9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

BETA  : niccce

Ở lại không thể, mà qua đêm thì càng không thể.

Ngày mai sẽ có buổi phát sóng trực tiếp Lâm Nguyên không thể không xuống giường được.

Cậu lang thang trở về nơi ở của mình và nhìn thấy người đại diện đang ngồi trên bậc thềm cắn hạt dưa.

Thấy cậu xuất hiện, kinh ngạc nói: "Sao em về rồi?"

Khóe miệng Lâm Nguyên giật giật.

Cảm thấy người này không giống người đại diện của mình, mà giống như điệp viên ngầm Viêm Đình phái tới nằm vùng.

Triệu Tình đưa cho cậu một nắm hạt "Em muốn ăn không?"

Lâm Nguyên lắc đầu, lại nghe cô nói: "Ngày mai em nên mặc một chiếc áo có cổ áo cao hơn. Nhìn vết trên cổ em đi."

Lâm Nguyên cảm thấy hơi xấu hổ, đỏ mặt kéo kéo cổ áo.

Triệu Tình vỗ vỗ vỏ hạt dưa trên tay "Đúng rồi, Tiểu Nguyên Nguyên, chị nghe nói người ta lưu lại dấu vết trên người bạn đời của mình là bởi vì người nọ có tính chiếm hữu đặc biệt cao muốn dùng thứ này để răn đe người khác. Người này đã có chủ."

Nghĩ đến những dấu vết thỉnh thoảng có thể nhìn thấy trên cổ streamer của cô, Triệu Tình hâm mộ mà khẽ thở dài: "Cũng không biết vị kia nhà cưng tính chiếm hữu cao bao nhiêu."

Lâm Nguyên không biết Viêm Đình có tính chiếm hữu cao hay không.

Tuy nhiên, lão đàn ông kia không được gọi là "Vị kia nhà cậu ".

Mất tích một tuần, một chút tin tức cũng không có. Hiện tại lại đột nhiên trở về, không nói hai lời liền đem cậu ném lên giường, ai muốn cùng hắn yêu đương chứ.

"Chị suy nghĩ nhiều rồi." Lâm Nguyên cúi người lấy một nắm hạt dưa từ trong túi của người đại diện, nhấc chân bước vào nhưng lại bị cô ôm chặt lấy chân.

"Hiện tại em không thể đi vào." Triệu Tình buông chân ra, vỗ vỗ bên cạnh bậc thang "Lại đây ngồi đi."

Lâm Nguyên đứng không nhúc nhích.

Thân thể hiện tại của cậu không thích hợp để ngồi trên sàn bê tông cứng.

"Không ngồi à?" Triệu Tình ngửa đầu nhìn, nghi hoặc nói.

Lâm Nguyên lắc đầu, không biết đang nghĩ đến cái gì, nhìn bằng mắt thường có thể thấy hai má càng đỏ hơn.

Sửng sốt hai giây, Triệu Tình cũng phản ứng lại cười khan một tiếng, vội vàng chuyển đề tài "Bạn trai cũ của em cũng ở đây cùng với tình yêu nhỏ bé, đang ở trong đó."

Lâm Nguyên nhíu mày.

Người tình yêu nhỏ bé của Viêm Lang, chỉ có một người đó chính là Lâm Kỳ.

Đưa người tới cả lúc thi đấu, thật là tình cảm.

——

Còn may, Viêm Lang cùng Lâm Kỳ cũng không ở hành lang, Lâm Nguyên cũng thuận lợi trở về phòng cũng không thấy bóng dáng của hai người.

Nếu không, sẽ có một cuộc chiến đẫm máu.

Lâm Nguyên bị lăn qua lộn lại quá sức đã quá mệt rồi, chui vào ổ chăn rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Sau nửa đêm, cậu mơ mơ màng màng nghe thấy có người mở cửa.

Nhưng thật sự quá buồn ngủ, không mở mắt ra được lại ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau, Lâm Nguyên thức dậy mang dép vào, buồn ngủ đi vào phòng tắm, đột nhiên giật mình.

Trên giường bên cạnh, lại có hai người.

Hai người ôm nhau trong tư thế thân mật, một chút cũng không giống anh em tốt đơn thuần.

Lâm Nguyên chỉ liếc nhìn hai lần rồi quay đi để tránh nghi ngờ.

Sau khi tắm rửa xong, từ phòng tắm đi ra, chỉ còn lại Trần Thần ở trên giường bên cạnh.

Một người khác, hẳn là đã đi rồi.

Trần Thần ngồi ở trên giường, mỉm cười chào hỏi:"Chào buổi sáng."

Lâm Nguyên gật đầu "Chào buổi sáng."

Buổi chiều mới bắt đầu phát sóng trực tiếp, Lâm Nguyên vốn muốn ăn trưa sớm rồi ngủ trưa.

Không nghĩ tới, lại gặp Viêm Lang trong nhà hàng.

Lâm Nguyên mới vừa bưng đĩa đồ ăn ngồi xuống, Viêm Lang liền không mời mà đến ngồi ở đối diện, không khách khí hỏi: "Sao cậu lại được chọn?"

Đang ăn cơm, Lâm Nguyên cũng không khách sáo "Mặc kệ tôi!"

Lúc trước Viêm Lang ở cùng nguyên chủ, hắn luôn được khen ngợi chưa bao giờ nghe được lời nặng nề như vậy, vừa mở miệng là muốn mắng người.

Nhưng lại nghĩ đến đây là nơi công cộng, còn có rất nhiều những người khác nhìn nên nghẹn lại.

"Lâm Nguyên, tôi đang nói chuyện đàng hoàng cậu đừng có mà lên mặt." Viêm Lang không kiên nhẫn nói.

"Tôi cũng không cần anh nói chuyện với tôi, có bệnh thì đi uống thuốc. Không có chuyện gì thì đừng nói nữa." Lâm Nguyên bưng bưng đĩa thức ăn lên, đổi bàn.

Viêm Lang vừa mới định đi theo, nhưng phát hiện vị trí đối diện Lâm Nguyên đã bị chiếm.

Hắn chỉ có thể ngồi trở lại vị trí ban đầu một lần nữa

Triệu Tình sau khi ngồi xuống, liền mất hứng thú ăn uống, nhỏ giọng nói chuyện phiếm: "Sao cậu lại tới tìm em? Không phải là muốn quay lại với em, đúng không?"

"Không có."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Triệu Tình chắp tay trước ngực.

Lâm Nguyên vẻ mặt khó hiểu nhìn cô.

Triệu Tình chán ghét mà nói: "Chị cảm thấy cậu ta không xứng với em."

Đáng sợ.

Lâm Nguyên chớp chớp mắt, trong lòng tự hỏi, vầng hào quang của nhân vật chính Viêm Lang đã biến mất rồi sao?

Trong tiểu thuyết không phải ai cũng yêu thích nhân vật chính sao?

Mọi thứ đã sẵn sàng để phát sóng cuộc thi câu cá.

Nhưng khi đã gần hai giờ, một sai lầm đột nhiên xuất hiện.

Một người tham gia đã vô tình rơi xuống nước và được đưa đến bệnh viện.

Cuộc thi tạm thời bị dừng lại.

Lâm Nguyên chuẩn bị về phòng ngủ bù, bị một nhân viên khu nghỉ dưỡng mặc đồng phục chặn lại "Xin chào, ngài có phải là Lâm Nguyên không? Viêm tổng đang tìm ngài, mời ngài đi cùng."

Phía sau khu nghỉ dưỡng là một trường đua ngựa, khi Lâm Nguyên đến Viêm Đình đã thay trang phục cưỡi ngựa, rất ngầu và đẹp trai.

Lâm Nguyên nhất thời nhìn đến ngây người.

Viêm Đình xa xa hướng cậu vẫy vẫy tay.

"Chú muốn cưỡi ngựa sao?" Lâm Nguyên đi tới, duỗi tay sờ sờ con ngựa màu đỏ sẫm.

"Ừ." Viêm Đình lắc lắc roi ngựa trong tay.

Lâm Nguyên lộ ra ánh mắt hâm mộ.

Cậu cũng muốn cưỡi.

Nhưng thứ nhất ý chí không, thứ hai trạng thái thân thể không cho phép.

Viêm Đình cười sờ sờ đầu cậu, đột nhiên cúi người để sát vào bên tai cậu "Lần sau, tôi dạy cho em cưỡi ngựa ở trên giường."

Lâm Nguyên: "......???"

Đm!

Ban ngày ban mặt giở thói lưu manh.

Hai gò má trắng nõn nhanh chóng đỏ lên, Lâm Nguyên lui về phía sau hai bước nhìn chằm chằm Viêm Đình.

Viêm Đình bị cậu nhìn đến không được tự nhiên, cười hỏi: "Làm sao vậy?"

Lâm Nguyên đáp: "Tôi muốn nhìn xem da mặt của chú có dày hơn tường thành không."

Một lúc sau lại có thêm hai người nữa tới.

Một người là Tần Miện người mà Lâm Nguyên trước đó gặp qua còn nói vài câu, còn người kia thì Lâm Nguyên không biết.

Nghe anh tự giới thiệu bản thân, tên Chu Tử Mặc.

Chu Tử Mặc cùng tuổi với Lâm Nguyên, năm nay mười chín tuổi.

Trong lúc mấy người đang đứng trơ chuyện, Lâm Nguyên nhìn thấy tay Tần Miện chiếm không ít tiện nghi.

Thì ra hai người bọn họ là mối quan hệ đó.

Một lúc sau, Viêm Đình và Tần Miện cưỡi ngựa đi.

Lâm Nguyên cùng Chu Tử Mặc ngồi chờ ở khu nghỉ ngơi.

Mặc dù ghế được bọc đệm êm ái nhưng mông Lâm Nguyên vẫn cảm thấy không thoải mái lắm, không thể ngồi yên được.

Trong khoảng thời gian này, cậu đã nhìn trộm Chu Tử Mặc nhiều lần, chính xác bắt được một dấu hickey mới trên cổ Chu Tử Mặc.

Nhưng Chu Tử Mặc ngồi rất vững vàng, vẫn không nhúc nhích, một chút cũng không có cảm giác khó chịu.

Lâm Nguyên ngẩng đầu nhìn hai người đang chạy như bay trên sân, trong lòng nghĩ thầm, Tần tiên sinh mặc dù thấp hơn Viêm Đình nhưng nhìn bề ngoài thì thứ kia hẳn cũng không nhỏ, sao vị này lại không cảm thấy khó chịu?

Sau khi do dự, Lâm Nguyên chậm rãi đi về phía người bạn mới bên cạnh.

"À......xin chào." Cậu nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười.

Chu Tử Mặc cũng cười với cậu, "Xin chào."

Lâm Nguyên càng ngày càng cảm thấy hai người là đồng loại, chịu đựng cảm giác xấu hổ, nhỏ giọng hỏi: "Cậu không cảm thấy khó chịu sao?"

"Cái gì?" Chu Tử Mặc không hiểu.

"Chính là......" Lâm Nguyên ậm ừ, hồi lâu mới nói: "Chính là cậu không cảm thấy đau mông sao?"

Chu Tử Mặc sửng sốt một hồi lâu, mới phản ứng lại. Che miệng ho nhẹ một tiếng, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Lâm Nguyên, lại dịch ra xa hơn một chút, sau đó nói: "Thật ra, tôi là người ở trên."

"???"

"!!!"

Thế giới quan của Lâm Nguyên sụp đổ.

Cậu hận không thể lập tức đào cái hố rồi chui vào.

Fuck fuck fuck!

Cậu vậy mà lại đứng sai CP!

Hơn nữa, cậu vừa rồi còn cùng một công giao lưu làm như thế nào để tránh đau mông.

Mẹ nó, mình thật sự bị thiểu năng trí tuệ.

Lâm Nguyên sống không còn gì luyến tiếc, yên lặng dịch ra xa, tự mình suy nghĩ lung tung.

Viêm Đình cưỡi ngựa trở về, liền thấy đứa nhỏ ngồi xổm bên cạnh cây cột, trong tay cầm nhánh cây vẽ vòng tròn trên đất.

Hắn bước tới, sờ bộ lông mềm của cậu, "Làm sao vậy?"

"Không có gì, mau tránh ra."

Viêm Đình buồn cười, "Bé con, cả ngày đều suy nghĩ cái gì?"

"Suy nghĩ như thế nào đào cái hố đem chú chôn xuống." Lâm Nguyên bĩu môi, giơ cành cây quơ nhẹ vào thân thể của Viêm Đình, sau đó quay đầu nhìn về phía Tần Miện cùng Chu Tử Mặc đằng kia, thần bí hỏi: "Tần tiên sinh, là 0 hay 1?"

Sắc mặt Viêm Đình đột nhiên trầm xuống, "Em hỏi cái này để làm gì?"

"Tùy tiện hỏi thôi." Lâm Nguyên không để ý đến sự thay đổi tâm trạng của hắn, lại thúc giục, "Chú mau nói cho tôi biết, nếu không bọn họ lại đây."

Lâm Nguyên mới vừa nói xong, cằm đã bị nắm, "Xua tan suy nghĩ của em đi, Tần Miện sẽ không thích hình mẫu như em."

"Cái quỷ gì vậy?" Lâm Nguyên bối rối chớp chớp mắt, "Tôi cũng không để anh ta thích tôi."

Viêm Đình lúc này mới nhận ra mình nghĩ sai, dùng đầu ngón tay xoa xoa chiếc cằm thanh tú của đứa nhỏ, "Tần Miện là 1."

Lâm Nguyên im lặng.

Cậu cảm thấy hình như mình đã biết một bí mật động trời.

Tần tiên sinh vì yêu mà làm 0? Có chút cảm động.

Lúc bốn người cùng nhau dùng bữa trong nhà hàng, Lâm Nguyên vẫn lén lút nhìn Tần Miện, cố gắng tìm kiếm manh mối trên người y.

Nhưng Tần Miện ngồi rất vững vàng, tựa hồ không hề cảm thấy khó chịu chút nào.

Làm 0, còn cưỡi ngựa. Hiện tại không chút nào đứng ngồi không yên, kỹ thuật của Tần tiên sinh có chút đỉnh.

Lâm Nguyên ngo ngoe rục rịch, muốn hỏi y một số lời khuyên..

Trong suốt bữa ăn, sắc mặt Viêm Đình đều đen.

Nhưng không ai để ý đến hắn.

Chu Tử Mặc bận rộn gắp thức ăn cho Tần Miện.

Tần Miện bận ăn đồ ăn trong bát.

Mà Lâm Nguyên cũng cũng bận nhìn trộm Tần Miện.

Viêm Đình tâm trạng rất không tốt, muốn đem đứa trẻ ba tuổi kéo trở về đánh cho một trận đòn.

Nhưng cơm nước xong, Lâm Nguyên liền chạy mất tiêu.

Cơ thể cậu còn hơi khó chịu, cậu cũng không chịu nổi đêm nay lại bị lăn lộn.

Khi Lâm Nguyên trở về phòng thì đã rất muộn.

Nhưng giường của người bạn cùng phòng trống rỗng và không có ai.

Cậu cũng không có phương thức liên hệ, cũng không suy nghĩ nhiều nên leo lên giường ngủ thiếp đi.

Do sự cố của một trong những người tham gia, hoạt động trực tiếp câu cá đã bị hủy và thay thế bằng nội dung khác.

Còn nội dung như thế nào thì sẽ thông báo sau.

Đoàn người trở lại trung tâm thành phố.

Lâm Nguyên sờ sờ túi mình, chuẩn bị tìm một cơ hội khác kiếm nhiều tiền hơn, nếu không sẽ lại bị đói.

Cách kiếm tiền nhanh nhất là bán rượu, và Lâm Nguyên lại đến quán Bar MAX .

Nhưng mà, người quản lý nói với cậu rằng không thiếu người.

Hy vọng kiếm tiền đã tan tành, Lâm Nguyên thất vọng đi ra khỏi quán bar.

Điện thoại trong túi đột nhiên vang lên, là tin nhắn, "Nguyên Nguyên, tôi ở bệnh viện."

Một chuỗi địa chỉ được đính kèm ở phía sau.

Lâm Nguyên cầm di động nhăn mày lại, lão lưu manh ngày hôm qua còn khỏe mạnh, hôm nay sao lại vào bệnh viện?

Cậu nói với chính mình không cần lo lắng, khi định thần lại thì cậu đã ở cửa lớn bệnh viện.

Trong khoa ngoại nội trú trên lầu sáu, Lâm Nguyên dựa vào khung cửa nhìn người đàn ông đang dựa vào giường, trên cánh tay được bó thạch cao, trên khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông bầm tím, mày thanh tú nhíu chặt.

Mới một ngày không gặp, sao lại trở nên chật vật như vậy ?

Lâm Nguyên tới gần, vươn tay nhẹ nhàng chọc chọc vào thạch cao, "Chú không sao chứ? Sao lại thành như vậy?"

"Tên điên Tần Miện đó, uống rượu say mà còn một hai đòi lái xe." Viêm Đình không biết nên tức giận hay nên buồn cười.

"Chú ở trên xe?"

Biết đối phương say rượu mà vẫn lên xe, rõ ràng là rất mâu thuẫn?

Viêm Đình im lặng một lát, "Tôi không ở trên xe, nhưng tên đó đụng phải xe tôi."

Lâm Nguyên: "......"

Này là xui xẻo.

Ngồi trong phòng bệnh một lúc, Lâm Nguyên đá vào chân giường, "Tôi không thể ở lâu được, chú tìm y tá đến chăm sóc đi."

Vết xước trên mặt Viêm Đình trông không quá nghiêm trọng, nhưng khuôn mặt tuấn tú của hắn hiện tại không còn đẹp trai nữa, nhìn có chút dữ tợn.

Đặc biệt là lúc hạ mắt xuống, người ta không tự chủ được sợ hãi.

Lâm Nguyên đã quá quen thuộc, tỏ vẻ rất bình thản thì lại nghe thấy hắn hỏi: "Tại sao?"

Lâm Nguyên liền thuận miệng đáp: "Tôi phải tự kiếm tiền nuôi bản thân, nếu không thì chỉ có thể uống gió Tây Bắc*".

"Được rồi, em chăm sóc tôi, tôi trả lương cho em" Viêm Đình vẫy tay, "Lại đây giúp tôi hạ gối đầu."

Lâm Nguyên không nhúc nhích, nghiêng đầu hỏi hắn, "Bao nhiêu tiền?"

"Mười nghìn tệ một tháng." Viêm Đình rất hào phóng.

"Thành giao!"

Lâm Nguyên lập tức trở thành y tá, ngoan ngoãn đi qua giúp hắn dịch gối đầu, đắp chăn đàng hoàng, còn thuận tiện giúp hắn bóp chân.

Hầu hạ kim chủ cơm nước xong, lại giúp hắn lau khô mặt cùng tay, Lâm Nguyên mới ý thức được một cái vấn đề lớn.

Phòng bệnh tuy rằng lớn nhưng chỉ có một cái giường, buổi tối nên ngủ chỗ nào?

Lâm Nguyên lâm vào rối rắm.

Nên ngủ dưới đất, hay là cùng kim chủ ngủ cùng một cái giường?

Còn chưa nghĩ ra cớ để có chỗ ngủ, liền nghe thấy Viêm Đình ở trong phòng tắm kêu cậu.

Viêm Đình mới vừa đánh răng xong, trên mặt còn đọng lại bọt nước, giang hai tay cánh tay nói với cậu: "Tôi muốn tắm rửa, em giúp tôi."

Mười phút sau, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào.

Còn có tiếng Lâm Nguyên vô cùng tức giận mắng.

"Này, tôi đang giúp chú tắm rửa, sao chú lại cởi quần áo tôi làm gì?"

"Đứng yên, nếu không sẽ té ngã tôi không chịu trách nhiệm đâu."

Sau khi đặt Viêm Đình lên giường, Lâm Nguyên cũng kiệt sức mà bò lên trên giường.

Hầu hạ người bệnh tắm rửa, thật là một việc vô cùng khó khăn, suýt chút nữa đã giết chết cậu rồi.

Lâm Nguyên nằm nhoài người trên giường, thở hổn hển.

Viêm Đình vỗ vỗ lưng cậu, "Ngủ đi."

"Ngày mai chú phải tăng lương cho tôi." Lâm Nguyên mơ mơ màng màng mà yêu cầu.

"Được." Viêm Đình mỉm cười ôm cậu vào lòng.

Khi Lâm Nguyên thức dậy vào sáng hôm sau, phòng bệnh chỉ còn lại một mình cậu.

Ngủ một giấc tỉnh dậy cậu liền phát hiện lão kim chủ của mình biến mất.

Lâm Nguyên nửa tỉnh nửa mê, sợ tới mức không mang giày mà chạy ra ngoài.

Vừa mở cửa, đã trực tiếp đụng phải.

Viêm Đình nghiêng người, để cánh tay quấn thạch cao tránh phần thịt non mềm trên cơ thể đứa nhỏ, một cái tay khác đem người kéo vào trong lòng ngực.

"Gấp cái gì?"

Lâm Nguyên ngẩng đầu, giơ tay xoa xoa đôi mắt, "Không có việc gì, tôi tưởng rằng đã mất đi chú."

Cậu vẫn chưa ngủ tỉnh, ý thức vẫn còn mơ hồ.

Cánh tay Viêm Đình bị thương, không thể ôm người, chỉ có thể nắm tay cậu dẫn vào, "Tôi lớn như vậy, không thể đánh mất."

"Đúng vậy, cho dù có bán thịt lợn cũng không kiếm được nhiều tiền. Tuy nhiên, giá thịt lợn gần đây tăng cao, không ít người có suy nghĩ như vậy." Lâm Nguyên tỉnh táo lại, bò lên trên giường chui vào trong ổ chăn.

Vừa rồi cậu không có mặc áo khoác, điều hòa trong phòng quá lạnh.

Viêm Đình mặc kệ đứa nhỏ nói nhiều, đem ly sữa bò nóng trên bàn đưa cho cậu.

Đưa tay nhận lấy, Lâm Nguyên vùi đầu uống một ngụm, động tác hơi dừng lại.

"Tôi còn chưa đánh răng."

Cậu đem chăn nhét vào tay Viêm Đình, đứng dậy và lao vào phòng tắm.

Ăn sáng xong, Viêm Đình dựa vào đầu giường xử lý công việc trên máy tính .

Lâm Nguyên ngồi ở một bên ôm di động chơi game.

Trong phòng bệnh an tĩnh, ánh nắng xuyên qua cửa sổ, hình ảnh đẹp như một bức tranh.

Nhưng Lâm Nguyên không hứng thú thưởng thức.

Lâm Nguyên nhận được một tập tin nén trong điện thoại di động của mình.

Sau khi giải nén và mở ra, tất cả đều là ảnh chụp cỡ lớn.

Và một trong những nhân vật chính của bức ảnh là cậu

Một người khác, không cần nghĩ cũng biết, là Viêm Đình.

Tất cả đều là ảnh chụp chụp lén, nhiều bức ảnh còn bị mờ. Nhưng có mấy tấm, có thể nhìn rõ ràng mặt cả hai người.

Người gửi email là ẩn danh.

Tác giả có lời muốn nói:

Tần Miện: Mẹ nó vì yêu làm 0, ta là bị lừa!

-------------------------------------

(*dùng để ví von với việc không có tiền để mua đồ ăn, phải chịu đói chịu khát.)

Tết đến xuân về tiền vô như nước chúc mọi người năm mới mọi việc đều suông sẻ.

Đừng quên nhấn nút sao nha, không tốn của bạn bao nhiêu thời gian đâu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net