Chương 36:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng tựa vào lòng hắn, hai người hình như có rất nhiều lời muốn nói, trò chuyện thế nào cũng không xong.

Bóng đêm dần xuống, Nguyệt Linh chậm rãi ngáp một cái.

Lục Tu Lương giúp nàng lau đi nước trên khóe mắt, vỗ nhẹ lưng nàng, "Không còn sớm nữa, trở về ngủ đi. Bệnh của nàng vẫn chưa khỏi, không được liều lĩnh chạy ra ngoài như hôm qua."

Nghĩ đến hôm qua nàng cưỡi ngựa đến tìm mình, trong lòng hắn vừa tức vừa cảm động. Nàng không yêu quý thân thể của mình như vậy, sau này làm sao bây giờ, vẫn là phải nhanh chóng lấy người về bên cạnh mình hắn mới yên tâm.

Nguyệt Linh buồn ngủ gật đầu, nàng lại cọ cọ lồng ngực hắn, giống như con mèo trắng mà nàng nhận nuôi trước đó.

Con mèo nhỏ kia đã bị Ngô Mạn cướp đi, nàng còn có chút nhớ nhung nó, trong lòng hạ quyết tâm, chờ sau khi nàng gả đến Lục phủ thì nhất định sẽ bảo hắn cho nàng một con đáng yêu hơn.

Lục Tu Lương thấy nàng buồn ngủ như vậy thì bất đắc dĩ cười cười, hắn nhẹ nhàng ôm ngang eo nàng.

Thiếu nữ nghiêng đầu, hoàn toàn mê man trong lòng hắn.

Lục Tu Lương thở dài, quả nhiên nàng đối với hắn không hề đề phòng.

Mỗi một bước đi vừa nhẹ vừa ổn định, giống như là nâng đỡ cả thế giới của hắn, thật cẩn thận, yêu không buông tay.

...

Không quá mấy ngày sau, Ninh Vương hồi kinh.

Trong Cảnh Ninh cung.

"Nhi thần, thỉnh an mẫu phi."

Tiêu Úc mặc một thân cẩm bào màu thuỷ lam, mặt mày mỉm cười, mang theo vài phần phóng đãng không kiềm chế được.

Diêu thái hậu bình tĩnh nhìn hắn rồi từ từ mở miệng: "Nghe nói con đi Lĩnh Nam."

Tiêu Úc cười nói: "Đúng vậy, nhi thần cầu được một phần kinh Phật từ chỗ cao tăng."

Hắn đưa kinh Phật cho mẫu hậu, cười nhạt nhìn nữ nhân tôn quý trên chủ vị.

Diêu thái hậu nhàn nhạt nhìn hắn, cũng không mở ra xem mà chỉ tiện tay đặt ở một bên, "Con đã có tâm, đường xá bôn ba như vậy nên về phủ nghỉ ngơi sớm một chút đi."

Tiêu Úc thu lại ý cười, ánh sáng trong mắt tối đi, ngay sau đó khóe miệng lại treo lên ý cười bất cần đời.

Hắn quay người rời đi.

Sau khi người đã rời đi, Diêu thái hậu ngồi ở chủ vị hồi lâu.

Bà ta chậm rãi đặt kinh Phật kia ở trong tay, nhẹ nhàng vuốt ve, thần sắc ôn nhu.

Ma ma bên cạnh thở dài, "Vì sao ngài luôn lạnh nhạt với điện hạ như vậy?"

Diêu thái hậu trầm mặc thật lâu, tay không tự giác chuyển động phật châu, chậm rãi nói: "Ai gia làm vậy là đang bảo vệ hắn."

Bà ta luôn cầu cho hắn cả đời bình an, đừng đi cưỡng cầu những thứ vốn không thuộc về mình, trước kia là thế, hiện tại cũng vậy.

Tiêu Úc rời khỏi Cảnh Ninh cung đến Nhân Chính điện.

Nhân Cảnh đế đang cùng Thái Tử thương nghị quốc sự, thái giám bẩm báo Ninh Vương điện hạ đến.

Tiêu Hằng nhướng mày cười, Hoàng thúc này của hắn xem như đã hồi kinh, ngày thường không có người ngáng đường khiến hắn còn có chút không thích ứng kịp.

Nhân Cảnh Đế vừa nhìn biểu tình của nhi tử mình liền biết hắn đang suy nghĩ cái gì, tức giận đến râu ria đều rung lên, ông hạ thấp thanh âm: "Ngươi thu liễm một chút!"

Tiêu Hằng gật gật đầu qua loa.

Ở trong mắt hắn, phụ hoàng của hắn chính là một lão hảo nhân, bởi vì nhớ đến ân dưỡng dục của Thái hậu mà đối với Ninh Vương có trăm loại dung túng.

Nói dễ nghe là nhân hậu, nói khó nghe chính là ngu xuẩn, hết lần này tới lần khác phụ hoàng cố tình như vậy, hắn làm nhi tử cũng không thể ngỗ nghịch như thế.

Từ nhỏ Tiêu Hằng đã gian tà, lặng lẽ đối nghịch với Ninh Vương, vẫn luôn náo loạn mấy trận nhỏ, Nhân Cảnh Đế cho rằng giữa bọn họ chỉ là xích mích cỏn con.

Nhưng sau khi lớn lên, Tiêu Hằng phát hiện Hoàng thúc của hắn một mực trù tính ngôi vị hoàng đế nên mới chân chính nhận ra sự thật.

Nhưng Nhân Cảnh Đế chưa bao giờ nguyện ý nghĩ Tiêu Úc sẽ có ý niệm đó, Tiêu Hằng đã nhắc tới ông rất nhiều lần, hy vọng đuổi Ninh Vương đến đất phong, nhưng đều bị bác bỏ.

Chỉ cần Ninh Vương không đặt đao lên cổ Tiêu Hằng thì Nhân Cảnh Đế cũng sẽ không đuổi cùng giết tận Ninh Vương.

Dù sao Ninh Vương còn chưa làm ra chuyện gì quá đáng, trước khi không chạm đến điểm mấu chốt của Nhân Cảnh Đế thì ông cũng không muốn trở mặt, huống chi Thái hậu đối với ông có ân nên ông nguyện ý khoan dung với Ninh Vương.

Lúc trước Nhân Cảnh Đế lên ngôi chính là kiểu không trâu bắt chó đi cày, bản thân ông vô tâm với quyền thế, nhưng tiên đế điểm danh để ông làm hoàng đế này vì thế ông cũng chỉ có thể kiên trì.

Thái Tử biết tâm tư của Nhân Cảnh Đế mà Nhân Cảnh Đế cũng biết nhi tử của hắn đối với vị trí vô thượng tôn quý này là có dã tâm, hai người vừa vỗ liền hợp, chỉ chờ sau khi cánh chim Thái Tử đầy đặn sẽ truyền ngôi vị hoàng đế cho hắn. Nhưng những tình huống này người ngoài không biết, đặc biệt là Ninh Vương.

Trong lòng Nhân Cảnh Đế đã minh bạch, tuy rằng hắn sủng Ninh Vương, nhưng còn yêu quý Thái Tử hơn.

Cho nên khi Lục Tu Lương xuất hiện khiến Nhân Cảnh Đế rất vui vẻ.

Lục Tu Lương là con dao sắc bén nhất, tính tình của hắn cũng vô cùng thích hợp để phụ tá Thái Tử, có hắn ở đây, Thái Tử cũng có thể đứng vững trên triều đình này.

Nhưng tâm tư Lục Tu Lương này quá khó đoán, nhìn như đối với cái gì cũng không cảm thấy hứng thú, Nhân Cảnh Đế lo lắng hắn sẽ cự tuyệt đứng về phía Thái Tử.

Vì mượn sức Lục Tu Lương, Nhân Cảnh Đế mới đề xuất gả Gia Dương quận chúa cho hắn, nhưng không nghĩ tới hắn sẽ cự tuyệt.

Diêu Chấn còn tới cầu ông tứ hôn, vậy mà hắn tự nhiên sẽ không đáp ứng. Lục Tu Lương đã nói rõ hôn sự của hắn muốn tự mình làm chủ, nếu Nhân Cảnh Đế mạnh mẽ can thiệp, chỉ sợ sẽ chọc giận vị Diêm La này.

Tiêu Úc đứng vững, cung kính hành lễ.

"A Úc, chuyến đi này có thuận lợi không?"

Tiêu Úc cười nói: "Đa tạ hoàng huynh lo lắng, hết thảy đều tốt, vật cầu được cũng đã đưa cho mẫu hậu, bà rất vui mừng."

Nhân Cảnh Đế hài lòng gật gật đầu, "Hiện giờ ngươi đã trở lại, phải thường xuyên đến thăm bà ấy, ngày thường trẫm quá bận rộn không qua được, ngươi phải thay trẫm tận hết hiếu tâm."

"Vâng."

Tiêu Hằng lười biếng đứng ở một bên, hắn không có ý tốt đến cười xấu xa: "Nhìn qua Hoàng thúc hao gầy đi rất nhiều, chắc là mấy ngày nay quá thoải mái, quá nhàm chán đến mức cơm cũng không ăn được."

Ngụ ý, rời đi lâu như vậy không ai đối nghịch với hắn, cuộc sống cũng không có ý nghĩa gì, còn lúc đến thêm phiền cho hắn, trong cơn tức giận cũng có thể ăn thêm hai miếng cơm.

Tiêu Úc: "..."

Hắn nhịn đến mức khóe miệng co giật, nụ cười trên mặt cơ hồ không duy trì được, "Thái Tử khách khí."

Miệng Tiêu Hằng từ trước đến nay luôn không tha cho người khác, Nhân Cảnh Đế trừng mắt nhìn hắn một cái rồi chuyển qua đề tài này, cùng Ninh Vương tán gẫu về phong tục nhân tình của Lĩnh Nam.

Thời gian không sớm, Nhân Cảnh đế muốn đi đến cung của Hoàng hậu dùng ngọ thiện, Thái Tử và Ninh Vương cùng nhau rời khỏi Nhân Chính điện.

Hai người một trước một sau đi ra ngoài, Tiêu Úc ở phía sau gọi Thái Tử lại.

"Nghe nói gần đây Thôi quý phi đang trù tính chuyện nạp phi cho Thái Tử, không biết ý điện hạ như thế nào?"

Tiêu Hằng híp mắt lại, "Hoàng thúc đối với chuyện của nàng ta cũng có chút quan tâm?"

Ninh Vương khẽ mỉm cười, "Điện hạ là Thái Tử, trong cung chỉ có một mình Thái Tử phi quả thật không hợp quy củ, bổn vương cũng vì điện hạ mà suy nghĩ."

Sắc mặt Tiêu Hằng trầm xuống, Ninh Vương quả thật biết chỗ đau của hắn ở nơi nào.

Trên dưới triều đình đều có gia tộc nhớ thương Đông cung của hắn, ai cũng muốn nhét nữ nhi của mình cho hắn, nhưng các đời Thái Tử chưa từng có tiền lệ không nạp phi, bởi vì hắn vẫn không buông lỏng cho nên có không ít quan viên có ý kiến đối với hắn.

Mỗi lần Tiêu Hằng nghĩ đến việc này liền tức giận, nhưng phụ hoàng tại vị một ngày thì hắn không thể quá bá đạo chuyên quyền, cho nên hắn một mực cố gắng trưởng thành, tranh thủ sớm ngày có thể leo lên vị trí kia để bảo hộ Nhạc Dao không bị thương tổn.

Nhưng trước mắt, Thôi quý phi ngày ngày đều đến chỗ mẫu hậu khuyên can, nói hắn không nạp phi thì không thích hợp, mẫu hậu đau lòng Nhạc Dao nhưng bức bách lễ chế cũng không tiện từ chối. Chỉ sợ thời gian trôi qua, phụ hoàng cũng sẽ mở miệng.

Ninh Vương giống như là không nhìn thấy vẻ tức giận của hắn, kề sát mà thấp giọng nói: "Tuy nhiên hiện tại Thái Tử phi đang mang thai, cho dù Thái Tử ngài có thêm người mới, chỉ sợ cũng muốn bận tâm..."

Lời còn chưa dứt, Tiêu Hằng đã phất tay áo rời đi.

Tiêu Úc thu hồi nụ cười, ánh mắt nặng nề nhìn bóng lưng hắn.

...

Điền trang ngoại ô, trong địa lao.

Lục Thất lại một lần nữa không thu hoạch được gì, hắn lạnh lùng nhìn nam tử trên mặt đất đã sớm không nhìn ra bộ dáng ban đầu, trào phúng nói: "Viên đường chủ, Thanh Long Đường đã sớm bị công tử tiêu diệt không còn một mảnh, ngươi còn đang cố chấp cái gì? Là đang ngóng trông Diêu Chấn cứu ngươi, hay là trông cậy vào Ninh Vương tự chui đầu vào lưới? Họ thậm chí còn không có tin tức của ngươi, chứ đừng nói đến việc cứu ngươi."

Viên Lập Hiên cuộn mình trên mặt đất, dưới thân hắn là một vũng máu, áo nhà lao trên người rách nát, sớm đã bị máu nhuốm thành màu đen, cả phòng giam tản ra mùi máu tươi nồng đậm.

Tiếp tục nói: "Nhị hoàng tử đã sớm nhận tội, hiện tại còn một mình ngươi đơn độc chiến đấu, nếu cẩn thận phối hợp còn có thể bớt được chút khổ."

Viên Lập Hiên thờ ơ không thể không nói, thật sự xem ra hắn là một người cứng rắn.

"Không biết nếu như thê nhi cùng lão mẫu của Viên đường chủ ở quê nhà nhìn thấy bộ dáng hiện tại của ngươi thì có lòng hay không? Hoặc ... Bọn họ không có cơ hội nhìn thấy..."

Viên Lập Hiên ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầy vết thương nhất thời dữ tợn, ánh mắt gắt gao trừng lớn nhìn Lục Thất, gào thét: "Đường đường là Trấn Quốc đại tướng quân vậy mà thủ đoạn lại hèn hạ như thế! Hèn hạ!"

Lục Thất lộ vẻ khinh thường, hắn cười nhạo: "Không dám nhận, so với ngài và Diêu Chấn đại nhân vẫn còn kém xa. Trước kia các ngươi đã làm cái gì, nói vậy không cần ta nhiều lời nữa, trong lòng đường chủ cũng đã biết. Nói về hèn hạ cùng tàn nhẫn, không ai có thể thắng ngài cùng Diêu đại nhân. Cái này, đều là báo ứng."

Để lại một câu 'Kiểm tra cẩn thận', hắn đã quay lại rời đi.

...

Đầu tháng năm, Lục Tu Lương mang theo sính lễ đến Phó gia, nạp trưng qua đi chính là thỉnh kỳ, hôn kỳ cũng coi như chính thức định ra.

Đêm xuống, Nguyệt Linh ngồi trên xích đu trong viện, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn nam nhân lại một lần nữa trèo tường mà vào.

"Thành thật mà nói, có phải mỗi đêm huynh đều ở trên phòng ta hay không? Chẳng lẽ huynh ngủ trên đó sao? Mỗi đêm đi ra ta đều có thể nhìn thấy huynh."

Lục Tu Lương thấp giọng cười, hắn đi tới phía sau, chậm rãi đẩy nàng.

"Ban ngày không tiện đến thăm nàng, vì vậy chỉ có thể đến vào ban đêm để thử vận may thôi."

"Tại sao lại không tiện?"

"Tuy nói chúng ta đã định ra hôn kỳ nhưng rốt cuộc vẫn chưa thành hôn, mà nàng còn đang dưỡng bệnh, nếu bị người ngoài biết được ta liên tiếp ra vào khuê phòng như vậy sẽ tổn hại đến danh dự của nàng."

Cho nên hắn cũng chỉ có thể lén lút đến, lén lút đi.

Trong lòng Phó Nguyệt Linh ấm áp, nàng chỉ thuận miệng oán giận một câu mà hắn vẫn ghi nhớ trong lòng.

Quả thật như hắn nói, hắn đáp ứng thì nhất định sẽ làm được.

Nói đến hôn kỳ, Nguyệt Linh dở khóc dở cười, "Lục tướng quân, hiện tại mỗi ngày mẫu thân ta đều phải khen huynh, khen xong còn muốn oán giận huynh một trận, nói huynh định hôn kỳ quá gần."

Bây giờ là tháng năm, Lục Tu Lương ấn định hôn kỳ vào mùng tám tháng tám, cũng chỉ còn ba tháng nữa.

Nam nhân rũ mắt xuống, thần sắc không rõ, hắn thản nhiên nói: "Tất cả mọi thứ ta đều đã an bài thỏa đáng, ba tháng là dư dả, cho dù ngày mai nàng gả cho ta, ta cũng có thể ứng đối."

Nguyệt Linh hơi giật mình, tâm tình có chút vi diệu.

Nàng đúng là quên mất, Lục Tu Lương vốn là người như thế nào.

Nàng nhẹ nhàng hỏi: "Huynh... Có phải huynh không thích người nhà của ta không?"

Lục Tu Lương không nói gì, hắn không muốn nói dối nàng, nhưng quả thật là không thích.

Hắn không muốn nàng bị người khác sở hữu, nhưng cũng biết rõ như vậy là sai.

Đỡ xích đu để không còn lắc lư nữa, hắn cúi xuống rồi ôm lấy nàng từ phía sau.

Hơi thở quen thuộc bao bọc nàng, trong lòng Nguyệt Linh trầm xuống.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net