép bị ai ức hiếp.

Lâm Nguyên cười vỗ vỗ cánh tay hắn "Không sao, anh còn sợ cha anh ăn thịt em sao?"

Viêm Đình vẫn không đồng ý.

Hắn có thể đưa ra quyết định một cách dứt khoát trong mọi việc, kể cả khi dính vào một vụ án kinh tế lớn và bị cảnh sát điều tra còng tay,  cũng không bao giờ sợ hãi.

Trừ bỏ Lâm Nguyên.

Trong những vấn đề liên quan đến Lâm Nguyên, dù là chuyện lớn hay nhỏ hắn đều sẽ cẩn thận, không thể chấp nhận cho một sai sót nhỏ nhất. Ngay cả sự nguy hiểm tiềm ẩn cũng không được phép xuất hiện một chút.

"Không được, anh đi với em." Khuôn mặt Viêm Đình ủ rũ, lông mày lạnh lùng môi mỏng vẽ thành một đường thẳng. Sự ngột ngạt trên gương mặt vô cùng nặng nề, trông vô cùng dọa người.

Y tá đến nói chuyện, cúi đầu chờ đợi bị áp lực mạnh mẽ làm cho sợ hãi, không dám nói thêm nữa.

"Nhưng mà ..." Lâm Nguyên cảm thấy lão gia tử chỉ gọi một mình mình, hai người cùng nhau đi vào giống như có chút cũng không cho ông mặt mũi.

Cậu chỉ là một đứa trẻ. Nếu có chuyện gì xảy ra mà hắn không tìm thấy cậu, thì hắn sẽ phát điên mất. 

"Ông ấy là cha của anh, ông ấy nhất định sẽ không làm gì em đâu." Lâm Nguyên nắm lấy tay Viêm Đình  sờ lên chiếc đồng hồ trên cổ tay hắn, cậu rất muốn nó.

Phiên bản giới hạn của Patek Philippe, trị giá bảy con số đeo một cái trên tay, trang nhã và sang trọng.

Lâm Nguyên biểu hiện sự yêu thích không buông tay, một chút cũng không che giấu chính mình muốn coi nó như của riêng mình, tháo chiếc đồng hồ ra và thì thầm:"Trong bụng em còn có con của anh đấy. Dù cha anh có ác độc đến cũng không đến mức động thủ với cháu của mình ."

Sau khi nói xong, Lâm Nguyên đeo đồng hồ lên cổ tay, ngắm nghía một hồi lại nghe Viêm Đình đáp: "Anh không tin ông ấy."

... Người cha này có lẽ thực sự tồi tệ! Thật đáng giận khi ông ấy thậm chí không thể có được sự tin tưởng của con trai mình.

Lúc còn trẻ, khẳng định ông là một người chỉ lo thứ bên ngoài mà không màng đến gia đình.

Là một người hộ phu cuồng ma, Lâm Nguyên sẽ không bao giờ nghĩ rằng Viêm Đình đã làm điều gì sai .

(Hộ phu cuồng ma: rất thích chồng mình, không phân biệt được phải trái thị phi đúng sai, cưng chiều chồng mình vô điều kiện.)

Dù sai thì cũng phải là lỗi của người khác.

"Được, vậy anh vào với em đi." Với vẻ mặt tối tăm như vậy của Viêm Đình, Lâm Nguyên sợ nếu hắn ở bên ngoài sẽ đánh người, dọa những cô gái nhỏ đi ngang qua.

Đồng hồ đeo ở trên cổ tay Lâm Nguyên lớn hơn rất nhiều, hơn nữa mặt đồng hồ cũng cực rộng, không vừa vặn với cổ tay trắng gầy của cậu, vẫy vẫy một chút sẽ rơi ra.

Chiếc đồng hồ trị giá hơn một triệu nhân dân tệ được Lâm Nguyên nâng niu, sợ rằng nó sẽ bị vỡ, vì vậy cậu đã do dự không biết có nên trả lại cho Viêm Đình hay không.

Do dự một hồi liền cất vào túi mình, như một con Tì Hưu nhỏ không có vào không có ra.

Trong phòng cấp cứu, ông cụ đã tỉnh nằm trên giường không thể cử động được.

Nhìn thấy Lâm Nguyên không phải người duy nhất đi vào, nam tử cao lớn đi theo phía sau, vẻ mặt bất mãn suy sụp "Con ở đây làm gì, đi ra ngoài."

Trước khi ngất đi, Viêm Đình vẫn là đứa con trai cưng yêu quý nhất của cha mình, một tiếng là A Đình hai tiếng là A Đình .

Sau khi tỉnh dậy, chỉ có một giọng điệu khiển trách.

Tốc độ lật mặt của ông lão còn nhanh hơn lật bánh tráng, nếu nghỉ hưu mà đi làm có thể sẽ kiếm bộn tiền bằng cách đến quán trà biểu diễn đổi mặt.

Ở trong bệnh viện này thật sự là nhân tài không được trọng dụng.

Lâm Nguyên than thở trong lòng, nắm chặt lấy tay Viêm Đình vừa muốn nói đỡ chồng, vừa thẳng mặt lạnh lùng nói: "Người ở chỗ này, cũng không đi đâu hết. Ngài có gì muốn nói thì nói, nếu không thì chúng con muốn đi ăn cơm."

Các bác sĩ và y tá sơ cứu cho bệnh nhân vừa rồi vẫn chưa rời đi, bên cạnh đang thu dọn dụng cụ. Nghe đến đây, tay cầm dụng cụ run lên, trong lòng trào dâng một cơn bão.

Trưởng bối vẫn đang nằm trong phòng cấp cứu, tiểu bối không những không lo lắng mà còn muốn đi ăn cơm.

Hào môn, quả nhiên là hồ nước sâu.

Lão gia tử vừa rồi ngất đi bởi vì cảm xúc quá kích động, khí huyết dâng trào, tim đập dồn dập. Cứ từ từ, thì không có gì to tát nữa.

Lý do tại sao ông muốn nhìn thấy Lâm Nguyên trong phòng cấp cứu là để tránh con trai mình.

Không ngờ, cậu con trai nhỏ luôn kiêu ngạo, lãnh đạm và thu mình, ai cũng chướng mắt lại trở thành con sâu theo đuôi một cậu bé.

Ông lão không thể hình dung nổi làm thế nào mà người kế vị mà ông đã tốn rất nhiều tiền và thời gian bồi dưỡng lại trở nên như thế này.

Quả thực chính là lãng phí tâm huyết cùng công sức nhiều năm bồi dưỡng như vậy của ông.

Ông lão rất bất mãn nếu Lâm Nguyên không có mặt, ông ta đã tức giận ngay tại chỗ mà mắng con trai mình.

Mà Lâm Nguyên vẫn ở đó, ông sợ làm cho người ta sợ.

Này da thịt non mịn, tuổi còn nhỏ, vừa thấy chính là không chịu được sợ hãi.

Ông lão nắm lấy lan can bên giường, bàn tay gầy guộc già nua run rẩy, cố kìm lại cơn tức giận.

Ông không nói lời nào, nhìn bụng Lâm Nguyên, đôi mắt già nua và đục ngầu đã phủ một tầng sương mù, khóe mắt vô thức trở nên ướt át.

Suy nghĩ và mong chờ bấy lâu, thì cháu của ông đột nhiên xuất hiện, ông thực sự không biết phải phản ứng như thế nào.

Nếu không phải cháu trai, cháu gái cũng không sao.

Ở tuổi già mà có con cháu đầu ấp tay gối cũng là một điều may mắn. Còn việc kinh doanh của gia đình, để cho các thế hệ trẻ lo đi.

Sau khi vào phòng cấp cứu, ông lão đột nhiên nghĩ thông suốt

"Con lại đây." Ông lão ra hiệu với Lâm Nguyên, đôi mắt mờ đục nhưng vẫn sắc bén trở nên dịu dàng, ngay cả giọng điệu cũng không khó chịu như trước.

Lâm Nguyên tiến lên một bước.

Sau khi suy nghĩ, lại tiến thêm một bước nữa.

Mãi cho đến khi hai bàn tay teo tóp của ông lão chạm vào bụng, mới dừng lại.

Người già đang già đi và sắp chết.

Thai nhi đầy sức sống, sắp được sinh ra.

Một già một trẻ là sự tiếp nối của cuộc sống.

Lâm Nguyên đứng một hồi cũng không nghe thấy tiếng động, cúi đầu định hỏi thì tình cờ nhìn thấy ông cụ đang lặng lẽ lấy tay lau nước mắt.

Sửng sốt mím môi, Lâm Nguyên âm thầm đem lời nói đến bên miệng nói nuốt trở vào.

Nhìn không ra đây là lão gia tử, còn rất sĩ diện.

"Nếu ngài có gì muốn nói, chúng ta hãy về phòng nói chuyện đi. Ở chỗ này sẽ làm ảnh hưởng đến công việc của các bác sĩ khác." Thân mình nặng đến mức Lâm Nguyên không đứng dậy được nữa. Cậu cảm thấy dấu hiệu chuột rút ở chân đang nổi lên, không quan tâm đến việc an ủi ông lão tâm thủy tinh nữa, lùi lại vài bước ngả vào vòng tay của Viêm Đình, thì thầm: "Anh ôm em về được không ? "

Để không bị sưng chân như voi, cái gì mặt trong mặt ngoài thẹn thùng mặt đỏ, Lâm Nguyên đã vứt bỏ tất cả.

Có người ôm, sao phải tự mình đi.

Không phải tự mình làm mình mệt sao.

Ông lão đang lặng lẽ lau nước mắt vừa rồi suýt nữa phun ra một ngụm máu già khi nghe thấy lời cậu nói. Bắp thịt trên mặt co giật hồi lâu, rốt cục nói: "Không ra thể thống gì!"

Lâm Nguyên nép vào vòng tay của Viêm Đình dựa đầu vào vai hắn, cố ý nói: "Ngài có thể thống vì ngài không có ai ôm. Vậy ngài sống lâu mấy năm, chờ con sinh nhãi con ra rồi nó trưởng thành sẽ ôm ngài."

Vừa mới nắm lấy cánh tay y tá ngồi dậy , ông lão dừng một chút, lắc đầu với đôi mắt ướt át, thở dài một mình: "Làm sao sống được đến lúc đó."

Thế giới từ nay sẽ vẫn thuộc về người trẻ tuổi.

Chúng ta, cũng nên lui.

Đem người bệnh một lần nữa đưa về phòng bệnh, lại cẩn thận kiểm tra một lần, khi bác sĩ và y tá ra về thì đã hơn một giờ chiều.

Lâm Nguyên bụng bây giờ không đói không được, ngày thường mười hai giờ ăn cơm đúng giờ, nhưng hôm nay lại đến muộn một tiếng.

Bụng đã đói cồn cào, cảm xúc trở nên cáu kỉnh, ngồi trên chiếc xe lăn cạnh cửa sổ,tay cầm một quả táo và gặm nhấm nó. Khi ông lão nằm xuống giường quay đầu nhìn sang, quả táo đã ăn hết gần hết.

"Cậu không thể học hỏi từ A Đình hành động thận trọng hơn. Quả táo cũng chưa rửa liền ăn, cũng không sợ tiêu chảy."

Hai má cậu phồng lên, nhét đầy như chuột hamster, nghe vậy Lâm Nguyên cũng không có phun ra hay nuốt vào, nhìn chằm chằm quả táo trong tay, bối rối.

... Không được rửa sạch? Mà vẫn cho nó vào bát đựng trái cây mà không cần rửa!

Cậu đã ăn hết rồi, thì cũng không cần nói ra cho biết.

Nuốt quả táo vẻ mặt hôi thối, Lâm Nguyên cảm thấy lão nhân, chính là ở cố ý chỉnh cậu.

 Không sạch sẽ ăn không sinh bệnh, Lâm Nguyên thật sự rất đói, huống chi là một quả táo chưa rửa, cho dù rơi trên mặt đất trong vòng ba giây cậu cũng có thể nhặt lên, tiếp tục ăn.

Khi Viêm Đình bước vào phòng với thức ăn mua từ căng tin bệnh viện, Lâm Nguyên đang ăn nửa quả quýt trên tay, bên cạnh chân có một đống vỏ cam và lõi táo.

Nhìn thoáng qua, sắc mặt của hắn liền đen ngay tại chỗ.

Vội vàng chạy tới, giật lấy quả cam trên tay đứa trẻ rồi nhét vào miệng, không nhai liền nuốt.

Thức ăn đột ngột bị cướp mất, Lâm Nguyên chưa kịp phản ứng thì đã bị một chiếc thìa nhét vào tay.

"Ăn cơm, về sau trước khi ăn cơm không được ăn tùm lum hết."

Kể từ khi mang thai, vấn đề thèm ăn của Lâm Nguyên không những không thay đổi mà còn ngày càng trầm trọng hơn. Chỉ cần ở nhà có gì ăn được là cậu nhét vào miệng.

Nhưng bụng to như vậy, ăn vặt nhiều quá, bữa chính sẽ không ăn được.

Viêm Đình đã cố gắng sửa vấn đề ăn những thứ khác của cậu nửa giờ trước bữa ăn chính, không ngờ chỉ trong vòng mười phút mình đến căn tin mua thức ăn, tiểu tổ tông không vâng lời này đã phá vỡ giới luật .

Đánh không được, mắng cũng không được.

Thậm chí nói nặng hai câu cũng khiến Viêm Đình cảm thấy đau lòng.

Lâm Nguyên cầm thìa và háo hức chờ Viêm Đình mở nắp hộp. Ngay khi cậu nghe thấy, là biết hắn đang tức giận.

w.attpad Kanya_2004

Lão lưu manh này tức giận vô cùng đáng sợ, khẳng định hai ngày sau nhất định không cho mình ăn vặt.

Cuộc sống mà không có đồ ăn vặt thật là tăm tối.

Vì khoai tây chiên, vì bánh kem phô mai , vì kẹo dâu tây, Lâm Nguyên lập tức nghĩ ra một kế hoạch, rụt rè nhìn vào sườn mặt của Viêm Đình , nhỏ giọng lại ủy khuất mà nói: "Chính là cha của anh đã kêu em ăn những thứ này để no bụng trước. "

Ném nồi ném tới thuận buồm xuôi gió, cực kỳ điêu luyện.

Ông lão không bao giờ tưởng tượng được rằng, mình sống 70 năm vẫn phải chịu tội cho một đứa trẻ thậm chí còn chưa đủ lông đủ cánh.

Cho dù có chết cũng có thể tức đến mức sống lại tại chỗ. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net