Chương 96

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngài là tổng nào?"

Thái độ của An Ca đối với Quách Thuần có thể nói là khiêu khích, không chút khách sáo.

Môi cong lên thành nụ cười nhạt, nhưng hàng lông mày lạnh tanh, trong con ngươi hiện lên nét tàn khốc.

Sau khi biết Từ Khải ở trên du thuyền có ý hãm hại mình, trong lòng hắn vẫn luôn giữ cảnh giác.

Mặc dù Từ Khải đã chết, nhưng trong tiểu thuyết sau khi An Thừa Lâm mất, An thị có thể nhanh chóng bị chia cắt như thế, đã nói lên trong hội đồng quản trị đã sớm xảy ra vấn đề.

Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, những mầm mống này nếu hắn không đề phòng, tương lai sẽ sản sinh hậu hoạn. Vì thế trong thời gian này, An Ca bắt đầu âm thầm điều tra các nhân viên cấp cao trong An thị.

Giữa các vị chủ quản và hội đồng quản trị, ai với ai thường xuyên lui tới, ai với ai có quan hệ mật thiết. Mà trong những người này, ai là theo phe của An Thừa Lâm? Phe bên kia có những ai?

Hắn vẫn còn chưa tra rõ.

Quách Thuần là một trong những cổ đông nắm nhiều cổ phần của An thị, ông có phải đã âm thầm theo dõi chia cắt An thị trong bóng tối cùng Từ Khải không?

An Ca vẫn còn chưa biết.

Nhưng theo lời châm chọc và khiêu khích của Quách Thuần, thậm chí còn muốn kéo cả ban quản trị căm thù mình, chắc chắn không phải người theo phe của An Thừa Lâm, cũng chắc chắn không phải là người ủng hộ An gia.

Ở chỗ này, nếu An Ca vẫn phải tuân thủ phép tắc, duy trì thái độ khiêm tốn của hậu bối, thì trong mắt những người nắm cổ phần của An thị, An tiểu thiếu gia ở trước mặt mọi người bị Quách Thuần đánh mấy bạt tai, cũng phải cúi đầu nhận sai.

Không có một chút khí thế, mặt mũi cũng không có.

Mà kết quả tệ hơn chính là khiến những người theo phe An Thừa Lâm sẽ thất vọng với vị kế thừa đời kế tiếp của An thị, từ đó mất đi sự ủng hộ với ông.

Cách tốt nhất là ổn định lòng người, để bọn họ thấy mình là người không sợ kẻ mạnh, An Ca chỉ có thể đứng đón gió mà thôi.

Quả nhiên một câu này của hắn làm tất cả quản lý cấp cao trong phòng thay đổi sắc mặt.

Vốn là bị rơi vào thế lúng túng nên bầu không khí rất căng thẳng, giống như ném một viên pháo vào đống lửa, mọi người cùng chờ nó phát nổ.

Ối trời! Tiểu thái tử của An thị bắt đầu kháy cổ đông lớn Quách Thuần kìa.

Ghê nha, ghê nha, vở này có cảnh đáng xem rồi.

Những vị quản lý cấp cao im lặng không nói, trong lòng thì hưng phấn, rất chờ mong. Ai cũng muốn nhìn xem tiểu thiếu gia nhà họ An đẹp trai tuấn tú, trên môi luôn mỉm cười này, khi đối mặt với Quách Thuần, người nắm trong tay quyền quyết định của hội đồng quản trị, rốt cuộc có thể làm được gì.

Trong không khí ngưng đọng châm lên ngòi pháo, mà Quách Thuần cũng bị câu này của An Ca làm nghẹn chết.

Một thằng oắt con lại dám chất vấn mình, ông đè cơn giận, nghiêm túc nói, "Hừ! Ta là tổng nào à? Các vị đảm nhiệm chức vị ở đây không ai không biết ta đã làm gì bao năm qua cho An thị, đã cống hiến những gì! Liên tục giữ chức vị chủ quản của ba ngành, trong thời gian qua đã đào tạo biết bao nhiêu nhân tài ưu tú cho An thị, nếu không có họ chống đỡ, An thị làm gì có thể trụ được tới bây giờ! Ta ở đây đã được gọi là Quách tổng mấy chục năm, danh hiệu này mà còn cần một tên nít ranh như anh vừa bước vào công ty nghi ngờ à?"

Từng câu nói của ông làm cả hội trường im lặng, đến mức tiếng kim đồng hồ tích tắc cũng có thể nghe thấy rõ ràng, bầu không khí ngưng đọng làm nhiều người thậm chí còn hít thở không thông.

An Thừa Lâm cau mày.

Con trai cưng của mình, mình còn chưa từng dùng giọng nặng nề đến thế để mắng nó, một mình Quách Thuần ông thì dựa vào cái gì mắng con tôi?

Thật ra thì trong lòng ông đã sớm có cách kiềm chế Quách Thuần, nhưng ông vẫn không lên tiếng vì thấy tư thái thành thục của An Ca.

Thái độ của An Ca làm ông mong đợi, khiến ông cũng muốn xem con trai mình từ nhỏ tới lớn chưa từng trải qua sóng gió, gặp trường hợp này thì sẽ đối phó với Quách Thuần, khống chế hoàn cảnh như thế nào. Chừng nào An Ca không kiểm soát được thì ông mới lên tiếng.

An Ca nghe ra trong lời tức giận của Quách Thuần có vài thông tin hắn để ý.

Chủ quản của ba ngành, tạo ra vô số nhân tài ưu tú?

Ồ, xem ra Quách Thuần ở trong công ty rất có địa vị và thế lực, có thể nói là một cây cổ thụ vững chắc.

Hắn mỉm cười nói, "Lão Quách tổng, ngài đừng giận. Tôi không lớn tuổi như ngài, dĩ nhiên chưa từng có nhiều người gọi mình là 'tổng' như vậy. Ngài đức cao vọng trọng, ngay cả bây giờ không làm chủ quản nữa, mọi người vẫn giữ thói quen gọi ngài là tổng như trước. Mọi người gọi tôi là Tiểu An tổng, dĩ nhiên không thể nào so sánh với Lão Quách tổng ngài, chỉ là có một điểm chung thôi." An Ca nhắc nhở, "Ngài và tôi không cùng địa vị, nhưng cùng được mọi người gọi tước hiệu là tổng, mọi người gọi chơi thôi mà. Ngài có thể để người khác gọi mình như vậy nhưng không thể để mọi người gọi tôi như vậy sao?"

An Ca hơi nghiêng đầu, giọng nói ung dung, "Lão Quách tổng so đo với tôi như thế, không sợ bị mọi người nói là ỷ mình lớn tuổi chứ?"

Ỷ mình lớn tuổi? Tiểu thiếu gia dám nói đấy!

Phụt! Có mấy người ngồi trong phòng không nhịn được phát ra tiếng cười, vội vàng thức thời bịt miệng lại.

Giọng điệu ung dung vui vẻ của tiểu thiếu gia đem ra so sánh với cách nói tàn khốc nghiêm nghị của Quách Thuần, giống như hai thái cực vậy, dịu dàng đâm cho hai nhát dao.

Mà Quách Thuần thì giống như thẹn quá hóa giận, ông quát mắng một tiếng, "Anh..."

An Ca không cho ông cơ hội, đổi giọng nghiêm túc nói, "Còn về vấn đề ngài nói tôi không có tư cách ngồi ở đây tham gia cuộc họp. Trên chức vị, tôi đúng là không có tư cách, nhưng ở công trạng thì tôi có!"

An Ca đổi chiều gió, sự nghiêm túc trong giọng nói càng tăng lên, "An thị có một quy định, phàm là nhân viên có cống hiến to lớn cho công ty, dưới sự đề cử của chủ quản, có thể tham gia cuộc họp của hội đồng quản trị, cũng được nói lên ý kiến của mình. Tôi bước vào công ty được hai tháng, kéo về một tỷ dollar tiền vốn cho AUM, cũng lập được công trạng chưa từng có trước đây cho phòng ban của mình, cho nên tôi có tư cách ngồi ở đây."

Giọng nói của hắn mát rượu, từng từ phát ra rất rõ ràng, truyền vào tai của mỗi người trong phòng.

Gương mặt tuấn tú vì nghiêm túc mà trở nên ác liệt, hàng lông mày nâng lên tỏ ra kiêu ngạo.

Ý chí hăng hái của thanh niên dễ dàng đè lại khí thế của Quách Thuần thẹn quá thành giận.

Cho dù là Tiểu An tổng hay Quách tổng, mọi người cũng chỉ là gọi chơi. Mà An thị đúng là có một quy định, phàm là nhân viên có cống hiến to lớn cho công ty, thì cũng có tư cách tham gia cuộc họp của hội đồng quản trị.

An Ca kéo về một tỷ dollar tiền đầu tư, cũng kéo lợi nhuận của AUM lên cao, chỉ điểm này thôi cũng đủ xem là lập công lớn.

Quách Thuần mắng An Ca hai câu, đều bị trả về toàn bộ.

Ông không phản bác, mặt đỏ lên vì nín thở, trợn mắt nhìn An Ca, ánh mắt tỏ ra vô cùng tức giận.

Trong mấy phút tranh chấp cũng đủ phân định cao thấp, các vị chủ quản ngồi ở đây cùng trao đổi ánh mắt, mang ý sâu xa.

Hàng lông mày của An Thừa Lâm giãn ra, không nhịn được muốn bật cười.

An Ca không làm ông thất vọng.

Nhưng khống chế hoàn cảnh thì vẫn phải làm, ông ho một tiếng, nói như trách móc, "Tiểu Ca, sao con lại nói chuyện với chú Quách như vậy? Không biết phân biệt lớn nhỏ, mau xin lỗi chú Quách đi."

Dù sao cũng đã đánh trả, An Ca cũng không cần lấy đá chọi đá nữa, hắn đổi sang giọng lễ phép, cười ôn hòa nghe lời, "Chú Quách, lúc nãy con xin lỗi. Con cũng biết ngài là vì danh dự An thị nên mới phê bình con như thế. Nhưng mà ngài yên tâm, con không phải đứa không biết phép tắc, sau này con có phạm lỗi thì ngài cứ thẳng thắn phê bình, con chắc chắn sẽ nhận sai."

Người xung quanh cũng bắt đầu hòa hoãn không khí, khuyên nhủ, "Quách tổng, ngài đừng tức giận. Tiểu An tổng thời gian này vào công ty đúng là làm việc không tệ, mấy người chúng ta cũng nên khích lệ cậu ấy. Ngài nhìn báo cáo không phải đã thấy rất rõ công trạng của cậu ấy sao, An thị của chúng ta có đời kế tiếp rất ưu tú, đối với chúng ta là chuyện vui mà."

... jongwookislove.wordpress.com

Tất cả đều tâng bốc An Ca ở trước mặt An Thừa Lâm.

Quách Thuận căm hận hừ một tiếng, liếc mắt đi, không nói.

An Thừa Lâm đứng lên, giơ tay ý bảo mọi người im lặng, "Thật ra thì hôm nay có một chuyện, tôi nghĩ là cũng nên giải thích với mọi người.

"An Ca hôm nay có thể ngồi ở đây cũng là do tôi sắp xếp muốn giới thiệu với các vị. Chắc hẳn mọi người cũng đã nghe tin Từ Khải bất hạnh qua đời, khoảng thời gian này tôi cũng bận giúp công ty và người nhà của cậu ta xử lý hậu sự. Khi Từ Khải còn sống có giữ cổ phần của công ty, cũng là một thành viên trong ban hội đồng quản trị. Nhưng trước mắt người nhà của Từ Khải muốn lấy tất cả cổ phần trong tay cậu ta, dùng giá bây giờ chuyển nhượng toàn bộ lại cho tôi. Mà tôi thì sẽ lấy cổ phần này, xem như là tài sản của An gia, chia nhỏ tặng lại cho An Ca. Thủ tục bàn giao cần một tháng mới hoàn thành.

"Nói cách khác, từ tháng sau An Ca sẽ trở thành một thành viên trong ban hội đồng quản trị. Sau này bất kì cuộc họp nào cũng có quyền tham gia, cũng có quyền quyết định về hướng kinh doanh của An thị."

Mọi người trong phòng họp: !!!

Từ Khải cũng từng là thành viên trong ban hội đồng quản trị, cổ phần trong tay hắn hôm nay chuyển sang cho An Ca, vậy thì bản thân An Ca trong nháy mắt sẽ có giá trị mấy tỷ.

Bọn họ thiếu chút nữa quên mất một sự thật quan trọng, An Ca, một chàng trai trông hòa đồng dịu dàng này, có thể bày ra một dáng vẻ nghiêm nghị vừa rồi, là đứa con duy nhất của An gia.

Chỉ cần hắn nguyện ý, hắn có thể ngay lập tức trở thành người kế nhiệm của An thị.

Trước đây, An Thừa Lâm chưa từng bày tỏ thái độ nâng đỡ con trai mình, nhưng lúc này ông lại tuyên bố trước mặt mọi người: An Ca sẽ là thành viên của hội đồng quản trị, sau này là một trong những người có quyền quyết định về tương lai của An thị, cũng rất có thể là lãnh đạo tương lai của bọn họ.

An Ca cũng khiếp sợ giống mọi người.

Ba mình muốn mua lại toàn bộ cổ phần của Từ Khải!

Bao nhiêu tiền thì mới có thể mua về hết? Ba làm gì còn nhiều tài sản mà có thể bỏ mấy tỷ ra mua lại được?

Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của hắn, An Thừa Lâm mỉm cười, không vội vàng nói, "An Ca còn nhỏ, còn nhiều chỗ lỗ mãng. Sau này bước vào hội đồng quản trị khó khách sẽ có nhiều chỗ không hiểu, khiến mọi người cười chê, đến lúc đó hy vọng mọi người sẽ phê bình dạy dỗ nó nhiều hơn."

An Thừa Lâm vừa dứt lời liền có tiếng vỗ tay vang lên, ban đầu thì thưa thớt, sau đó càng ngày càng nhiệt liệt.

Cho dù trong số những người đang vỗ tay ở đây, trong lòng họ mang suy nghĩ gì, bọn họ vẫn phải chấp nhận một sự thật.

Người kế thừa tiếp theo của An thị đã xuất hiện rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net