CHƯƠNG 32.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


--- SAU KHI MẸ KẾ TỈNH LẠI - THƯ THƯ THƯ ---









🌻🌻🌻🌻🌻








CHƯƠNG 32.








Người Dịch: Lan Thảo Hương.











Chạng vạng chiều, khi mặt trời lặn, Ninh Hương cầm đồ thêu và đồ ăn các thợ thêu đưa, là người cuối cùng rời khỏi xưởng thêu để về nhà sau khi đã khóa cửa xưởng. Thế nhưng, khi đi ngang qua đội sản xuất số hai, cô lại vô tình gặp được Ninh Lan, người đã lâu rồi cô không gặp.

Lần cuối cùng nhìn thấy Ninh Lan là lúc con bé trộm trứng gà của nhà mang đến cung tiêu xã để đổi tiền. Lúc đó, thần sắc của Ninh Lan trông lén la lén lút, vừa nhìn thấy Ninh Hương đã vội giấu rổ trứng ra sau lưng. Đến bây giờ, Ninh Hương không biết liệu Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên có biết việc con bé ăn trộm trứng hay không. Vì chuyện này sau khi Hồ Tú Liên và Triệu Thải Tú đánh nhau liền vẫn không giải quyết được gì, và cũng không có bất kỳ chuyện gì xảy ra kế tiếp.

Gặp lại nhau lần nữa, nhìn rõ mặt nhau trong ánh sáng còn sót lại của trời chiều. Ninh Lan bây giờ đã thay đổi rất nhiều so với trước đây. Cô trở nên đen và gầy hơn, làn da thô ráp, quần áo lấm lem bùn đất và trên vai đang cõng một cái đòn gánh. Khoảnh khắc nhìn thấy Ninh Hương, ánh mắt cô tối sầm lại, cả khuôn mặt đều là khí lạnh.

Ninh Hương chỉ coi như không nhìn thấy cô ấy, cô đi lướt qua đối phương, đi thẳng về nhà.

Kết quả là mới đi được hai bước liền nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Ninh Lan từ phía sau: "Ninh A Hương, nhìn thấy tôi như vậy chị rất vui phải không?".

Mỗi ngày cô phải đi theo ba mẹ làm việc để kiếm điểm công, cô phải làm đủ mọi việc nặng nhọc như xúc đất, đào đất, gánh bùn,.... Chỉ mới một tháng ngắn ngủi mà nhìn cô đâu còn dáng vẻ của con gái thanh xuân phơi phới.

Lại nhìn Ninh A Hương mà xem, quần áo sạch sẽ mới tinh mang theo hương xà phòng, hai bím tóc được tết tỉ mỉ, khuôn mặt trắng nõn, ngón tay tinh xảo non mịn, cả người thoạt nhìn rất dịu dàng và duyên dáng.

Nghe thấy giọng nói và lời nói đầy phẫn uất của cô, Ninh Hương vô thức dừng lại và cất tiếng cười nhạo.

Nghe thấy tiếng cười của cô, Ninh Lan quay đầu nhìn Ninh Hương: "Chị cười cái gì? Nhìn tôi bây giờ trông buồn cười lắm sao, đáng để chị vui lắm đúng không?".

Ninh Hương hít nhẹ một hơi rồi xoay người, đối mặt với Ninh Lan, cô cố ý nhướn cao hàng lông mày: "Đúng thế, nhìn thấy mày từ một học sinh cấp ba luân lạc thành cái dạng này, tao rất vui, cũng hả giận muốn chết".

Ninh Lan nghe cô nói mà hận trong đáy mắt càng thêm đậm, cô ấy siết chặt ngón tay, nhìn chằm chằm Ninh Hương, mím môi nói: "Tôi rốt cuộc đã làm gì chị? Từ nhỏ đến lớn chị vẫn luôn rất mẫu mực, sao đột nhiên chị lại biến thành thế này?".

Biến thành một người khó hiểu, cứ gặp cô là lại châm chọc, không nói được một câu tốt đẹp với cô như thể đã hận cô một đời.

Nhưng là, rõ ràng trước khi chị ấy quay về nhà đòi ly hôn thì mọi chuyện vẫn ổn cơ mà.

Ninh Hương nhíu mày, sắc mặt lạnh lùng nhìn Ninh Lan, sau đó cười giễu, nói: "Đột nhiên sao? Chẳng qua tao đột nhiên thấy rõ bộ mặt thật của một số người mà thôi. Tao đã móc tim móc phổi trả giá cho mày, nhưng Ninh Lan à, mày đối xử với tao như thế nào?".

Ninh Lan bất bình hét to: "Tôi đối xử với chị như thế nào? Trước khi chị quay về đòi ly hôn, chị chính là người chị gái thân yêu nhất của tôi. Tôi đã làm gì chị hả?".

Ninh Hương hít một hơi: "Đúng, trước khi tao đòi ly hôn, mày không làm gì tao cả, bởi vì tao đối tốt với mày! Trong cái nhà này, người khiến tao phải trả giá nhiều nhất chính là mày. Nhưng ở lúc tao muốn ly hôn, mày đã làm gì?".

Hai mắt Ninh Lan trở nên ướt át, cố hết sức mở to mắt nhìn Ninh Hương.

Thấy cô không nói, Ninh Hương nói tiếp: "Ninh A Lan, tính ích kỷ của mày là từ trong xương mà ra! Mày không có một chút lương tâm nào cả! Ninh Ba, Ninh Dương được ba mẹ đau từ nhỏ, tao vì không muốn để mày phải bị ấm ức giống như tao nên mới thương mày hơn! Lúc mẹ vừa sinh Ninh Ba, Ninh Dương, trong nhà nghèo đến sắp chết đói, khi đó ba căn bản không có ý định để mày đi học".

"Là tao! Là tao không muốn nhìn thấy mày cũng giống như tao. Tao đã nói với ba rằng tao sẽ kiếm tiền cho Ninh Lan đi học, tao đã cam đoan với ông ấy rằng tao có thể kiếm được tiền để tạo điều kiện cho mày và giúp đỡ nuôi gia đình, cho nên ông ấy mới đồng ý cho mày đi!".

"Tự hỏi lòng mình đi, mày không biết những chuyện này sao?".

"Không phải mày không biết, mà là mày lựa chọn coi nhẹ nó!".

"Mày lựa chọn bỏ qua nó. Mày chưa bao giờ nghĩ xem tại sao tao lại muốn ly hôn, sau khi ly hôn, tao bị đuổi ra khỏi nhà liệu có sống tốt hay không, liệu tao có thể sống sót được hay không. Mà mày chỉ để ý việc tao có làm mày mất mặt hay không, mày có tiền để dùng hay không và có thể tìm được một công việc tốt đáng ghen tị sau khi tốt nghiệp hay không!".

"Trong mắt mày, ngoài bản thân mày ra thì còn có ai nữa? Mày không chỉ ích kỷ, mà mày luôn có hai tiêu chuẩn cho bản thân và người khác! Tao lo cho gia đình, đó là điều mà chị cả như tao nên làm và mày trước nay không hề cảm thấy điều đó là có vấn đề. Nhưng khi đến lượt mày phải trả giá cho gia đình, mày lại thấy đó là ngược đãi, là đàn áp. Mày nhìn lại mình xem, trong lòng mày tám phần là cực kỳ hận. Nhưng mày hận tại sao lại kéo lên đầu tao, sao mày không hận chính mình bất tài, hận ba mẹ đi! Có giỏi thì mày cũng bỏ nhà đi luôn đi!".

"Ninh Lan, so với ba mẹ, Ninh Ba và Ninh Dương thì tao còn hận mày nhiều hơn!".

Bởi vì cô chỉ trả giá tiền tài và sức lao động cho Ninh Ba và Ninh Dương. Nhưng với Ninh Lan, ngoài tiền bạc và sức lao động thì còn có rất nhiều sự hy sinh về tình cảm. Mà tất cả những điều này đều bị ném cho chó ăn hết!

Bởi vì cô thích đọc sách, nhưng cô không thể đọc nên cô mới liều mạng để Ninh Lan đi học. Bởi vì không có ai trong gia đình yêu thương con bé nên cô yêu thương Ninh Lan nhiều hơn, không muốn có thêm một bản thân khác trong gia đình này. Cô liều mạng để Ninh Lan thoát khỏi những trói buộc kia, để con bé trưởng thành thành tài, và trong lòng ít nhiều cũng chứa một chút kỳ vọng. Kỳ vọng con bé sau khi thành tài có thể quay đầu kéo người chị gái này một cái, hoặc là những người có hoàn cảnh giống như các cô.

Nhưng con bé đã không, nó hút khô máu cô, lại còn quay đầu xem thường cái "xác khô" này của cô. Nó xem thường cô, người phụ nữ bị buộc phải mất mọi cơ hội trưởng thành từ khi còn nhỏ, và quãng đời còn lại chỉ có thể bị mắc kẹt trong sự kính dâng và hy sinh.

Nói xong những lời này, Ninh Hương không đứng đó nữa và cũng mặc kệ Ninh Lan sẽ có phản ứng gì, xoay người rời đi.

Cô không muốn nhìn thấy Ninh Lan sẽ tỉnh lại và ăn năn, vì cô căn bản không cần.

Sau kiếp trước, cô chết cũng sẽ không tin tưởng Ninh Lan nữa.

Có một số người bạn không thể cho đối phương cơ hội, không thể đối xử tốt quá với đối phương, càng không thể tin tưởng đối phương sẽ tỉnh ngộ, bởi vì bản chất của con người là không thể thay đổi. Không biết chừng một ngày nào đó, đối phương sẽ trở mặt và quay lại cắn bạn, lại còn dương dương đắc ý nói một câu: "Tại sao chị lại ngu dốt như vậy?".

Ninh Lan đứng dưới hoàng hôn nhìn Ninh Hương đi xa, mím môi nghiến chặt răng.

Trong nháy mắt, một giọt nước mắt lặng lẽ từ khóe mắt chảy xuống miệng dọc theo gò má, vị mặn chát.

***

Ninh Hương vừa đi vừa tiêu hóa cảm xúc, đến khi đi gần tới nhà Vương Lệ Trân, cảm xúc tồi tệ vì gặp được Ninh Lan đã bị tiêu hóa gần hết.

Ban đầu, cô nói mấy ngày nay sẽ không đến nhà Vương Lệ Trân vì đoạn đường từ xưởng thêu đi về nhà thuyền của cô không tiện đường. Nhưng vì hôm nay cô nhận được hộp kẹo mè đen nên muốn cầm tới cho Vương Lệ Trân nếm thử, thế là cô liền đi đường vòng tới đây.

Lúc cô đến nhà Vương Lệ Trân, Vương Lệ Trân đang ăn cơm chiều.

Nhìn thấy Ninh Hương tới, bà vội vàng đứng dậy nói: "Bà không biết cháu tới nên không nấu thêm cơm".

Ninh Hương mỉm cười ngồi xuống trước bà, cô lấy ra hộp kẹo mè đen và đặt lên bàn: "Cháu không phải tới ăn cơm. Hôm nay có thợ thêu cho cháu mấy miếng kẹo mè đen, nói là mua ở thành phố Tô, nên cháu mang tới đây cho bà nếm thử".

Vương Lệ Trân không phải người tham ăn, bà cười nói: "Chỉ có mấy miếng, cháu giữ lại ăn đi".

Ninh Hương cười nhẹ lấy ra hai miếng đưa cho bà: "Đồ ngon phải chia sẻ thì ăn mới vui".

Vương Lệ Trân thấy cô như vậy liền không từ chối nữa, bà cùng Ninh Hương bóc mấy viên kẹo mè đen ra ăn. Kẹo mè đen này ngọt và mềm, đặc biệt độ ngọt rất vừa phải lại còn không bị quá dính, ăn xong trong miệng vẫn còn vương vị thơm của mùi mè.

Ninh Hương và Vương Lệ Trân cùng nhau ăn hết mấy viên kẹo, sau đó cô để lại hơn một nửa số dưa chua và đồ muối rồi mới cầm theo đồ thêu đi về nhà. Quay trở lại nhà thuyền, cô nhàn nhã nấu cơm cho mình, cả người dường như đã buông lỏng hơn nhiều.

Sau khi cơm nước và tắm rửa, như mọi khi, cô ngồi dưới ánh đèn đọc sách cho đến khi mệt mới tắt đèn đi ngủ.

***

Dưới cùng một bầu trời đêm, Giang Kiến Hải dựa vào đầu giường, anh lấy kính xuống và dụi mắt. Cả người trông không có mấy tinh thần và phấn chấn giống như đã trải qua rất nhiều gian nan và khốn khổ, nhìn rất mệt mỏi.

Mấy ngày Tết này, anh như đã già đi vài tuổi. Vốn là đóa hoa ba mươi mốt tuổi, là cái tuổi phong độ nhất của đàn ông, nhưng hiện tại nhìn anh giống như một người đàn ông trung niên.

Ban đầu, cưới được vợ từ thành phố về, cứ nghĩ đó sẽ là khung cảnh trở về đầy sáng lạn. Nhưng ai mà ngờ rằng, đoạn đường từ lúc xuống thuyền đi bộ về nhà nó rất đẹp đẽ, nhưng ngay sau đó lại thành trò cười cho người ta bằng tốc độ nhanh nhất.

Thể diện mà anh duy trì suốt hai kiếp, ở trong mấy ngày nay đã sụp đổ toàn bộ. Thể diện ở trong thôn của anh bây giờ đã mất sạch, trở thành trò cười bị kẹp giữa vợ và mẹ trong miệng người ta lúc trà dư tửu hậu.

Anh vốn dĩ cho rằng tìm được người mình thích là khởi đầu cho cuộc sống hạnh phúc, không nghĩ đến nó lại là khởi đầu cho ác mộng.

Nghĩ về kiếp trước, đã bao giờ anh phải trải qua những chuyện rách nát như thế này đâu. Cả đời anh chỉ có thể diện, cả đời anh chỉ có huy hoàng, lớn nhỏ trong nhà anh cũng chưa từng chịu thua kém và chưa bao giờ gây thêm rắc rối cho anh. Anh chỉ việc một lòng đi làm kiếm tiền là được rồi, cuộc sống luôn luôn vô cùng nhẹ nhõm.

Nhưng qua mấy ngày Tết của kiếp này, anh chả thể nào suy nghĩ được chuyện gì khác ngoài tức ngực, khó thở, đầu đau như muốn nổ tung, và còn có.... Muốn chết mẹ đi một lần nữa.

Chết thêm một lần nữa, không biết còn có thể quay lại được không.

Đang lúc anh nhắm mắt dựa vào giường và suy nghĩ về điều này, Lưu Oánh đã đi vào phòng sau khi tắm rửa sạch sẽ.

Cô cởi giày leo lên giường, vén chăn lên chui vào, rồi nói với Giang Kiến Hải: "Em và mẹ anh thực sự không hợp nhau, ngày mai anh lên thành phố Tô đi làm thì dẫn theo em đi cùng đi, em không muốn ở lại đây nữa đâu. Dẫn theo cả mấy đứa Giang Ngạn thì càng tốt".

Giang Kiến Hải nhắm mắt, hít sâu một hơi: "Vậy còn mẹ anh thì sao?".

Lưu Oánh nói: "Bà ấy vẫn có thể động được đó thôi, không chết đói được. Đừng nói chính bà ấy không muốn lên thành phố ở, mà dù bà ấy muốn thì em cũng không chịu được. Hiện tại em còn chưa nghe hiểu bà ấy nói chuyện mà đã cãi nhau như vậy rồi, chờ em nghe hiểu thì còn đến mức nào? Nếu vẫn không được thì anh mời bảo mẫu cho bà ấy đi".

Thực ra, từ lúc bắt đầu trèo lên được Giang Kiến Hải, sau đó thuận lợi kết hôn thì cô đã dự định sẽ nhẫn nhịn một chút vì vé cơm lâu dài này, cũng tức là sẽ đối tốt với mẹ già và bọn nhỏ của Giang Kiến Hải. Tuy nhiên, sau khi tiếp xúc, cô nhận ra mình căn bản không thể nhịn được.

Đương nhiên, bây giờ cô và bọn nhỏ không có mâu thuẫn gì với nhau, có mâu thuẫn chỉ là với bà mẹ chồng ác liệt kia. Về bọn nhỏ, cô nghĩ mình hoàn toàn có thể nhịn được, dù sao đợi cô chinh phục được ba đứa bé, sau này chúng sẽ dẫn cô đi lên đỉnh cao cuộc đời. Còn về Lý Quế Mai, cô thật sự chịu không nổi nữa rồi, cho dù đã cố gắng thuyết phục bản thân như thế nào, cô cũng đành chịu. Chỉ vì, Lý Quế Mai mới thay đổi sắc mặt, miệng mắng một tràng bô bô gì đó thôi là cô đã tức đến muốn xông lên đánh nhau với bà.

Giang Kiến Hải không hiểu ra sao, anh mở to mắt nhìn Lưu Oánh, bất lực nói: "Vậy sao còn cãi nhau? Bà ấy đã lớn tuổi rồi, nói câu khó nghe là sắp xuống mồ rồi, em không thể nhường bà ấy một chút sao? Để bà được an hưởng lúc tuổi già không được sao? Hơn nữa, đây là cái thời đại gì, mời bảo mẫu để cho người ta tố cáo à? Đây là việc bóc lột giai cấp đấy, sau này em ít nói mấy câu như vậy đi".

Lưu Oánh trừng to mắt: "Anh nghĩ em muốn cãi nhau à? Mẹ anh như thế nào anh còn không nhìn ra chắc? Lúc trở về anh nói với em thế nào, bà ấy chỉ là lắm miệng thôi nhưng làm người rất tốt, xin hỏi tốt chỗ nào? Em không cần nghe hiểu bà ấy nói chuyện, chỉ nhìn sắc mặt và ngữ điệu của bà thôi là em biết bà ấy mắng em rất khó nghe. Ở nhà em còn chưa phải làm việc nhà, đến nhà anh em hầu cả gia đình anh, vẫn còn mắng được! Bà ấy là muốn đè em xuống, muốn giẫm em dưới lòng bàn chân thì có!".

Giang Kiến Hải lại hít sâu một hơi: "Việc nhà em không biết làm thì có thể học, có thể luyện dần. Những người phụ nữ khác có thể làm được, không lẽ em không thể làm được? Là do em làm không tốt, bà ấy nhìn không vừa mắt nên nói hai câu thì có làm sao? Em có bị mất miếng thịt nào à? Cái gì gọi là muốn giẫm em dưới lòng bàn chân?".

Lưu Oánh nháy mắt không vui: "Giang Kiến Hải, anh có ý gì? Anh không coi em là người đúng không?".

Giang Kiến Hải vốn không phải là người nhẫn nại với phụ nữ, kiếp trước anh cũng đã quen đối với Ninh Hương như thế này rồi. Với lại, sự kiên nhẫn không nhiều của anh dành cho Lưu Oánh cũng sớm bị mài hết nên khi thấy giọng điệu của Lưu Oánh không tốt, anh lập tức nổi giận.

Anh tức giận nói với Lưu Oánh: "Tôi có ý gì? Tôi còn muốn hỏi cô có ý gì đấy? Đó là mẹ tôi! Là mẹ ruột dọn từng bãi phân bãi nước tiểu nuôi tôi lớn! Nói bao nhiêu lần rồi, bảo cô nhường bà ấy một chút, nhường bà ấy một chút thôi, không hiểu sao?".

Lưu Oánh đâm trả một câu: "Cho anh ăn nước phân nước tiểu nuôi lớn à?".

Giang Kiến Hải: "....."

Anh không thể chịu đựng được nữa, tức giận hét lên: "Lưu Oánh, cô có bệnh à? Sách cô đọc dùng để cãi nhau với đi mắng chửi người khác à? Cô có hiểu cái gì gọi là kính già yêu trẻ, hiếu kính phụ mẫu không hả? Vợ cũ của tôi mù chữ mà so với cô còn hiểu biết hơn!".

Lại vợ cũ đúng không. Lưu Oánh cười lạnh: "Vợ cũ của anh tốt như vậy, anh nhớ mãi cô ta không quên thế sao không đi tìm cô ta đi!".

Giang Kiến Hải tức muốn ngất luôn cho rồi, anh thực sự nghĩ không ra tại sao mình lại cưới được một người vợ như vậy, rõ ràng trước lúc kết hôn đâu có thế. Hiện giờ chỉ biết vô lý, hoàn toàn không thể nói chuyện được với nhau.

Văn nhã, nội hàm có cái rắm ấy, lúc mắng người còn làm người khác bực mình hơn cả cái người chưa bao giờ đọc sách!

Mẹ anh nói không sai, sách đọc được đều ném hết vào bụng chó rồi!

Trước lúc kết hôn là giả vờ sao?

Chắc chắn là giả vờ.

Anh thật sự rất tức giận, đưa tay che trán để thở chậm lại, bằng không anh cảm thấy mình có thể chết tại chỗ do xuất huyết não đột ngột. Anh thực sự không ngờ rằng một khi đàn bà hung hăng càn quấy lại có thể làm anh tức đến khó thở muốn chết đi như thế này, thật là muốn chết đi cho xong!

Không thể chịu đựng được nữa, anh vén chăn lên xuống giường, nghĩ muốn tránh đi chỗ khác cho Lưu Oánh trấn tĩnh lại.

Kết quả, Lưu Oánh ngồi ở trên giường nhìn anh: "Không cãi được thì chạy, lại muốn chiến tranh lạnh với tôi đúng không? Anh chỉ có chút bản lĩnh này thôi à, giỏi thì đừng quay về nữa. Ngủ luôn bên ngoài cũng tốt lắm, không khí bên ngoài rất trong lành đấy".

Giang Kiến Hải hít sâu một hơi, kìm nén lửa giận đang quay cuồng mà nhìn sang Lưu Oánh, gằn giọng nói: "Lưu Oánh, cô nên hiểu rõ, đây là nhà tôi, tôi thích ngủ ở đâu thì ngủ ở đó. Tôi có thể đuổi cô đi, nhưng cô thì không có quyền đuổi tôi đi!".

Lưu Oánh nhìn anh: "Anh dám đuổi tôi? Tôi sẽ cầm giấy đăng ký kết hôn đến Ủy ban cách mạng kiện anh tội ngược đãi vợ! Anh cưới tôi thì phải chịu trách nhiệm với tôi đến cùng. Tôi vì anh đã đắc tội cả ba mẹ mình, anh dám ngược đãi tôi thử xem, tôi cùng anh cá chết lưới rách!".

Nơi bảy tấc của Giang Kiến Hải chính là sĩ diện, anh tuyệt đối không cho phép cô chạy đến tận Ủy ban cách mạng hoặc đến nhà máy của anh để náo, thế nên cô đã nắm thóp được anh gắt gao.

Đương nhiên, Giang Kiến Hải lại lần nữa suýt ngất đi vì giận, thậm chí còn muốn đưa tay bóp chết chính mình. Một lúc lâu sau, anh quả nhiên sợ và nhận mệnh, nhưng lại không muốn chịu thua đi dỗ dành cô, vì vậy anh ném cho Lưu Oánh một câu: "Được, tôi đi!".

Dứt lời, anh cầm lấy áo bông đi ra ngoài, vừa mặc vừa đi xuống nhà bếp. Vẫn ngồi ở phía sau bếp lò hút thuốc, hút hết một bao suốt cả đêm, cuối cùng ở lúc rạng sáng chạy đến phòng của Giang Ngạn cùng chen chúc trên giường với Giang Ngạn và Giang Nguyên do quá buồn ngủ.

Giang Ngạn, Giang Nguyên sáng sớm tỉnh dậy, đầu óc vẫn mơ mơ màng màng---- Sao trên giường lại có thêm một người?

À, hóa ra là người ba đáng thương của chúng.









--- HẾT CHƯƠNG 32 ---










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net