82

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Một mầm xanh trồi lên khỏi bùn đất, đung đưa hai cành và lá mỏng manh của nó, đối diện với những tia nắng ban mai đầu tiên.

Trong phòng bệnh rất an tĩnh, có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.

Viêm Đình canh giữ ở mép giường, một đêm không nghỉ. Những sợi râu lòi ra khỏi lớp biểu bì cứng chắc ở cằm và tôn lên khuôn mặt điển trai của hắn.

Khi y tá đẩy cửa bước vào, Viêm Đình vẫn cúi lưng nắm chặt tay Lâm Nguyên, giống như một tác phẩm điêu khắc không hề nhúc nhích mi mắt.

Môi mấp máy, cô y tá muốn nói vài lời an ủi. Nhìn thấy ánh mắt người nhà dán chặt vào mặt bệnh nhân, không dời đi một giây rốt cuộc lần nữa nuốt trở về trong bụng, không nói gì.

Cô cho thuốc hạ sốt lọ thủy tinh treo lơ lửng trên không, nhẹ bước lẳng lặng rời đi, giống như lúc cô đến.

Lâm Nguyên nằm trên giường an tâm ngủ thiếp đi, cũng không biết hôm nay là một ngày nắng chói chang, đứa bé chín tháng trong bụng đã được chuyển vào lồng ấp của bệnh viện.

Cũng không biết, người đàn ông mình yêu đang ở bên giường bệnh, cả đêm không ngủ.

Tần Miện và Ngụy Minh cùng nhau đến bệnh viện, hai người bị chặn ở cửa không cho vào phòng bệnh.

Khi Viêm Đình xuất hiện trước mặt với khuôn mặt đầy đau khổ và mệt mỏi, cả hai đều giật mình. Quen biết nhau hàng chục năm, họ chưa bao giờ thấy Viêm Đình xuống sắc như vậy.

"Cậu nhìn thấy con của mình chưa?" Tần Miện từ trong hộp lấy ra một điếu thuốc đưa qua "Tôi vừa rồi cùng Ngụy Minh đi gặp nhìn thật đáng yêu."

Viêm Đình lắc đầu nhẹ, giọng nói cả đêm không ngủ đã khàn khàn như thể chà xát trên bề mặt giấy nhám "Nguyên Nguyên không thích tôi hút thuốc."

Tần Miện rút tay về, đã hiểu rõ câu trả lời của hắn.

"Rốt cuộc cũng là Lâm Nguyên liều mạng sinh ra, cậu nên đi xem một chút." Ngụy Minh tiến lên vỗ vỗ bả vai Viêm Đình, nhất thời không thể nói cái gì khác an ủi hắn.

"Ừm, sẽ đi khi Nguyên Nguyên tỉnh lại." Viêm Đình cụp mắt liếc nhìn khuy măng sét trên áo sơ mi, một làn sương đen đọng lại trong đôi mắt sâu thẳm, cảm xúc dâng trào.

Những chiếc khuy măng sét màu hổ phách không phải là vật liệu đắt tiền, thậm chí còn không xứng với bộ vest sang trọng của hắn, nhưng Viêm Đình rất thích chúng và đã lâu không thay đổi, vì đây là màu mắt của Lâm Nguyên và đó cũng là món quà đầu tiên của Lâm Nguyên dành cho hắn.

Nhưng hiện tại, món quà vẫn còn mới nhưng người tặng quà đang yếu ớt nằm trên giường bệnh, không biết khi nào mới tỉnh.

Nghe câu trả lời của Viêm Đình , Ngụy Minh và Tần Miện nhìn nhau nhưng cả hai đều không đưa ra lời khuyên nào thêm.

Bọn họ đều biết tính tình của Viêm Đình, một khi hắn đã quyết định thì không ai có thể thuyết phục được.

"Vậy chăm sóc Lâm Nguyên thật tốt, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho chúng tôi. Có y tá chăm sóc đứa nhỏ, không sao ." Tần Miện chưa từng làm cha, nên không biết có phải tất cả các ông bố đều giống Viêm Đình . Từ lúc con sinh ra , liếc mắt một cái cũng không đi xem qua.

Sau khi Tần Miện và Ngụy Minh rời đi, Viêm Đình đứng ngoài cửa một lúc mới đẩy cửa đi vào trong phòng bệnh.

Lâm Nguyên vẫn yên lặng ngủ, tiếng hít thở thực nhẹ nhàng, đặc biệt ngoan.

Cậu nhắm mắt lại, lông mi dài và rậm tản ra bụi bặm, hơi thở run rẩy, trên mi mắt trắng nõn hiện lên một bóng mờ, ánh ban mai dịu dàng rắc lên đôi lông mày xinh đẹp, tạo thành một vầng hào quang mềm mại.

Viêm Đình cúi người hôn lên trán cậu, nhẹ nhàng vén chăn bông lên, cầm lấy bàn tay hơi lạnh của cậu xoa nhẹ, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, nhẹ giọng nói: "Nguyên Nguyên, con của chúng ta rất khỏe mạnh. Lúc bác sĩ bảo bao nhiêu kg, anh không nghe kỹ, giờ nó đang nằm trong lồng ấp trẻ sơ sinh, không biết tình hình thế nào, em không muốn sớm tỉnh dậy cùng anh đi gặp con chúng ta sao ? "

Tự mình lẩm bẩm, Viêm Đình cười nhẹ "Không muốn dậy sớm thì cũng không sao, ngủ ngon đi. Nghỉ ngơi đầy đủ thì dậy nói chuyện với anh."

"Nguyên Nguyên, tất cả những bông hoa trong sân mà em chăm sóc đều nở hết. Cánh hoa màu trắng, rất đẹp." Viêm Đình cầm điện thoại bấm vào bức ảnh mà người quản gia gửi cho sáng nay. Một nụ cười nhạt nở trên môi, giữa hai lông mày không có sắc bén, chỉ còn lại vẻ dịu dàng "Anh còn không biết là loại hoa gì. Lúc mua về, người bán giống nói là giống mới, đầu tiên trên thế giới, em không muốn thức dậy xem chúng sao ? "

"Anh đã nhờ người chụp rất nhiều ảnh. Khi nào tỉnh lại, chúng ta cùng nhau về nhà xem, được không?" Viêm Đình cúi xuống xoa nhẹ lên vầng trán trắng nõn của Lâm Nguyên, đôi môi mỏng mát lạnh rơi vào trên má, nụ hôn đầy tôn kính và kiềm chế.

Cơ thể của Lâm Nguyên đã nhận được hơn 1.000 ml máu, các tế bào đang thích nghi và chức năng cũng đang hồi phục.

Thật lâu cũng chưa tỉnh.

Buổi trưa, khi y tá đến phòng bệnh đo nhiệt độ cho Lâm Nguyên, Viêm Đình vẫn giữ nguyên tư thế buổi sáng, thậm chí không thay đổi độ cong của lưng.

Mãi cho đến khi cô y tá đo nhiệt độ, đi về phía cửa cầm nhiệt kế điện tử, cô mới nghe thấy giọng nói khàn khàn của Viêm Đình "Em ấy không sao chứ?"

"Viêm tiên sinh, thân nhiệt của người yêu anh bình thường." Y tá trả lời.

"Cảm ơn."

Y tá quay sang bên cạnh, thấy hắn lại khôi phục trạng thái bất động, trong lòng thở dài một hơi, sau khi bước qua ngưỡng cửa liền xoay người nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Trong phòng trẻ sơ sinh trên lầu ba, Tần Miện đút hai tay vào túi quần, nhìn đứa bé trong lồng ấp nửa phút, mới đột nhiên nói: "Cậu nói xem nó lớn lên giống Viêm Đình hay giống Lâm Nguyên?"

Chu Tử Mặc vừa bị Tần Miện gọi đến bệnh viện, còn chưa kịp thở, liền lắc đầu nói: "Nhìn không ra."

Em bé sơ sinh da nhăn nheo và đỏ như một con khỉ nhỏ, thực sự không thể biết được chúng trông giống ai.

Tần Miện không hài lòng với câu trả lời của anh, sờ sờ cằm, trầm ngâm nói: "Chắc là giống Viêm Đình .Viêm Đình lúc nhỏ có thể xấu như vậy."

Cô y tá đi qua phía sau hai người dừng lại, liếc nhìn họ một lời khó nói hết mà nhìn hai người bọn họ "Hai vị tiên sinh, phải khen đứa bé là đáng yêu."

Tần Miện mở miệng, nghĩ đến vẻ mặt của Viêm Đình, thật sự không nói ra được từ đáng yêu . Dứt khoát đổi ý nghĩ, để mặt Lâm Nguyên thay thế sau đó miễn cưỡng gật đầu "Chà, đáng yêu."

Chu Tử Mặc đứng bên cạnh, tay còn đang bưng nửa cốc trà sữa chưa uống xong của Tần Miện, nghe thấy anh ta hỏi y tá: "Đứa trẻ nào sinh ra cũng đều xấu như vậy sao? Vì cái gì những đứa trẻ khác lại xinh đẹp như vậy?"

Tần Miện giơ ngón tay chỉ vào những đứa trẻ đang ngủ trong lồng ấp kia, nghiêm nghị nói: "Tôi nghĩ chắc là liên quan đến di truyền. Nếu cha xấu, con thì .cun.. ờ ..ngô."

Còn chưa kịp nói xong, Chu Tử Mặc đã nhét ống hút trà sữa vào miệng, cười xin lỗi với y tá "Thực xin lỗi, anh ấy tâm trạng không tốt nên nói bậy bạ."

"Tôi không có nói bậy...... Ngô...... Lời nói...... Ngô, cậu buông ra...... Tôi......" đầu Tần Miện bị Chu Tử Mặc mạnh mẽ ấn vào trong lồng ngực, nói chuyện đều mơ hồ không rõ, vẫn ngoan cường giãy giụa.

Y tá liếc nhìn hai người bọn họ, trong lòng đột nhiên như hiểu ra điều gì, trên mặt nở nụ cười, "Nếu như hai người thích trẻ con, về sau có thể thường xuyên đến thăm bọn nhỏ. Kỹ thuật y học hiện tại còn chưa có khả năng để nam nhân sinh con, nhưng có thể nhận con nuôi, nhiều em bé bị gia đình bỏ rơi ngay khi vừa sinh ra, nhưng các em cũng rất đáng yêu. "

Vào làm việc tại khoa sản của bệnh viện được vài năm, y tá đã từng chứng kiến ​​nhiều cặp nam nam đến bên này xem tiểu bảo bảo. Hai người trước mắt có vẻ có quan hệ tốt, cô cũng muốn tìm một mái nhà cho những đứa trẻ bị bỏ rơi mà cô đỡ đẻ.

"Nếu có suy nghĩ về cái ​​này, hai người có thể đến cô nhi viện hỏi." Y cũng không bắt buộc, chỉ là muốn thử xem, còn lại thì xem duyên phận.

Sau khi y tá rời đi, Tần Miện lại nhìn chằm chằm vào lồng ấp, nhìn đứa con trai mới sinh của Viêm Đình hồi lâu, đột nhiên nhẹ giọng hỏi: " Chu Tử Mặc, cậu nghĩ chúng ta có thực sự thích hợp để nuôi con không? Nếu không thì bắt con trai của Viêm Đình để thử sức mình chứ? "

Tiểu Viêm Nhiên, người đang cắn ngón tay của mình trong lồng ấp: "..."

Chú Tần, chú không cần phải làm như thế.*

Màn đêm nuốt chửng ánh sáng mặt trời, một ngày qua đi màn đêm buông xuống trong nháy mắt.

Lâm Nguyên mở mắt ra, không thấy gì ngoài màu trắng. Sau khi tập trung một lúc, nghiêng đầu mới nhận ra trên mu bàn tay vẫn còn một cây kim tiêm truyền dịch, hơi đau.

Có một người đàn ông đứng bên cửa sổ, dáng người ẩn hiện trong màn đêm nhưng tấm lưng vững chãi lúc này hơi khom lại, như thể bị cảm xúc tiêu cực bẻ cong.

Có bữa trưa do người quản gia mang đến để trên tủ đầu giường trên, đến khi trời tối mà nắp hộp cơm vẫn chưa được mở ra.

Viêm Đình đã một ngày một đêm chưa ngủ, hơn nữa đã một ngày không ăn. Ngón tay thon dài đặt trên bệ cửa sổ, bám vào mép cửa sổ, nắm chặt đến đầu ngón tay trắng bệch.

Hắn đang cố gắng chịu đựng những cảm xúc tiêu cực ngày càng lớn, những đường gân xanh trên trán sắc như vỡ ra, nỗi ân hận đã ăn mòn trái tim.

Ngày này, điều Viêm Đình nghĩ nhiều nhất chính là lẽ ra không nên giữ đứa con trong bụng Lâm Nguyên, để tiểu gia hỏa của hắn không phải tranh giành sự sống vì sinh con, đi một chuyến nhận hết cực khổ ở quỷ môn quan, hiện tại còn chưa tỉnh lại.

Sợ rằng Lâm Nguyên sẽ bị cảm lạnh, Viêm Đình đứng bên cửa sổ, hai mắt nghiêm nghị nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, cửa sổ thủy tinh được đóng chặt, không có một kẽ hở.

Trong bóng đêm mờ mịt, Lâm Nguyên chớp chớp mắt, sau khi quen với ánh sáng yếu ớt trong phòng nhìn bóng lưng của Viêm Đình, nhanh chóng cảm nhận được nỗi buồn không kìm nén được, trong lòng lộp bộp một tiếng.

"Con của chúng ta, nó không sao chứ?" Giọng nói của Lâm Nguyên rất nhẹ nhàng, trong nháy mắt biến mất vào bóng đêm.

Viêm Đình nghe được vài tiếng, thân thể chấn động, xoay người lại đột nhiên bắt gặp ánh mắt lo lắng của Lâm Nguyên ở trong bóng đêm như cũ rất sáng.

"Châm Châm nó......"

"Nó không sao, rất tốt." Viêm Đình nắm chặt tay Lâm Nguyên, không ngừng hôn và hôn lên mu bàn tay cậu, hết lần này đến lần khác, vô cùng dịu dàng.

Lâm Nguyên có chút sợ hãi, thu tay về phía trong,mới vừa vừa động, đã bị Viêm Đình nắm chặt.

Viêm Đình một ngày một đêm không ăn không uống một giọt nước nào, môi khô bong tróc, khi đâm vào mu bàn tay Lâm Nguyên hơi đau ngứa.

Sau khi hôn mê một ngày, môi Lâm Nguyên vẫn còn ẩm ướt, trên mặt cũng thanh tỉnh, không có chút khó chịu.

Viêm Đình không quan tâm đến bản thân, nhưng cứ hai tiếng anh lại lau mặt cho Lâm Nguyên, cứ nửa tiếng một lần dùng tăm bông dính ướt làm ẩm môi cho cậu.

"Sao anh không uống nước?" Lâm Nguyên thấp giọng thắc mắc, đưa tay cầm lấy cốc nước trên tủ bên cạnh.

Viêm Đình nhanh chóng nắm tay cậu "Bé con, đừng nhúc nhích, anh sẽ tự làm."

Anh ngẩng đầu lên uống hết cốc nước trong đó, Viêm Đình mỉm cười, lật ngược ly xuống để Lâm Nguyên kiểm tra  "Bé cưng, nhìn đi, anh uống xong rồi."

Lâm Nguyên cong khóe môi, đôi mắt sáng như sao, nhẹ giọng nói: "Ừ, thực ngoan."

"Em xem anh quá nghe lời ..." Viêm Đình chậm rãi cúi người áp lên trán Lâm Nguyên, giọng nói khàn khàn run rẩy, khiêm tốn cầu xin, "Bé cưng, em có thể đừng rời xa anh được không? Muốn em ở bên anh cả đời. Tám mươi năm trong cuộc đời, một ngày đều không thể thiếu."

(*秦叔叔,您duck不必。

Vào ngày 11 tháng 12 năm 2019, Lý Giai Kỳ bán vịt om trong phòng phát sóng trực tiếp, nhưng ông chủ đã thêm một số 0 vào con số, 50.000 trở thành 500.000 bản. Sau đó, Lý Giai Kỳ đã phản hồi bằng Weibo: "Vịt không phải."

Vào ngày 11 tháng 12, Li Jiaqi bán vịt om trong phòng phát sóng trực tiếp và yêu cầu cửa hàng thêm 50.000 bản, kết quả là cửa hàng đã phấn khích và thêm 500.000 bản, và khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp vô tình giật được 100.000 bản, khiến Li Jiaqi lớn. hình ảnh cho bây giờ. "

Sau đó, cư dân mạng nói: "Không cần vịt, vịt sợ hãi." Và bản thân Li Jiaqi cũng tung ra một gói biểu tượng cảm xúc về vịt con, khẳng định cái cuống đồng âm mà cư dân mạng chơi rất nhiều.

Nhiều cư dân mạng cũng bình luận dưới Weibo của Li Jiaqi: "Tôi cảm thấy có lỗi với ông chủ, tôi đoán sẽ có bóng đen của hơn 4 0 công ty trong tương lai."

Mở rộng ý nghĩa

Đầu tiên, từ đồng âm "không cần phải",

Thứ hai là tiếng Trung Quốc dịch từ duck là "duck", đồng âm với "ya", có nghĩa là "bạn không cần phải làm". )


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net