[ 8 - 15 ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
thành công!" Rồi dụi dụi mắt, mơ mơ màng màng nằm xuống giường, "Tiểu Tứ Tử ngủ trước đây. . . . . ."

Nói còn chưa hết câu thì đã co người lại, ngủ mất.

Bạch Trì lắc đầu, lấy chăn đắp cho bé, thật cẩn thận ôm bé đặt tới giữa giường.

Tiểu Tứ Tử xoay người một cái, ngửa mặt lên trời, dạng tay chân thành hình chữ Đại.

Bạch Trì bất đắc dĩ, xem ra hôm nay cậu và Triệu Trinh đừng mong ngủ yên. Đưa tay đến chạm vào gương mặt phúng phính, nha, sờ đã ghê. . . . . . Thế nên véo nhẹ. . . . . . chọc nhẹ. . . . . . Đè nhẹ. . . . . .

Cuối cùng lưu luyến hôn một cái, thầm nghĩ giá như Triệu Trinh có thể sinh cho mình đứa bé đáng yêu như vậy thì thật tốt, mỗi ngày có thể đút cơm cho cục cưng, rồi tắm rửa, rồi nắm bàn tay nhỏ bé ấy tản bộ. . . . . .

Đột nhiên nhớ tới phận mình nằm dưới, hình như nếu có sinh thì phải là mình sinh. . . . . . Mặt liền đỏ.

Triệu Trinh ở trong phòng tắm gọi: "Trì Trì, có muốn vào tắm cùng không?"

Bạch Trì vội vàng chạy đến cửa phòng tắm, đưa ngón trỏ lên miệng, "Suỵt, nó đang ngủ." Nhớ lại lời nói của Tiểu Tứ Tử, liền nhỏ giọng hỏi, "Trinh, anh thích cái gì nhất?"

"Em."

Bạch Trì cảm thấy khuôn mặt bắt đầu nóng lên: "Đừng giỡn, em hỏi nghiêm túc đó."

"Thì anh cũng nghiêm túc mà. " Triệu Trinh tắt nước, lấy khăn lau khô mình, ánh mắt đảo một vòng rồi nhìn về phía của. Cửa phòng tắm là dạng kính mờ, có thể nhìn thấy hình bóng người kia ẩn hiện. Triệu Trinh cảm thấy thật kỳ quái, rõ ràng hình dáng lờ mờ như vậy, sao lại càng khiến tâm tư trở nên ngứa ngáy hơn? Tựa như mắt thấy đích thân ảnh càng mơ hồ thì đầu càng liên tưởng đến cằm, vai, thắt lưng của Trì Trì hết sức rõ ràng. . . . . .

Trên thế giới này lại có một loại ma thuật mà anh cũng không thể nhìn thấu, chẳng hiểu là thủ pháp hay đạo cụ gì mà có thể khiến người ta chìm đắm mê say đến vậy? Triệu Trinh khẽ mỉm cười với bóng người đằng sau lớp kính mờ, ánh mắt rất đỗi dịu dàng.

Ở ngoài cửa, Bạch Trì đang hết sức hao tâm tổn trí, tại vì hồi nãy Tiểu Tứ Tử đã dạy cậu là: Nếu người ta lừa ngươi, ngươi cứ tạm lấy đi thứ mà hắn thích nhất, dọa cho hắn sợ. Đương nhiên, dọa xong rồi phải trả lại nha, không được lấy đi thiệt đâu, bằng không ngươi cũng sẽ biến thành người xấu đó.

Nhưng mà Triệu Trinh chẳng chịu trả lời đàng hoàng chút nào. . . . . . Dẩu môi, làm sao bây giờ đây? Cũng đâu thể đem bản thân đi được. Nghĩ rồi lại nghĩ, gõ cửa phòng tắm, "Vậy anh thích ăn gì nhất?"

Ừ, món ăn thích nhất cũng có thể coi là cái thích nhất đích đi; Bạch Trì quyết định đá một quả sát biên. Nhưng mà Triệu Trinh hình như cái gì cũng ăn ráo, cho dù là món nào anh cũng ăn như rồng cuốn, y chang như quỷ đói đầu thai. Ừm. . . . . . chắc là thịt sườn, lần trước làm món thịt sườn kho tàu, ảnh ăn sạch bách phần ăn của hai người, cuối cùng còn giành ăn với Lizbon nữa. . . . . . Ừ, đại khái là thịt sườn đi.

Đang ngây người suy nghĩ thì cảm thấy cánh cửa mình đang tựa bỗng dưng bị kéo vào, Bạch Trì phản ứng không kịp ngã thẳng vào tron. . . . . . Bị chàng Triệu Trinh đang ôm cây đợi thỏ ôm vào trong lòng.

Bạch Trì ngửi ngửi, ừm, mùi quả đào mật, thơm quá... Vì thế lại dụi đầu vào lòng anh, cọ a cọ.

Triệu Trinh bị cọ tới mức máu xông lên não, tay liền đưa xuống thắt lưng của Bạch Trì, cúi đầu cắn cắn vành tai cậu, sử dụng thanh âm mang theo hơi nước đầy mê hoặc, "Việc này còn phải hỏi sao? Đương nhiên là em."

Chương 14

Tiểu Tứ Tử lúc ngủ thật xấu

Bạch Trì ngẩng đầu lên, "Em hỏi là món ăn, là món ăn mà."

"Thì anh thích ăn món đó nhất thiệt mà." Ai đó cười xấu xa, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đùi 'món ăn'. Bạch Trì liền cảm thấy tim dộng thình thịch thình thịch trong lồng ngực, mở to mắt nhìn anh. Quả thật có ngón tay mang điện sao? Trước kia còn tưởng rằng đó chỉ là tiểu thuyết bịa đặt thôi.

Thứ mà Triệu Trinh không thể chịu nổi nhất chính là loại ánh mắt này của cậu —— trong trẻo hồn nhiên, đôi mắt đong đầy nhìn rất đẹp, còn ngầm mang theo một chút sùng bái. Một ánh nhìn này quả thực khơi dậy hết lang tính có sẵn trong anh, cúi đầu, hôn.

Nụ hôn dài kết thúc, Triệu Trinh vẫn luyến tiếc không buông cậu ra, tiếp tục vừa liếm vừa hôn lên đôi môi mọng, khẽ thì thầm : "Rất muốn. . . . . . Rất muốn đem em ăn luôn. . . . . ."

Bạch Trì bị hôn đến choáng váng đầu óc, trong khoảnh khắc nghe thấy chữ "ăn" một cái là lập tức tỉnh lại, dùng sức đẩy anh ra, tức giận nói: "Em không phải đồ ăn."

"Không phải sao?" Triệu Trinh cười mỉm chi, ghé tới hôn nhẹ lên mũi cậu, "Vậy làm sao mà anh lại thấy em ngon như vậy a?"

Trừng mắt, người này lại không đứng đắn!

Về phần Triệu Trinh thì anh đã hết chịu nổi, nhìn thấy Trì Trì là mắt nổi lửa hừng hực. Đã thế vừa nãy còn ôm cậu trong lòng, sờ tới sờ lui, làm cho quần áo của Trì Trì đều lộn xộn cả lên, xương quai xanh rồi tới vòng eo thon thả đều đập hết vào mắt. Đường cong xinh đẹp từ cằm đến cổ cứ gọi là khiến người khác đui mù; còn có ánh mắt thế kia, tuy là trừng trừng hết sức hung dữ, nhưng da mặt của bạn Triệu Trinh bây giờ tia la-de cũng xuyên không thủng, nói chi đến... Vì thế lại tỉnh queo xán tới ôm cậu.

Bạch Trì dùng hết sức đẩy anh, đẩy nửa ngày cũng không ra, chợt nhớ tới lời dạy bảo của Tiểu Tứ Tử, liền hỏi anh: "Anh thích nhất là em đúng không?"

Triệu Trinh gật đầu a gật đầu, vô liêm sỷ bổ sung: "Còn thích nhất là ăn em nữa."

Bạch Trì mặt lại đỏ lên, gom hết dũng khí mà nói: "Vậy không cho anh thích."

Nghĩ nghĩ, không đúng nha, vậy chẳng phải Triệu Trinh sẽ đi thích người khác sao?

Vội vã lắc đầu, sửa lại: "Vẫn cho anh thích, nhưng không cho anh ăn."

"Hả?" Mặt Triệu Trinh lập tức xìu xuống, "Tại sao?"

Bạch Trì vẫn đang tức giận, nghĩ tới nghĩ lui thì cảm thấy không thể bán đứng Tiểu Tứ Tử được, kết quả ậm ờ cả buổi, rốt cục cũng nghĩ ra được lý do: "Hôm nay có trẻ con ngủ cùng, phải chú ý."

Triệu Trinh lập tức mừng ra mặt: "Vậy là hết hạn hôm nay thôi hả?" Dù chỉ hạn trong hôm nay cũng không được; cúi đầu nhìn mình, lại tăm tia Tiểu Tứ Tử ở trên giường, tự hỏi nên đem thằng nhóc này tống đi đâu đây.

Nhìn ra âm mưu của anh, Bạch Trì cảnh giác lùi ra sau cửa: "Hôm nay nó ngủ ở đâu thì em ngủ ở đó."

Triệu Trinh bó tay toàn tập, chỉ chỉ hạ thân: "Vậy anh phải làm sao bây giờ?"

Bạch Trì liếc trộm một cái, rồi vội vã nhìn sang chỗ khác: "Cái này . . . . . Cái này. . . . . ." Thừa lúc anh không phòng bị mà dùng hết sức đẩy anh vào phòng tắm, đóng sầm cửa lại: "Không tự giải quyết xong thì không thả anh ra!"

Triệu Trinh ở bên trong than thở, vợ yêu quả nhiên không thể sủng a không thể sủng, Trì Trì bây giờ càng ngày càng bạo lực với anh.

Ban đêm.

Trên giường, ba người. Phân định từ trái qua phải là: Bạch Trì 3/8, Tiểu Tứ Tử 1/2, Triệu Trinh 1/8.

Triệu Trinh nằm sát mép, thẳng đơ người, cử động một cái cũng không dám, sợ nhích một cái là ngã xuống ngay.

"Trinh, anh ngủ chưa?" Bạch Trì nhỏ giọng hỏi.

"Chưa."

Một lát sau.

Giọng Triệu Trinh vang lên đầy ủy khuất: "Trì Trì, nó đá anh."

Bạch Trì an ủi: "Một đêm thôi mà, ráng chịu đi."

Lại một lát sau.

Ủy khuất gấp đôi : "Trì Trì, nó lại đá anh."

Bạch Trì có chút buồn cười, nhưng vẫn dỗ dành anh: "Không đau không đau, ngoan."

Tiếp một lúc nữa.

"Bịch!"

Bạch Trì giật mình bật dậy: "Làm sao vậy?"

Giọng nói của Triệu Trinh vang lên từ dưới mặt đất, hết sức u oán: "Bị nó đá xuống đất . . . . . ."

***

Chương 15

Trinh Trinh bị vứt bỏ

Đêm tuy dài nhưng rốt cuộc thì ngày cũng phải tới.

Bạch Trì bị đè tỉnh, vừa mở mắt liền thấy một cái bánh thịt tròn quay đang nằm trên bụng mình, chọt chọt mặt mình.

Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm: "Chào buổi sáng." Đang cười thì tự nhiên cơ thể trở nên nhẹ hẫng, cúi đầu nhìn —— dưới chân là không khí.

Triệu Trinh một tay ôm Tiểu Tứ Tử lên, một tay cù lét bé: "Ai bảo nhóc đá, dám đá anh xuống giường thì phải trả giá gấp mười." Cù cù một hồi thì cảm thấy cảm giác mềm mềm rất sướng tay, liền bóp bóp mấy cái, cười: "Nhìn không ra là nhóc nhiều thịt vậy nha, bé mập."

Tiểu Tứ Tử quơ quào tay chân, cả người vặn vặn vẹo vẹo, vừa cười vừa che bụng, dẩu dẩu mỏ: "Không được gọi ta là bé mập!"

Triệu Trinh tươi cười thật tao nhã, ngữ điệu cũng thật gian tà: "Không được không được, phải gọi nhóc là bé mập. Đến đây, bé mập, chúng ta đi ăn cơm đi."

Tiểu Tứ Tử bị anh ôm vào trong lòng mang ra ngoài, hừ một tiếng, quay đầu đi chỗ khác, ứ thèm nhìn cái người này.

Bạch Trì vội đuổi theo ra: "Hai cái tên chưa đánh răng rửa mặt kia, về đây ngay cho tui!"

Một lớn một nhỏ bị nhét vào trong phòng tắm.

Mắt to trừng mắt to một hồi lâu.

Triệu Trinh xoay người ra cửa, khóc lóc kể lể: "Trì Trì, em tha cho anh đi, anh thực sự không hầu hạ trẻ con được đâu a."

Ngoài cửa lặng ngắt như tờ.

Triệu Trinh bất đắc dĩ, cầm cái khăn lông ướt dụ khị bé: "Bé mập, làm ơn tự rửa mặt giùm anh có được không?"

Tiểu Tứ Tử rầu rĩ nói: "Bại hoại."

Triệu Trinh giả ngơ, tiếp tục cười nham: "Anh làm sao mà bại hoại?"

Cúi đầu xuống nhìn nền gạch men: "Người gọi Tiểu Tứ Tử là bé mập đích thị là kẻ bại hoại."

"Được được, vậy thì gọi là Tiểu Tứ Tử, không gọi là bé mập nữa." Triệu Trinh cười làm lành, lại giơ khăn lên, "Thế bây giờ có thể rửa mặt chưa?"

"Không cần ngươi." Tiểu Tứ Tử chân trái đá chân phải, mấy ngón chân co lại.

"Vì sao lại không cần anh?" Triệu Trinh thiệt muốn khóc.

"Bởi vì y nói ngươi rất xấu."

"Y là ai? Trì Trì?" Triệu Trinh giật mình.

"Cật Cật?" Tiểu Tứ Tử khó hiểu, "Y ăn nhiều thế thật sao? Đã ăn thế thì sao lại gầy như vậy?"

(*Chú thích: Cật = ăn, Trì Trì phát âm tương tự như Cật Cật trong tiếng Trung*)

Triệu Trinh dở khóc dở cười, đẩy cửa ra: "Trì Trì, nó hông chịu nghe lời anh. . . . . . Eh, Trì Trì?"

Bạch Trì đang thay quần áo dở chừng, có ngờ đâu rằng Triệu Trinh sẽ đi ra đúng lúc này chứ, không kịp mặc đồ lại, vội vàng lấy chăn che người lại, sau đó mới ngẩng đầu nhìn anh: "Chuyện gì?"

Triệu Trinh ở trong lòng đang hoan hô vạn tuế, cảm thấy sao mà mình chọn đúng lúc để mở cửa thế không biết. Thuận tay đóng cửa phòng tắm rồi đi tới bên giường, anh vừa sờ cằm vừa cười tà: "Em đang muốn bồi đắp cho những thê lương đêm qua anh phải gánh chịu à?"

Bạch Trì liều mạng dựa vào thành giường: "Ai mà biết anh lại đi ra nhanh như vậy. . . . . ."

"Hể?" Lúc này Triệu Trinh chạy tới bên giường , cúi xuống chậm rãi ghé sát vào tai cậu: "Không phải cố ý câu dẫn anh?"

"Đương nhiên không phải." Bạch Trì vẻ mặt cảnh giác.

Triệu Trinh thầm nghĩ, nếu em không muốn câu dẫn anh thì đừng bày ra cái vẻ mặt loại này được không. . . . . . Sao lại thấy giống như gặp phải thiên địch là tiểu bạch thỏ thế kia, kiểu này mà không thả sói xổng chuồng thì anh không phải là đàn ông! Anh thầm thở dài trong lòng, hôn lên bờ môi của cậu rồi thấp giọng nói: "Muốn anh tin em không câu dẫn anh, trừ phi em phải đi đánh răng rửa mặt cho thằng nhóc kia."

Vừa dứt lời, Bạch Trì liền nhảy dựng ra khỏi giường, lao biến vào phòng tắm: "Lại đây, anh giúp bé đánh răng rửa mặt. . . . . ."

Triệu Trinh đứng hình trong tư thế cúi người, chỗ nào đó đã cương lên, mặt đầy hắc tuyến: Ngay cả nụ hôn chào buổi sáng cũng không cho mà đã chạy như gió vậy sao? Bình thường lại không phát hiện tay chân của cậu lại nhanh nhẹn như vậy a. . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#qhtd
Ẩn QC