Chương 12:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đến đây nếm thử bánh ngọt mới được làm trong phòng bếp nhỏ, tỷ yêu đồ ngọt, nên phù hợp với hương vị của tỷ."

Nữ tử nói chuyện mặc váy dài dệt gấm màu lam nhạt thêu kim tuyến, làn váy rộng rãi trải ra phía sau, hoa lệ ưu nhã.

Thái Tử phi Ngu Nhạc Dao năm nay mười tám tuổi, là tỷ muội tốt của Nguyệt Linh, từ nhỏ cùng chơi đến lớn, mẫu thân Ngu Nhạc Dao cùng Thẩm thị và Nghiêm hoàng hậu là tỷ muội tốt chốn khuê phòng. Khi Nhạc Dao còn rất nhỏ, Ngu phu nhân liền hương tiêu ngọc vẫn, Nghiêm hoàng hậu thương yêu Nhạc Dao nên thường xuyên đưa nàng ấy đến Chính Dương cung.

Ba năm trước, một công tử ăn chơi trác táng có bối cảnh vô cùng hiển hách của một gia tộc nào đó coi trọng Nhạc Dao, còn tuyên bố Ngu lão thái sư tuổi tác đã cao, không thể che chở nàng ấy nữa. Trưởng bối duy nhất của Ngu gia, Ngu Tống cũng đã sớm thành gia dọn ra khỏi nhà cũ tự lập môn hộ, Ngu gia đã xuống dốc, sao không dứt khoát gả cho hắn?

Tên ăn chơi trác táng phong lưu thành tính kia, thích tầm hoa vấn liễu* nhất, trong nhà còn chưa cưới chính thê, thông phòng đã đếm không xuể, nha hoàn bên người có chút tư sắc đều đã bị hắn nhúng chàm, giờ phút này uống chút rượu lại càng là đắc ý vênh váo.

Nói đến Tam thúc Ngu Tống của Ngu gia, đó cũng là một nhân vật lợi hại, hắn là đích tử của Ngu lão thái sư, tuy rằng tuổi tác chỉ lớn hơn Phó Dật Lãng hai tuổi, nhưng tuổi còn trẻ đã làm được vị trí Hình bộ thượng thư, có thể thấy được thủ đoạn không phải người bình thường có thể so sánh.

Tên ăn chơi trác táng kia đến tột cùng cũng là kẻ không có mắt, vậy mà lại cảm thấy Ngu Tống dễ đối phó.

Ngu Nhạc Dao bị tên ăn chơi trác táng quấn lấy không có biện pháp nào khác, Nguyệt Linh tức giận không chịu nổi, lúc này lôi kéo Nhạc Dao đến phủ của Ngu Tống nói sự tình thật rõ ràng.

"Nhị tỷ phu! Nhạc Dao bị người nọ quấn quýt thật khổ, hiện tại bên ngoài có tin đồn đãi nói Nhạc Dao sẽ gả vào trong phủ hắn, người không thể cứ trơ mắt nhìn như vậy, để cho Nhạc Dao chịu uỷ khuất!"

Nguyệt Linh nhìn bằng hữu buồn bực không vui, tức giận nghiến răng nghiến lợi.

Sắc mặt Ngu Tống thản nhiên nhìn các nàng, bản thân mang theo cỗ uy nghiêm kia làm cho Nhạc Dao cúi đầu thấp hơn, "Con nói xem."

Nhạc Dao nói như muỗi kêu: "Tam thúc... Con không biết hắn..."

Phó Nguyệt Nguyên ở bên cạnh nhìn, trong lòng biết chất nữ nhà mình sợ Ngu Tống, trách móc, trừng mắt nhìn phu quân: "Chàng đừng hung dữ như vậy!"

Ngu Tống mím môi, bất đắc dĩ nhìn tiểu thê tử, sắc mặt cũng dần hoà hoãn, tận lực nói bằng ngữ khí ôn hoà: "Phụ thân ở ngoại ô Minh Hoa Tự vấn thiền, ta sẽ giấu diếm không cho người biết, mấy ngày nay con ở trong phủ ta, chuyện này ta sẽ giải quyết."

"Đúng, con cứ ở nhà Tam thẩm, còn có A Cẩn muội muội con làm bạn. Tam thúc bận rộn với công việc, thúc ấy không ở nhà, con cũng không cần cảm thấy mất tự nhiên."

Phó Nguyệt Nguyên ôn nhu sờ sờ đầu Ngu Nhạc Dao.

Không biết Ngu Tống nói cái gì mà ngày hôm sau Thái Tử liền dẫn người tìm được tên ăn chơi trác táng kia, giáo huấn hắn một phen.

Tiêu Hằng cúi đầu nhìn tên đó đang quỳ xuống cầu xin tha thứ, cười lạnh: "Nữ nhân của cô* mà ngươi cũng dám nhớ thương."

Sau ngày đó, toàn bộ kinh thành đều biết cô nương Ngu gia được Thái Tử định hôn.

Sau đó, trúc mã Thái Tử điện hạ có dục vọng độc chiếm siêu cường, vĩnh viễn để Nhạc Dao bên người.

"Hiện tại thân thể muội đang mang thai, hãy an phận một chút đi! Mỗi lần ta vừa tới là muội liền bận trước bận sau, Thái Tử điện hạ thấy ta sẽ có sắc mặt không tốt, ta cũng không dám tới."

Nguyệt Linh bảo nàng ấy ngồi xuống, hiện giờ Ngu Nhạc Dao mang thai năm tháng, nếu để cho Thái Tử biết Nhạc Dao bưng trà rót nước cho nàng, với tính cách của Tiêu Hằng thì tất sẽ so đo, tuy rằng sẽ không trách móc nàng trước mặt, nhưng nói không chừng sau lưng sẽ nói với phụ thân và đại ca của nàng, nàng cũng không dám chọc một đại ma vương tâm tư khó lường đó.

"Thái y nói thai của ta rất ổn định, tỷ đừng lo lắng như vậy, giống như ta là tượng sứ."

Ngu Nhạc Dao vuốt ve bụng, cười dịu dàng.

Nguyệt Linh lắc đầu, vẫn là chuyên tâm ăn điểm tâm thôi.

"Hôm qua Thôi quý phi đưa bánh tuyết tới, tỷ nếm thử đi."

"Thôi quý phi? Không phải ngày thường quan hệ bà ấy cùng Hoàng hậu nương nương không tốt sao? Tại sao vẫn chủ động tặng cho muội vậy?"

Nguyệt Linh nhìn thoáng qua, nàng cũng không động tay.

Ngu Nhạc Dao nhẹ giọng nói: "Bà ấy muốn nạp trắc phi cho Thái Tử, cho nên đến đây thăm dò ý tứ của ta."

Nguyệt Linh nhíu mày thật chặt, cố gắng suy tư ký ức kiếp trước.

Trong ấn tượng, bên cạnh Thái Tử tựa hồ không có nữ nhân nào khác... Nhưng có kế hoạch về chuyện nạp phi hay không thì nàng cũng không rõ lắm.

Lúc đó thanh danh nàng hỗn độn, gia đạo bại hoại, sợ liên lụy bằng hữu ngày xưa cho nên đều cắt đứt lui tới. Chỉ là sau khi cùng Lục Tu Lương thành hôn nghe nói tình cảm của Thái Tử và Thái Tử phi vẫn rất tốt, nàng liền yên tâm, cũng không hỏi thăm quá nhiều.

Hiện tại nghĩ lại, lúc trước Ninh vương ngày càng cường đại, Thái Tử nhất định sẽ đặt toàn bộ tinh lực ở trên người Ninh vương, cho dù có tâm tư nạp phi thì về sau khẳng định cũng không thực hiện.

Nghĩ đến điểm này, lòng Nguyệt Linh cũng yên tâm một chút.

Nhưng nghĩ lại, nàng phát hiện có chỗ không thích hợp, sắc mặt nàng trầm xuống, "Bây giờ muội đang mang thai, bà ấy chạy tới nói với muội những chuyện này làm gì? Đây không phải là cố ý khiến muội không thoải mái sao!"

Nhạc Dao không để ý mà cười cười, ôn nhu trấn an: "Chớ tức giận, ta cũng không để ở trong lòng."

Tình cảm trong mắt nàng ấy vẫn bình tĩnh như mọi khi, ôn nhu nói: "Bà ấy có tâm tư gì ta cũng hiểu, chỉ là ta tin A Hằng, chàng ấy sẽ thủy chung với ta."

Phó Nguyệt Linh do dự nhìn nàng, cẩn thận nói: "Nhưng... Cuối cùng sẽ có một ngày hắn leo lên vị trí vô thượng tôn quý kia, đến lúc đó..."

Ngu Nhạc Dao cắt ngang nàng, "Không ai có thể biết chuyện tương lai như thế nào, ta sẽ không để tâm đến những giả thiết kia, ta chỉ biết hiện tại chúng ta rất tốt, như vậy là đủ rồi. Còn chàng ấy đối xử với ta thật lòng, và ta cũng chân thành với chàng ấy."

"Nếu một ngày nào đó hắn bỏ rơi muội, muội cũng sẽ thẳng thắn chấp nhận, sẽ không cho chàng cơ hội tổn thương muội đâu."

Phó Nguyệt Linh khẽ thở dài, nàng biết tính cách của Nhạc Dao, nhìn như ôn nhu thanh nhã, không tranh không cướp, kì thực trong lòng rất kiên cường. Nàng đột nhiên thấy có chút đáng thương cho Thái Tử, nếu có một ngày Thái Tử làm cho Nhạc Dao tổn thương lòng, vậy chính là không thể trở về như trước kia.

Ngu Nhạc Dao nhìn qua một chút cũng không lo lắng, nàng ấy nhìn bộ dáng mặt mày ủ rũ của Nguyệt Linh, mặt mày càng thêm nhu hòa: "Đừng làm mặt đau khổ, A Hằng hiểu ta, cho nên cho dù có chuyện gì, chàng ấy cũng sẽ nói cho ta biết, giữa chúng ta không tồn tại hiểu lầm."

Nguyệt Linh ghét bỏ nhìn hảo hữu ở trước mặt nàng khoe ân ái, nhìn thanh mai trúc mã người ta, thật sự là làm cho nàng cực kỳ hâm mộ.

Lại nhìn trúc mã của nàng, một Diêu Chi Khiên, đúng là sói khoác da dê. Một Hoắc Minh Thần, tuy rằng cùng tuổi với Lục Tu Lương, nhưng luôn giống như một đứa trẻ không lớn, ngây thơ lại chậm chạp.

"Đúng rồi, cũng không hỏi tỷ, năm nay cũng không nhỏ, lúc trước Phó phu nhân tiến cung tìm mẫu hậu, còn nghe họ nhắc tới hôn sự của tỷ, dường như là năm nay sẽ định ra hôn sự?"

"Ừm, có ý định này."

"Không biết là công tử nhà nào?"

Nguyệt Linh không nói gì, chỉ ngơ ngác nhìn điểm tâm trước mặt.

Nhạc Dao không chú ý, tự mình nói: "Ta và A Hằng đều không thích Diêu Chi Khiên, ta luôn cảm thấy, hoàn cảnh Diêu gia kia không thích hợp với tỷ. Huống hồ, Diêu gia gần đây hình như có chút mâu thuẫn cùng A Hằng, trong lòng ta cũng không quá hy vọng tỷ gả qua đó."

Từ sau khi từ chối lời cầu thân của Diêu gia, Nguyệt Linh vẫn lảng tránh, nàng không muốn nhìn thấy Diêu Chi Khiên.

Không chỉ có oán hận đối với hắn mà còn có nỗi sợ hãi sâu sắc.

Nàng thậm chí không muốn nghe tên.

Nàng thừa nhận, mình vẫn còn quá nhu nhược. Nàng lo lắng không có biện pháp xoay chuyển càn khôn, không có biện pháp cứu Phó phủ trong nước lửa, lo lắng hết thảy lặp lại vết xe đổ.

...

Tiêu Hằng và Lục Tu Lương cùng nhau từ trong Nhân Chính điện đi ra, vừa bước ra khỏi cung điện, Tiêu Hằng liền không còn một phần trầm ổn bình tĩnh vừa rồi, hắn hai mắt tỏa sáng, ngạc nhiên nói: "Không biết ngươi im lặng, lạnh lùng như vậy mà đã có người trong lòng?"

Tiêu Hằng đánh giá từ trên xuống dưới, vẫn không thể tin được, "Ngươi cũng đừng nói lời vừa rồi là để thoái thác."

Hắn hạ thấp thanh âm, "Tuy rằng ngươi được phụ hoàng sủng ái, nhưng nếu để cho người có dụng tâm khác trong triều phát hiện ngươi nói dối, đánh ngươi một quyền, nàng ấy cũng không bảo vệ được ngươi!"

Nhìn thế nào đi nữa thì người này cũng không giống như một người biết động tình.

"Ta không bao giờ nói dối."

Vậy cũng đúng, hắn vẫn luôn khinh thường chuyện nói dối ấy.

Tiêu Hằng bĩu môi, nghĩ đến người này bình thường không nói lời nào, nhưng đã nói chuyện thì cũng không hề cố kỵ, thường xuyên đắc tội với người khác, nhưng cũng không ai dám chọc đến hắn.

"Rốt cuộc là cô nương nào để cho ngươi ấp úng như vậy, chẳng lẽ thân phận của nàng quá mức thấp kém? Ngươi bây giờ có thân phận võ tướng trong triều, là người tôn quý nhất, phụ hoàng tín nhiệm ngươi, binh quyền cũng không thu hồi, người bình thường thật đúng là không xứng với ngươi."

Cũng may hoàng đế nhân hậu, dùng người không nghi ngờ, có thể dễ dàng trao binh quyền vào tay Lục Tu Lương.

Hai người đi một đường về Đông cung của Thái Tử.

"Hay là nói!" Tiêu Hằng hoảng sợ nhìn hắn, nhìn trái nhìn phải để xác nhận không có người đến gần, hạ thấp giọng nói: "Hay là nói ngươi coi trọng nữ nhân có chồng?"

Lục Tu Lương không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.

"Không phải là tốt rồi, không phải là tốt rồi... Chẳng lẽ là nữ tử pháo hoa liễu hẻm*?"

"..."

"Cũng không phải? Vậy..." Ánh mắt Tiêu Hằng đánh giá dần dần thay đổi ý tứ, "Sẽ không phải người trong lòng của ngươi tuổi còn nhỏ chứ? Sao ta lại không nhìn ra ngươi súc sinh như vậy!"

Lục Tu Lương thật sự không thể nhịn được nữa, cắn răng nói: "Nàng ấy chỉ nhỏ hơn ta bảy tuổi."

"Năm nay mười lăm sao?"

Tiêu Hằng sờ sờ cằm, "Tuổi này lại rất thích hợp...Vậy có gì mà ngươi không thể nói?"

"Tại sao các người cứ ép ta nói?"

Lục Tu Lương cau chặt mày, suy tư không giải thích được.

"Ồ? Xem ra ngươi vẫn không đủ hiểu chính mình, nếu là người khác, cô mới lười hỏi, mà lại càng không quản. Nhưng nếu là ngươi..." Tiêu Hằng làm ra bộ dáng cao thâm khó lường, vỗ vỗ bả vai hắn, cảm thán nói: "Cô còn cho rằng, ngươi sẽ cô độc đến cuối đời. Nói vậy người bên ngoài cũng nhìn ngươi như thế."

Lục Tu Lương giật mình, sắc mặt nhạt đi.

Tiêu Hằng tự giác lỡ lời, ngượng ngùng cười nói: "Tính cách này của ngươi tuy kém một chút, nhưng hẳn là cũng có cô nương thích, đừng nản lòng."

Lục Tu Lương không nói gì, tự mình đi về phía trước.

Sợ rằng nàng sẽ không yêu thích loại người như hắn đâu, lạnh lùng lãnh huyết, giết người như ma.

Trong lòng Lục Tu Lương tràn đầy chua xót, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không buông tay.

Ánh mắt của hắn dị thường kiên định, trong kiên định lộ ra bướng bỉnh cùng điên cuồng.

Nàng không thích thì sao? Kể từ khi hắn trở lại, nàng cũng không định hôn nên hắn sẽ có một cơ hội.

Cho dù nàng không thích hắn, như vậy dùng chút thủ đoạn cũng phải đưa nàng về bên người.

Lục Tu Lương chậm rãi phun ra uất khí trong ngực, quanh thân đều là khí tức lạnh như băng.

Ở Tây Nam gần mười năm này, chờ đợi một ngày như vậy cũng không sao.

Hắn liều mạng trên chiến trường, cũng không phải vì bảo vệ quốc gia, hắn cầu chính là từng chiến công kia, là một địa vị có thể xứng đôi với nàng. Về phần bây giờ thiên hạ của ai, dân chúng lại là con dân của ai, cũng không liên can gì đến hắn.

Từ đầu đến cuối, có liên quan đến hắn, chỉ có một mình nàng.

*寻花问柳 ( xún huā wèn liǔ): Tầm Hoa Vấn Liễu ban đầu dùng để chỉ việc thưởng ngoạn phong cảnh của mùa xuân, sau này được dùng trong thành ngữ dành cho gái điếm, chỉ những tên ăn chơi trác táng thường tìm kiếm gái đẹp mua vui.

*Cô: tiếng tự xưng của vương hầu thời phong kiến.

*Nữ tử thanh lâu


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net