Chương 37:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cho dù Nguyệt Linh sống lại một đời thì vẫn còn rất nhiều chuyện không có cách nào thay đổi, ví dụ như Lục Tu Lương tàn nhẫn, hắn vô tình, còn có thái độ coi thường tất cả.

Nếu là kiếp trước thì nàng có thể còn không biết làm sao.

Nhưng bây giờ nàng đã tìm ra giải pháp.

Nguyệt Linh quay đầu lại, dưới ánh mắt kinh ngạc của hắn, nàng nhẹ nhàng ấn một nụ hôn lên gò má nam nhân.

Giữ chặt bàn tay phải của hắn, nàng xoa nhẹ vào lòng bàn tay ấy, vết sẹo phía trên còn có thể thấy rõ ràng. Tay nàng tinh tế sờ nhẹ vào vết thương kia, dưới sự lồi lõm làm cho Nguyệt Linh có thể cảm nhận được đau đớn thấm vào tim.

Phó Nguyệt Linh lại dán hai má vào lòng bàn tay hắn, nhẹ giọng hỏi: "Đau không? Lúc ấy... Rất đau có phải không?"

Động tác của nàng nhẹ nhàng, sợ làm hắn đau, nhưng nàng lại không biết động tác như vậy đối với Lục Tu Lương mà nói không thể nghi ngờ là một loại khiêu khích, trêu chọc. Hắn không cảm nhận được đau đớn mà chỉ cảm thấy nội tâm ngứa ngáy khó nhịn.

Đảo khách thành chủ, hắn nâng mặt nàng lên, ngón tay nhẹ nhàng nhéo cằm, ánh mắt cảnh cáo nàng không nên chọc giận hắn nhưng nàng lại phớt lờ, còn kéo ống tay áo hắn lên, tìm được vết thương cũ mười năm trước kia.

Mười năm trôi qua, vết sẹo đó vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng, không theo năm tháng trôi qua mà tiêu trừ.

Nàng chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy vết thương này, hôm nay thấy, trong lòng cũng cảm thấy bàng hoàng vô cùng.

Lục Tu Lương thấy vẻ mặt nàng khổ sở, nào còn bận tâm chuyện kia nữa, hắn vội vàng ôm người vào trong ngực nhẹ giọng trấn an, lời an ủi nói qua nói lại mấy lần, sắc mặt nàng mới hòa hoãn.

Nam nhân thở phào nhẹ nhõm, hắn thầm nghĩ về sau vẫn phải bảo vệ mình.

"Nàng có nhớ những gì đã xảy ra vào thời điểm đó không?"

Phó Nguyệt Linh lắc đầu, nàng không nhớ rõ. Nhưng sau khi nàng biết chuyện năm đó thì có chút mang máng, gợi lên hồi ức mơ hồ từ lâu của nàng, thậm chí ngẫu nhiên còn mơ thấy thiếu niên ấy.

Ánh mắt hung dữ, u ám đến mức làm cho người ta không dám tới gần, toàn thân tản ra lệ khí, tựa như một con sói tùy thời đều có thể nhào tới cắn người đến da thịt bong tróc.

Nàng đứng nhìn, nhịn không được muốn đi lên ôm hắn.

Có một lần nàng mơ thấy thiếu niên kéo thân thể chật vật, lặng lẽ đi theo phía sau nàng, chỉ khi nào nhìn thấy nụ cười của nàng thì sắc mặt mới có thể hòa hoãn. Nàng mơ thấy mình cười cười chạy tới, nắm lấy bàn tay dơ bẩn đầy bùn đất của hắn, cầu xin hắn mua kẹo cho nàng ăn.

"Lúc đó, đến tột cùng vì sao huynh lại để ta ở trong lòng?"

Nàng không tin lúc đó Lục Tu Lương đã có tình cảm yêu đương với nàng, dù sao khi đó nàng còn là một hài tử.

"Nàng đối xử tốt với ta."

Nguyệt Linh mở to hai mắt, chỉ vì như vậy thôi sao?

Lục Tu Lương cười cười, hắn nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, nhẹ giọng nói: "Lúc đó nàng là người duy nhất đối xử tốt với ta, nàng thuần túy, sạch sẽ."

Trong mắt Nguyệt Linh tràn đầy đau lòng, nàng ôm lấy hắn.

Sau đó hắn đến Hoắc gia, Hoắc lão tướng quân nhìn trúng năng lực của hắn, một lòng bồi dưỡng, tuy rằng đối đãi với hắn cũng cực kỳ tốt, nhưng chung quy đều kém sự thuần túy của nàng.

"Người tốt như vậy, ta muốn trộm nàng về rồi giấu đi, không ai có thể cướp của ta."

Từ nay về sau chỉ có một mình nàng, nàng chỉ có thể cười với hắn, trong lòng cũng chỉ muốn hắn mà thôi.

Nguyệt Linh không nói gì, hắn kề sát vào tai nàng, thanh âm mang theo mê hoặc: "Sợ sao?"

"Không sợ."

Lục Tu Lương không nói gì, hắn chỉ cúi đầu nở nụ cười, con ngươi đen nhánh rạng rỡ trong bóng đêm.

Hắn biết, nàng là một cô nương lớn mật, hôn kỳ đã được định ra, cho dù nàng muốn chạy trốn thì hắn cũng sẽ không cho nàng cơ hội này.

Đáy mắt Nguyệt Linh như có một dòng suối trong vắt, con ngươi trong suốt tràn đầy tinh quang, thanh âm mềm mại vang lên: "Tướng quân."

Lục Tu Lương rũ mắt nhìn nàng, ánh mắt quyến luyến.

Nguyệt Linh thản nhiên cười, nàng khoanh tay quanh cổ rồi kề sát vào hắn, nàng thấp giọng nỉ non, tâm sự: "Huynh không thích người khác cũng không sao, thích ta là đủ rồi. Nhưng ta hy vọng huynh có thể bảo vệ gia đình ta, họ nuôi dưỡng ta, họ là những người thân yêu của ta, và ta cũng yêu thương họ."

Đối diện với ánh mắt của hắn, niềm vui bên trong phai nhạt rất nhiều, con ngươi đen như mực không chớp mắt nhìn nàng.

Nguyệt Linh không thèm để ý mà hôn lên đôi môi mỏng của hắn, nàng tiếp tục nói: "Ta đã quyết định gả cho huynh thì vĩnh viễn sẽ không bao giờ rời khỏi huynh, nhưng nếu người nhà ta xảy ra chuyện, vậy thì ta sẽ khổ sở. Tướng quân lợi hại như vậy, nhất định có thể bảo vệ bọn họ và cũng có thể bảo vệ ta."

"Đương nhiên, ta có thể làm điều đó."

Nguyệt Linh nghiêm túc nhìn hắn, nàng gằn từng chữ, mở ra góc tối nhất trong lòng hắn, nơi không thấy ánh sáng kia đột nhiên nứt ra một khe hở, từng chùm ánh sáng chui vào.

"Ta biết trong lòng huynh đang suy nghĩ cái gì, huynh muốn độc chiếm ta, không muốn trong mắt ta có người khác, cho dù là cha mẹ ruột của ta cũng không được, đúng không?"

Nam nhân không hề quẫn bách cùng kinh hoảng khi bị vạch trần, hắn trầm giọng trả lời.

Phó Nguyệt Linh bật cười ra tiếng, nàng làm nũng nói: "Huynh có phải đồ ngốc hay không, ta gả cho huynh thì chính là người của huynh rồi, huynh nên độc chiếm ta, huống chi, huynh như vậy..." Nàng tiến đến bên tai hắn, dụ dỗ, "Trong lòng ta thật sự vui mừng."

Dừng một chút, nàng còn tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: "Tiểu nữ tử thích thú, yêu dáng vẻ này của huynh."

Có đôi khi nàng cảm thấy, mình và Lục Tu Lương có rất nhiều điểm tương đồng. Trước kia chưa bao giờ yêu sâu đậm như thế, lại còn không biết dục vọng độc chiếm của mình cũng mãnh liệt như vậy, vừa nghĩ đến cả người hắn đều thuộc về nàng thì đã cảm thấy vô cùng hưng phấn và thỏa mãn.

Nếu người khác nổi tâm tư với hắn, sợ là nàng cũng sẽ không từ thủ đoạn mà đuổi người đi.

Nàng biết hắn thiếu cảm giác an toàn, cho nên mới phải đuổi người bên cạnh nàng đi mới an tâm, như vậy nàng cũng cho hắn cảm giác an toàn, để hắn biết cho dù trời sụp đổ nàng cũng sẽ không rời khỏi hắn.

Lục Tu Lương hung hăng siết chặt nàng, giống như phát điên mà cắn cổ nàng, một giọt nước mắt nóng bỏng rơi trên làn da trơn nhẵn của Nguyệt Linh.

Giọng hắn khàn khàn: "Ta không quan tâm có phải nàng đang lừa dối ta hay không, nhưng ta tin. Nàng hãy nhớ lời nói tối nay, nếu nuốt lời, ta sẽ phát điên."

Hắn vốn có thể đèn nén tâm tư của mình thật tốt, hắn có thể khống chế bản thân, nhiều năm như vậy hắn đã sớm quen đè nén chính mình.

Hiện giờ nàng đã nhiều lần chạm đến điểm mấu chốt của hắn, lúc đối mặt với nàng, hắn không hề có sức chống cự, cho đến giờ phút này, mãnh thú trong lòng bị nàng tự tay thả ra, rốt cục cũng tan rã.

Tầng tầng xiềng xích cùng trói buộc đều bị nàng tự tay cởi bỏ trong tối nay, từ nay về sau, muốn sống thì cùng sống, còn nếu không thể, vậy thì cùng hắn xuống địa ngục đi.

Đời đời kiếp kiếp, đến chết cũng phải bên nhau.

...

Lúc này trong Chính Dương cung, Nghiêm hoàng hậu đang thay Nhân Cảnh Đế cởi y phục, chuẩn bị đi ngủ.

Nghiêm hoàng hậu treo y phục xong thì nhớ tới một chuyện, "Mấy ngày trước bệ hạ nói chuyện hôn sự Gia Dương như thế nào? Hôm qua Tề vương phi tiến cung còn hỏi thần thiếp đó."

Nhân Cảnh Đế ôm nàng đi về phía giường, ôn nhu nói: "Không phải ta nói với nàng, muốn ban cho Lục Tu Lương một hôn sự, vừa đúng lúc ngày đó nàng nói với ta chuyện này, ta liền nhắc tới Lục khanh. Thế nhưng hắn cự tuyệt, nói là đã có người trong lòng, cho nên cũng thôi."

"Tính tình Gia Dương này..." Hoàng hậu thở dài, "Hiện giờ đã mười bảy rồi, Tề vương phi có thể không nôn nóng hay sao?"

Nhân Cảnh Đế trấn an nàng, "Nữ nhi hoàng gia không lo gả, ta sẽ nhìn xem công tử nào trong triều thích hợp với nàng, Gia Dương chính là người có tính tình nóng nảy, bị chiều đến hư hỏng, nhưng không xấu xa hại người, nàng cũng đừng lo lắng."

Tề vương phi cùng Nghiêm hoàng hậu cũng có quan hệ thân thích, quan hệ từ trước đến nay rất tốt, chuyện của Gia Dương nàng không thể mặc kệ.

Bọn họ là phu thê từ thuở thiếu niên, hiện giờ làm phu thê đã hai mươi năm, mặc dù hậu cung Nhân Cảnh Đế cũng có rất nhiều người mới, nhưng tín nhiệm nhất vẫn chỉ có nhau, một ánh mắt liền biết đối phương đang suy nghĩ cái gì.

Nói đến việc này, trong lòng Nhân Cảnh Đế có chút cảm khái, "Hôm nay xem như ta đã biết người trong lòng Lục khanh là ai, hắn lại coi trọng tiểu nữ nhi của Phó Sùng."

Hoàng hậu giật mình nói: "Là Nguyệt Linh sao?"

Trong mắt Nghiêm hoàng hậu, Phó Nguyệt Linh là quý nữ gương mẫu trong kinh thành, hẳn phải là một đôi với công tử như Diêu Chi Khiên, Lục tướng quân là một võ tướng, cái này...

"Đúng vậy, gần đây hắn đến Phó gia cầu hôn, thanh thế to lớn, mọi người khắp kinh thành đều biết, vô luận như thế nào ta cũng không nghĩ tới hai hài tử này lại ở bên nhau. Chỉ là cầu hôn mà đã ồn ào huyên náo, có thể thấy được Lục khanh rất coi trọng nha đầu kia."

Nhân Cảnh Đế thấp giọng thở dài, như thế cũng tốt, tâm này của hắn cũng coi như buông xuống. Phó Sùng một lòng phụ tá Thái Tử, như vậy lập trường của Lục Tu Lương cũng đã rõ ràng.

"Đúng rồi, nghe nói mấy ngày gần đây Thôi quý phi luôn đến phiền nàng?"

Nhân Cảnh Đế ôm người vào trong ngực, vỗ nhẹ lưng nàng.

Nghiêm hoàng hậu cười lạnh một tiếng, "Ánh mắt nàng vẫn nhìn chằm chằm Hằng Nhi, Đông Cung chỉ có một mình Nhạc Dao, sao nàng có thể không động tâm?"

Thôi quý phi không sinh được nhi tử, dưới gối chỉ có hai nữ nhi, trong lòng nàng ta cũng không yên tâm, nhất định muốn có quan hệ tốt với Thái Tử.

Nàng tiếp tục: "Tuy nhiên nàng ấy có niềm tin, xác định rằng Hằng Nhi sẽ kế vị ngai vàng trong tương lai."

Trong lúc phu thê ân ái chưa từng kiêng kị cái gì, Nghiêm hoàng hậu biết trượng phu của mình chán ghét ngôi vị hoàng đế này đã lâu, nàng cũng hy vọng nhi tử của mình có thể thuận lợi đăng cơ, Nhân Cảnh Đế liền thích tính tình hào sảng mà nàng chưa bao giờ giấu diếm, thẳng thắn tới lui.

Nam nhân nở nụ cười, đầu ngón tay nhẹ nhàng điểm mũi nàng, "Ngôi vị hoàng đế của ta tấy nhiên sẽ truyền cho Hằng Nhi của chúng ta, Thôi thị rất thức thời, nàng ấy lấy lòng nàng cũng không có cách nào cự tuyệt."

Nghiêm hoàng hậu nghe vậy trong lòng khó nén ghen tuông, năm nay nàng đã ba mươi năm, lúc này lại toát ra thần thái của tiểu nữ nhi gia, trách móc nói: "Thôi thị đâu phải thức thời, nàng ấy muốn hậu phi tương lai còn có nữ nhi của Thanh Hà Thôi thị các nàng, nếu vận khí tốt không chừng còn có thể làm hoàng hậu tương lai. Gần đây mỗi ngày nàng ấy ở trước mặt thần thiếp lẩm bẩm, trong Thanh Hà Thôi thị có một tài nữ khó gặp, để thần thiếp xem có thể làm Thái Tử trắc phi hay không."

Nhân Cảnh Đế thấy thần thái này của thê tử thì trong lòng rất vui mừng, ông đè lên người nàng, ngăn miệng nàng lại, hàm hồ nói: "Chuyện của Thái Tử thì để cho hắn tự mình làm chủ, sau này nàng ấy lại đến thì nàng cứ đẩy đến bên Thái Tử, để cho nàng ấy đi phiền Hằng Nhi."

Tiếng nói chuyện biến mất, trong giường gấm chỉ còn lại tiếng vang nhỏ ngắt quãng làm cho người ta nóng tai.

Ngày hôm sau Tề vương phi lại tới Chính Dương cung, Nghiêm hoàng hậu không đành lòng nàng ta luôn bôn ba mệt nhọc trong cung nên cũng nói thật. Sau đó Tề vương phi về nhà, hỏi Tề vương chuyện Lục Tu Lương là người như thế nào, Gia Dương đi ngang qua nghe được mình bị cự tuyệt thì đại náo một hồi.

Điều khiến Gia Dương khó bình thường nhất chính là Lục Tu Lương cự tuyệt nàng ta, quay đầu liền gióng trống khua chiêng cầu hôn với Phó Nguyệt Linh!

Tề vương an ủi Gia Dương, nói Trấn Quốc đại tướng quân kia là Diêm La mặt lạnh, nếu gả cho hắn mới là chuyện xui xẻo nhất, nói không chừng lần sau lên sa trường sẽ có đi không trở về, cho dù bệ hạ cố ý để nàng ta gả qua thì Tề vương cũng sẽ từ chối.

Cuộc nói chuyện này không chỉ không khiến Gia Dương bớt chút tò mò về Lục Tu Lương mà lửa giận trong lòng đều tập trung trên người Nguyệt Linh.

Nàng ta là quận chúa nhận được ngàn vạn sủng ái, từ trước đến nay đều phải có được thứ tốt nhất, Phó Nguyệt Linh là người ưu tú nhất trong các quý nữ kinh thành cho nên tự nhiên cũng trở thành mục tiêu của mọi người.

"Ta lại muốn nhìn xem đây là nhân vật lớn gì, ngay cả ta mà hắn cũng chướng mắt."

Gia Dương ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, hung hăng kéo từng cánh hoa trên đóa hoa trong tay xuống.

Thị nữ xung quanh không trả lời, nàng ta liền tiếp tục lẩm bẩm: "Ta cũng không phải thua kém gì, nhất định là người nọ chưa từng thấy qua ta nên mới cự tuyệt. Phó Nguyệt Linh chỉ có bộ dạng đẹp thôi, mà nam nhân bọn họ đều thích cái đẹp, lấy sắc chèn ép người khác, thật là nông cạn!"

Gia Dương không cần người khác nói chuyện với nàng ta, một khi nàng ta tức giận thì có thể tự mình nói chuyện một canh giờ, các thị nữ đã sớm quen.

"Phó Nguyệt Linh tâm cao khí ngạo như vậy, người nàng coi trọng khẳng định cũng không tệ... Thật khó chịu, tất cả họ đều đáng ghét!"

Nàng ta phải nhìn xem, vị đại tướng quân này rốt cuộc là người như thế nào


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net