Chương 11:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên trong kiệu lớn màu đỏ, Nguyệt Linh nhắm mắt thoải mái ngồi trên chiếc giường thêu mềm mại, trâm cài trên đầu theo kiệu lay động trái phải, gió xuân thổi qua, rèm màu vàng nhạt tung bay.

A Niệm ngồi ở bên kia, cẩn thận đánh giá nàng.

Hôm nay Nguyệt Linh thay đổi trang phục thanh lịch lúc trước, cố ý mặc váy lụa màu đỏ rực, bên ngoài khoác áo sa mỏng như cánh dế.

Bộ y phục này vừa mới may mấy ngày trước, vải vóc được tặng khi sinh thần mười lăm tuổi, nhị tỷ Phó Nguyệt Nguyên tặng cho nàng mừng lễ sinh thần.

Bởi vì ngày thường Nguyệt Linh thích y phục sáng màu, cho nên cho dù là những loại vải này cực kỳ quý giá thì nàng cũng không lấy ra dùng qua.

Cách đây không lâu cô nương đột nhiên tìm ra miếng vải này, dặn dò Thôi ma ma đến tiệm may tốt nhất trong kinh thành làm một thân váy xinh đẹp.

Buổi sáng lúc trang điểm, Lưu Nguyệt thay cho nàng chiếc váy này, cả người màu sắc lộng lẫy diễm lệ chẳng những không có nửa phần bất hòa, thậm chí còn bày ra hết phần kiều mị trong xương cốt nàng, vô cùng nhuần nhuyễn, kinh diễm một đám nha hoàn bà tử.

Hai mắt Thôi ma ma sáng lên, vẻ mặt tươi cười: "Màu sắc của xiêm y này thật sự đã tôn lên làn da của cô nương! Ta thật đúng là đáng đánh, vậy mà lại không phát hiện cô nương thích hợp với loại màu sắc tươi sáng này như vậy."

"Thực sự rất đẹp... Ta phải vào trong khố phòng tìm kiếm thật kỹ, lấy tất cả vải vóc dưới đáy rương ra làm thành y phục mùa hạ, cô nương vốn đã kinh diễm nhất kinh thành, bây giờ mặc y phục này sợ là còn đẹp hơn vài phần so với Diêu quý phi năm đó!"

A Niệm vốn trăm mối suy nghĩ không giải thích được, rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến cô nương thay đổi phong cách ngày xưa, cho đến giờ phút này, nàng ấy cũng có chút đầu mối. Nhưng phỏng đoán này quá mức kinh người, loại cảm giác này giống như đột nhiên bị thiên thạch trên bầu trời đập trúng.

Cô nương thực sự vẫn là cô nương trước đây...

A Niệm thăm dò: "Cô nương hôm nay...Không giống như bình thường..."

Phó Nguyệt Linh mắt cũng không mở: "Ừm?"

A Niệm như được cổ vũ: "Cô nương, người vừa mới nói với Ngô cô nương và Hoắc cô nương, là thật sao?"

Biểu tình của Nguyệt Linh vẫn không thay đổi, "Tất nhiên."

A Niệm kinh hãi, ấp úng nói ra: "Người... Lúc nào... Đối với tướng quân... Nô tỳ vẫn nghĩ người có ý với Diêu công tử."

Nguyệt Linh thản nhiên nói: "Ta chưa bao giờ nói ta thích Diêu Chi Khiên, vì sao các ngươi đều cho rằng ta sẽ gả cho hắn?"

Nàng mở mắt ra, đụng phải ánh mắt khiếp sợ vừa ngoài ý muốn của A Niệm thì thở dài.

Cho dù là kiếp trước, nàng cũng chưa nói tới thích Diêu Chi Khiên, cũng không hề muốn gả cho hắn, chỉ là kiếp trước nàng cũng không hiểu, không hiểu tình cảm, càng không thể nói chuyện yêu đương.

Nàng và Diêu Chi Khiên quen biết nhau, lại không gặp được người đặc biệt làm cho nàng động tâm, hai nhà Diêu Phó có quan hệ gần gũi, gia thế tương đương, Diêu gia cầu hôn nàng liền gả, cái này cũng không có gì là lạ. Thậm chí nàng cũng nghĩ đây là chuyện nước chảy thành sông, thuận lý thành chương.

Thuở nhỏ nàng đã xem qua rất nhiều sử sách, cũng từng chờ mong tình yêu tốt đẹp, cha mẹ nàng chính là uyên ương một đời một kiếp, phụ thân không chỉ không hề nạp thiếp mà mấy chục năm nay đều cùng mẫu thân ân ái vô cùng, nàng rất hâm mộ, cho nên sau khi hai nhà định ra hôn sự, nàng cũng từng ảo tưởng qua.

Tuy nhiên, thực tế lại vô cùng tàn nhẫn.

Kiếp trước quả thực quá hồ đồ.

"Nhưng điều này thực sự là quá đột ngột! Nô tỳ cho rằng tướng quân..." A Niệm rất kích động, nói đến một nửa đột nhiên dừng lại, vẻ mặt hối hận.

Nguyệt Linh tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng ấy, "Ngươi thấy hắn như thế nào?"

"..."

Xong rồi, nói là bị lộ... Nàng ấy bất cẩn... Làm sao để... Nó ra sẽ bại lộ!

"Hả? Thế nào rồi?"

"Nói ta xem?"

Từ khi Nguyệt Linh phát hiện chỉ cần nàng vừa nhắc tới Lục Tu Lương, A Niệm luôn luôn chững chạc sẽ tự loạn lên, bối rối không chịu nổi, nàng liền cảm thấy cố ý trêu chọc A Niệm một chút đặc biệt thú vị.

"..."

A Niệm sợ hãi, nàng ấy không dám nói.

Cũng không biết Lục Tu Lương rốt cuộc đã làm cái gì, tự nhiên có thể làm cho A Niệm sợ hắn như vậy.

Phó Nguyệt Linh nhếch khóe miệng, không có ý tốt nói với nàng ấy: "Ta vừa nhắc tới Lục..."

Quả nhiên, vừa nói đến chữ Lục thì cả người A Niệm cứng ngắc, rất không được tự nhiên.

"Ta vừa nhắc tới Lục tướng quân, ngươi liền khẩn trương, ngươi có biết hắn không?"

"Nô tỳ không có!"

A Niệm giống như một con mèo xù lông, làm cho Nguyệt Linh vô cớ nhớ tới con mèo như tuyết trắng được nhận nuôi cách đây không lâu.

"Ồ? A Niệm, Lục Tu Lương có nói với ngươi chưa, ngươi không thích hợp làm nội gián."

Nguyệt Linh cười cười, chậm rãi ngồi thẳng người dựa vào giường rồi nhắm hai mắt lại.

Đêm qua, sau khi Lục Tu Lương rời đi, nàng cũng không ngủ được nữa, nàng vẫn nhớ đi nhớ lại hai năm thành thân, ngay cả bình minh cũng bất giác đến. Thức một đêm, lại hưng phấn nửa ngày, hiện tại thật sự rất mệt mỏi.

Nàng nhắm mắt lại, không nhìn thấy A Niệm mặt trắng như giấy.

Trời ơi, làm sao nàng ấy lại lộ ra... Tướng quân quả thật đã nói qua tố chất tâm lý của nàng quá kém, không thích hợp tiếp tục làm sát thủ, cho nên nàng mới được phái đến bên cạnh cô nương... A Niệm khóc không ra nước mắt.

Đợi đến khi kiệu dừng trước cửa Phó phủ, Nguyệt Linh  được dìu xuống kiệu, A Niệm vẫn mang một bộ dáng uể oải, ỉu xìu.

Hai người một trước một sau trở về phòng, Phó Nguyệt Linh đuổi tất cả mọi người đi, chỉ lưu lại một mình A Niệm.

A Niệm ầm ầm một tiếng quỳ trên mặt đất, lo sợ bất an nói: "Cô nương, nô tỳ đã sai, người trách phạt nô tỳ đi."

Đã vào Phó phủ thì nên trung thành với chủ nhân hiện tại, nàng không làm được thì nên lĩnh phạt, không hề oán hận.

Nguyệt Linh buồn cười, một lát sau bật cười nói: "Ta cũng không trách ngươi, ngươi đứng lên nói ta cho ta biết đã xảy ra chuyện gì."

A Niệm không đứng dậy, "Cô nương làm sao biết được thân phận của nô tỳ có vấn đề?"

Nguyệt Linh thầm nghĩ, ngươi coi ta sống vô ích kiếp kia sao?

Nhưng miệng lại nói: "Ngươi đặc biệt chú ý nhất cử nhất động của ta, từ cử chỉ, cho đến lời nói, ta nghĩ chắc hẳn là bị người cài ở lại bên cạnh giám thị ta."

Gương mặt A Niệm lại trắng một phần, đầu thấp hơn một chút.

"Ta vẫn luôn suy nghĩ là ai, ngươi ở bên cạnh ta chưa bao giờ gây bất lợi cho ta, ngược lại chiếu cố đặc biệt thỏa đáng, ta nghĩ người này cũng không có ác ý."

Nguyệt Linh rũ mắt xuống, ôn nhu nhìn đôi uyên ương tự tay thêu kia, cười nói: "Ngươi chú ý hôn sự của ta như thế, nghe nói ta sẽ gả đến Diêu gia thì đặc biệt sốt ruột, nhưng hôm nay ta nhắc tới Lục tướng quân, ngươi lại không có phản đối quá khích, ngược lại giống như là kinh ngạc, kinh hỉ."

Trong giọng nói ý cười càng đậm, "Cho nên...Chủ nhân thực sự của ngươi hẳn là vị tướng quân kia."

Cả người A Niệm như mất hết lực đạo, sống lưng sụp đổ, nhận mệnh nói: "Cô nương thông minh, quả thật là như thế."

Phó Nguyệt Linh tiến lên đỡ nàng ấy dậy, nhìn ánh mắt nàng ấy, gằn từng chữ: "Bây giờ ta hỏi, ngươi phải trả lời thành thật."

A Niệm gật đầu.

"Hắn an bài ngươi đến bên cạnh ta như thế nào, hãy thành thật khai báo."

Nguyệt Linh chỉ biết A Niệm là người của Lục Tu Lương, nhưng điều còn lại nàng chỉ dựa vào suy đoán, hiện tại cần phải chứng thực một chút.

"Năm năm trước, tướng quân cứu nô tỳ khỏi Bích Hải Các, cùng cứu ra còn có rất nhiều người được coi là sát thủ bồi dưỡng giống như nô tỳ, chúng nô tỳ không có chỗ nào để đi cho nên đều đi theo tướng quân. Bởi vì nô tỳ..."

A Niệm thẹn thùng, "Nô tỳ không phải là một người đủ tư cách làm sát thủ, ngoại trừ thân thủ cũng được thì không có chỗ nào đáp ứng, tính cách quá mềm mại, không đủ tàn nhẫn cũng không đủ tuyệt tình, tố chất tâm lý cũng không tốt, cho nên đã được tướng quân an bài tới bên cạnh cô nương."

Nguyệt Linh cười ra tiếng, A Niệm là một tiểu cô nương rất đáng yêu, thật sự không cách nào tưởng tượng được bộ dáng nàng ấy là một sát thủ lãnh khốc, người nọ nhìn người vẫn rất chuẩn, hai người bọn họ rất hợp nhau.

A Niệm lộ ra thần sắc cực kỳ nghiêm túc, "Nô tỳ ở bên cạnh cô nương chủ yếu là bảo vệ người, có chuyện gì lớn liền truyền tin cho tướng quân. Cô nương... Tướng quân...Rất thích người."

Tuy rằng tướng quân không giỏi ăn nói, cũng không bao giờ cười, mệnh lệnh lúc trước cho nàng ấy cũng chỉ là một câu lạnh như băng: "Đi đến bên người Tứ tiểu thư Phó gia, bảo vệ nàng."

Nhưng A Niệm vẫn nghe ra tình cảm trong đó.

Nguyệt Linh không biết vì sao, thần sắc cô đơn, nhìn qua có chút khổ sở, nàng cúi đầu ngồi trên giường, không nói một lời.

A Niệm rất bối rối, "Cô nương..."

"A Niệm, từ hôm nay trở đi, có một số việc ngươi phải hứa sẽ không báo cáo với huynh ấy."

A Niệm nghi hoặc: "Tỷ như?"

"Như ta đã nói ngày hôm nay, ta thích huynh ấy."

A Niệm vọt tới trước mặt Nguyệt Linh, quỳ xuống trước mặt nàng, "Vì sao? Cô nương! Tướng quân thương nhớ người nhiều năm, nếu như biết được tâm ý của người cũng như hắn, nhất định sẽ rất vui vẻ!"

Nguyệt Linh giơ tay sờ sờ tóc nàng ấy, "Vì vậy, ta sẽ đích thân nói với hắn, không phải thông qua để ngươi nói với hắn."

A Niệm bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu đáp ứng.

"Nếu hắn hỏi về hôn sự của ta, ngươi nói rằng ta vẫn chưa quyết định."

"Vâng."

Khóe miệng Nguyệt Linh nhếch lên nụ cười, A Niệm kinh ngạc nhìn cô nương bên giường tươi cười như hoa, hai má cũng đỏ lên.

...

Trong hoàng cung, Nhân Chính điện.

"Lục khanh mấy năm nay vất vả rồi, trẫm nên thưởng cho ngươi thật tốt."

Người trên điện đầu vấn tóc đội kim quan, mặc long bào sắc vàng, tướng mạo đường chính, uy nghiêm mười phần, mặt mày lại tràn đầy ôn hòa, chính là đương kim bệ hạ Nhân Cảnh Đế.

Lục Tu Lương cúi đầu đứng trong điện, không kiêu ngạo không siểm nịnh: "Đều là chức trách của thần."

Thái Tử Tiêu Hằng biết Lục Tu Lương không phải từ chối, hắn từ trước đến nay không thèm để ý những vật ngoài thân kia.

"Phụ hoàng, hắn không thích những kim ngân tài bảo kia, không bằng người ban cho hắn một hôn sự đi, hắn đã hai mươi hai tuổi rồi."

Lục Tu Lương nghiêng đầu nhìn về phía Tiêu Hằng, đối phương nhận thấy được tầm mắt của hắn, cho rằng lời này nói trúng lòng Lục Tu Lương, đắc ý nhíu mày, đối khẩu với hắn: Không cần cảm tạ ta!

Mặt mày Lục Tu Lương không chút thay đổi thu hồi tầm mắt.

"Hoàng nhi nói có lý, năm nay ngươi qua hai mươi, cũng đã có Thái Tử phi, Lục Khanh ra tiền tuyến mấy năm nay, quả thật chậm trễ quá lâu."

Nhân Cảnh Đế hơi suy tư, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, "Đúng rồi! Nữ nhi Tề vương gia Gia Dương quận chúa năm nay mười bảy tuổi, còn chưa kết hôn, hai người các ngươi rất thích hợp!"

Thái Tử nghe vậy thầm nghĩ không tốt, nếu là người khác hắn có lẽ không có tư cách đánh giá, nhưng Gia Dương muội muội hắn cũng rõ ràng, tuy rằng tính cách đơn giản, người cũng xinh đẹp, nhưng quá mức điêu ngoa tùy hứng, hai người này bên nhau sợ là sẽ nháo đến gà chó không yên.

Còn chưa đợi Tiêu Hằng mở miệng, Lục Tu Lương hành một đại lễ, hắn quỳ trên mặt đất, ngữ khí nghiêm túc: "Bệ hạ, khi thần còn trẻ đã có người thầm mến, năm đó trước khi rời kinh thần từng âm thầm thề với mình, kiếp này không phải nàng thì không cưới, mong bệ hạ thu hồi mệnh lệnh."

Hai người trong điện đều hoảng sợ.

Tiêu Hằng trừng mắt nhìn người đang hành lễ, hắn thậm chí còn hoài nghi lỗ tai mình có tật xấu.

Lục Tu Lương là thanh đao sắc bén nhất của Đại Lương, tất cả mọi người đều nói hắn lạnh lùng ít nói, vô tâm vô tình. Ai có thể ngờ binh khí giết người này lại có một ngày quỳ gối trước mặt hắn nói có người thích, đây quả thực là chuyện không dám nghĩ tới.

"Ồ, ai... Là nữ nhi nhà ai?"

"Thần không muốn gây áp lực cho nàng, cho nên thứ thần không muốn tiết lộ danh tính của nàng. Thần nghĩ sẽ tự nỗ lực để cho nàng cam tâm tình nguyện gả cho mình mà không phải là vì ý chỉ của bệ hạ."

"Được rồi! Trẫm chuẩn tấu! Thế nhưng ái khanh cũng phải nhanh chân một chút, trẫm chờ uống rượu mừng của ngươi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net