Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
gắng nói hết sau đó mặt đỏ tai hồng quan sát biểu cảm Hạ Lam.

Thoáng chốc, cả thân thể Tống Tư Âm bất ngờ run rẩy rồi hóa đá tại chỗ.

Trước cửa, Hạ Lam và Chu Đồng đều dùng khuôn mặt 'không thể tin được' nhìn Tống Tư Âm. Thật lâu sau, Chu Đồng xấu hổ cười cười. "A ha, hai người chơi lớn thật ha......"

Chỉ một khắc, sắc mặt Hạ Lam nhanh như chớp mà trầm xuống hẳn đi, cô quay mặt qua lớn giọng. "Chu Đồng, cút đi!"

Và thế là một tiếng 'rầm' vang dội, Hạ Lam dứt khoát đóng sầm cửa nhốt Chu Đồng ở luôn bên ngoài.

"A!"

Cửa phòng vừa đóng lại, Tống Tư Âm ngay lập tức bừng tỉnh vừa xấu hổ vừa giận đến xuýt khóc, la lên một tiếng xong dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai chạy trốn về phòng mình.

A a a! Cô không còn mặt mũi nào nhìn người!

Đây là ý kiến quỷ ma gì thế? Tại sao lúc trước cô lại tin vậy?

Nhìn làn da trắng nõn của Tống Tư Âm cùng với thứ đong đưa khi chạy đi, đôi mắt Hạ Lam nhanh chóng trầm xuống, cổ họng theo phản xạ có chút khô khốc.

Tống Tư Âm vội vàng đóng chặt cánh cửa phòng ngủ, biến mình thành đà điểu giấu mình trong chăn. Ai ngờ khi cánh cửa đóng không bao lâu, một luồng lực truyền đến đem nó kéo ra. Đó là cánh tay Hạ Lam, cô mở cửa bước vào.

Tống Tư Âm hoảng loạn cuốn chặt tấm chăn hơn nữa, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ đỏ au. Cô phồng phồng má, giọng nói mang theo xấu hổ. "Chị chị chị....... chị muốn làm gì?"

Mắt thấy dáng người tốt bị bọc vào chăn, trong mắt Hạ Lam tức khắc hiện ra tia tiếc nuối. Cô chầm chậm ngồi xuống mép giường. "Làm sao? Em cố ý mặc như thế này chẳng lẽ không phải cho tôi xem à?"

"Em.......... em mới không có!" Tống - vịt chết còn cứng mỏ - Tư Âm quyết tâm có chết cũng không chịu thừa nhận. "Em thích mặc quần áo như thế này trong nhà đó, không phải vì bất luận người nào, chẳng lẽ vậy cũng không được sao?"

"Vậy à?"

Khé miệng cong lên nụ cười nhạt, Hạ Lam xoay xoay lọn tóc trong tay, tiến đến bên tai Tống Tư Âm thấp giọng thầm thì gì đó. Giây tiếp theo, mặt Tống Tư Âm còn đỏ dữ dội hơn.

Nguyên văn Hạ Lam: "So với ren màu trắng tôi thích ren đen hơn, hay là lần sau em đổi đi?"

A a a!

Cả người Tống Tư Âm muốn bùng nổ, cô thật sự không dám đối diện với Hạ Lam nữa. Vất vả chọn quần áo luyện dũng khí này nọ, khi nhìn thấy Chu Đồng liền bay hết rồi.

"Em không thèm........ không nghe gì hết, không nghe gì hết!" Cô kiên trì che lại lỗ tai, tự lừa mình dối người. "Cái gì em cũng không nghe thấy!"

Chỉ cần cô không nghĩ, không để ý đến chuyện xấu hổ mới phát sinh nhất định sẽ giống như chưa từng xảy ra. Đúng vậy, không sai, chính là như thế.

Căn phòng tràn ngập hơi thở ái muội, ánh mắt Hạ Lam sáng quắc nhìn chằm chằm Tống Tư Âm phảng phất chỉ thêm một giây liền bổ ra ăn tươi nuốt sống đối phương.

Có lẽ ánh mắt đó quá nóng rực, Tống Tư Âm cũng bắt đầu quay cuồng.

Tầm mắt hai người giao nhau, dòng điện nóng hổi từ đâu chạy thẳng đến tim khiến tim họ vang lên âm thanh 'thình thịch' ngày càng nhanh. Ánh mắt dần mê ly đi, Tống Tư Âm mấp máy môi, cứ nhìn Hạ Lam mà ngây ngốc. Bộ dạng này nên nói thế nào a? giống dê núi nhỏ đang chờ đợi bị làm thịt còn tấm chăn giống hộp đựng lễ vật, chỉ cần mở nó ra ngay lập tức sẽ nhìn thấy cơ thể 'dương chi ngọc'.

Kì lạ, Tống Tư Âm có chút chờ mong.

Thời gian ngắn sau, Hạ Lam không làm ra hành động trong dự đoán của người kia, ngược lại, cô đứng dậy, cất giọng lành lạnh. "Tối nay em tắm à?"

"Tắm...... tắm sạch a." Mặt Tống Tư Âm đầy nghi hoặc, bắt lấy cánh tay kia đầy thành khẩn. Tự nhiên hỏi cô tắm rửa hay chưa, có phải là muốn......

Khung cảnh nào đó hiện ra làm hô hấp Tống Tư Âm trở nên dồn dập.

Hình như tình tiết hơi nhanh...........

Nghe xong đáp án từ Tống Tư Âm, Hạ Lam gật gật đầu sau đó liền bước ra khỏi phòng ngủ, không quên bỏ lại một câu. "Tôi đi tắm đây, đêm nay em nghỉ ngơi sớm chút."

Hả?.......... Hả? Kết thúc thật hả?

Tình huống này....... với cái cô dự đoán không giống nhau a!


Không phải nói người cao lãnh càng kia kia, chỉ cần cô mặc loại quần áo này liền muốn sao?

Sao chị ấy lại lãnh đạm thế?

Phút chốc, Tống Tư Âm rơi vào trạng thái hoài nghi nhân sinh. Cô ngây ngốc ngồi trên giường hồi lâu rồi đút kết ra được cái kết luận: nói không chừng, chị ấy không thích trang phục hầu gái? Hay là lần sau thử bộ khác?

Đang lúc Tống Tư Âm ngồi trong phòng ngủ vắt óc lên kế hoạch 'chinh phục nữ thần' thì Hạ Lam chạy vào phòng tắm xối nước lạnh. Dòng nước ban đêm lạnh đến thấu xương rượt xuống người cô, đem ngọn lửa cháy phừng phừng trong lòng Hạ pháp y giảm xuống từng chút một. Cô thở hơi dài, cơ thể cuối cùng mới bình tĩnh.

Có trời mới biết thời điểm phát hiện Tống Tư Âm mặc trang phục kia, Hạ Lam có bao nhiêu mong muốn trực tiếp ấn người đó lên tường, gắt gao chạm vào, làm đối phương khóc, làm đối phương kêu lên, làm đối phương nhỏ giọng xin tha, thậm trí dùng dây trói chặt đối phương lại để người đó sẽ không bao giờ rời xa cô.

Nhưng tất cả mọi chuyện Hạ Lam đều không thực hiện, bây giờ chưa phải thời điểm thích hợp, không nên dọa đứa nhỏ bỏ chạy.

Cô im lặng nhìn về hướng phòng ngủ Tống Tư Âm, diệt sạch ý tưởng điên cuồng trong đầu, lặng lẽ dấu đi dục vọng chiếm hữu.

30 phút sau, Hạ Lam mới khống chế xong bản thân rồi trở về phòng ngủ. Lúc này điện thoại di động của cô vẫn còn đang nhấp nháy, chắc chắn là Chu Đồng gọi đến. Hạ Lam nhàn nhạt liếc mắt, bắt máy. "Cậu về trước đi. Hôm nay không tiện, sáng mai tôi đem người qua."

Nói xong liền tắt máy, ném nó qua một bên, nằm lên giường, khi nhắm mắt lại hiện lên bộ dáng vừa rồi của Tống Tư Âm, cả người khô nóng.

Chu Đồng bên ngoài thì không như vậy. Hiện tại cô vẫn đang ôm chồng khẩu cung nhân chứng mà đứng trước cửa, đúng hơn là đứng không được, ngồi không yên, đi không được, ở lại cũng không phải. Gió đêm lành lạnh thổi qua cơ thể khiến cô co rúm đôi chút nước mũi thuận theo mà chảy xuống. Chu Đồng lạnh đến nỗi hàm răng run rẩy, lạnh đến chịu không nổi nữa nên vẫn kiên trì gọi điện thoại cho Hạ Lam.

Một cuộc, hai cuộc, ba cuộc,........ thẳng cho đến khi giọng nói máy móc vang lên bên tai "Thực xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được......"

Trán nổi đầy gân xanh, Chu Đồng nắm chặt điện thoại di động của mình nổi trận lôi đình.

Má!

Hai người cố tình trên giường êm ấm ngọt ngọt ngào ngào để cô một mình bên ngoài hít gió lạnh đúng không?!

Nháy mắt, Chu Đồng đã tưởng tượng đến hình ảnh Hạ Lam với Tống Tư Âm lăn lộn trên giường mà gần gũi, càng nghĩ càng tức đến ngứa răng.

"Dẹp hết đi! Lão nương không làm nữa!"

Thẳng thừng ném khẩu cung xuống đất, Chu Đồng xoay người rời đi. Nhưng, mới đi không quá hai bước cô liền im lặng quay lại, mặt xám mày tro.

A a, nếu vụ án này không được phá, ai sẽ bị xử phạt? Tiền đồ của cô đều nằm ở đây đó, biết không?

Lặng lẽ nhặt khẩu cung dưới đất lên Chu Đồng quyết định bây giờ trở về nghỉ ngơi trước, ngày mai tìm cách tính sổ với hai cẩu nữ nữ kia!




...............................

Chu Đồng: Vì miếng cơm manh áo, tôi trở thành đèn đường vừa phát sáng vừa chịu rét lạnh!

Rinn: Tui muốn minh họa hình hộp cơm con thỏ của Tống Tư Âm nhưng mà tui tìm được thứ thú vị hơn. Biết đâu được thật sự sau này Hạ pháp y sẽ chứng kiến hộp cơm giống vầy:


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net