Chương 55:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước Trung thu, Lục Tu Lương đến Phó gia một chuyến, hắn không nói cho Nguyệt Linh biết mà một mình tới gặp Phó Sùng.

"Tại sao Linh Nhi không đi cùng ngươi?"

Gia nhân rót đầy trà cho hai người, Phó Sùng vung tay đuổi người ra ngoài.

Lục Tu Lương bưng chén trà lên, thản nhiên nói: "Nàng ấy còn chưa dậy."

"..."

Phó Sùng suýt nữa không giữ được vẻ mặt nghiêm túc, ông không tự chủ được nhìn sắc trời một chút, cũng không còn sớm.

Xấu hổ im lặng.

Ông chậm rãi vuốt râu, ho nhẹ một tiếng, "Quả nhiên là ngươi rất sủng nàng."

Đều là nam nhân, suy nghĩ một chút liền biết vì sao canh giờ này còn chưa rời giường.

Thần sắc Lục Tu Lương như thường, "Nên vậy."

Phó Sùng vô cùng hài lòng gật gật đầu, "Hôm nay tới tìm ta là có chuyện gì?"

Lục Tu Lương không nói gì, hắn chỉ đưa hai phần khẩu cung trong tay đẩy đến trước mặt Phó Sùng.

Một phần là lời của Nhị hoàng tử Đại Thuận nói, một phần thì xuất phát từ miệng Viên Lập Hiên.

Phó Sùng xem mà sắc mặt càng ngày càng khó coi, ông vỗ án đứng lên, "Lão già Diêu Chấn này, quả thực là to gan lớn mật!"

Ông thở phào nhẹ nhõm, "Ngươi có kế hoạch gì?"

Lục Tu Lương rũ mắt xuống, Triệu Hồng dẫn Ninh Vương ra khỏi kinh thành chỉ là kế tạm thời, hắn sẽ nhanh chóng phát hiện ra Triệu Hồng căn bản là vỏ bọc.

Tất phải giải quyết Diêu gia trước khi Ninh Vương hồi kinh.

Hắn ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn Phó Sùng, "Thông địch phản quốc, chứng cớ xác thực, có thể tố cáo lên bệ hạ."

"Ngươi có chứng cớ không?"

"Có."

Phó Sùng trầm ngâm một lát, "Được, theo ngươi mà nói, việc này sẽ để ta bẩm báo bệ hạ."

Lục Tu Lương đứng lên, chắp tay hành lễ, "Đa tạ nhạc phụ."

Phó Sùng do dự một lát, "Mối thù của Lục gia năm đó, ngươi không tính cùng sao?"

"Việc này không vội vàng."

Phó Sùng thấy hắn đã có ý định liền không hỏi nhiều nữa mà lo lắng nói: "Linh Nhi... Giao nó cho ngươi, bảo vệ nàng."

"Người yên tâm."

...

Thôi Sở Vân đứng ở trước y quán, đứng lặng hồi lâu.

Dược đồng thấy nàng vẫn không vào cửa thì gãi gãi đầu, đứng dậy ra ngoài nghênh đón.

Nữ tử này ăn mặc không tính là hoa lệ nhưng khí chất thoát tục, người bình thường khó có thể sánh bằng, chắc là quý nhân khiêm tốn của một gia tộc nào đó, dược đồng không dám chậm trễ.

"Cô nương có chuyện gì sao?"

Thôi Sở Vân dời tầm mắt khỏi tấm biển kia, nàng nhìn về phía dược đồng, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, giọng nói trong trẻo lạnh lùng, "Tô đại phu có ở đây không?"

Dược đồng gật gật đầu, "Sư phụ ở trong phòng phối dược, ngài tìm bà ấy sao? Ta sẽ gọi, cô nương vào chờ chút."

Thôi Sở Vân vào y quán, nàng tùy ý đánh giá.

Không bao lâu sau, Tô đại phu từ trong phòng đi ra, "Cô nương này, trong nhà có ai bị bệnh sao?"

Thôi Sở Vân theo tiếng vọng nhìn lại.

"Tô đại phu, mạo muội đến đây có chút đường đột, có thể nói chuyện một chút hay không."

Tô đại phu ngưng thần, không dấu vết đánh giá nàng, "Được, cô nương theo ta."

Hai người đi vào trong, dược đồng đóng cửa lại.

"Cô nương có gì, cứ nói không sao."

Thôi Sở Vân chỉ nói một câu: "Gia mẫu họ Lục."

Tô đại phu sửng sốt một lát rồi chậm rãi gật đầu lẩm bẩm: "Ta hiểu."

Xem ra vị Lục tướng quân kia đã bày mưu tính kế hết thảy, ngày đó cảnh cáo bà cũng không chỉ là có lệ, hắn đến thông báo cho bà, tất cả rồi cũng phơi bày.

Như thế cũng tốt, bà sợ hãi rụt rè qua nhiều năm như vậy, hiện giờ rốt cục cũng có thể vì cố nhân mà lên tiếng.

"Tô đại phu, trong tay ngài còn khám tịch năm đó của chủ mẫu Lục gia Diêu Tĩnh Xu hay không?"

Tô đại phu thở dài, "Tất cả hồ sơ của nàng ấy, ta đều giữ lại. Ngươi muốn biết gì, ta sẽ cung cấp đầy đủ."

Thôi Sở Vân cười cười, "Vậy thì đa tạ Tô đại phu. Vụ án này không bao lâu nữa sẽ tái thẩm, đến lúc đó còn mong Tô đại phu có thể ra sức tương trợ, tiểu nữ vô cùng cảm kích."

Nàng đứng dậy hành lễ với Tô đại phu.

Tô đại phu vội vàng đứng dậy đỡ nàng dậy, lắc đầu, "Đây là việc ta nên làm, hơn mười năm trước ta lựa chọn trầm mặc để bảo vệ bản thân, hiện giờ không thể trốn nữa."

...

Chẳng bao lâu đến ngày 15 tháng 8, Trung thu.

Trải qua mấy ngày chỉnh đốn, diện mạo Lục phủ đã thay đổi hoàn toàn.

Hôm nay Lục Tu Lương nghỉ ngơi, buổi sáng cùng Nguyệt Linh hồ nháo một hồi, sau khi dùng bữa trưa, hắn liền trở về thư phòng.

Nguyệt Linh ở phòng bếp chuẩn bị bữa tối hôm nay, hôm nay là Trung thu, nàng nhất định phải tự mình động thủ.

Lục Cửu điểm nhẹ mũi chân dừng trước mặt A Niệm, "Vì sao ngươi không đến phòng bếp?"

Trước kia khi ở Phó gia, hắn chưa từng thấy qua nàng vào phòng bếp.

A Niệm ngồi xổm ở tiền viện, hai tay vuốt nhẹ Tiểu Bạch Miêu, nghe vậy ngượng ngùng cười: "Trước kia ta từng đốt phòng bếp nhỏ, sau đó mọi người đều không cho ta vào, ta đánh nhau cũng được còn những chuyện này thật sự là làm không được, thật vụng về."

A Niệm cười nhạt, cho tới bây giờ nàng cũng không phải là người ưu tú, nữ tử am hiểu những chuyện kia nàng cũng làm không tốt.

Lục Cửu rũ mắt nhìn đỉnh đầu nàng, trầm giọng nói: "Ta dạy ngươi khinh công."

A Niệm kinh hỉ nói: "Thật sao? Đi dạo đi!"

Nàng hưng phấn kéo Lục Cửu lên rồi rời đi, sợ hắn đổi ý ngay sau đó.

Lục Cửu đứng lại túm lấy cổ tay nàng, "Mèo."

"Ồ, không sao đâu, mèo con này rất lười biếng, ngươi thấy ánh nắng mặt trời này lớn như vậy, nó vẫn phải phơi nắng ở đây, sẽ không chạy xa!"

Nàng lôi kéo Lục Cửu bước nhanh về phía luyện võ trường, "Lục Cửu, sao ngươi lợi hại như vậy, theo lý mà nói ngươi cũng không lớn hơn ta mấy tuổi, chúng ta đều được công tử đưa ra khỏi Bích Hải Các mà sao ta lại yếu như vậy chứ."

A Niệm chỉ có gặp được người võ công lợi hại thì lời nói mới nhiều như vậy, giờ phút này nàng hoàn toàn không bình tĩnh ổn trọng như ngày thường.

Lục Cửu không nói một lời, tùy ý để nàng túm áo.

"Trước kia tại sao ta chưa từng gặp ngươi đây, ngươi lợi hại như vậy."

"Ta đã gặp ngươi."

"Hả? Phải không? Ta không biết ngươi... Không quan trọng, dù sao bây giờ ngươi là sư phụ của ta, ngươi không thể chê ta ngu ngốc."

Lục Cửu thành thật nói: "Ngươi cũng rất lợi hại."

Chẳng qua không bằng hắn, nhưng hắn đã là người nổi bật trong sát thủ, không bằng hắn là chuyện rất bình thường, nhưng nàng lại bởi vậy mà tự ti, hắn không thích nàng lộ ra biểu tình uể oải này.

Hai người một trước một sau đi xa, Tiểu Bạch Miêu chậm rãi mở mắt, duỗi thẳng chân trước về phía trước, nó hạ thấp thân thể, duỗi thắt lưng, sau đó chậm rãi di chuyển về phía thư phòng.

Trong phòng bếp, Thôi ma ma ở một bên run sợ mà nhìn.

Nếu nói cô nương không am hiểu trù nghệ thì cũng không phải, nàng chỉ am hiểu nghiên cứu chế tạo công thức nấu ăn, nhưng thực sự động thủ thì cũng không hơn A Niệm bao nhiêu.

Lưu Nguyệt mang theo một cái chậu, nơm nớp lo sợ, "Cô nương, nô tỳ đến đây, cô nương hướng dẫn ta là được..."

Nữ trù Lục phủ cũng rụt sang một bên không dám nói gì.

Trên mặt Nguyệt Linh đầy bột mì, nhìn qua có chút buồn cười, nàng kiên quyết phản bác đề nghị của Lưu Nguyệt.

"Hôm nay là trung thu đầu tiên ta cùng hắn sống chung, ta nhất định phải tự mình động thủ mới được."

Tay cầm dao băm xuống, rắc một tiếng, nguyên liệu nấu ăn bị cắt thành hai đoạn.

Cả người Lưu Nguyệt run rẩy, sợ nàng cắt vào tay.

Lần trước cô nương chỉ đơn giản làm mấy món ăn nhỏ cho bữa tối của cô gia, rửa rau thái rau vẫn là nàng đến hỗ trợ, hôm nay lại muốn tự mình làm hết, cũng không ai được nhúng tay vào.

Dưới ánh mắt lo lắng của mọi người, Nguyệt Linh cũng làm xong đồ ăn, Lưu Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, nàng ấy vỗ vỗ ngực cảm thấy may mắn nói, "Cũng may còn tốt, phòng ăn vẫn còn, chỉ là loạn một chút."

Nhưng không chỉ là lộn xộn một chút... Thôi ma ma thở dài, đi qua nhỏ giọng nói với mấy nữ trù: "Các ngươi vất vả rồi."

"Không, không, nên làm."

Nữ trù lau mồ hôi trên trán, con tim treo lửng cũng buông xuống, nếu phu nhân bị thương chảy máu thì mạng nhỏ của mấy người các nàng sợ là không giữ được, hiện tại chỉ là thu dọn phòng ăn, quả thật không tính là đại sự gì.

"Ngươi nếm thử trước xem hương vị như thế nào?"

Nguyệt Linh chỉ vào mấy món ăn vừa mới ra khỏi nồi, ý để Lưu Nguyệt thử ăn.

Lưu Nguyệt nếm xong thì gật gật đầu, "Tuy rằng món ăn bình thường nhưng hương vị quả thật không kém, cô gia nhất định sẽ rất thích."

Mặt Phó Nguyệt Linh ửng đỏ, nàng nhếch khóe miệng.

Nàng đã sớm muốn tự tay nấu cho hắn một bữa cơm, giống như thê tử của người bình thường, hiện giờ rốt cục cũng có cơ hội.

Tiểu Bạch Miêu chậm rãi bò đến cửa thư phòng, thân thể ngã xuống, lảo đảo ở cửa.

"Meo meo ..."

Tiếng kêu của mèo con chợt truyền vào trong phòng.

Lục Thất đang báo cáo tình huống, nghe thấy tiếng kêu thì dừng lại.

Lục Tu Lương nhìn hắn một cái.

Lục Thất xoay người mở cửa đi ra ngoài, định ôm mèo rời đi.

Hắn một tay ôm mèo con vào trong ngực, tay kia bất giác vuốt theo lông của nó, mèo con thoải mái kêu một tiếng, phát ra thanh âm thích thú.

Lục Thất run rẩy, âm thầm cảm thán, mèo con này thật sự là to gan, dám chạy đến nơi này.

Đây có phải là nơi nó có thể đến không? Lục Thất vừa định rời đi thì nam nhân phía sau gọi hắn lại.

"Đưa nó vào."

"Hả? Công tử?"

Lục Thất kinh ngạc nhìn qua, vẻ mặt chủ tử nhàn nhạt nhìn mèo con trong tay hắn.

"Công tử, tha cho nó đi..."

Đáng yêu như vậy, phu nhân thích như thế, không thích hợp...

"Mang nó đến đây."

Lục Thất thở dài, hắn thả mèo con vào trong phòng, nhìn nó thật lâu rồi đau đớn đóng cửa lại rời đi.

Trong phòng, một người một mèo, lặng lẽ nhìn nhau.

Ánh mắt Tiểu Bạch Miêu híp lại, nhìn qua còn chưa tỉnh ngủ, nó từng bước chậm rãi đi về phía nam nhân.

Lục Tu Lương ngồi ở bàn, lạnh lùng nhìn nó tới gần.

Mèo con nhẹ người nhảy lên bàn, nó giẫm lên tờ giấy, đi tới trước mặt Lục Tu Lương.

Cuối cùng nam nhân đã có động tác, bàn tay to nắm lấy gáy mèo con, hắn nhẹ nhàng giơ ra ngoài, mèo con bị ném xuống đất.

Mèo con con rơi xuống đất nghiêng đầu, dường như có chút nghi hoặc vì sao đột nhiên đổi chỗ, nó chỉ ngây người trong chớp mắt rồi lại chậm rãi đi về phía nam nhân.

Ném nó đi.

Leo lên một lần nữa.

Ném nó đi.

"Meo meo ..."

Nó kiên trì bò trở về, lại một lần nữa ngồi trên tờ giấy kia rồi nằm xuống, nhắm mắt lại.

Lục Tu Lương vươn ngón tay chọt chọt đầu mèo con, nó không hề phản ứng.

"..."

Thôi, tùy nó đi.

Một người một mèo, ở chung hài hòa ước chừng một canh giờ thì cửa phòng bị gõ.

Người trong phòng còn chưa trả lời, cửa đã bị đẩy ra một khe hở, đầu Nguyệt Linh thò vào, "Phu quân?"

Lục Tu Lương dịu dàng vẫy tay với nàng.

"A, Tuyết Nhi ở đây!"

Nguyệt Linh vừa mới vào cửa thì đôi mắt mèo con liền mở ra, vừa mới tỉnh ngủ, cả người cũng muốn nhào vào ngực Nguyệt Linh.

Sắc mặt nam nhân trầm xuống trong nháy mắt, ánh mắt thâm sâu đến dọa người.

Giọng nói lạnh đến mức như hầm băng, "Mèo đực?"

Ngón tay Nguyệt Linh gãi cằm mèo con, "Đúng vậy."

Hắn nên ném mèo con này ra ngoài ngay bây giờ.

Nguyệt Linh ôm mèo trước ngực, "Phu quân, có thể dùng bữa tối."

"Được rồi."

Hai người sóng vai đi, trong phủ được Nguyệt Linh trang trí đến vui vẻ, nhưng giờ phút này tâm tình Lục Tu Lương vô cùng không tốt.

Khi mèo con dựa vào chỗ mềm mại của Nguyệt Linh, rốt cuộc nam nhân nhịn không được, một tay nắm lấy mèo con rồi phi thân nhảy lên, đặt mèo con lên nóc nhà.

Nguyệt Linh mở to hai mắt, "Phu quân?"

Lục Tu Lương bình tĩnh tới gần nàng, ấn gáy nàng hôn xuống.

Môi răng giao triền, Phó Nguyệt Linh suýt nữa tắt thở.

Tay hắn đặt tại nơi mèo con vừa mới quanh quẩn, làm cho mỗi nơi trên người nàng đều có hơi thở của hắn, chỉ có hơi thở của hắn.

Cuối cùng, hắn nhẹ nhàng cắn môi nàng một cái, phủ vào bên tai nàng hung tợn nói: "Không được ôm nó."

Nguyệt Linh xụi lơ trong ngực hắn, đỏ mặt gật đầu, nàng nũng nịu cầu xin: "Vậy chàng thả nó xuống..."

Lục Tu Lương cười lạnh một tiếng rồi dắt người đi vào phòng ăn.

Bóng đen trên mái nhà chợt lóe lên, mèo con không thấy bóng dáng.

Hay là trở về giao cho A Niệm đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net