Chương 19 & 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi..."

An Ca kinh ngạc nhìn Cố Sâm, lại nhìn người đàn ông đứng trong nhà.

Biết mình đã nhầm địa chỉ.

Não biết đây là hiểu lầm, ngọn lửa vô danh trong lòng cũng liền bị dập tắt.

An Ca rất bối rối, trước tiên xin lỗi người đàn ông, "Xin lỗi đã quấy rầy tiên sinh. Là tôi nhầm địa chỉ."

Đối phương hoàn toàn không nghe lọt.

Dù bận rộn nhưng vẫn dựa vào cửa ung dung đứng đó, tầm mắt nhìn An Ca rồi lại nhìn Cố Sâm, trong mắt mang nụ cười sâu xa, "Cố tổng, phải làm sao đây? An thiếu gia muốn làm chủ nhân của nhà Duẫn Nam tôi."

Giống như là làm trò đùa, nhưng cũng giống như đang gây hấn.

An Ca: ...

Cho dù là cái nào, người này và Cố Sâm, trông có vẻ quan hệ không tốt lắm.

"Phải không?"

Cố Sâm bước xuống xe, "Vậy phải xem Duẫn Nam tiên sinh có chịu đưa nhà cho An Ca hay không."

Một câu nửa đùa nửa thật, đẩy xa khiêu khích của Duẫn Nam.

Sắc mặt cũng lập tức lạnh tanh, vừa nhìn đã thấy quan hệ đối nghịch, không vừa mắt nhau.

Khoan khoan... Duẫn Nam!

An Ca nghe cái tên này mà thấy sợ hãi.

Hắn nhớ cái tên này.

Trong tiểu thuyết, nguyên chủ sau đám cưới vì để trả thù Cố Sâm lạnh lùng mà đi trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, trong khu biệt thự có một cậu nhà giàu tên là Duẫn Nam, cũng trở thành đối tượng được xem xét của nguyên chủ.

Người ta lại nguyện ý mắc câu.

Duẫn Nam và Cố Sâm vốn là hai bên đối lập. Hắn giả vờ nhận ý của nguyên chủ, nhưng mục đích thực tế là chiếm nguyên chủ làm của riêng để làm nhục Cố Sâm.

Trong tiểu thuyết sự xuất hiện của Duẫn Nam, cũng là nguyên nhân làm nguyên chủ và Cố Sâm mau chóng ly dị.

An Ca đột nhiên cảm thấy lưng mình lạnh ngắt.

Hắn vốn định thay đổi kết cục. Chưa từng nghĩ ngày đầu tiên tới nhà Cố Sâm lại tới nhầm nhà Duẫn Nam, cũng bởi vì hiểu lầm mà tuyên bố mình là chủ nhân của nhà Duẫn Nam.

Còn bị Cố Sâm chính mắt nhìn thấy, bắt được. Trông vẻ lạnh nhạt của Cố Sâm, An Ca mơ hồ cảm thấy bất an. Tựa như trong thế giới này có một sức mạnh vô hình, tăng cho hắn một một tầng khó thay đổi số mạng của mình và An gia.

An Ca ra vẻ bình tĩnh, bước ra xa Duẫn Nam hai bước, cười nói, "Duẫn Nam tiên sinh cứ đùa, ngài biết rõ ràng là tôi đi nhầm nhà." Rồi quay đầu giải thích với Cố Sâm, "Em xem nhầm bảng chỉ đường, nên tưởng đây là nhà của a... của chúng ta."

Cố Sâm hừ một tiếng, nhẹ giọng trách móc, "Có vậy mà cũng đi nhầm được?"

Duẫn Nam cười khẽ, giọng hơi nâng lên, "Ui, hai người kết hôn rồi mà cũng không biết nhà ở đâu à. Cố Sâm, thái độ của anh đối đãi với chồng mới cưới cũng hơi qua loa đó."

Trong lời nói rõ ràng mang vẻ trào phúng, thậm chí là khích bác. Ý nhắm vào không hề che giấu.

Lúc này hai "chồng chồng" cùng chung chiến tuyến, nhất trí đối ngoại, mới có thể cho thấy lập trường của mình.

An Ca nhích lại gần Cố Sâm, trên mặt là nụ cười khéo léo, trả lời Duẫn Văn, "Dù sao tiên sinh nhà tôi vì chúng tôi mới kết hôn mà mua nhà mới, lần đầu tới đây còn chưa quen đường. Vừa rồi đã làm Duẫn Nam tiên sinh chê cười."

Lúc hắn nói "tiên sinh nhà tôi", Cố Sâm nghiêng đầu nhìn một cái, trong mắt hơi kinh ngạc. Nhưng lại biến mất thật nhanh, lần nữa nghiêm nghị chống đối Duẫn Nam, "Xem ra sự lỗ mãng của Tiểu Ca đã quấy rầy tiên sinh, tôi cũng thay cậu ấy xin lỗi một tiếng."

Rồi sau đó dùng sức kéo tay An Ca, "Về nhà."

An Ca mỉm cười, "Được."

Duẫn Nam nhìn hai chiếc xe đi mất, lạnh lùng giễu cợt, "Tiên sinh nhà tôi? Tiểu Ca?"

Gương mặt trắng bóc đứng sau song cửa đen, giống như băng đá ngưng tụ mùa đông.

.

Về đến nhà Cố Sâm.

Đây là một căn biệt thự ba tầng màu trắng, sân vườn rộng rãi có đường đi bộ, toàn bộ được cỏ phủ kín.

So sánh với căn nhà âm trầm cảm giác lạnh như băng của Duẫn Nam, trông qua đơn giản thư thái hơn nhiều.

Chỉ có điều trong nhà chỉ có mấy món vật dụng cơ bản, trông khá ảm đạm tẻ nhạt. Có thể nhìn ra căn nhà này mới mua, không thường tới ở.

Cố Sâm bước vào nhà, liếc nhìn An Ca, trách móc, "Không phải gửi địa chỉ cho cậu rồi sao, cái này cũng đi nhầm được? Còn chạy tới nhà người ta xưng là chủ nhân?"

An Ca: "Tôi thấy mũi tên chỉ khu số 8 là ngay hướng nhà hắn, ai ngờ khu số 8 còn phải đi ra phía sau mới tới."

Hắn xách vali lên hỏi, "Phòng tôi ở đâu?"

"Trên lầu hai. Tới cầu thang quẹo trái, một phòng của cậu, bên phải là của tôi." Cố Sâm nhấn mạnh câu cuối. Ý rất rõ ràng như muốn nói với An Ca: Tách làm hai bên, không can thiệp vào chuyện của nhau.

An Ca cầm vali bước lên cầu thang, buồn buồn trả lời Cố Sâm, "... Ừ."

Nghe trông có vẻ không vui.

"Còn nữa." Cố Sâm lần nữa nhấn mạnh, "Sau này ở ngoài... đừng gọi tôi là 'tiên sinh', có giả bộ cũng đừng tới mức đó."

An Ca đi tới bậc cuối cùng, mệt mỏi thở một hơi, "... Được."

Giống như là thở dài mất mát.

Cố Sâm không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn, An Ca kéo vali đứng trên lầu hai nhìn về hướng bên trái.

Sau khi xác nhận phương hướng liền kéo vali về phòng mình.

Một chàng trai 23 tuổi, mặc áo len rộng, quần jean. Bởi vì gương mặt như mì khiến hắn trông nhỏ hơn tuổi khá nhiều, y như học sinh cấp ba vậy.

Cố Sâm nhíu mày, trái tim lạnh lùng lúc này hơi sụp đổ một chút. Hắn nghĩ, vừa rồi mình nói nặng lời quá sao? Hai người tuy là quan hệ hợp đồng, nhưng cũng không cần nói tới vậy.

"Ờ..."

Cố Sâm muốn hòa hoãn không khí một chút, "Trong nhà này, cậu cần cái gì thì cứ nói, tôi sẽ cố gắng chuẩn bị cho cậu."

An Ca dừng chân, sau đó dựa vào lan can nhìn xuống lầu, "Trong nhà có wifi hông?"

Cố Sâm: "... Có."

An Ca cười, "Gửi cho tôi mật khẩu nha, cám ơn~"

Sau đó kéo vali đi, bóng lưng vui vẻ mau chóng biến mất sau hành lang.

Cố Sâm: ...

Hắn suy nghĩ nhiều rồi.

~jongwookislove.wordpress.com~

Cửa cầu thang quẹo trái có ba phòng.

An Ca còn đang tìm phòng ngủ, lại thấy một dì mập mạp cầm cây lau nhà bước ra từ một phòng.

Dì thấy An Ca thì sửng sốt, "Ngài là An thiếu gia đi. Xin lỗi, tôi đang dọn phòng cho An thiếu gia, không biết là ngài đã về."

Bà mau chóng nhận vali trong tay An Ca, dẫn hắn về phòng, "Đây là phòng ngủ của thiếu gia. Đây, để tôi sắp xếp hành lý cho."

"Không cần, để con tự làm được rồi."

An Ca nghĩ, bà đại khái là người giúp việc trong nhà, hỏi, "Dì đừng khách sáo, gọi con là An Ca được rồi. Dì xưng hô thế nào?"

Dì giúp việc: "Tôi... tôi là Vương Phượng Anh, Cố gia gọi tôi là chị Vương... hoặc dì Vương."

An Ca cười, "Vậy sau này con gọi dì là dì Vương nha."

Dì Vương có hơi căng thẳng.

Bà cũng có nghe nói về tiểu thiếu gia này, tính cách tồi tệ thường mắng chửi người làm.

Bây giờ nhìn vị thiếu gia đẹp trai sáng sủa đứng trước mặt, tính cách không hề tệ chút nào. Hơn nữa khi cười còn rất đẹp.

"Phù."

Dì Vương thả lỏng một chút, nhanh nhẹn xếp hành lý vào tủ quần áo, nói, "Ban ngày tôi sẽ ở đây chăm sóc ngài, có gì cần cứ gọi tôi. Ngài và Cố tiên sinh ba bữa cơm đều là bên nhà bếp tư nhân đưa tới mỗi ngày. Người đưa cơm cũng là của Cố gia, bọn họ có chìa khóa, sẽ dọn đầy đủ lên bàn ăn. Cố tiên sinh không ở nhà, buổi tối cũng thường về trễ..."

Cố Sâm không ở nhà!

An Ca nghe câu này thì sáng mắt lên, trong đầu nghĩ quá tốt. Hắn vừa mới tới nơi này, còn chưa quen thuộc lắm, vì để không lộ thân phận, hắn cần phải thích ứng với hoàn cảnh sống đã.

Quả nhiên, Cố Sâm mau chóng rời khỏi nhà tới công ty, dì Vương hết giờ làm cũng về nhà.

Trong căn biệt thự to lớn vô cùng yên tĩnh.

Tới thế giới này hai ngày, An Ca vẫn chưa có thời gian dành cho mình.

Hắn mở máy vi tính, đặt mua gần một trăm cuốn sách về tài liệu kinh tế, hơn mười loại tạp chí chứng khoán, sau đó bắt đầu xem số liệu, kiểm tra chính xác từng số tiến hành học tập phân tích.

Hắn tra xét tài sản của nguyên chủ, không tính tài sản cá nhân thì hắn có 10% cổ phần của công ty. Vốn lưu động hắn có thể tùy ý chi phối thì có gần một trăm triệu.

Một trăm triệu, An Ca mỗi lần nghĩ tới là thấy kích động trong lòng. Trước mắt hắn phải mau chóng nắm bắt quy luật thị trường ở thế giới này, sau đó liền có thể tự tin mỗi ngày lấy mấy trăm ngàn vào tiền lời trong sổ.

Ngồi trước máy vi tính thoáng cái đã mấy tiếng trôi qua, khi An Ca cảm giác đói bụng đã là tám giờ, hắn nhớ cơm tối đưa tới lúc bảy giờ rưỡi.

Đi xuống lầu nhìn một cái, quả nhiên trên bàn bày bữa tối, hai bên là hai bộ chén nĩa. Vì để giữ ấm cho thức ăn, còn được đậy bằng lồng giữ nhiệt màu bạc. Bên bàn cơm còn để một tấm thẻ xinh đẹp, bên trên ghi thực đơn bữa tối.

Tôm hùm hấp phô mai, bò bít tết, pasta salad, súp ngô... Gần mười món kiểu phương tây.

An Ca lấy lồng giữ nhiệt ra, gắp một miếng tôm hùm: !!!

Ngon quá!

Mỗi một món ăn đều rất tinh tế, nhìn nguyên liệu cũng biết chú trọng cân bằng dinh dưỡng. An Ca quét sạch một bàn xong liếm miệng.

Vẫn còn muốn ăn!

An Ca ngẩng đầu, ánh mắt chưa thỏa mãn đặt lên đồ ăn của Cố Sâm.

Trễ thế này chắc Cố Sâm không về ăn cơm đâu.

An Ca suy nghĩ một hồi, cầm điện thoại nhắn cho Cố Sâm một tin: Khuya về anh có ăn cơm không?

...

Cố Sâm đang bận rộn công việc ở công ty cùng mấy cấp dưới.

Đây là công ty hắn mới sáng lập gần đây, năm người ngồi trong phòng họp đều là những người rất giỏi đem từ Cố thị qua, còn là nhóm nồng cốt rất đáng tin cậy.

Ngồi đối diện là một vị trung niên gọi là lão La.

Lão La đau khổ nhìn điện thoại cứ một chốc lại rung lên, do dự hỏi, "Cố tổng, vợ tôi lại hỏi chừng nào mới tan ca, mấy cái này ngày mai chúng ta làm tiếp được không, về nhà trễ tôi lại bị mắng."

Trợ lý Trương Hằng ở bên cạnh cũng năn nỉ theo, "Cố tổng, em tan ca trước được không, hôm nay... có hẹn bạn gái đi ăn tối."

Mấy người đang vùi đầu vào tài liệu khô khan nghe thấy đều bật cười, trêu ghẹo nói, "Hai người một thì sợ vợ, một thì lo yêu đương, nhìn Cố tổng của chúng ta đi, mới kết hôn mà còn ở lại với chúng ta làm thêm hai tiếng kìa."

"Đúng vậy, công ty chúng ta mới ra thị trường, lúc này không định hướng sao mà được."

...

Cố Sâm nâng tay nhìn đồng hồ, "Cũng trễ rồi, mọi người tan ca đi, tôi ở lại xem thêm một lúc."

Lão La dọn dẹp văn kiện, khuyên nhủ, "Cố tổng, anh cũng về nhà sớm đi. Công việc mai làm tiếp cũng được mà. Mới kết hôn đừng để người ta ở nhà chờ lâu quá."

Trương Hằng bọn họ cũng xen vào, "Đúng đó, Cố tổng. Về nhà sớm đi, anh giờ cũng có người chờ rồi."

Cố Sâm cười cười, "Tôi biết rồi. Làm xong cái này rồi về."

Hắn nghĩ: Tiểu thiếu gia kia vừa vào nhà đã xin mật khẩu wifi, làm gì nhớ tới hắn chứ.

Giây kế tiếp, điện thoại rung một cái. Màn hình sáng lên hiển thị tin nhắn.

An Ca: Khuya về anh có ăn cơm không?

Trương Hằng liếc thấy tin nhắn, cười nói, "Nhìn đi Cố tổng, anh quả nhiên cũng bị hối về nè. Em nói cho anh nghe Cố tổng, câu này đằng sau là uy hiếp đó, ý thật là anh thử không về coi?"

Cố Sâm cầm văn kiện gõ hắn một cái, "Im đi, cậu cho là ai cũng giống cậu với mấy cô bạn gái đó à."

Lại dẫn tới một trận cười.

Sau khi mọi người ra về, Cố Sâm mở điện thoại lên xác nhận, tin nhắn đúng là do An Ca gửi.

Hắn không hiểu An Ca hỏi vậy là có ý gì, chẳng lẽ An Ca thật sự chờ hắn về ăn cơm? Vị thiếu gia này chẳng lẽ không hiểu điều kiện hợp đồng, còn có ý với hắn?

Cuộc hôn nhân này chỉ là lợi dụng lẫn nhau, hai bên cùng có lợi. Mở công ty này, hắn cầm 100% cổ phần, thật sự dùng tài sản của chính mình. Tuần sau sẽ đưa ra thị trường nhưng trước mắt đã được đông đảo các nhà đầu tư ở nước ngoài chú ý. Công ty có thể nhận được tín nhiệm thị trường thuận lợi như vậy, chính là nhờ cuộc hôn nhân với An Ca, con trai độc nhất nhà họ An.

Gia thế chính là uy tín để đảm bảo.

Nhất là An thị đã trải qua năm đời kinh doanh mà vẫn còn vững chắc trên thị trường, là ngọn cỏ dẫn dắt.

Hắn thừa nhận, cuộc hôn nhân này có một nửa hiệu quả giúp sự nghiệp của hắn đạt được tới bước này, An Ca mang đến cho hắn rất nhiều cơ hội và tài sản. Cho nên, chỉ cần vị thiếu gia này an ổn cùng hắn vượt qua một năm, cho dù là một năm này, hay là sau đó, khi đã li dị hắn vẫn sẽ tình nguyện đối xử tử tế với tiểu thiếu gia.

Nhưng hắn không hy vọng bản thân có chút dính dáng tình cảm nào với An Ca.

Hừ, thật phiền phức.

Cố Sâm cố tình không trả lời tin nhắn, vùi đầu vào làm việc.

Về đến nhà cũng đã hơn mười một giờ đêm.

Cố Sâm đứng trong phòng khách rộng rãi, vô thức đi lên phòng ngủ nhìn một cái, rồi như bình thường đi xuống mở tủ lạnh ra.

Nhưng không như ngày thường trống rỗng, bên trong để mấy cái khay được bọc cẩn thận.

Cố Sâm lấy ra nhìn, là bữa tối hôm nay.

Hắn không ăn bữa tối, đồ ăn luôn để trên bàn, chờ dì Vương sáng hôm sau tới thì dọn dẹp. Mà bây giờ bàn ăn sạch sẽ, đồ ăn còn được bọc cẩn thận bỏ vào trong tủ lạnh.

Đều là do vị tiểu thiếu gia kia làm.

Cố Sấm nhớ tới tin nhắn ban nãy: Khuya về anh có ăn cơm không?

Trong đầu hiện ra một hình ảnh, tiểu thiếu gia ngồi một mình ở bàn ăn, không ngừng nhìn điện thoại chờ trả lời. Đến khi thức ăn nguội lạnh mới bắt đầu ăn cơm. Cuối cùng đứng lên, bọc đồ ăn thừa bỏ vào tủ lạnh. Thân hình gầy gò đứng trong phòng bếp rộng lớn trông rất cô đơn và đáng thương.

Cố Sâm cau mày: Hầy, thật là phiền phức!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net