Chương 43:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào đầu tháng sáu thời tiết đã rất nóng.

Ánh nắng mặt trời chói mắt, cây cối tươi tốt, tiếng ve kêu tiếp vang lên, ồn ào đến nỗi lòng người hoảng loạn, không thể yên tĩnh.

"Muội thật sự nhất đao lưỡng đoạn* với Hoắc Minh Thần sao?"

Nguyệt Linh kinh hô một tiếng, nàng nhìn bằng hữu rầu rĩ trước mặt, quả thực không có cách nào tin đây là sự thật.

Nàng lại truy vấn: "Muội có thổ lộ không?"

Nàng biết Ngô Mạn thích Hoắc Minh Thần, cũng biết Hoắc Minh Thần tương tư Nhị tỷ nhà nàng.

Ngô Mạn gật gật rồi lại vùi đầu vào trong khuỷu tay. Nàng cuộn mình trên giường của Nguyệt Linh, không muốn nói chuyện.

Nguyệt Linh thở dài ôm nàng vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng.

Ngô Mạn buồn bực nói: "Ta hôn huynh ấy."

"?"

"Ta cũng cắn vào miệng huynh ấy."

"..."

Nguyệt Linh im lặng, đây quả thật là chuyện Ngô Mạn có thể làm ra.

Ngô Mạn khóc không thành tiếng: "Ta vẫn biết, huynh ấy không yêu ta, nhưng ta luôn không nhịn được mà ảo tưởng trong lòng huynh ấy có ta, không chỉ là loại tình cảm với muội muội. Từ nhỏ đến lớn, huynh ấy luôn bên ta. Khi ta buồn, huynh ấy sẽ mua kẹo hồ lô cho ta để dỗ dành. Ta bị mẫu thân mắng liền vụng trộm chạy ra, huynh ấy sẽ lo lắng khắp nơi tìm ta, dù trời mưa, cho dù có ngã một thân đầy bùn hay bị người cười nhạo đường đường Hoắc gia công tử lại chật vật như thế, huynh ấy đều bỏ qua. Sau khi tìm thấy ta, huynh ấy còn mỉm cười ấm áp, nhẹ nhàng ôm ta, nói rằng huynh ấy đã đến để ta không sợ hãi."

"Ta gây họa, đều là huynh ấy giúp ta gánh vác, vì thế còn bị lão tướng quân đánh không ít lần. Huynh ấy tốt như vậy, sao lại chỉ có tình huynh muội đây?"

Giọng nói của nàng nghẹn ngào, nước mắt không ngừng rơi xuống.

"Nhưng ngày đó rõ ràng ta nhìn thấy, ánh mắt huynh ấy nhìn về phía Nguyệt Nguyên tỷ, loại ánh mắt này ôn nhu như vậy, có hoài niệm, có vui mừng, có yêu mến. Huynh ấy không nhìn ta như vậy."

Hắn luôn miệng nói không yêu, nhưng tình cảm trong mắt hắn thì giải thích như thế nào?

"Đã qua bảy năm, bảy năm rồi mà hắn còn không thể quên được hay sao? Lúc hắn mười lăm tuổi đã yêu Nguyệt Nguyên tỷ, nhưng không phải mười bốn tuổi ta đã yêu hắn hay sao?"

"Hắn đã không được quên mọi chuyện trong bảy năm này, ta nên làm gì? Ta không thể chờ đợi thêm bảy năm nữa, đặt cược vào tương lai không rõ ràng."

Ngô Mạn khóc như xé tim liệt phế, thanh âm khàn khàn không chịu nổi. Nỗi đau đó đâm thẳng vào trái tim và làm cho mọi người cảm thấy đồng cảm.

Trái tim Nguyệt Linh cũng đau đớn, nàng cố gắng hồi tưởng lại kết cục của Ngô Mạn kiếp trước, dường như nàng ấy cũng nhanh chóng gả cho người khác, gả rất xa, có lẽ lúc ấy bị tổn thương thấu tim nên muốn rời xa nỗi đau trong lòng này.

Ngoài miệng nàng mắng Hoắc Minh Thần một lần, tiếng khóc của Ngô Mạn mới nhỏ đi một chút.

Ngô Mạn như thất hồn lạc phách, "Ta biết, việc này không nên oán hắn, hắn không sai, chỉ là không yêu ta mà thôi."

Phó Nguyệt Linh không biết nên an ủi nàng như thế nào, tâm tư Ngô Mạn đã thông suốt, trong lòng nàng ấy đều hiểu rõ, cho nên mới vung đao chém loạn, chặt đứt suy nghĩ của mình.

"Ta cùng cũng đã nói rõ ràng với hắn, nếu hắn không yêu ta, vậy thì ta cũng không cần phải luôn nghĩ tới hắn, ta sẽ chậm rãi mở lòng, phía trước nhất định sẽ có người đang chờ ta, ta sẽ không quay đầu lại."

Nguyệt Linh thấy nàng ấy nghĩ như vậy thì trong lòng cũng yên tâm một chút.

"Vậy sau này muội định làm gì?"

"Ta cũng không biết, cứ xem trước đã, gần đây ta không muốn nhìn thấy hắn."

Nguyệt Linh lau nước mắt trên mặt nàng, "Muội có thể đến chỗ Hoàng hậu nương nương ở lại mấy ngày, Ngũ hoàng chắc hẳn cũng nhớ muội đó."

"Tỷ nói đúng, trong cung thanh tịnh, mỗi ngày chọc ghẹo hoàng tử, ngắm hoa, ngược lại còn thấy tự tại."

Ngô Mạn cười cười rồi ôm lấy Nguyệt Linh, cảm khái nói: "Ta thật hâm mộ tỷ, thật sự, tỷ và Lục tướng quân có thể lưỡng tình tương duyệt đến lúc ở bên nhau, đây là phúc khí kiếp trước tu được, tỷ phải quý trọng."

Đúng là phúc khí kiếp trước tu được, nhưng kiếp trước nàng cũng không thể nắm kịp để rồi tiếc nuối cả đời.

Nàng nhẹ nhàng vỗ lên đầu Ngô Mạn, "Để Hoàng hậu nương nương giúp muội chọn mấy công tử thế gia, nam tử kinh thành này còn nhiều."

Ngô Mạn gật đầu, "Ta cũng muốn tìm một nam nhân nâng niu ta trong lòng bàn tay."

Hai cô nương nhìn nhau cười cười, nỗi buồn dần dần tan đi.

...

"Hiện giờ ngươi cùng Phó gia định hôn sự, mọi người đều biết, chỉ sợ Diêu Chấn sẽ đoán được chuyện lúc trước đều do ngươi làm, ngươi có tính toán gì chưa?"

Tiêu Hằng ngước mắt nhìn người đối diện.

Nam tử có ánh mắt sắc bén, môi mỏng khẽ mím, biểu tình trên mặt vẫn luôn đạm mạc, giống như không để mọi chuyện trong lòng. Vinh hoa phú quý, thị phi vinh nhục, ở trong mắt hắn cũng không đáng nhắc tới.

Mặc dù giờ phút này trong tay hắn đang nắm quân cờ, cả người phát ra lệ khí cùng lãnh đạm nhưng cũng không che dấu được.

Hắn vân đạm phong khinh nói: "Hắn không thể làm gì ta."

Tiêu Hằng bất đắc dĩ nhìn hắn nhắc nhở: "Là không thể động đến ngươi, nhưng Tứ tiểu thư..."

Quân cờ trắng trong tay hóa thành bột mịn trong nháy mắt, ánh mắt hắn đột nhiên sắc bén hơn, khóe miệng tạo thành vòng cung.

Giọng điệu của hắn lạnh như băng, "Tự tìm đường chết."

Tiêu Hằng yên lặng thu ván cờ tất thua này xong khuyên nhủ: "Diêu Chấn này hèn hạ vô sỉ, hắn và Ninh Vương là hai kẻ điên cuồng, không biết đến lúc bọn họ chó tức nhảy tường* sẽ có bộ dáng gì, nhưng ngươi không thể không đề phòng."

Hiện giờ đám lão già ngoan cố trong triều kia suốt ngày đem chuyện nạp phi của hắn nói ra nói vào, Tiêu Hằng vốn đã phiền não, hắn biết hơn phân nửa là do Diêu Chấn động tay.

Lão hồ ly này đã sớm bị dồn đến đường cùng, bản lĩnh cũng hết.

Tuy rằng không thể khiến hắn có bất kỳ tổn thất gì, nhưng có thể làm cho hắn thêm bế tắc.

Nếu nhân cơ hội này khiến hắn cùng Ngu Nhạc Dao phu thê bất hòa, vậy bọn họ liền có thể thừa cơ.

Nếu chỉ xét về năng lực trị quốc thì Ninh Vương không thua hắn là bao, nhưng hết lần này tới lần khác lại không muốn quang minh chính đại cùng hắn tỷ thí mà làm ra chút mánh khóe người khác không thể nhìn thấy.

Cùng là hai người Thái hậu nuôi nấng lớn lên, tính cách của Ninh Vương và Nhân Cảnh Đế có thể nói là khác nhau một trời một vực.

Lục Tu Lương cau mày, sâu trong đáy mắt đều là sát khí cùng lãnh khốc, hắn ngồi một lát rồi không nói một lời mà rời khỏi Đông Cung.

Tiêu Hằng nhìn đống bột vụn kia thì thở dài.

May mà hắn tìm được đề tài để đuổi người đi, bằng không ván cờ này lại thua, hôm nay hắn đã thua ba trận.

Lục Tu Lương vội vàng xuất cung, Lục Thất chờ ở ngoài cửa cung thấy sắc mặt hắn như vậy liền biết tâm tình chủ tử không tốt.

"Công tử."

Lục Tu Lương lạnh mặt, "Sai người cứu Triệu Hồng ra, sau đó tìm một cái cớ dẫn Ninh Vương đến."

"Vâng."

Lục Thất nhận mệnh lệnh, chớp mắt đã không còn bóng dáng.

Lúc trước cố ý giữ lại quân cờ Triệu Hồng này ở Lĩnh Nam chính là cố ý đưa đến trước mặt Ninh Vương, khiến cho hắn không phân biệt được chân tướng rốt cuộc là sao.

Sau đó Ninh Vương tìm được người thì nhốt Triệu Hồng trong phủ, thẩm tra hơn một tháng cũng chỉ xét ra kết quả Viên Lập Hiên đã chết.

Triệu Hồng này đi theo Viên Lập Hiên nhiều năm, được coi trọng nhưng hắn nhát gan sợ chết, sau khi bị bắt nhất định sẽ nói những gì nhìn thấy cho Ninh Vương biết.

Hắn từng tận mắt chứng kiến Viên Lập Hiên "chết", mặc kệ Ninh Vương không tin như thế nào thì đáp án của hắn cũng chỉ có một câu này.

Nhưng nếu Triệu Hồng chạy trốn, không biết Ninh Vương có đuổi theo hay không?

Hắn tất sẽ nghi ngờ, nhưng nếu không đuổi theo thì tin tức của Viên Lập Hiên sẽ hoàn toàn không còn.

Tiến thoái lưỡng nan, với tính cách của Ninh Vương, nhất định sẽ biết rõ đây là cạm bẫy nhưng cũng muốn thăm dò một chút.

Nếu không phải cố kỵ hôn kỳ sắp tới, kinh thành không thể đại loạn thì hắn hoàn toàn có thể trực tiếp chém giết Ninh Vương cùng người Diêu gia để tuyệt hậu hoạn.

Nhưng bây giờ, chỉ có thể tạm thời dẫn người ra ngoài, đợi đến khi tất cả mọi chuyện lắng xuống, hắn lại động thủ.

Diêu Chấn muốn tính kế hắn, vậy thì hắn liền cùng bọn họ chơi một chút, nhưng nếu động tay đến thê tử của hắn thì cũng đừng trách hắn thủ đoạn ngoan độc.

...

Tiêu Hằng trở về tẩm điện, sau lớp màn che mơ hồ có thể nhìn thấy dáng người trên giường nhô lên.

Hắn nhẹ nhàng tiến lên, vén màn che ra thấy khuôn mặt ngủ say của Ngu Nhạc Dao đập vào mắt.

Thần sắc nhu hoà, hắn chậm rãi cởi áo khoác ra, nửa ngồi dựa vào giường, rũ mắt nhìn nàng.

Dường như trong lòng có linh cảm, mỹ nhân chậm rãi tỉnh lại.

Đôi mắt vừa ngủ dậy còn mông lung, xinh đẹp vô cùng.

Nhạc Dao mắt đẹp nửa nhắm, mặt cọ cọ lên đùi nam nhân, có lẽ là do vừa mới tỉnh ngủ nên thanh âm có chút khàn khàn: "Giờ nào rồi?"

"Còn sớm, nàng cứ ngủ đi, khi nào dùng bữa tối ta lại gọi nàng dậy."

Tiêu Hằng nói với giọng điệu ôn nhu, trong mắt tràn đầy trìu mến, hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc lộn xộn của nàng, cũng nhắm hai mắt lại.

Nhạc Dao tựa đầu lên đùi hắn, "Lục tướng quân đi rồi sao?"

"Ừm."

Tiêu Hằng thản nhiên đáp một tiếng, sau đó cười nói: "Nước cờ của hắn quá sâu, ta không phải là đối thủ."

Nhạc Dao vừa nghe thấy vậy thì trong nháy mắt như có hứng thú, nàng chống người tựa vào trong ngực nam nhân, hưng phấn nói: "Còn có người chàng không đối phó được sao? Lại lợi hại như vậy à?"

Tiêu Hằng híp mắt nhìn nàng, không nói lời nào.

Nhạc Dao tự mình nói: "Lúc trước thiếp gặp hắn chỉ cảm thấy lạnh như băng, rất hung dữ, lại không nghĩ tới ngay cả mưu trí cũng xuất sắc như vậy! Trước kia tổ phụ thường tiếc nuối cảm khái vì không thể thu nhận hắn vào làm môn hạ, là đệ tử cuối cùng."

Nàng đối với Lục Tu Lương kỳ thật cũng ngưỡng mộ đại danh từ lâu, mấy năm trước tổ phụ có tâm tư thu hắn làm đồ đệ mà không nghĩ tới sẽ bị cự tuyệt, càng không nghĩ tới sau này hắn đầu quân, vừa đi đã nhiều năm như vậy.

Hiện giờ hắn cùng Phó Nguyệt Linh thành một đôi...

"Còn con người hắn thì sao? Có đáng tin cậy không? Có hoa tâm không? Trong nhà có cơ thiếp, có sở thích bất lương hay không? Thật là..."

Tiêu Hằng hung dữ chặn môi nàng, nuốt hết những câu hỏi ấy vào trong bụng.

Một lúc lâu sau hắn mới buông người ra, sắc mặt Nhạc Dao ửng đỏ, rốt cục cũng an tĩnh.

Trước mặt hắn mà còn quan tâm đến nam nhân khác, nàng nghĩ hắn chết rồi sao?

Lại qua hồi lâu, giọng nói của nàng nhỏ như muỗi kêu, "Chàng làm cái gì..."

Giọng nói của nam nhân trở nên nguy hiểm, "Nàng quan tâm đến hắn sao?"

Nhạc Dao biết hắn ghen thì tâm ngọt như mật, "Thiếp thay Nguyệt Linh hỏi, nhân vật lợi hại như vậy, thiếp lo lắng Nguyệt Linh sẽ chịu thiệt..."

Tiêu Hằng cười lạnh một tiếng, không trả lời nàng.

Cô nương Phó gia cũng vô cùng gắt gao, nếu sợ cũng là Lục Tu Lương sợ mới đúng.

"A Hằng ..."

"Ừm."

Trên mặt Nhạc Dao lộ ra vẻ ưu thương nhàn nhạt, "A Hằng, nếu một ngày nào đó chàng thích nữ tử khác thì phải nói cho thiếp biết, đừng gạt thiếp."

Tiêu Hằng cau mày, tay hắn dùng sức kéo người lên, hắn vòng tay ôm quanh nàng, tay kia ôm lấy mặt nữ nhân để nhìn sâu vào mắt nàng.

Hắn đọc được suy nghĩ của nàng.

Nghiêm túc nói: "Suy nghĩ lung tung cái gì?"

Có thể nàng đang suy nghĩ lung tung, từ sau khi mang thai thì tâm tình của nàng thường xuyên dao động, thỉnh thoảng còn hoài nghi tình cảm của Tiêu Hằng dành cho nàng.

Mấy ngày gần đây Thôi quý phi cùng mẫu hậu đều nói chuyện với nàng, bọn họ nói không phải không có đạo lý cho nên nàng có chút sợ.

Tuy rằng nàng cũng biết con đường phía trước dài dằng dặc, chưa biết sẽ xảy ra chuyện gì nhưng nàng vẫn sẽ lo lắng.

"Thiếp sợ..."

Sợ hắn nghe những người đó mà nạp nữ nhân khác vào cửa, sợ hắn nhìn thấy nữ tử khác sẽ nảy sinh tình yêu, sợ trong cung này không chỉ có một mình nàng được hắn thương yêu.

Thế gian này, nữ tử ưu tú nhiều như vậy, dung mạo xuất sắc lại càng không đếm xuể, hắn là Thái Tử, tương lai là Thiên tử, nhất định sẽ không chỉ có một mình nàng.

Tiêu Hằng dịu dàng nở nụ cười, trán áp lên người nàng, "Ta đảm bảo với nàng, có xảy ra chuyện gì cũng sẽ nói cho nàng biết, nếu thật sự có một ngày như vậy thì nàng cũng đừng để ý tới ta, đừng gặp ta. Nếu ta làm chuyện có lỗi với nàng, thì đây chính là sự trừng phạt lớn nhất đối với ta."

Bốn mắt nhìn nhau, vượt qua cả thiên ngôn vạn ngữ.

Nàng vùi đầu vào lồng ngực hắn, nhẹ nhàng nói, "Một từ đã định. Nếu chàng phụ thiếp, thiếp sẽ không bao giờ gặp lại chàng nữa."

*Thành ngữ tiếng Trung: 一刀两断 (Yīdāoliǎngduàn) – Nhất Đao Lưỡng Đoạn

– Ý nghĩa: Đoạn tuyệt, cắt đứt, không còn quan hệ.

* 狗急跳墙

Nghĩa đen: Chó tức nhảy tường

Hàm ý: Khi bị dồn điên lên thì chó cũng nhảy qua tường được, ý nói khi đi vào đường cùng rồi thì có thể không màng tới gì mà hành động cực đoan.

Tương đương: "Con giun xéo lắm cũng quằn".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net