CHƯƠNG 29.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


--- SAU KHI MẸ KẾ TỈNH LẠI - THƯ THƯ THƯ ---









🌻🌻🌻🌻🌻








CHƯƠNG 29.








Người Dịch: Lan Thảo Hương.










Cất kỹ hành lý, Lưu Oánh và Giang Kiến Hải rời khỏi phòng, Lý Quế Mai lúc này cũng đã dọn xong cơm chiều thịnh soạn lên bàn. Giang Ngạn, Giang Nguyên và Giang Hân đã ngồi vào bàn ăn trước, đợi hai người họ ngồi xuống, cả nhà liền cầm đũa lên bắt đầu dùng cơm. 

Lưu Oánh cầm đũa trên tay, cô nhìn xuống bát cơm và những món ăn kỳ dị trên bàn, rồi quét về phía móng tay két đầy bùn đất của Lý Quế Mai. Cô vô thức cảm thấy buồn nôn, chả muốn gắp miếng cơm hay miếng thức ăn nào đưa vào miệng. 

Lý Quế Mai khách khí nói với cô bằng tiếng phổ thông ngọng nghịu: "Mau ăn đi".

Lưu Oánh miễn cưỡng kéo khóe miệng mỉm cười, sau khi im lặng hít sâu một hơi thì vươn đũa gắp cơm cho vào miệng. Cô cũng gắp mấy đũa đồ ăn rồi nhanh chóng bỏ vào miệng, đồng thời cố nhịn xuống cảm giác muốn nôn. Tuy nhiên, chỉ ăn được vài đũa, cô không kìm được nữa mà nghiêng người sang bên ra sức nôn khan không kiểm soát được. 

Cô vừa nôn ọe, bầu không khí trên bàn ăn lập tức đông cứng lại. 

Lý Quế Mai suy nghĩ nhiều hơn, bà mở miệng hỏi: "Có rồi à?". 

Giang Ngạn ngồi ở bên cạnh dịch lại: "Bà nội hỏi cô có rồi à".

Lưu Oánh thẹn đỏ mặt, vội vàng xua tay nói: "Không có ạ. Tại đồ ăn ngọt quá, con ăn không quen". 

Hầu như món ăn nào trên bàn cũng được thả thêm đường, hơn nữa không phải loại chỉ cho một chút cho vừa miệng mà là vị ngọt rất nặng. Thế nên, trái cắn một miếng, phải cắn một miếng đều nếm được vị mặn ngọt đan xen, thật sự là quá khó ăn. Với lại, vì bị "bố mẹ" phản đối, nên cô và Giang Kiến Hải chỉ mới kết hôn không lâu, nên làm gì đã có nhanh thế. 

Đương nhiên, lý do chính cho việc cô nôn khan là do nhìn thấy bàn tay két bẩn của Lý Quế Mai, điều đó thực sự ảnh hưởng đến sự thèm ăn của cô. 

Lý Quế Mai nghe cô nói vậy, bà không hề có ý đứng dậy đi nấu món ăn khác, chỉ nói: "Chỗ chúng tôi nhất định phải ăn được đường, cô đã tới thì nên nhập gia tùy tục, bởi vì hầu hết các món ăn của chúng tôi đều ngọt cả". 

Lưu Oánh không nghe hiểu bà đang nói gì, dù sao cô chỉ nghe thấy toàn tiếng bô bô. Cô cau mày nhìn về phía Giang Kiến Hải, nói: "Em thật sự ăn không quen, không thì em không ăn nữa, mọi người cứ ăn đi".

Giang Kiến Hải không để ý đến cô, anh nói: "Mẹ anh vất vả nấu bữa cơm này là biết hôm nay em đến nên mới cố ý nấu…..". 

Vừa nói anh vừa nháy mắt, ý tứ trong đó đương nhiên rất rõ ràng———— Mẹ anh đã vất vả nấu những món ăn này cho em, em nên nể mặt mẹ một chút. Dù mùi vị có lạ đi nữa cũng nhất định phải ăn. 

Phải, những món ăn mà Lý Quế Mai nấu đối với Lưu Oánh mà nói là khó có thể nuốt trôi. Không chỉ vì móng tay bà quá bẩn và thả quá nhiều đường, mà cơm bà nấu vốn dĩ không hề ngon. Gia vị được thả lung tung theo cảm hứng, lửa nấu cũng không được nắm bắt tốt. 

Khi Giang Kiến Hải đang nói chuyện với Lưu Oánh, Lý Quế Mai ngồi nhìn chằm chằm vào Lưu Oánh, ánh mắt bà không hề thân thiện chút nào, mà có cảm giác phân tranh cao thấp. Như thể bà đang nói———— Gái thành phố thì làm sao, con trai tôi vẫn trị được cô.

Về làm dâu nhà này, kệ xác cô là người nông thôn hay là người thành phố thì bổn phận làm dâu nhất định phải có. 

Đâu thể vì cô là người thành phố mà bà mẹ chồng này phải chiều chuộng cô, không được quy củ này, không được đạo lý kia. 

Lưu Oánh và Lý Quế Mai nhìn nhau, rồi tầm mắt cô rủ xuống. Hít sâu một hơi, cô tự nhủ———— Nhịn đi, so với cuộc sống hạnh phúc về sau thì chút chuyện nhỏ nhặt này không tính là gì, dù sao cũng ăn không chết người. 

Hít một hơi dài, cô cầm đũa lên gắp cơm, cho vào miệng một miếng lớn.

Cô kết hôn với Giang Kiến Hải vốn dĩ không vì tình yêu mà đơn giản là tìm cho mình một vé cơm lâu dài, thỏa mãn lý tưởng sống nằm dài làm người chiến thắng, không cần tốn chút công sức nào cũng có được cuộc sống tốt đẹp mà ai cũng ghen tị. 

Hiện tại cô đã là vợ của xưởng trưởng, vị trí này đủ khiến nhiều người phải kính trọng và ghen tị với cô. Tương lai, chờ ba đứa trẻ Giang Ngạn, Giang Nguyên và Giang Hân lớn thành tài có nhiều triển vọng, cô với tư cách là bà chủ của gia đình, sẽ càng có được cuộc sống làm mọi người phải nhìn lên đầy ngưỡng mộ và ghen tị. 

Không sai, cô biết Giang Ngạn, Giang Nguyên và Giang Hân sau này sẽ có triển vọng lớn, có thể trực tiếp đưa cô lên đỉnh cao cuộc đời. Trước đây, tất cả vinh quang của nhà họ Giang đều được trao cho người tên là Ninh Hương, nhưng hiện tại nó đã thuộc về cô. 

Về phần tại sao cô biết Giang Ngạn, Giang Nguyên và Giang Hân sẽ có triển vọng lớn trong tương lai, vậy phải nói bắt đầu từ mùa thu năm ngoái, khi cô vừa hồn xuyên đến thế giới này trở thành cô gái tên Lưu Oánh này. Ban đầu cô không cảm thấy thế giới mình xuyên tới có gì đặc biệt, cho đến sau năm mới, có một người ngoài đến nhà máy của họ, cô nghe người ta nói người đến là phó trưởng xưởng, chờ anh kết thúc khảo sát và học tập sau một năm, anh ta sẽ được nâng lên làm xưởng trưởng của nhà máy. Khi đó, cô nghe người ta nói tên của xưởng trưởng là Giang Kiến Hải, cũng vào lúc đó một số ký ức trong đầu cô lập tức được đánh thức. 

Cô bất chợt nhớ đến một cuốn tiểu thuyết chủ đề mẹ kế mà mình đã đọc cách đây khá lâu. Tên nam chính hình như là Giang Kiến Hải và anh ta đã đến nơi khác để khảo sát học tập khi vừa mới kết hôn, và nữ chính trong truyện tên là A Hương. 

Để chứng thực cho chuyện bản thân đúng là đã xuyên sách, cô liền chủ động tiếp cận Giang Kiến Hải ở trong nhà máy. Và rồi, tất nhiên cô đã xác định được, thế giới này đúng là cuốn sách mà cô đã đọc. 

Lúc đó cô chỉ đọc lướt qua nhanh như gió, cộng thêm đã đọc khá lâu rồi nên cô đã không nhớ rõ hết được chi tiết cụ thể của cuốn tiểu thuyết đó. Cô chỉ nhớ, nữ chính A Hương không được nhà họ Giang thích, nhưng sau khi gả vào nhà họ Giang, bằng sự dịu dàng, hiền lành và kiên nhẫn của mình, cô ấy đã từng bước chinh phục được Giang Kiến Hải khiến anh ta tiếp nhận cô. Đồng thời, cũng chinh phục cả ba đứa con do vợ cũ của Giang Kiến Hải để lại khiến chúng cũng tiếp nhận cô. Đến cuối cùng, cô ấy có được một cuộc sống dễ dàng làm người ta phải ghen tị. 

Mặc dù A Hương không biết chữ và trông như bà mẹ già, nhưng nam chính Giang Kiến Hải chưa bao giờ bỏ rơi cô ấy trong cuộc đời của mình. Anh đi cùng cô đến lúc bạc đầu, và câu chuyện hình như kết thúc ở kỷ niệm ngày cưới vàng của hai người.

Đám cưới vàng là ngày kỷ niệm cho năm mươi năm ngày cưới, tượng trưng cho tình yêu bền chặt mãi mãi. 

Kể từ khi xác nhận Giang Kiến Hải chính là nam chính trong truyện, Lưu Oánh liền sinh ra tâm tư khác. Kế đó, cô luôn vô tình hoặc cố ý tiếp xúc với Giang Kiến Hải, cả hai người họ đều hợp ý lẫn nhau. Cô và anh nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt, cô cùng anh tán gẫu về chuyện tình yêu của Pavel và Tonya*. Cô dùng lợi thế bẩm sinh là một cô gái thành phố để khơi dậy sự hứng thú của Giang Kiến Hải đối với cô.

(*) Hai nhân vật trong tiểu thuyết "Thép đã tôi thế đấy" của nhà văn Liên Xô nổi tiếng Nikolai Ostrovsky.

Sau đó, sau khi Giang Kiến Hải về nhà vào dịp Tết Trung thu này, anh đã ly hôn với nữ chính A Hương.

Từ sau khi Giang Kiến Hải ly hôn, Lưu Oánh và Giang Kiến Hải gặp nhau thường xuyên và quang minh chính đại hơn. Nếu không có bố mẹ Lưu Oánh ngăn cản, sống chết không cho phép cô kết hôn với một người đàn ông cưới lần ba thì chắc hẳn họ đã sớm kết hôn rồi, đâu cần kéo đến hiện tại. 

Tại sao Lưu Oánh lại muốn kết hôn với Giang Kiến Hải? Một là cô cảm thấy nam chính của truyện chính là con trời, với hào quang của nhân vật chính, anh ta nhất định sẽ có được rất nhiều may mắn ở tất cả mọi mặt, ngay cả ba đứa con của anh ta cũng thế.

Cô biết rất rõ bản thân mình muốn hưởng vinh hoa phú quý của nhà họ Giang, muốn nằm dài làm kẻ chiến thắng đi lên đỉnh cao cuộc đời. Mặc dù cô xuyên thành một cô gái thành phố, nhưng gia đình của chủ thân xác này chỉ là một gia đình bình thường nhất trong cái thành phố này. 

Ở thế giới cũ, tuy là cô được học hành đàng hoàng, nhưng muốn ở thời đại này thi vào đại học thì khả năng không lớn, trong khi đó cô lại không muốn dành cả đời đi làm công nhân cho nhà máy. Vì xã hội sau này sẽ biến hóa, sẽ cải cách và mở cửa nên địa vị của công nhân khi đó sẽ rất thấp, bị người ta gọi là nữ công xưởng. 

Chẳng qua, nếu như cô có thể kết hôn với Giang Kiến Hải, đứa con trời của truyện, vậy cô của hiện tại sẽ được lên làm vợ của xưởng trưởng. Cô sẽ có được một vé cơm lâu dài và ổn định cùng với một cuộc sống đáng ghen tị. Trong tương lai, cô sẽ lại được hưởng thêm quyền lợi từ ba đứa nhỏ. Nếu thế tại sao cô lại không kết hôn nhỉ? 

Đánh giá tất cả những người đàn ông xung quanh mình, không có ai tốt hơn là kết hôn với Giang Kiến Hải. Nếu giờ cô không gả cho Giang Kiến Hải, vậy về sau cô chỉ có thể kết hôn với một công nhân bình thường, vậy thì tương lai của cô sẽ chẳng có triển vọng gì lớn cả. 

Với một quyển sách có dòng chảy thời đại như vậy, tất cả mọi người chỉ là kẻ tầm thường hết. 

Rồi, dưới sự trêu chọc của cô, Giang Kiến Hải đã thích cô. Cô căn bản không cần phải tìm cách để chinh phục người đàn ông này như nữ chính A Hương để anh ta tiếp nhận cô ấy. Cô so với nữ chính thì dễ dàng có được không biết nhẹ nhõm và hạnh phúc hơn bao nhiêu lần. Việc kế tiếp cô phải làm đó là để cho Giang Ngạn, Giang Nguyên và Giang Hân tiếp nhận cô, vậy thôi. So với mỗi ngày phải làm việc cật lực và vất vả trên dây chuyền sản xuất trong nhà máy, thì cái chuyện đi chinh phục ba đứa bé nó đơn giản hơn nhiều. 

Chỉ cần Hạ gục được Giang Ngạn, Giang Nguyên và Giang Hân, đó sẽ là cả đời hưởng không hết phúc!

Vì cả đời hưởng không hết phúc, cô gắp tiếp một đũa thức ăn đưa vào miệng, nhẫn nhịn xuống cảm giác buồn nôn như muốn chực trào ra. 

Lý Quế Mai nhìn thấy cô như vậy, khóe mắt bất giác hiện lên sự đắc ý, trong lòng vẫn là câu nói kia———— Đấu với tôi, cô còn thiếu bảy, tám cái chân! Con trai là tôi sinh, làm gì có chuyện nó sẽ hướng về người ngoài cơ chứ! 

Cũng bởi vì khúc nhạc dạo ngắn này ở trên bàn cơm, sau bữa ăn, Lý Quế Mai không đứng lên dọn dẹp bát đũa mà đưa mắt nhìn chằm chằm Lưu Oánh. Đây là lần đầu tiên con dâu tới cửa, bà nhất định phải ra oai phủ đầu với cô ta, để cô ta sau này không dám bò lên đầu bà ngồi! 

Lưu Oánh thật sự không có ý thức giúp người khác rửa bát vào lần đầu tiên tới cửa, rốt cuộc cô vẫn coi mình là khách, và đây còn là lần đầu tiên gặp mặt nữa. Nhưng chính cô coi mình là khách, người khác lại coi cô là "người nhà".

Giang Kiến Hải tự nhiên có thể nhìn ra được ý của Lý Quế Mai, thấy Lưu Oánh chuẩn bị đứng dậy sau khi cơm nước xong xuôi, anh trực tiếp đưa tay chọc vào người cô, bảo: "Cả ngày nay mẹ anh mệt rồi, Oánh Oánh, em đi rửa bát đi, cho mẹ anh nghỉ một lát".

Lưu Oánh nhìn Giang Kiến Hải: ???

Giang Kiến Hải nháy mắt với biểu tình———— Biểu hiện tốt một chút để còn để lại ấn tượng tốt với mẹ anh. 

Khi nãy ăn cơm, cô đã phải tự xây dựng tâm lý rất lâu cho mình mới khó lắm nuốt được miếng cơm xuống bụng, giờ lại nghe thấy Giang Kiến Hải nói lời này cùng với nhìn thấy vẻ mặt của anh, nội tâm Lưu Oánh trong nháy mắt nổ tung———— Biểu hiện cái ông nội nhà anh đấy! Cô là lần đầu tiên tới cửa đấy có biết không? Cô là khách đấy có biết không? Có nhà ai lại để khách lần đầu tới cửa đi rửa bát không hả??

Chẳng qua, dù cho nội tâm cô có đang gào thét dữ dội thế nào, trên mặt lại không hề biểu hiện ra một chút. Một lần nữa, cô cố gắng giải tỏa chính mình, hít một hơi thật sâu để kìm nén tính khí của bản thân, sau đó nghiến răng thu dọn toàn bộ chén đĩa rồi cầm đi rửa. 

Vốn dĩ cô đã lên kế hoạch tốt trên đường tới đây, sau khi đến nhà họ Giang, cô nhất định phải hòa thuận với mẹ chồng, coi bà như mẹ ruột của mình, cùng bà vun đắp mối quan hệ tốt đẹp để trở thành một gia đình tương thân tương ái. Bây giờ cô chỉ muốn nói—— Cút mẹ tương thân tương ái đi! Cái loại gì chứ! Rõ ràng là muốn ra oai phủ đầu với cô mà! 

Bởi vì khó chịu nên cô đương nhiên không muốn cùng Lý Quế Mai trò chuyện để vun đắp tình cảm như dự định lúc đến. Mà nghĩ lại, nói chuyện cũng có nghe hiểu gì đâu, thế thì nói cái rắm ấy. Rửa xong một đống nồi niêu bát đũa, cô đi thẳng về phòng, không ra ngoài nữa. 

Giang Kiến Hải đi tới gọi cô: "Oánh Oánh, ra ngoài nghe radio không?".

Lưu Oánh nằm bất động trên giường, đáp: "Ngồi xe một hai ngày, lại ngồi thuyền lâu như vậy, em mệt lắm, không nghe đâu".

Giang Kiến Hải thật sự cho rằng cô mệt nên anh nói thẳng với cô: "Thế em tắm rồi ngủ sớm đi". 

Lưu Oánh: "......". 

Lưu Oánh không đi ngủ cũng không đi ra ngoài, cô cứ nằm im trên giường nghe tiếng radio sôi động cùng tiếng trò chuyện của người nhà họ Giang vọng vào từ bên ngoài. Giang Kiến Hải đã có nửa năm rồi không về nhà nên họ có rất chuyện để nói với nhau, cả gia đình cứ bô bô không biết đang nói cái gì nữa. 

Lưu Oánh nằm nghe mà thấy lồng ngực ngột ngạt quá, cô trở mình, hít một hơi thật sâu. 

***

Ngồi ở phòng khách, người nhà họ Giang ngồi nói chuyện với nhau đến lúc thấy buồn ngủ, họ mới đứng dậy đi tắm rửa rồi quay về phòng mình. 

Bởi vì có mẹ kế, Giang Hân không còn đòi ngủ chung với Giang Kiến Hải nữa, mà thành thật ngủ chung với Lý Quế Mai. Giang Ngạn và Giang Nguyên dĩ nhiên quay về phòng của mình, đến nửa đêm còn kéo chăn của nhau.

Sau khi thổi đèn và nằm xuống giường, Giang Nguyên quay đầu hỏi nhỏ Giang Ngạn: "Anh, anh thấy mẹ kế ở thành phố thế nào?".

Giang Ngạn xí một tiếng, dài giọng nói: "Nói thế nào đây......". 

Cậu chưa kịp nói hết, Giang Nguyên đã tiếp lời: "Em thấy không tốt bằng Ninh A Hương, nhìn cứ khách sáo thế nào ấy, lúc nào cũng cười tủm tỉm nhưng em lại thấy giả tạo. Rõ ràng cô ta ghét bọn mình, em nhìn cái là biết ngay cô ta không thích chúng ta".

Giang Ngạn cũng có loại cảm giác này, bọn họ tuy rằng còn nhỏ tuổi, nhưng cũng không phải kẻ ngốc. Ai tốt với họ thật hay là tốt giả, bọn họ vẫn có thể cảm giác được một chút. 

Giang Ngạn không nói chuyện, Giang Nguyên lại nói tiếp: "Cô ta có dáng người rất cao, gần như cao bằng ba rồi. Vóc dáng còn rất vạm vỡ, anh nói có khi nào cô ta sẽ đánh chúng ta không? Ai cũng nói mẹ kế không có người nào tốt hết, vậy cô ta có thể ngược đãi chúng ta không hả anh?".

Trên thực tế, Lưu Oánh không béo cũng không vạm vỡ, cô chỉ đơn giản là có một khung xương lớn. Chẳng qua, do Giang Nguyên cầm cô đi so sánh với Ninh Hương nên mới cảm thấy cô vừa cao vừa vạm vỡ, vì cô đúng là cao hơn Ninh Hương rất nhiều. 

Giang Ngạn thật ra cũng cảm thấy cô mang đến cảm giác áp chế mạnh hơn nhiều Ninh Hương. Ninh Hương có dáng người mảnh mai nhỏ nhắn, tính tình lúc nào cũng dịu dàng, nói năng luôn luôn nhẹ nhàng. Cô quả thật trái ngược hoàn toàn với người mẹ kế mới này, thậm chí ngay cả khẩu âm cũng thô kệch hơn. 

Thế nhưng, Giang Ngạn không tin cô ta dám đánh bọn họ, thế là nói: "Có ba ở đây, cô ta dám!".

Chỉ là, Giang Nguyên vẫn thở dài: "Ban đầu em rất mong chờ khi nghe nói ba sẽ dẫn mẹ kế từ thành phố về. Mong chờ suốt nửa năm, hiện tại người đã dẫn về, nhưng em phát hiện em vẫn thích Ninh A Hương làm mẹ kế hơn. Càng so sánh em lại càng thấy, Ninh A Hương cực kỳ tốt".

Giang Ngạn ở trong chăn đạp cậu một cái: "Cô ta đâu cần chúng ta nữa. Không thấy mỗi lần gặp mặt cô ta luôn nói chuyện rất khó nghe à, cứ âm dương quái khí làm chúng ta không xuống được đài, tốt chỗ nào hả? Mày đừng có nhắc đến cô ta nữa đi, tao thấy mẹ kế ở thành phố cũng rất tốt, mang đi khoe mẽ còn rất có mặt mũi biết không". 

Giang Nguyên vẫn rất u sầu: "Ai….."

Mặt mũi ăn được chắc. 

***

Trong một căn phòng khác của gia đình họ Giang. 

Giang Kiến Hải ngồi xuống bên giường sau khi rửa mặt sạch sẽ, anh vươn tay vén chăn lên rồi chui vào ổ chăn. Bởi vì anh muốn trở về nên chăn này mới được Lý Quế Mai giặt vào hai ngày trước, sáng nay còn mang đi phơi nắng nên trên chăn vẫn còn tràn ngập ánh mặt trời. Đây cũng là nơi duy nhất trong cả ngôi nhà này xem như khiến Lưu Oánh cảm thấy sạch sẽ. 

Giang Kiến Hải nằm xuống giường, anh tháo kính đặt ở trên mặt tủ bên cạnh giường, hỏi Lưu Oánh: "Em ngủ chưa?". 

Ngủ cái rắm ấy mà ngủ, Lưu Oánh sầu đến không tài nào ngủ được. Cô nằm nghiêng trên giường, mặt hướng vào trong, không đáp lại lời của Giang Kiến Hải. 

Giang Kiến Hải nghiêng người nhìn cô, bàn tay đặt lên cánh tay cô. Tuy nhiên, ngay khi tay anh vừa đụng vào, Lưu Oánh liền hất tay anh ra, cô kéo chăn cao lên một chút, đồng thời dịch người vào trong thêm một chút. 

Dù không có ánh mắt đi nữa, hiện giờ anh cũng đã nhìn ra cô đang tức giận. 

Giang Kiến Hải nhẫn nại tính tình, ôn tồn hỏi cô: "Em sao thế? Không phải nói mệt muốn đi ngủ, nên không cùng nghe đài với bọn anh à?". 

Lưu Oánh vẫn còn tức giận, ở trước mặt Lý Quế Mai cô còn muốn giữ thể diện cho Giang Kiến Hải, nhưng sau lưng thì không cần thiết phải thế. Hơn nữa, bọn họ là tự do yêu đương và kết hôn, Giang Kiến Hải thực sự thích cô, vì vậy cô đương nhiên sẽ không chịu đựng khi thấy cáu kỉnh. 

Vốn dĩ anh bảo cô ngày mai giúp đỡ dọn dẹp nhà cửa, bảo cô biểu hiện tốt một chút để lấy lòng mẹ anh, cô đã có chút không vui rồi. Chỉ là, nhìn thấy Giang Kiến Hải nhỏ nhẹ dỗ dành mình nên cô mới nhịn xuống. Kết quả ăn được bữa cơm lại bị khinh bỉ, ăn xong còn bị bắt đi rửa cả đống bát đĩa, rửa xong bát đĩa lại phải nằm nghe tiếng cười đùa của nhà họ, tất cả như một mồi lửa khiến cơn giận của cô dâng cao. 

Nhẫn nhịn một hồi, cô ngồi dậy, nhìn thẳng vào Giang Kiến Hải mà trầm giọng hỏi: "Đây là lần đầu tiên em đến nhà anh, khách tới nhà, không phải nên dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ trước hay sao? Tại sao em vừa đến lại bắt em giúp đỡ dọn dẹp nhà cửa? Tại sao mới bữa cơm đầu tiên đã bắt em đi rửa bát?".

Giang Kiến Hải nghe cô hỏi thì rất sững sờ, thật sự không biết tại sao cô lại hỏi những câu hỏi này. Nhưng anh đối với Lưu Oánh phải nói là kiên nhẫn hơn nhiều so với Ninh Hương, anh chớp mắt nói: "Mẹ anh đã lớn tuổi rồi, lưng cũng gù thành như vậy, em bảo bà dọn dẹp thế nào? Tối nay bà nấu được nhiều món như vậy đã là rất tốt rồi. Anh cũng không ăn được cơm bà nấu, nhưng đâu thể nói với bà là quá khó ăn, em hiểu chứ? Cơm là mẹ anh nấu, không lẽ cơm nước xong xuôi còn bắt bà đi rửa bát nữa sao? Em không biểu hiện cho tốt thì bảo bà thích em làm sao được?".

Lưu Oánh im lặng, sau đó nói: "Nhưng đây là lần đầu tiên em đến nhà, em là khách!". 

Giang Kiến Hải vẫn kiên nhẫn nói: "Em là khách khi nào? Em là vợ trên pháp luật của anh, là dâu của nhà họ Giang, em ăn cơm xong đi rửa bát thì có làm sao? Anh cũng đâu bảo em đi nấu cơm, em còn cáu kỉnh cái gì?".

Lưu Oánh trừng to mắt: "Ý của anh là gì? Anh còn muốn em đi nấu cơm vào lần đầu tiên tới cửa nữa à?".

Giang Kiến Hải đáp: "Thì sao nào? Vợ cũ của anh còn phải xuống bếp nấu cơm vào ngày thứ hai sau khi đính hôn đấy, mỗi ngày cô ấy đều đến. Đây không phải việc phụ nữ phải làm à? Rốt cuộc là

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net