Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Anh nên làm thế nào mới phải?_Anh chặn xe lăn lại.

- Hãy để em đi, buông tha cho em. Được không?_Cô nhìn thẳng vào khuôn mặt tái nhợt của anh, lạnh lùng nói.

- Không còn cách nào khác sao em?

- Phong, xin lỗi._Cô nói xong lời này liền quay xe đi thẳng ra ngoài.

Thấy dáng vẻ cô lạnh lùng quay đi, anh thật sự tức giận. Anh chạy nhanh theo cô ngăn cô lại. Anh ngồi xuống trước mặt cô, hai tay ôm má của cô, giọng nói rất kiên định:

- Anh không cho phép!_Dứt lời anh thô bạo hôn cô. Nụ hôn mạnh mẽ này khiến môi cô tê buốt, cô cảm giác như môi mình đã bị anh nuốt chửng. Cô liều mạng đánh anh, dùng hết sức xô anh ra. Nhưng ngược lại, anh không những không dừng lại mà còn cắn nhẹ lưỡi cô xem như trừng phạt. Cô bị đau, không suy nghĩ liền cắn mạnh vào môi anh đến bật máu. Anh bị cô cắn đến chảy máu thì chỉ hơi nhíu mày nhưng tuyệt nhiên không có ý định dừng lại.

Dây dưa một lúc đến khi cô cảm thấy khó thở thì anh mới buông ra. Nhìn cô khó nhọc hít thở, anh lặp lại lần nữa:
- Anh không cho phép em đi đâu hết!

- Em không muốn nói chuyện với anh. Anh không tôn trọng em.

- Anh không tôn trọng em sao? Chính em cũng biết rõ anh rất thương em._Anh thật sự bực bội, cô đang khiêu khích sự nhẫn nại của anh đó sao?

- Em không muốn nói chuyện với anh._Sau khi điều hòa hơi thở, cô vẫn giữ nguyên khuôn mặt thản nhiên, đẩy xe lăn đi qua người anh.

- Em phải làm đến mức này sao?_Anh kéo tay cô lại, anh tự nhủ rằng đây là lần cuối cùng anh cứu vớt mối quan hệ này.

- Em rất biết ơn anh trong thời gian qua đã chăm sóc cho em. Phong, chú Lãnh ngày mai sẽ sang đây đưa em đi. Xin lỗi._Cô nhìn thẳng vào mắt anh, nhân lúc này ghi nhớ dáng vẻ của anh rõ ràng một chút.

Sau khi nghe cô nói, anh biết cô đã hạ quyết tâm, anh đứng đó nhìn cô chằm chằm một lúc liền quay người cất bước về phòng, miệng còn lẩm bẩm: "Thật muốn bóp chết em." Sau đó anh đóng cửa phòng rất mạnh, như là đang bày tỏ tâm trạng bực bội của mình.

Anh bỏ đi đã lâu, chỉ còn mình cô vẫn còn ở lại hành lang, mắt cứ nhìn chằm chằm về phía phòng anh. Sau đó cô khẽ thở dài rồi quay về phòng. Vào phòng việc đầu tiên là cô cất bức ảnh của anh vào ngăn sâu nhất vali. Cô vừa làm vừa nghĩ bây giờ anh đã về phòng, nếu như phát hiện ra mất bức ảnh này, cho dù sáng mai anh có hỏi, cô cũng không nhận, xem anh có dám lục soát vali của cô không.

Nghĩ đến đây đột nhiên cô giật mình, cô tự hỏi bản thân cô muốn lưu luyến anh như thế, rốt cuộc tại sao lại không thể vượt qua được rào cản tâm lí mà ở lại bên cạnh anh. Nghĩ ngợi một lúc, cô vẫn cảm thấy tốt nhất là nên cho bản thân thời gian chấp nhận, nếu như ở lại thì sau này, mỗi khi nhìn thấy anh thì cô lại ngay lập tức nhớ đến cảnh bố mẹ nằm trên vũng máu. Cảnh tượng đó khiến cô cảm thấy khó thở, rất đau đớn.

Khi chuẩn bị xong xuôi, định đi ngủ thì cô chợt nhận ra rằng lâu nay anh luôn bế cô lên giường, đắp chăn kín cho cô, anh luôn chờ cô ngủ say rồi mới về phòng. Thở dài một hơi, cô tự nhủ bản thân từ nay phải kiên cường, sau này sẽ không ở với anh nữa, tất cả mọi chuyện đều phải tự mình làm. Nghĩ vậy nên cô cắn răng nhịn đau, tự mình bò lên giường. Lúc ngồi được ngay ngắn trên giường thì cô bắt đầu thở hổn hển, cả người toát ra rất nhiều mồ hôi. Cô cởi bớt áo lông ra rồi chỉnh điều hòa để nhiệt độ giảm một chút cho bớt nóng. Xong xuôi cô gọi điện cho Mẫn Nhi trò chuyện một chút:
- Nhi, có làm phiền cậu ngủ không?

- Thiên Di à, không sao đâu, tớ chưa ngủ. Còn đang học bài với Vũ.

- Anh ấy đến nhà cô à?_Cô rất ngạc nhiên.

- Không có không có, anh ta dạy mình học qua điện thoại._Nhi sốt sắng giải thích.

- À thì ra là thế. Mà "anh ta" gì chứ? Cậu gọi như thế anh ấy sẽ giận đấy._Cô bật cười.

- Anh ta đâu có nghe được. Mình không sợ.

- Ghê nhỉ? Mình để chế độ ghi âm nãy giờ đấy, lát nữa gửi cho anh Vũ cũng sẽ gửi cho cậu một bản._Cô cười trộm.

- Này Thiên Di, xem ra cậu bị anh Phong chiều hư rồi. Đừng quên mình là bạn thân của cậu chứ không phải anh ta.

-....._Nghe đến tên anh, cô nhất thời không biết đáp lại thế nào.

- Thiên Di, sao vậy? Cậu ngủ rồi à?_Thấy cô im lặng không nói chuyện, Nhi liền thắc mắc.

- Nhi, từ giờ mình không đến trường nữa đâu. Ngày mai mình ra nước ngoài điều trị rồi. Có thể rất lâu sau mới trở lại._Cô buồn bã nói.

- Không sao đâu, sức khỏe là quan trọng nhất. Có anh Phong đưa cậu đi, mình cũng yên tâm._Nhi vui vẻ đáp.

- Không phải. Mình đi một mình._Giọng cô càng ngày càng nhỏ.

- Gì cơ, anh Phong để cậu đi một mình à? Không thể nào có chuyện đó.

- Mình với anh ấy.....

- Có chuyện gì sao?

- ....._Cô kể cho Nhi nghe tất cả mọi chuyện, cũng xem như trút hết phiền muộn.

- Cậu...có sao không? Bây giờ mình sang đó với cậu nhé._Nhi lo lắng hỏi.

- Mình không sao, mình rất ổn, chỉ là không nỡ...

- Thiên Di, mình biết việc này đã trở thành bóng ma tâm lí trong lòng cậu. Cậu không cần áy náy về sự lựa chọn của bản thân, chỉ cậu mới có thể tự mình vượt qua nó. Sẽ không ai trách cứ cậu đâu.

- Cảm ơn cậu đã hiểu cho mình.

- Mình tin rồi sẽ có ngày cậu có thể thẳng thắn đối diện với tình yêu của cậu. Có ai nói với cậu rằng Thiên Di nhà mình rất kiên cường chưa?

- Cậu nói dối. Ai cũng cho rằng mình rất yếu đuối._Cô bật cười.

- Thiên Di, nếu mình là cậu mình sẽ không chịu đựng nổi. Cậu thật sự rất kiên cường. Thiên Di, có ai nói với cậu rằng cậu rất yêu anh Phong chưa?

-....._Cô im lặng không nói.

- Bởi nếu mình là cậu, mình sẽ phát điên với anh ấy, mình sẽ cho anh ấy một bạt tai rồi bắt anh ấy quỳ trước mộ cha mẹ bảy ngày bảy đêm. Chỉ có Thiên Di cậu mới yêu anh ấy, bao dung anh ấy như thế. Cậu thà rời khỏi anh ấy, lựa chọn phương pháp để bản thân tự điều chỉnh tâm lí cũng không để anh ấy ngày ngày sống với cậu trong sự áy náy.

- Nhi, đâu phải hoàn toàn là lỗi của anh ấy. Thời gian qua sống với mình, Phong tự trách bản thân nhiều lắm, anh ấy đã rất khổ sở rồi. Mình cũng không trách anh ấy, dẫu sao ngày đó bố gia nhập Wolf cũng là do mình.

- Đâu thể nói như thế được. Lúc đó cậu chỉ là đứa bé mấy tuổi, ông ấy hỏi gì thì cậu trả lời thôi. Thiên Di, không phải do cậu.

- Nhi, tự mình biết rõ mà. Sau khi mình đi, chúng ta vẫn giữ liên lạc nhé, mình chỉ có cậu là bạn thôi.

- Đương nhiên rồi. Nếu cậu dám trốn mình, mình sẽ cho cậu biết tay.

- Vậy nên bây giờ mình tự thú với cậu trước khi rời đi này. Nhi, mình sẽ nhớ cậu nhiều lắm. Bảo trọng nhé.

- Thiên Di, cậu phải sống thật hạnh phúc đấy. Nếu không mình sẽ không tha cho cậu._Nhi sụt sùi nói.

- Mình biết rồi._Cô lặng lẽ lau nước mắt.

- Cậu cũng phải chăm lo cho bản thân thật tốt. Khi nào trở về gặp mình nhất định phải là một Thiên Di xinh đẹp, hoạt bát nhất. Hứa với mình đi?

- Mình hứa.

- Thiên Di nhà chúng ta đã trưởng thành rồi. Thôi cậu ngủ sớm đi, khi nào cậu đi mình sẽ đến tiễn cậu.

- Chúc cậu ngủ ngon.

- Tạm biệt Thiên Di.

Gọi điện thoại xong cô nằm khóc thật lâu, mãi mới ngủ được.

Nửa đêm anh bước vào phòng cô. Do đứng lâu nên chân anh hơi mỏi, bước chân cũng trở nên chậm chạp hơn. Cô không hề hay biết ngay từ khi cô đi về phòng, anh đã lẳng lặng đi theo cô. Cô giấu ảnh trong vali, cô tự mình bò lên giường, cô trò chuyện với Mẫn Nhi qua điện thoại, cô nằm khóc rấm rứt khiến gối ướt một mảng lớn, tất cả những khoảnh khắc đó anh đều chứng kiến qua khe cửa phòng cô.

Anh chỉnh nhiệt độ trong phòng tăng lên cho cô đỡ lạnh rồi nhẹ nhàng ngồi bên mép giường ngắm cô ngủ, sau đó anh hôn nhẹ lên trán, lên môi, lên tay cô rồi khẽ lẩm bẩm:

- Ngốc quá, không muốn gọi anh thì không thể gọi người làm trong nhà giúp mình hay sao? Tự trèo lên giường vất vả như thế, thật không biết nên làm thế nào với em đây._Anh xót cô. Cô thà tự mình chật vật trèo lên giường cũng khômg thèm gọi anh giúp đỡ. Thật bướng bỉnh đến mức làm anh đau lòng.

Nhìn thấy chiếc gối bị ướt một mảng anh lại nghĩ: "Đi đâu tìm được Thiên Di thứ hai đây? Người con gái của anh....thật khiến cho anh không thể không lo lắng, yêu thương, bảo vệ cô..."

Anh cứ ngồi như yên lặng nắm tay cô như thế cho tới khi trời gần sáng mới rời khỏi. Anh biết cô thức giấc mà thấy anh ngồi ngay bên cạnh, chắc chắn sẽ bị dọa sợ. Có lẽ từ đêm qua tới giờ cô luôn cho rằng anh rất giận cô, không thèm quan tâm đến cô nữa nên mới tủi thân khóc nhiều như thế. Nghĩ đến đây anh lại mỉm cười, cô bé của anh sắp rời khỏi anh.....cô bé của anh không cần anh nữa....cô bé của anh muốn trưởng thành mà không có anh....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net