Chương 15 & 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trình Quý Hạo đi qua đi lại trong phòng, một đêm không ngủ, lo lắng ba thiếu gia kia bị tác dụng của thuốc hành hạ, sẽ làm hắn lộ tẩy!

Hắn nên làm gì, phải làm thế nào?!

Mười mấy năm chịu đựng ngụy trang, chẳng lẽ vì chuyện này mà hoàn toàn bị hủy diệt?

Tại sao An Ca không ở cùng người mẫu đó, tại sao lại dùng ánh mắt lạnh nhạt sáng trong đó nhìn mình?

Nó biết cái gì rồi sao?

Không, không thể nào!

Một người ngu xuẩn như An Ca làm sao có thể biết được kế hoạch của hắn. Một kẻ buông thả vô dụng như vậy, dựa vào cái gì vừa sinh ra đã làm thiếu gia con nhà giàu, hưởng thụ vinh hoa phú quý, ăn chơi vô độ, muốn cái gì được cái đó. Tại sao kẻ sinh ra trong ngôi nhà như vậy không phải là mình? Đương nhiên cũng có thể là mình.

Trình Quý Hạo nheo mắt lại, ẩn nấp đằng sau cặp kính là đôi mắt lạnh lẽo của rắn độc.

Hắn ở An gia 13(1) năm, thông minh ưu tú, giàu kinh nghiệm, năng lực vượt xa tên thiếu gia ngu xuẩn đó mấy trăm lần, dư sức thừa kế gia sản nhà họ An.

(1) Trong raw là 18 năm, nhưng mình tính thấy không đúng. TQH 15 tuổi đc An gia nhận nuôi, mà TQH lớn hơn AC 5 tuổi, nghĩa là năm nay TQH 28 tuổi, 28 – 15 = 13. Nên mình sửa lại là 13 năm cho hợp lý.

Ngoài hành lang yên tĩnh đột nhiên có tiếng bước chân cùng tiếng người rủ rỉ.

Trình Quý Hạo chợt run một cái, tim gần như muốn lọt ra khỏi lồng ngực. Hắn nín thở, tay che lại trái tim đang đập liên tục, lắng nghe tiếng vang bên ngoài, cho đến khi âm thanh xa dần, mới thở dài một hơi. Mà lúc này hắn đã đổ mồ hôi lạnh toàn thân.

Đồng hồ treo trên tường từng giây trôi qua, là từng giây đau khổ.

Cho đến khi trời sáng, các vị khách lục tục rời khỏi khách sạn, nỗi lo của hắn không hề xảy ra.

Trình Quý Hạo cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Hắn nghĩ: Có lẽ ba vị thiếu gia kia không bị người ta phát hiện.

Hắn vui mừng vì trời cao còn rủ lòng thương xót hắn, chỉ là một đêm chờ đợi đau khổ khiến hắn trông già đi nhiều.

Trình Quý Hạo nhìn bản thân uể oải trong gương, vành mắt đen xì, trong lòng càng thêm căm hận: An Ca, lần tiếp theo! Tao nhất định phải làm mày thân bại danh liệt, khiến cho người nhà họ An hoàn toàn vứt bỏ mày!

...

Sau khi Trình Quý Hạo lên đại học, vốn là định rời khỏi nhà họ An. Nhưng trong lòng hắn có mưu đồ, sau khi tốt nghiệp tiến vào tập đoàn An thị.

Bởi vì lúc đi làm lẫn trong sinh hoạt bình thường thường xuyên tiếp xúc với hai ông bà, lâu ngày liền dọn vào An gia ở, tới giờ cũng đã mấy năm. Bởi vậy sau khi hôn lễ kết thúc, hắn cũng lái xe đi theo An Thừa Lâm trở về nhà.

Mấy người đậu xe vào bãi, xuống xe, bác Vương quản gia chạy ra đón, "Tiên sinh, phu nhân, thiếu gia cũng vừa mới về nhà, đang ở trên phòng nghỉ ngơi."

Tề Tĩnh thấy lạ, "Sao Tiểu Ca lại về nhà? Chẳng phải sau khi kết hôn nó phải qua nhà Cố Sâm ở sao?"

Đám cưới giữa hai tập đoàn lớn kéo rất nhiều sự chú ý. Hai phu phu mới cưới lại không ở với nhau, càng khiến đông đảo dân chúng suy đoán.

Cho dù là nguyên nhân gì, An Ca sau khi kết hôn cũng phải ở nhà Cố Sâm một khoảng thời gian, che giấu tai mắt của đám người ngoài kia.

An Thừa Lâm nhíu mày, "Sao mà lại về nhà! Mau kêu nó đi đi. Thằng nhỏ này sao chẳng hiểu lý lẽ gì hết vậy?!"

Tề Tĩnh than thở, "Thôi, con trai cũng về rồi, cho nó ở một ngày đi."

"Không được!"

An Thừa Lâm nói, "Toàn do bà chiều nó, khiến cho thằng này ngày càng làm càn. Cũng 23 rồi, bên nào nặng bên nào nhẹ cũng phải biết chứ!"

Trình Quý Hạo lạnh lùng nhìn, biết hai vợ chồng sắp cãi vã, vội vàng khuyên can, "Dì Tĩnh, dì đừng nóng, chú An cũng vì đại cuộc thôi."

Rồi mỉm cười khuyên An Thừa Lâm, "Chú An cũng đừng giận, Tiểu Ca dù sao cũng còn nhỏ, nó có thể không quen sống xa nhà thôi. Với lại Tiểu Ca cũng là con của hai người mà, muốn ở chung với người nhà cũng phải."

Một hai câu an ủi như gió xuân, khiến lòng người cũng dịu lại. Nhưng đối với An Thừa Lâm rất hiểu con trai mình mà nói, mấy câu này có thể dẫn tới những vết nhơ của nguyên chủ.

Muốn ở chung với người nhà?

Dẹp! Không gây với ông mỗi ngày là tốt lắm rồi!

Vẫn là con nít?

23 tuổi mà còn không chịu rời xa ba mẹ, chính là một kẻ vô dụng!

An Thừa Lâm càng giận trong lòng, càng cảm thấy đứa nhỏ An Ca này không hiểu chuyện, phản bác Trình Quý Hạo, "Nó từ lúc nào không thể xa rời chúng ta! Nó chính là không hiểu chuyện. Cũng không nhìn xem có ai mới kết hôn ngày đầu tiên đã về nhà ở không?!"

Tề Tĩnh cũng phiền, "Được rồi, được rồi. Có chút chuyện thôi, ông cũng đâu cần ầm ĩ như vậy."

An Thừa Lâm: "Gì mà có chút chuyện? Nó gây không ít chuyện rồi! Nếu nó hiểu chuyện như Quý Hạo, tôi có cần giận tới vậy không!"

Ông nhìn Trình Quý Hạo, "Thật may là còn Quý Hạo ở bên cạnh chúng ta, nếu không thằng nhỏ này sau này còn biết dựa vào ai."

Trình Quý Hạo đi phía sau bọn họ, khóe miệng hơi cong lên hiện ra nụ cười nhạt khó nhận ra.

An Thừa Lâm toát ra lửa giận, vừa vào nhà đã gọi lớn lên lầu, "Tiểu Ca, Tiểu Ca! Con xuống đây! Mới kết hôn con chạy về nhà làm gì? Mau về bên chỗ Cố Sâm đi!"

Tâm trạng của Tề Tĩnh hỏng bét.

Không muốn quản lý con trai cũng không muốn An Thừa Lâm ồn ào. Bà bước vào cửa liền cởi giày, vứt túi xách, chạy vào nhà kính trồng hoa.

Quản gia nhìn thế trận này, cũng biết không tránh được một màn cha con đại chiến. Vì đề phòng bị ảnh hưởng nên ông lặng lẽ lui ra, có thể trốn bao xa thì hay bấy nhiêu.

Chỉ có Trình Quý Hạo là đi bên cạnh An Thừa Lâm đang lo lắng, vội vàng khuyên nhủ, "Chú An, đừng nóng, không tốt cho sức khỏe, Tiểu Ca còn nhỏ mà, có lời chú nhẹ nhàng nói với nó, nó nhất định sẽ nghe chú."

"Con như vậy, Tiểu Ca thấy sẽ còn quậy ầm ĩ lên." An Thừa Lâm tức giận, vén tay áo trông như sắp đi đánh người, "Hôm nay nó còn dám cãi chú, từ nay về sau nó đừng hòng về nhà này nữa!"

"Ba."

Giọng của An Ca vang lên từ lầu hai, âm lượng rất trầm ổn.

Giúp việc trong nhà trốn trong các ngóc ngách lén theo dõi tình hình trên lầu hai, căng thẳng rỉ tai nhau, "Sắp bắt đầu rồi! Sắp bắt đầu rồi!"

"Lần trước thiếu gia gây với ông chủ, đèn lưu ly cao 2m ở phòng khách cũng bị đập vỡ, lần này không biết có đốt luôn cái nhà này không."

"Lần trước ông chủ giận tới tăng huyết áp, phải nhập viện ngay nửa đêm, thiếu gia nhà chúng ta sao cứ chọc giận ông ấy mãi."

"Đừng nói nữa, đừng nói nữa, thiếu gia xuống!"

"... Nghe nói cái đèn đó hơn cả triệu lận."

"Xuỵt, nói nhỏ thôi!"

Bọn họ xuyên qua khe cửa xem chừng, còn tưởng thiếu gia sẽ giống Natra chân đạp phong hỏa luân, tay huơ lang nha bổng lao xuống đánh.

Kết quả, bọn họ thấy thiếu gia ôn hòa nhã nhặn đi xuống cầu thang.

Thiếu gia vịn lên thành cầu thang, từng bước đi xuống, vóc người cao gầy, mặc áo len màu trắng rộng thùng thình, quần dài màu xám tro, trông nhẹ nhàng khoan khoái.

Đây là... thiếu gia ư?!

An Ca đi tới trước mặt An Thừa Lâm, liếc nhìn Trình Quý Hạo ở bên cạnh, hỏi, "Ba về rồi ạ, mẹ đâu?"

An Thừa Lâm vẫn còn bừng bừng lửa giận, cúi đầu trách cứ, "Ai cho con về nhà! Đã nói với con bao nhiêu lần là kết hôn xong phải ở chung với Cố Sâm. Không chịu nói lý đúng không! Đã lớn tới từng này rồi còn để ba mẹ lo cho!"

"Ba đừng nóng." An Ca không gấp không nóng, giải thích, "Con chỉ về dọn hành lý thôi, lát nữa là đi rồi."

Rồi nhẹ nhàng cười một tiếng, "Ba yên tâm, con biết nặng nhẹ. Con cũng kết hôn rồi, sau này sẽ không để ba mẹ lo lắng nữa."

Vẻ mặt bình tĩnh, giọng nói thư thả, đôi mắt cười trong veo.

Lửa giận của An Thừa Lâm lập tức bị dập một nửa. Ông kinh ngạc nhìn con mình, trong lúc nhất thời không tin vào tai và mắt mình nữa.

Tối hôm qua Tề Tĩnh nói với ông, "Con trai mình kết hôn rồi, hình như đã hiểu chuyện hơn."

Ông còn chưa tin, bây giờ được nhìn...

Ông chần chờ hỏi, "Con, thật sự chỉ về lấy đồ?"

Hỏi xong lại có chút hổ thẹn: Sao nghe như mình muốn đuổi nó đi vậy?

An Ca không để ý, vẫn cười gật đầu, "Bên nhà Cố Sâm chuẩn bị cũng đầy đủ, nhưng con vẫn phải về lấy mấy bộ quần áo với đồ đạc con thích theo."

Giọng nói nhẹ nhàng, môi cười mỉm, không hề mang một chút lệ khí của ngày trước.

Lửa giận của An Thừa Lâm hoàn toàn bị dập tắt.

Những năm gần đây ông đã quen với chuyện suốt ngày cãi vã với An Ca, đột nhiên như thế này làm cho lòng ông dâng trào. Kích động tới muốn khóc.

Người ta nói chớp mắt một cái thì con đã lớn, bây giờ Tiểu Ca đã hiểu chuyện rồi!

Mà ông vừa mới về không thèm nghe một câu giải thích, liền phủ đầu mắng Tiểu Ca, thái độ cũng quả thật quá xúc động. An Thừa Lâm xấu hổ trong lòng: Nó chỉ về nhà một chuyến thôi mà? Kết hôn rồi sao không thể về nhà chứ?

Ông vừa rồi mắc gì phải giận như vậy, giống y như trúng tà.

~jongwookislove.wordpress.com~

An Thừa Lâm biết khi nãy là mình quá xúc động, không được tự nhiên ho một tiếng, "Dù sao... cũng về rồi, ở lại ăn cơm đi."

"Dạ."

An Ca cười nói, "Hôm qua ba với mẹ tiếp khách cả ngày, hôm nay cũng nghỉ ngơi cho khỏe đi."

An Thừa Lâm than thở, "Đúng là phải nghỉ ngơi, lớn tuổi rồi dễ mệt. May là có anh Quý Hạo của con ở đây, có thể giúp ba một chút."

"Đúng vậy, may là có anh Quý Hạo." An Ca vẫn cười nhạt như cũ, liếc mắt nhìn Trình Quý Hạo một cái.

Đối diện với ánh mắt của An Ca, Trình Quý Hạo gần như không giấu được vẻ kinh ngạc.

Hắn vừa rồi trông như là khuyên nhủ An Thừa Lâm, nhưng thật ra là đổ dầu vào lửa. Vốn định làm An Thừa Lâm tức giận hơn, tốt nhất là hai cha con gây ầm ĩ, tiểu thiếu gia không thể trở về căn nhà này nữa. Không nghĩ tới, lửa không cháy đã đành, còn bị dập hoàn toàn?

Tiểu thiếu gia ngang ngược buông thả đó sao có thể thấu tình đạt lý như vậy?

Trong lòng nghi ngờ nhưng không thể hiện ra ngoài. Hắn lập tức sửa lại tâm trạng, tỏ ra hòa nhã như trước, "Đây là chuyện mà anh phải làm. Chú An, Tiểu Ca, hôm nay cả nhà cứ nghỉ ngơi đi, chuyện công ty cứ giao cho con là được."

An Ca cười nhìn hắn, "Anh Quý Hạo, mấy ngày nữa em cũng sẽ tới công ty trình diện, tới lúc đó hy vọng có thể chia sẻ công việc với anh."

"Con muốn tới công ty?" An Thừa Lâm kinh ngạc, ngay sau đó trên mặt hiện lên nét vui vẻ, yên tâm.

Ông đã sớm sắp xếp vị trí cho An Ca, chỉ là An Ca không muốn đi.

Làm cha, nhìn con trai không có sự nghiệp trong tay, trong lòng vừa mất mát vừa bất đắc dĩ, không nghĩ tới hôm nay nó lại chủ động đòi đến công ty.

Đứa trẻ này bắt đầu hiểu chuyện rồi.

Người cha không giỏi giấu đi sự vui sướng trong lòng, vỗ lên vai An Ca một cái thật mạnh, "Nhóc con! Tới công ty phải làm cho tốt, đừng làm ba mất mặt."

An Ca khiêm tốn nói, "Chỉ là bây giờ con còn chưa biết gì, hy vọng anh Quý Hạo có thể chỉ dẫn con."

An Thừa Lâm vui vẻ trong lòng, cười sang sảng, "Quý Hạo được lắm, mấy năm nay vào công ty, khâu nào cũng từng làm rồi, rất biết vận hành công ty. Con cứ đi theo nó, nhất định học hỏi được nhiều."

Mỗi một khâu đều từng làm rồi, đó chính là quan hệ rất tốt với từng quản lý trong công ty, lôi kéo mọi người.

"Rất giỏi." An Ca nở nụ cười thản nhiên, quay sang nhìn Trình Quý Hạo. Ánh mắt sáng trong, tựa như có thể nhìn thấu mọi thứ.

Đối mặt với ánh mắt của An Ca, trong lòng Trình Quý Hạo hơi cuống lên.

An Ca muốn đi làm?

Con trai duy nhất của An gia muốn vào An thị làm việc là có nghĩa gì?

Hắn rõ ràng biết An Ca đã thay đổi, không còn như trước. Chẳng còn là con bù nhìn ngu xuẩn để mình thao túng, đã có suy nghĩ của riêng mình.

Thay đổi như thế này khiến Trình Quý Hạo vô cùng bất an. Hắn cố gắng kinh doanh nhiều năm, có thể vì An Ca ngày hôm nay mà như dã tràng xe cát, thất bại trong gang tấc.

An Thừa Lâm vẫn vì chuyện con trai thay đổi mà vui mừng khôn xiết, dặn dò Trình Quý Hạo, "Quý Hạo, lát nữa con lấy xu hướng đầu tư gần đây của công ty đưa cho Tiểu Ca xem, để nó biết gần đây công ty đang làm gì. Không đầu không đuôi vào làm rồi mắc sai lầm, để mấy ông già trong hội đồng quản trị cười nhạo thì không nên."

Trình Quý Hạo chặn lại đủ thứ mùi vị trong lòng, khôi phục hình dáng con nuôi ân cần báo đáp công ơn, "Dạ, chú An, lát nữa con lấy bản báo cáo đưa cho Tiểu Ca xem."

.

Trình Quý Hạo trở về phòng mình, rút một phần văn kiện để trên tủ ra.

Những thứ này đều do hắn tự tay ghi lại.

Nhìn từng trang đầy chữ, những bảng kê khai phức tạp, cùng thuật ngữ trong giới chi chít, nỗi bất an trong lòng Trình Quý Hạo đột nhiên an ổn lại.

Một người chỉ biết ăn chơi, cả đại học còn không tốt nghiệp nổi, tiểu thiếu gia này làm sao biết đọc bản báo cáo kế toán? Làm sao biết phân tích thị trường, tìm phương hướng đầu tư cho công ty?

Hắn cười nhạt trong lòng: Hiểu chuyện thì sao? Không phải ai cũng có đủ tài năng để quản lý một công ty, cũng không phải ai có thể ổn định trong một tập đoàn đông người phức tạp. Hắn có trăm phương ngàn kế để tiểu thiếu gia không đứng nổi trong công ty.

Trình Quý Hạo cầm văn kiện đi ra khỏi phòng, xuyên qua hành lang, gõ cửa phòng An Ca.

"Vào đi." Bên trong cánh cửa gỗ đỏ vừa dày vừa nặng, là giọng nói trong trẻo vang lên.

Đôi mắt phía sau cặp kính lóe lên sự lạnh lẽo, ngay lập tức biến mất. Trình Quý Hạo mỉm cười, mở cửa bước vào, "Tiểu Ca, anh tới đưa tài liệu."

An Ca ngồi trước bàn đọc sách, lưng ghế quay về phía hắn, đầu dựa vào chiếc ghế gỗ, tay cầm ly rượu đảo đảo.

Sau khi nghe tiếng của hắn, cũng chỉ nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.

Trông dáng vẻ chẳng thèm đếm xỉa tới hắn.

Căn phòng rộng rãi sáng trưng, trang trí theo kiểu phục cổ Trung Hoa vô cùng xa xỉ, tư thái của An Ca cũng rất hợp với khung cảnh này, sang trọng quý phái không ai sánh được. Cũng chính là thứ đầu tiên, khi Trình Quý Hạo bước chân vào căn nhà này, làm hắn ghen tị.

Trình Quý Hạo siết tài liệu trong tay, đi về phía trước, nói, "Đây là bản báo cáo tài vụ quý một của công ty..."

Nụ cười của Trình Quý Hạo đột nhiên cứng lại, hắn thấy trước mặt An Ca là một chai rượu.

Là rượu Brandy.

Giống y như chai tối hôm qua hắn bảo Tề Minh Vũ đưa cho An Ca.

Cũng giống y như chai tối hôm qua bọn Tề Minh Vũ uống.

Rốt cuộc chai nào mới là chai hắn bỏ thuốc vào?

Trái tim mới vững vàng của Trình Quý Hạo lại cuống lên, nụ cười vẫn ở trên mặt, "Tiểu Ca, em... em sao lại uống rượu? Chai này em lấy ở đâu ra?"

"Chai này hả?" An Ca giơ chai rượu lên, chân mày hạ xuống, sắc bén nói, "Hình như là hôm qua anh họ cho. À đúng rồi, là anh bảo anh họ đưa cho em."

Hắn cầm chai rượu lên huơ huơ trước mặt Trình Quý Hạo, sau đó đổ ra ly, đưa cho Trình Quý Hạo, nói, "Em kết hôn rồi, phải dọn khỏi nhà. Sau này ba mẹ phải nhờ anh Quý Hạo chăm sóc. Đây, mời anh Quý Hạo một ly."

Giọng nói của hắn chân thành, giống như là thật lòng cám ơn.

Trình Quý Hạo hoàn toàn không nghĩ ra, hắn chẳng qua bỏ thuốc vào chai rượu để hại An Ca, lại biến thành làm bản thân cả đêm thức trắng, càng không nghĩ bây giờ lại để cho hắn...

Hắn vội vàng nhận lấy ly rượu, "Ban... ban ngày chúng ta uống rượu sẽ làm chú An tức giận đó."

Lúc chuẩn bị đoạt lấy chai rượu lại bị An Ca giật lại.

"Hôm nay khác, em kết hôn rồi, phải rời khỏi nhà." An Ca hỏi ngược lại, "Anh Quý Hạo không uống nghĩa là không muốn chăm sóc ba mẹ thay em à?"

"Anh..." Trình Quý Hạo cứng họng.

"Được rồi, vậy em uống thay anh." An Ca không đợi hắn trả lời, lại cầm ly lên rót đầy, đưa tới bên miệng.

"Đừng uống!"

Trình Quý Hạo lập tức nắm cổ tay An Ca.

Nếu quả thật đây là chai rượu hắn bỏ thuốc, An Ca uống ở nhà xuất hiện triệu chứng bất thường, chú An dì Tĩnh làm sao chịu để yên. Chai rượu này tại sao lại âm hồn không tan như thế!

Trình Quý Hạo tức giận nghĩ.

Ánh mắt của An Ca nhìn cổ tay bị Trình Quý Hạo nắm, sâu xa nói, "Anh Quý Hạo, anh sao thế? Em chỉ muốn cám ơn anh thôi, anh Quý Hạo không nhận lòng cảm kích này sao?"

Có mấy năm kinh nghiệm đi ký hợp đồng, lí do ép rượu An Ca đã sớm học thuộc. Bây giờ đối mặt với Trình Quý Hạo trong lòng có quỷ, vài ba lời của hắn là có thể thành công.

"Được, anh... uống, anh uống." Trình Quý Hạo cắn răng trả lời, "Nhưng mà, anh chỉ uống một ly này thôi."

Hắn cầm ly rượu một hơi uống cạn.

An Ca nhìn mà cười nhạt.

Trình Quý Hạo vong ân bội nghĩa, tâm tư độc ác. Ý đồ hãm hại đứa con ruột của cha mẹ nuôi, cũng muốn chiếm tài sản An gia làm của riêng.

Nhưng mà, Trình Quý Hạo ngụy trang mấy năm nay đã sớm lấy được lòng tin của ba mẹ và mọi người trong An gia. Đột nhiên nói Trình Quý Hạo bỏ thuốc mình, người nhà họ An sẽ chỉ cảm thấy hắn cố tình gây sự mà thôi. Còn làm Trình Quý Hạo phòng bị với mình, cũng không đại biểu là hắn sẽ không làm gì.

Mùi vị bị trúng thuốc cũng đơn giản thôi, tắm nước lạnh cho tỉnh táo, khiến cho cơ thể tê buốt lạnh cóng, tối hôm qua không cầm chai này ra là vì sợ ngộ thương anh em họ.

Bây giờ cũng nên để người đầu têu này gieo gió thì phải gặt bão.

Hắn thấy Trình Quý Hạo để ly rượu xuống, nói tiếp, "Vậy thì cám ơn anh Quý Hạo, lát nữa ăn cơm trưa, em sẽ nói lại với ba mẹ."

Hắn lần nữa lắc lắc chai rượu, cười khẽ, "Cũng dùng chai rượu này."

Một câu nói nhàn nhạt lại như sét đánh vào lòng Trình Quý Hạo.

"Không!"

Hắn gấp gáp ngăn lại, "Không... không được. Chú An không thể uống rượu, tim dì Tĩnh không tốt cũng không nên uống rượu."

An Ca: "Một ly thì có sao đâu, huống chi là rượu mừng gả con đi."

Nghe giống như tiểu thiếu gia tùy thích buông thả ngày trước, nhưng vào tai Trình Quý Hạo lại là một sự uy hiếp to lớn.

Chỉ cần là rượu do tiểu thiếu gia mời, chú An dì Tĩnh sẽ không từ chối.

Rượu này, sao có thể để hai vị kia uống được.

"Như... vầy đi." Trình Quý Hạo giả vờ bình tĩnh, lại làm như mình là anh lớn, nói, "Anh uống thay, được không? Uống xong ba ly, chai rượu này là của anh, hôm nay chúng ta không uống rượu nữa, được chứ?"

An Ca dựa lưng vào ghế, nhìn chằm chằm Trình Quý Hạo mấy giây, sau đó nghiêng đầu một cái, cười, "Được thôi."

Ba ly rượu đầy rót vào dạ dày, cảm giác lửa nóng như đang thiêu đốt. Đáng sợ hơn là cảm giác không giống như hôm qua, cơn nóng từ trong dạ dày tràn ra huyết dịch, chảy vào lục phủ ngũ tạng, thấm vào da, tản ra từ mỗi lỗ chân lông làm người ta phiền não.

Trình Quý Hạo biết rõ, đây chính là chai rượu mà hắn bỏ thuốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net