Chương 58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lão Từ bọn họ không biết ẩn tình giữa Duẫn Nam và An Ca, xem video khen ngợi không dứt, "Thì ra Tiểu An tổng vào thời khắc mấu chốt cứu Duẫn Nam, còn đấu với tên bắt cóc, quá dũng cảm!"

"Tình bạn giữa Duẫn tiên sinh với Tiểu An tổng của chúng ta thật làm người ta hâm mộ. Quả nhiên con nhà giàu có tự khắc là bạn bè."

"Con trai nhà đại tư bản đứng cùng thiếu gia nhà công nghiệp, tài nguyên nhân mạch đúng là không dám nghĩ tới."

An Ca nhàn nhạt liếc cả bọn, "Đã xem báo cáo chưa? Hôm nay ai mời uống cà phê?"

Lão Từ bọn họ: ...

Cả bọn đang ăn dưa, bị chủ dưa dội cho một gáo nước lạnh.

Bọn họ vô cùng nghi ngờ, người hôm qua bị bắt cóc chắc không phải vị An Lột Da này đâu.

Tiểu Trương cười trừ, vội vàng mở bản báo cáo giao dịch sáng nay.

Thái độ thổn thức của Lão Từ bọn họ từ quần chúng ăn dưa lập tức biến thành chăm chỉ làm việc. Làm bộ nhìn bản báo cáo một lần, vẻ mặt đông lại.

Ánh mắt kinh ngạc của bọn họ đồng loạt từ màn hình máy tính của Tiểu Trương chuyển sang An Ca.

Ánh mắt gần như là sùng bái.

Tiểu Trương kích động, "Cái đm! Sao anh làm được! Xin lỗi xin lỗi, kích động quá nên em xài từ hơi bậy. Tiểu An tổng, anh chính là thần!"

Lão Từ: "Chạy vốn năm triệu, số lần giao dịch gần cả trăm lượt, ba tiếng lời được 8%! Nhặt tiền rơi cũng không nhanh bằng cậu gõ bàn phím nữa!"

Mặc dù hôm qua bọn họ đã xem năng lực và kỹ thuật của An Ca, nhưng lần nữa nhìn thấy An Ca trong ba tiếng giao dịch vô số lần, số tiền cộng lại còn nhiều hơn bọn họ, sự khiếp sợ không lời nào diễn tả được.

Đây chính là cây tiền hình người!

An Lột Da chẳng hề vui vẻ gì, biếng nhác dựa vào lưng ghế bóp bóp vai, bực mình nói, "Chỉ có năm triệu làm vốn, tùy tiện mua cái gì cũng không đủ. Lão Từ, chú không thể đi kéo thêm khách đầu tư sao?"

Đây đúng là công việc của Lão Từ. Bây giờ bị An Ca nói, Lão Từ xấu hổ, "Tôi có kéo nhưng tiếc là không có nhiều tài nguyên nhân mạch. Đại cổ đông trước mắt của phòng chúng ta, đều là dựa vào hội đồng quản trị và mấy người quen cũ của An đổng."

Phòng AUM của An thị vốn chỉ thiết lập dựa trên vốn lưu động của An thị, đem ra so với công ty tài chính vận dụng thật sự, tiền ít đến đáng thương.

Mặc dù muốn tự luyện ở công ty, nhưng số tiền quá nhỏ thế này cũng không đủ nghiện. An Ca cau mày --- Phải nghĩ cách mới được.

Sáng nay lời ít nhất là một vị tên là Lâm Mãn, tốt nghiệp ngành tài chính, vào công ty được chừng hai năm. Nhưng thành tích rất vượt trội, so với bạn cùng lứa cũng xem như là tinh anh, cho nên mới được nhận vào.

Có điều hắn nhìn thấy sự chênh lệch giữa mình và An Ca lúc này, tâm trạng xuống dốc cực điểm.

Mấy tuần trước, nhận được thông báo nói An tiểu thiếu gia muốn vào phòng của bọn họ, khi đó hắn còn khịt mũi khinh thường. Một tiểu thiếu gia ăn chơi nhỏ tuổi hơn mình, biết AUM là gì mới lạ. Chắc chắn là An đổng muốn cho con thêm tiền tiêu vặt, nên cho cái chức vị vô danh.

Hắn mỗi ngày dậy sớm ngủ trễ, làm công việc cường độ cao kiếm tiền mới có thể miễn cưỡng sống được trong thành phố S. Mà tiểu thiếu gia xuất thân giàu có, có tài sản và cuộc sống xa xỉ mà họ có khi mơ cũng không nhìn thấy. Lâm Mãn hâm mộ nhưng nhiều hơn là bất bình vì xuất thân không công bằng.

Cho đến ngày hôm qua hắn thấy bảng báo cáo của tiểu thiếu gia, mới lật đổ tất cả bất mãn và lòng ghen tị mơ hồ.

Chỉ có người chuyên nghiệp có hiểu biết, mới có thể nhìn ra cách tính của An Ca, là có lượng kiến thức chuyên nghiệp hơn hắn gấp nhiều lần.

Thì ra, thật sự có một người xuất thân giàu có muốn làm gì thì làm, nhưng lần này tới lần khác đều lấy thực lực ra so tài, khiến cho người khác không thể bì kịp.

Lâm Mãn cảm thấy hổ thẹn.

Hắn cam tâm tình nguyện bị phạt, quyết định xuống lầu mua mười ly Starbucks.

An Ca lặng lẽ gọi hắn lại, "Lâm Mãn, lúc nãy tôi có xuống order, anh cứ nói lấy order của tôi là được."

Lâm Mãn ngạc nhiên, "Cái này, cái này sao mà được. Là tôi thua, sao có thể để Tiểu An tổng trả tiền được."

An Ca cười, "Tôi mới đến đây hai ngày, phải mời mọi người cà phê chứ. Với lại, tôi đã xem báo cáo giao dịch của anh, tuy lời ít nhưng có thể thấy anh là muốn nắm chắc 100%. Đánh thời gian ngắn tuy lời ít, nhưng để lâu dài thì khác, thái độ cẩn thận của anh có thể dễ tránh được nguy hiểm đột phát hơn người khác."

Tuổi của An Ca không lớn, cộng thêm làn da trắng nõn mềm mại, trông như một đứa bé xinh trai. Mà đứa bé xinh trai này lại có thực lực nghiền nát hắn, vị trí mà hắn không leo tới được.

Bây giờ thì lặng lẽ giữ hắn lại, bảo hắn không cần trả tiền, còn khen hắn.

Lâm Mãn đỏ mặt, nhìn đôi mắt cười của An Ca lắp bắp nói, "Cám, cám ơn, Tiểu An tổng."

...

Giờ nghỉ trưa, An Ca vừa ăn hộp cơm mà thư ký của ba hắn đưa tới, vừa mở điện thoại xem tin nhắn.

Trên màn hình thông báo vô số cuộc gọi nhỡ cùng mấy tin nhắn hỏi thăm. Hầu hết đều là nhắn an ủi hắn tối hôm qua bị bắt cóc.

Có điều, trong số cuộc gọi nhỡ, có tới mười cuộc đến từ Lục Phong.

An Ca: ...

Chẳng lẽ Lục Phong có chuyện gì gấp? Hắn trước tiên gọi lại cho Lục Phong.

"Cậu ở đâu? Bây giờ thế nào?"

Vừa bắt máy, giọng nói gấp rút của Lục Phong liền truyền vào tai, cũng không có sự trầm ổn nghiêm nghị ngày thường.

An Ca thấy lạ, trả lời, "Tôi đang đi làm. Lục tổng tìm tôi có chuyện gì gấp sao?"

Đầu dây bên kia rơi vào im lặng, qua mấy giây Lục Phong mới lên tiếng, "Hôm qua Duẫn Nam đã sớm biết hắn sẽ bị bắt cóc, mới cố tình để lộ hành tung của cả hai. Hắn lợi dụng cậu, có hiểu không? Tôi cũng không nghĩ hắn sẽ điên như vậy..."

Lần này thì giọng đã trở về như cũ, trong giọng nói trộn lẫn một chút phức tạp, giống như tức giận, cũng giống như áy náy.

"Tôi biết, đã sớm đoán ra ý của hắn rồi." An Ca xùy một tiếng, "Đúng rồi, có thể hỏi anh một chuyện không?"

"Chuyện gì?" Lục Phong hỏi.

An Ca: "Anh chẳng phải nói Duẫn lão tiên sinh vì ủng hộ Duẫn Nam lập nghiệp, cho hắn một tỷ dollar sao? Tiền bây giờ đã vào tài khoản của công ty anh chưa?"

Lục Phong: "Vẫn chưa, dù sao ông ta cũng phải lấy danh nghĩa mở quỹ để lập tài khoản, bây giờ còn chưa thành lập, tiền vẫn còn ở trong tay Duẫn Nam."

An Ca cong môi lên, "Đã biết, cám ơn."

Lục Phong nghi ngờ, "Cậu hỏi cái này để làm gì, tính hợp tác với hắn?"

An Ca cười trừ, "Hắn ở trong video cảm kích tôi như vậy, nói tôi là thần may mắn của hắn, bây giờ tôi không hợp tác với hắn thì cũng uổng mất công sức của hắn rồi."

Lục Phong trầm giọng hỏi, "Cậu có ý gì?"

Còn cảnh cáo An Ca, "Quan hệ người nhà họ Duẫn phức tạp, cậu tốt nhất đừng tham gia vào. Cậu biết nguyên nhân cái chết thật sự của mẹ Duẫn Nam là gì không?"

An Ca: "... Không biết."

Lục Phong: "Duẫn Đông Minh công bố là tự sát, nhưng thực chất là bị người nhà họ Duẫn ép chết. Trừ cái này ra, anh em nhà họ Duẫn đã nhiều lần ra tay với Duẫn Nam, nhưng Duẫn Đông Minh đều ém xuống. Bởi vì Duẫn Nam là con trai ông ta, mấy người kia cũng là con của ông ta. Ông ta muốn bảo vệ Duẫn Nam nhưng đồng thời cũng không muốn mấy người con khác bị luật pháp trừng trị. Mà lần này Duẫn Nam còn cố tình kéo cậu theo, bởi vì hắn biết, Duẫn Đông Minh vẫn như trước không làm được gì. Còn cậu bị hại, ba của cậu sẽ không tiếc trừng trị hung thủ, cho dù bọn họ là người nhà họ Duẫn. Hắn đang lợi dụng cậu và ba cậu, giúp hắn đối phó với Duẫn gia."

Lục Phong nói rất nhiều, nhưng tất cả đều nằm trong suy đoán của ba hắn và Cố Sâm, An Ca cũng đã sớm biết những điều này.

Nhưng điều duy nhất khiến hắn nặng nề chính là, mẹ của Duẫn Nam bị người nhà họ Duẫn ép chết.

Hắn đột nhiên nhớ tới lời Duẫn Nam nói, "... Tôi là con riêng, mang hai dòng máu, mẹ làm gái, tự sát mà chết..."

Hắn nhớ khi Duẫn Nam nói mấy câu này, trên mặt mang nụ cười nhẹ như mây, nhưng ánh mắt thì lạnh nhưng đá.

Cúp điện thoại của Lục Phong, An Ca tìm số điện thoại của Duẫn Nam, gọi đi.

"Alo." Giọng nói của Duẫn Nam vang lên, ngắn ngủi lạnh nhạt.

An Ca giễu cợt, "Lạnh lùng vậy, đây chính là thái độ mà anh đối đãi với thần may mắn của mình à?"

Tâm trạng của Duẫn Nam không chút gợn sóng, "Tối hôm qua, cám ơn An tiểu thiếu gia."

An Ca hỏi ngược lại, "Duẫn tiên sinh muốn cám ơn thế nào?"

Duẫn Nam nghe xong ngừng mấy giây, trong giọng nói mang chút nghiền ngẫm, "Vậy phải xem An thiếu gia muốn cái gì?"

An Ca dựa vào ghế, giọng nói biếng nhác, "Vậy thì... như anh mong muốn, anh và tôi hợp tác."

Duẫn Nam nói, "Tôi nhớ là An thiếu gia đã từ chối tôi hôm qua rồi."

An Ca nhắc nhở từng chữ, "Tôi nói lại, anh.và.tôi.hợp.tác."

Duẫn Nam hỏi lại, "Có ý gì?"

"Có ý gì?" An Ca cười haha, giọng nói vui vẻ, "Hoan nghênh Duẫn Nam tiên sinh trở thành khách quý của An thị, đại cổ đông của phòng AUM. Bây giờ mời Duẫn Nam tiên sinh dùng một tỷ của mình, tới xây dựng tình bạn của chúng ta. Cám ơn thần may mắn của anh."

Duẫn Nam sửng sốt mấy giây, đột nhiên cười ra tiếng, "An thiếu gia đúng là biết tính toán."

Duẫn Nam lập quỹ là An Ca hợp tác với hắn. Điều kiện tuy tốt, nhưng quyền chủ đạo nằm trong tay Duẫn Nam, An Ca chỉ xem như là người đi làm bị lợi dụng.

Mà Duẫn Nam ném tiền vào An thị, thế thì quyền chủ đạo nằm trong tay An Ca, hắn có thể tự do dùng tiền, mà Duẫn Nam cũng chỉ là một nhà đầu tư của hắn mà thôi.

Bàn về tình hình bây giờ, An Thừa Lâm ra tay đối phó với ba người con của Duẫn Đông Minh, xem như cũng tạo thành quan hệ đối lập với Duẫn gia.

Giờ nhịn xuống im hơi lặng tiếng chịu đựng Duẫn Nam lợi dụng, chi bằng lợi dụng nhau triệt để luôn!

Vừa lúc An Ca đang cần số tiền lớn.

Hơn nữa có số tiền này, cho dù có đắc tội với Cố Sâm, An Thừa Lâm như trong tiểu thuyết không thể gánh nổi cục nợ thì cũng có hắn gánh vác không làm An thị sụp đổ.

An Ca cất giọng cười nhạt, "Thế nào, Duẫn tiên sinh cảm thấy đặt tiền vào An thị rủi ro cao, hay là mạng của anh không đáng một tỷ?"

"Hay là..." An Ca ra vẻ thâm sâu, "Duẫn tiên sinh thật sự cảm thấy, An gia sẽ giải quyết miễn phí vụ phiền phức này thay anh?"

Vụ án còn chưa kết thúc, An Thừa Lâm lúc nào cũng có thể rút đơn tố cáo ba anh em nhà họ Duẫn. Đến lúc đó, ba anh em nhà họ Duẫn vẫn sẽ tiêu dao ngoài vòng pháp luật. Kế hoạch mà Duẫn Nam bày ra coi như công cốc, lại cùng đắc tội An gia và Cố gia, nhận lấy hai kẻ thù.

Nên theo phe nào, nhìn một cái là biết ngay.

Mấu câu uy hiếp phong thái nhẹ nhàng của An Ca làm Duẫn Nam cười rất lâu. Cuối cùng mở miệng nói, "An Ca, là tôi xem thường cậu."

... jongwookislove.wordpress.com

Đến giờ tan ca, Lão Từ nhận được một thông báo, là một thông báo rất quan trọng.

Phòng AUM của An thị đột nhiên có người vào đầu tư, số tiền đầu tư là: Một! tỷ! Dollar!

Lão Từ há hốc mồm, khó tin nhìn chằm chằm từng con chữ trong tin thông báo, hai tay lẫn tim đều run lên.

Tiểu Trương hỏi han, "Từ tổng, có chuyện gì thế?"

Giọng nói của Lão Từ cũng run rẩy, "Các cậu tới nhìn giúp tôi, có phải tôi hoa mắt không? Hay là tôi đang nằm mơ?"

Tiểu Trương bọn họ nhìn dáng vẻ của Lão Từ, vội vàng chen đầu nhìn vào màn hình máy tính.

"Đm! Là thật?!"

"Mau tát tôi một cái, để tôi tỉnh lại!"

"Thông báo còn ghi, đây là... khách hàng của Tiểu An tổng."

Lão Từ bọn họ cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy nhiều số 0 như vậy, ngồi đếm rất lâu.

Cuối cùng ánh mắt chuyển sang An Ca: Hồi chiều An Lột Da này đã đi lột da ai?!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net