Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là ngày thứ năm Lumine và kẻ lang thang bị mắc kẹt trong bí cảnh. Ban đầu cô chỉ đơn giản nhìn thấy một cánh cửa ẩn sau thác nước, sau đó đi vào sâu bên trọng lại là một bí cảnh nên cô muốn khám phá thử. Kẻ lang thang ngoài miệng nói không quản nhưng vẫn cùng cô đi vào trong. Tuy nhiên hắn rất cẩn trọng dặn Paimon ở bên ngoài chờ, nếu hai người lâu quá không đi ra thì hãy gọi người đến giúp. Kết quả cả hai càng đi càng lạc, cuối cùng cô nhận ra đường đi trong bí cảnh này liên tục thay đổi theo bước chân của hai người. Lumine chán nản ngồi tựa vào một cục đá:

-Tôi mệt quá rồi đi không nổi nữa.

Gã khinh thường nhìn cô:

-Đã nói ngay từ đầu cô lại không nghe lời.

Lumine cúi gằm mặt tỏ vẻ ăn năn:

-Tôi xin lỗi.

-Hừ, chả thèm đôi co với cô làm gì.

Gã tức giận bỏ đi trước. Lumine có chút sợ hãi gã sẽ thật sự bỏ rơi mình:

-Khoan, anh đừng giận mà. Anh đi đâu vậy?

-Tìm xem có nguồn nước nào gần đây không, số nước hôm qua cô uống hết rồi còn gì.

Gã chẳng thèm ngoài đầu cứ đi thẳng về phía trước. Lumine bối rối gọi lại:

-Lỡ như lát nữa bí cảnh lại biến đổi thì sao?

-Chậc, thật phiền phức._Gã chán ghét nói rồi đi về phía Lumine.

Lần đầu tiên Lumine thấy thật tự ti, vì sao cô lại trở thành gắng nặng như vậy. Từ khi bước vào bí cảnh thể lực không ngừng bị rút đi, không thể sử dụng sức mạnh nguyên tố, đến phong chi dực cũng không dùng được. Lumine nén cảm xúc trong, cố bắt chước giọng điệu thường ngày của gã:

-Được rồi dù sao tôi cũng không cần anh quan tâm, cứ mặc kệ tôi. Đằng nào cũng không chết được.

Nhưng gã lại làm một việc mà Lumine không ngờ tới. Kẻ lang thang tháo chiếc nón yêu thích của mình xuống đội lên cho cô, sau đó lại ngồi quay lưng về phía Lumine:

-Lên đi.

Lumine ngây ngốc nhìn gã:

-Hả?

-Hay là muốn tôi bế cô.

Tuy có chút bất ngờ nhưng Lumine cũng ngoan ngoãn trèo lên lưng gã. Kẻ lang thang cứ như vậy cõng cô đi từng bước từng bước một. Cơ thể gã tuy chỉ lớn hơn cô một chút nhưng cảm giác rất vững chãi, nhất là khi được tựa vào bờ lưng này lại khiến Lumine thấy yên tâm. Cô quàng tay ôm lấy cổ gã:

-Sao anh tốt với tôi như vậy?

-Cô trở nên lắm chuyện từ khi nào mà tôi không biết thế.

Dù trong đang trong tình trạng như hôm nay nhưng gã vẫn không bỏ được thói độc miệng của mình. Lumine chẳng buồn tranh cãi với gã, cô tựa người vào lưng gã ngủ thiếp đi. Kẻ lang thang cũng không nói gì cứ đi về phía trước. Tầm ba mươi phút sau gã đánh thức Lumine đang ngủ trên lưng mình:

-Này, dậy đi. Tôi tìm được nước rồi.

Lumine dụi dụi mắt vẫn chưa tỉnh ngủ, càng ngày cơ thể Lumine càng yếu. Điều này có lẽ cô cũng không nhận ra, chỉ có kẻ lang thang vẫn giữ được tỉnh táo hiểu rõ. Từ khi bước vào bí cảnh cô rất dễ ngủ thiếp đi, thời gian tỉnh táo của một ngày e rằng chưa đến ba tiếng. Sau khi gã rửa mặt giúp thì cô cũng hơi tỉnh, Lumine đảo mắt xem xét tình hình xung quanh. Nơi này giống như một sơn động, ở giữa hồ nước lại có chút ánh sáng. Lumine cố nhìn kĩ hơn một chút lại phát hiện bên dưới hồ có một cánh cửa bí mật, xem ra quanh đây nhất định có cơ quan. 

-Khụ khụ.

-Cô còn ổn không?

-Vẫn được, nhưng tôi sợ không đủ sức, chuyện này phải nhờ anh thôi.

Gã nhìn Lumine, tuy rằng khôngt thể hiện ra ngoài nhưng trong lòng đúng là lo lắng cho cô.

-Được rồi cô cứ nói đi.

-Bên dưới hồ nước này có một cánh cửa. Tôi nghĩ quanh đây nhất định có cơ quan hóa giải. Anh thử tìm một vòng xem sao, nhớ để ý những góc khuất và nơi cao.

Gã bình tĩnh đáp:

-Tôi biết rồi. Cô cứ nghỉ ngơi đi, nếu cô mà chết thì tôi sẽ bán con nhóc kia cho giáo viện làm nghiên cứu đây.

-Haha, cứ tỏ ra độc miệng như vậy nhưng thật ra anh quan tâm tôi đúng không?

Tuy Lumine vẫn mỉm cười nhưng sắc mặt đã trắng bệnh, không lâu sau thì ngất đi. Đến khi cô tỉnh lại lần nữa đã thấy kẻ lang thang đang bế mình. Gã bay rất nhanh, gió thổi qua làm Lumine cảm thấy da mặt ran rát cô khẽ rên một tiếng. Dường như gã nghe thấy nên ôm cô chặt một chút, để Lumine áp mặt vào lồng ngực mình, như vậy cô sẽ không bị gió thổi trúng nữa. Lumine yên lặng giả vờ như mình vẫn còn ngủ, không hiểu tại sao cô lại thích cảm giác được gẫn gũi gã như này. Khi sắp đi về phía ánh sáng đột nhiên bẫy lại kích hoạt, vô số cung tên bắn đến. Kẻ lang thang không kịp tránh, bị những mũi tên ấy bắn bị thương. Gã không đủ sức để ôm Lumine nữa nên nép vào góc khuất nơi những mũi tên không bắn tới rồi đặt cô xuống. Nhưng lại có cơ quan khác lại kích hoạt. Một cái hố bỗng dưng xuất hiện khiến gã và Lumine cùng rơi xuống. Vô số đá tảng như mưa cũng liên tục rơi vào miệng hố. Gã không nghĩ nhiều, ôm chặt lấy Lumine. Dùng cơ thể mình thay cô chịu hết thương tổn. Lumine nằm trong vòng tay gã bật khóc:

-Anh buông tôi ra, buông tôi ra!!!

-Im lặng đi, tôi không phải nhân loại. Không chết vì mấy thứ cỏn con này được đâu.

Tuy rằng nói như vậy nhưng thật chất cơ thể gã suốt năm ngày qua cũng đã bị cái bí cảnh quỷ quái này bào mòn không ít. Bề ngoài gã cố giữ tỉnh táo chỉ để Lumine yên tâm. Cuối cùng cũng không nhịn được mà ngất đi. Lumine cố ôm chặt lấy gã, cả hai rơi xuống một hồ nước bên dưới. Cô cố hết sức kéo được kẻ lang thang vào bờ. Nơi này nhìn giống như địa phận của Liyue vậy, Lumine an tâm một chút, xem ra đã thoát khỏi nơi đó rồi. Nhưng không thể chậm trễ Lumine quàng tay gã qua cổ, cố lếch từng bước tìm đường thoát. May mắn đầu tiên cô nhìn thấy sau năm ngày nay chính là gặp được người quen. Lumine vui mừng hét lớn:

-Qiqi, Qiqi! Giúp chúng tôi với!!!

Cô bé tóc tím đang loay hoay hái thuốc nghe có người gọi mình thì có chút bối rối. Cái đầu nhỏ liên tục lắc qua lắc lại tìm kiếm âm thanh từ đâu. Cuối cùng cô nhìn thấy nhà lữ hành đang chật vật trong một hang động nhỏ:

-Bạn gọi tôi sao? 

-Đúng vậy, làm ơn giúp tôi với.

Thế là Qiqi giúp hai người băng bó nhưng vết thương ngoài da. Lumine mang giỏ thuốc của Qiqi còn cô bé thì cõng kẻ lang thang về nhà thuốc Bubu. 

-Bạn trị thương cho anh ta giúp tôi nhé, bây giờ tôi còn phải đi tìm Paimon.

-Qiqi biết rồi.

Nhìn Qiqi nhanh chóng rời đi Lumine cũng quay lại nơi cũ tìm Paimon, may là nó không xa cho lắm. Khi thấy nhà lữ hành khắp người là vết thương, mặt mày thì nhem nhuốc khiến Paimon rất lo lắng:

-Huhu bạn làm sao vậy, sao lại bị thương nặng như vậy?

-Paimon chờ tôi ở đây suốt sao?

-Đúng rồi, không phải bạn dặn vậy sao. Vì mới chỉ mười lắm phút thôi mà.

-Mười  phút?_Lumine nghi hoặc hỏi lại._Tôi và kẻ lang thang đã ở trong đó năm ngày rồi.

-Không thể nào, rõ ràng Paimon vừa thấy hai người đi vào chưa lâu mà.

Lumine xoa xoa thái dương xem ra cái bí cảnh này phiền phức hơn cô nghĩ.

-Được rồi, chúng ta quay về nhà thuốc Bubu trước đã. Những chuyện còn lại tính sau đi.

Khi Lumine và Paimon đến nơi thì Baizhu đã giúp kẻ lang thang trị thương. Nhưng anh ta nhận ra điểm khác biệt trên cơ thể người này nên kéo Lumine vào một góc để hơi rõ.

-Nhà lữ hành, tôi biết bạn quen biết rất nhiều người. Nhưng quen một người không có trái tim thì là lần đầu tôi thấy đó. Anh ta thậm chí còn không thể, cứ như không phải con người vậy.

Lumine có chút khó xử đối với câu hỏi của Baizhu, cô đành cười cười trả lời cho qua:

-Thân thế anh ta có chút phức tạp, xin lỗi vì tôi không thể giải thích rõ cho anh được.

Baizhu dường như cũng đoán trước được câu trả lời của cô nên không hỏi nữa. Lumine bước đến giường bệnh, nhìn kẻ lang thang đang ngủ say, gã nằm yên bất động như một pho tượng chẳng khác nào đã chết khiến Lumine có chút lo lắng. Chờ đến tối cuối cùng gã cũng tỉnh. "Kẻ lang thang" mở đôi mắt tím long lanh có chút mơ hồ nhìn mọi thứ xung quanh, sau đó lại vô cùng sợ hãi:

-Đây là đâu, các người là ai?

Paimon sắp rớt hai tròng mắt ra ngoài khi thấy dáng vẻ "hoảng hốt" và "sợ hãi" của kẻ trước mặt. Lumine cũng vô cùng hoang mang nhìn gã:

-Anh không nhận ra chúng tôi sao?

-T-Tôi không quen chị.

-Chị?_dường như tam quan của Lumine cũng sụp đổ luôn rồi.

Baizhu tiến đến khám cho anh ta:

-Vậy cậu còn nhớ mình tên gì không?

-Mọi người ở Tatarasuna đều gọi tôi là Kabukimono.

-Nghe có vẻ giống địa điểm ở Inazuma nhỉ._Sau khi kiểm tra cơ thể gã một chút rồi Baizhu đưa ra kết luận_Hình như là bị thương ở phần đầu dẫn đến mất trí nhớ tạm thời. Nhưng tình trạng không quá xấu, chỉ cần vết thương hồi phục thì sẽ không sao nữa. ai người cứ nói chuyện đi. Tôi ra ngoài kê đơn thuốc, mặc dù tôi cũng không biết cậu bạn này có cần "uống" hay không nữa.

Đợi Baizhu ra ngoài Lumine liền tiến đến nắm tay gã:

-Anh thật sự không nhớ ra tôi là ai sao?

-Tôi không biết, tôi muốn về với Niwa.

Chuyện này giờ có chút rắc rối, tuy hơi tàn nhẫn với Kabukimono nhưng Lumine vẫn phải nói ra sự thật:

-Anh nghe tôi nói, Niwa đã chết từ bốn trăm năm trước. Hiện tại anh cũng không còn là Kabukimono nữa.

Thiếu niên trước mắt có chút hoảng hốt, không tin vào những gì mình vừa nghe:

-Không thể nào, tôi chỉ ngủ một giấc sao có thể đã trôi qua bốn trăm năm, tôi không tin chị.

-Những gì tôi nói đều là sự thật, anh hiện tại chỉ là bị mất trí nhớ của bốn trăm năm này thôi.

-Làm sao tôi biết chị có nói thật hay không.

-Cậu là con rối.

Sao Paimon thấy cảnh tượng này quen thế nhỉ. Kabukimono không giấu được vẻ bất ngờ, sau đó cũng bình tĩnh lại.

-Vậy hai người là gì của tôi?

-Gọi tôi là Lumine, còn kia là bé Paimon.

Kabukimono rụt rè gọi tên hai người:

-Chị Lumine và chị Paimon, cảm ơn hai người.

Paimon đột nhiên có suy nghĩ rất xấu xa, cô tiến lại gần Kabukimono vỗ vỗ đầu cậu:

-Ôi, ngoan quá đi mất, gọi "chị Paimon" lại đi nào~

-Ưm, chị Paimon!

Paimon sướng đến phát điên lên, ước gì có một cái máy quay phim ở đây thì hay biết mấy, cô muốn quay lại cảnh này. Lumine cười khổ:

-Paimon không sợ lúc anh ta khôi phục kí ức sao? Lúc đó....

-Lúc đó hắn sẽ thực sự biến tôi thành thức ăn dự trữ mất, nhà lữ hành sao khi nãy bạn không cản tôi lại!!! Aaaaaaaaaaa

Paimon mất bình tĩnh bay loạn lên trong phòng. Kabukimono ngẩn ngơ nhìn:

-Tôi của hiện tại đáng sợ lắm sao?

Paimon nắm lấy cổ áo gã vừa khóc vừa nói:

-Đáng sợ lắm, vô cùng đáng sợ luôn.

-Tôi hứa sẽ không làm hại chị Paimon đâu.

Kabukimono cười dịu dàng nói. Paimon dừng việc níu cổ áo gã lại, sau đó nghiêm túc nhìn Lumine:

-Nhà lữ hành, tôi nghĩ hay chúng ta đập vào đầu hắn thêm một lần nữa cho mất trí nhớ hẳn luôn đi.

-Được rồi, Paimon đừng nghịch nữa. Hiện tại giúp anh ta khỏe lại đã. Kabukimono chúng ta về nhà nhé?

-Ưm...tôi...tôi muốn về Tatarasuna. Chị Lumine có thể đưa tôi về không?

-Chuyện đó không khó nhưng mà bây giờ đã qua bốn trăm năm, e là nơi đó cũng không còn như trong kí ức của anh.

-Tôi...tôi chỉ là...

Kabukimono đáng thương muốn nói nhưng lại ngập ngừng, cuối cùng lại thôi. Lumine hình như hiểu được sự lo lắng của anh ta. Đột nhiên có người nói với anh ta rằng đã qua bốn trăm năm, bạn bè đều mất từ lâu, đứng trước mặt còn là hai người xa lạ đương nhiên sẽ lo lắng, khó mà tin tưởng hoàn toàn.

-Được rồi, tôi hiểu ý anh. Paimon giúp tôi tìm Zhongli nói rõ chuyện bí cảnh rồi dắt anh ta đến đó được không, tôi đưa Kabukimono về nhà của cậu ấy.

-Được, Paimon biết rồi.

Lumine đúng như lời hứa, đưa anh ta quay về Tatarasuna, quả nhiên như lời cô nói ở đây đều là những người xa lạ mà anh không biết. Kabukimono cuối cùng cũng chấp nhận sự thật nhìn Lumine:

-Cảm ơn chị.

-Sao lại cảm ơn tôi?

-Vì chị đã giúp tôi quay về đây dù biết là vô ích.

Lumine nhìn bộ dạng này của cậu bỗng thấy có chút buồn cười, ngày thường cứ bảo mấy lời cảm ơn vô nghĩa không cần nói làm gì, nhưng bây giờ bản thân lại là người nói nhiều nhất. 

-Chúng ta là bạn bè mà, không cần để ý mấy chuyện này.

-Tôi của bốn trăm năm sau vẫn có thể kết bạn sao. Thật tốt

Nhìn dáng vẻ ngây thơ của Kabukimono khiến Lumine không nỡ nói thẳng về những chuyện cậu ta từng làm nên chỉ cười cho qua chuyện.

-Trời cũng tối rồi, hay cậu quay về nhà với tôi nhé. Ngày mai chúng ta tìm cách khôi phục kí ức cho anh.

-Ừm, nghe theo chị hết.

Nhưng mà Kabukimono có nhiều lo lắng hơn cô nghĩ, đến lúc ngủ rồi vẫn muốn bám lấy Lumine:

-Tôi có thể ngủ cùng chị không? Tôi rất sợ, nơi này lạ quá.

Thỉnh cầu của một người vừa ngây thơ vừa lương thiện như vậy sao Lumine từ chối được, thế là cô nhường một nửa giường cho cậu ta.

-Được rồi, cậu nằm đây, tôi nằm đây. Yên tâm ngủ đi.

Đến tối, sau khi xác nhận Lumine đã ngủ say, Kabukimono len lén nhích đến gần cô. Từ ban nãy cậu đã ngửi thấy mùi hương cơ thể của Lumine rất thơm, cậu muốn được ở gần cô hơn nữa. Bình thường cậu sẽ không thở nhưng vì muốn ngửi mùi thơm trên cơ thể cô nên cậu cũng bắt chước thở như người bình thường. Đây giống phản ứng của cô thể hơn là sở thích của cậu, hình như bản thân của bốn trăm năm sau rất thích ở gần Lumine. Kabukimono cẩn thận đến gần Lumine sau đó nép vào lòng cô ngủ say, ừm, cậu cảm thấy áp mặt vào thứ mềm mềm này vừa ấm vừa thơm, cảm giác rất dễ chịu. Sáng sớm Lumine bị đánh thức không phải vì ánh mặt trời mà vì cảm giác nhồn nhột. Hình như có ai đó ôm cô ngủ, Lumine kéo chăn xuống thì phát hiện tên nhóc mà cô cho là ngây thơ đang áp mặt vào hai bầu ngực của cô ngủ ngon lành. Lumine không kìm được cảm xúc lập tức đẩy cậu ta ra. Kabukimono đột ngột bị lay tỉnh hơi mơ màng nhìn cô:

-Chào buổi sáng chị Lumine.

Lumine ngại ngùng che ngực lại mặt đỏ bừng nhìn cậu ta:

-Tên háo sắc!

-Háo sắc nghĩa là sao?_Cậu ta nhìn cô, đôi mắt tím long lanh không chút dính bụi trần. Điều này lại khiến Lumine cảm thấy mình mới giống người xấu. Hình như cậu ta không hiểu chuyện nam nữ thật.

-Sau này không được ôm tôi ngủ như khi nãy nữa.

-Tôi xin lỗi, tôi biết rồi.

Bộ dáng như một con mèo con bị người ta la mắng nên cụp tai xuống trông thật đáng thương. Lumine không kiềm lòng được tiến đến ôm Kabukimono vào lòng:

-Được rồi, tôi không có giận cậu đâu, đừng có buồn nữa.

-Vậy sau này tôi có thể ôm chị ngủ không?

-Có thể.

Lumine xoa xoa tóc cậu ta, ai bảo tên nhóc này ngoan như vậy. Sau khi ăn sáng xong Lumine đưa cậu đến nhà thuốc Bubu để khám lại. Cuối cùng kết quả cũng không khác mấy. Khi cả hai đang quay về tình cờ gặp Zhongli và Hutao đang ngồi ở quán trà nghe kể chuyện. Kabukimono hiếu kì lay lay cánh tay Lumine:

-Chị Lumine, chúng ta có thể nghe kể chuyện chút không.

-Được, đúng lúc tôi vừa gặp bạn cũ ở đây.

-Bạn cũ của chị, vậy tôi có quen họ không?

-Không có, nhưng đừng lo họ rất dễ nói chuyện.

Lumine kéo cậu đến chào Zhongli:

-Zhongli, Hutao! Trùng hợp thật gặp hai người ở đây.

-Ồ nhà lữ hành, lâu rồi không gặp.

-Chuyến đi của bạn dạo này vẫn ổn chứ.

-Ừm, tôi vẫn ổn.

Có Hutao ở đây nên Lumine cũng không tiện hỏi Zhongli chuyện bí cảnh giải quyết thế nào rồi, nhưng nhìn dáng vẻ của anh ta chắc đã giải quyết xong. Hutao nhìn Kabukimono đang im lặng ngồi cạnh cô:

-Đây là bạn của cô sao?

Lumine nhìn dáng vẻ không hiểu chuyện gì của cậu, cảm thấy có chút đáng yêu.

-Là người trong lòng của tôi.

-Người trong lòng? Lâu ngày không gặp nhà lữ hành khiến tôi ngạc nhiên không ít đó.

-Chị Lumine,  người trong lòng là gì?

-Sau này cậu sẽ hiểu.

Zhongli nhìn bộ dạng này hình như hơi hiểu ra:

-Cậu ấy có gì không ổn sao?

-Cậu ta bị mất trí nhớ tạm thời. Khi nãy tôi vừa đưa cậu ấy đến nhà thuốc Bubu, Baizhu nói chậm nhất hai ba ngày sau sẽ hồi phục.

-Nếu không có gì nghiêm trọng thì tốt.

Trong lúc hai người nói chuyện thì cậu đã uống hết một ấm trà đắng. Hutao cũng rất hào phóng gọi thêm hai ấm nữa.

-Còn trẻ mà thích uống trà như cậu rất hiếm gặp đó._Zhongli có chút tán thương nói.

-Tôi chỉ là không biết nên làm gì vào những lúc thế này thôi.

-Được rồi, cậu không cần lo lắng.

-Hù!!!

Hutao nhào từ phía sau đến chộp lấy vai cậu ta, định trêu một chút vì cô vốn thích mấy người nhìn ngây thơ như Kabukimono nhưng không ngờ cậu đột nhiên đánh một đòn về phía Hutao, ánh mắt vô cùng sắc lạnh:

-Đừng tùy tiện chạm vào ta!

Lực đánh mạnh đến mức làm vỡ toàn bộ thạch phách của ông chủ Shitou, may mắn là Hutao né kịp. Chuyện xảy ra quá nhanh khiến ai cũng bất ngờ. Lumine xin lỗi rối rít:

-Anh ấy không cố ý đâu, xin lỗi bạn nhé Hutao.

-A, tôi xin lỗi, tôi cũng không biết tại sao...chỉ là cơ thể đột nhiên phản ứng. Xin lỗi cô nhiều lắm.

Kabukimono sợ đến mức ăn nói lắp bắp hẳn, cậu nhớ rõ ràng bản thân rất yếu không thể nào đánh người khác mạnh như vậy được. Zhongli nắm lấy cổ tay của cậu ta xem xét:

-Để tôi xem thử chút có được không?

-Vậy nhờ anh, tôi phải đến xin lỗi ông chủ Shitou dã.

Lumine nhanh chóng đến trấn an ông ấy, tất nhiên còn phải đền tiền toàn bộ số thạch phách bị đánh vỡ nữa. Tuy là vô cùng đau lòng vì mất khoản mora lớn như vậy nhưng nhìn bộ dạng kia, Lumine cũng không nỡ mắng. Xem ra số kiếp của cô chắc là mắc nợ tên này. Zhongli nghiền ngẫm rất lâu nhưng cũng không nhìn ra được điều bí ẩn bên trong. Thấy Lumine quay về anh ta dùng ánh mắt khó hiểu nhìn cô:

-Chàng trai này...?

-Tôi hiểu anh muốn hỏi gì nhưng xin lỗi, tôi cũng không tiện tiết lộ chi tiết.

-Có phải tôi gây rắc rối cho chị rồi không?

Lumine chạm nhẹ vào vai cậu an ủi:

-Không có đâu, yên tâm đi.

-Đúng đó, tôi cũng không bị thương mà, cậu đừng tự trách.

Hutao đưa tay định vỗ vào vai cậu như Lumine nhưng vẫn dừng lại giữa không trung, cô vẫn còn hơi ám ảnh đòn khi nãy. Đột nhiên Kabukimono cảm thấy hơi đau đầu, cơ thể không ngừng run rẩy. Lumine không nhịn được lo lắng cho cậu nhưng cũng không thể làm gì khác. Nhưng chưa đầy năm phút sau cậu ta liền ổn hơn. "Kabukimono" vòng tay ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của Lumine, vùi đầu vào ngực cô:

-Chị ơi, tôi thấy khó chịu lắm. Chúng ta về nhà có được không?

-Cậu vẫn còn khó chịu sao, được rồi chúng ta về thôi. Xin lỗi nhé, tôi phải đưa cậu ấy về nghỉ ngơi.

Zhongli và Hutao cũng vui vẻ tạm biệt hai người. Lumine đưa "Kabukimono" về phòng sau đó giúp cậu xoa xoa hai bên thái dương:

-Đã bớt đau chưa?

-Nếu được chị ôm thì tôi sẽ thoải mái hơn.

Thế là Lumine cũng vui vẻ ôm lấy cậu, để Kabukimono vùi đầu vào hõm cổ của cô. Paimon nghe tin hai người từ Liyue về cũng vui vẻ bay vào phòng nhưng nhìn thấy ánh mắt thân thiện của "Kabukimono" liền sợ đến sởn tóc gáy. Không cần nhắc nhở cũng biết im lặng đi ra ngoài, còn giúp họ đóng cửa phòng. Thiếu niên ngoan ngoãn dụi nhẹ vào người Lumine như một con mèo nhỏ:

-Được chị ôm thật thích, tôi có thể ôm chị suốt đêm không không?

Lumine hoàn toàn không chút đề phòng đáp ứng cậu:

-Đương nhiên là được, nếu điều đó khiến cậu thoải mái hơn.

Đây là lần đầu tiên Lumine biết được dáng vẻ ban đầu của gã, hóa ra người luôn độc mồm độc miệng, hành xử cực đoan ban đầu chỉ là một thiếu niên như tờ thấy trắng. Vừa hiền lành lại ngoan ngoãn, nhìn dáng vẻ đơn thuần đang ôm lấy mình khiến Lumine nổi lên ý đồ xấu xa. Cô lấy tay véo véo má cậu sau đó dụ dỗ:

-Kabukimono có ghét tôi không.

Thiếu niên lắc đầu mỉm cười rạng rỡ như nắng xuân:

-Không có, tôi rất quý chị Lumine.

-Vậy cậu có biết làm thế nào để thể hiện là mình quý người đó hay không? Để tôi dạy cậu.

Lumine nhắm mắt, hơi nghiêng đầu hôn nhẹ lên má cậu sau đó hài lòng nói:

-Chính là thế này. Nếu cậu cũng quý tôi thì hãy làm lại đi.

Cô chớp chớp đôi mắt có chút mong chờ dáng vẻ ngại ngùng lúc cậu hôn mình, nhưng ngoài dự đoán của Lumine, "Kabukimono" khẽ mỉm cười rồi vòng hai tay ra sau ôm lấy cô, bàn tay nhẹ nhàng xoa nắn tấm lưng trần mềm mịn kia. Cậu khẽ ngửi ngửi:

-Lumine, tôi đã bao giờ nói với chị là cơ thể của chị rất thơm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC