Chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh cứ ngồi như yên lặng nắm tay cô như thế cho tới khi trời gần sáng mới rời khỏi. Anh biết cô thức giấc mà thấy anh ngồi ngay bên cạnh, chắc chắn sẽ bị dọa sợ. Có lẽ từ đêm qua tới giờ cô luôn cho rằng anh rất giận cô, không thèm quan tâm đến cô nữa nên mới tủi thân khíc nhiều như thế. Nghĩ đến đây anh lại mỉm cười, cô bé của anh sắp rời khỏi anh.....cô bé của anh không cần anh nữa....cô bé của anh muốn trưởng thành mà không có anh....

**********
Sáng hôm sau cô tỉnh dậy rất sớm. Nhờ chị Mai chuẩn bị cho cô một chút rồi xuống lầu. Nhưng khi đến cầu thang, cô liền muốn khóc. Lâu nay anh toàn bế cô từ lầu 2 xuống lầu 1. Còn bây giờ cô không biết làm thế nào để xuống lầu, chị Mai càng không thể bế cô xuống được. Do dự nửa ngày cô liền điều khiển xe lăn đi tới phòng anh, nhẹ nhàng gõ cửa:
- Phong?_Cô gọi rất nhỏ, sợ rằng gọi lớn quá khiến anh đang ngủ sẽ bị giật mình.

- ......._Rất nhanh sau đó anh đi ra mở cửa nhưng tuyệt nhiên không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm vào cô.

- Giúp em một chút. Em muốn xuống lầu._Cô vừa nói vừa cúi đầu, giọng nói càng ngày càng nhỏ, hai tay vì căng thẳng nên nắm chặt vào nhau.

- Giúp em như thế nào?_Anh nhièn dáng vẻ khép nép của cô lại có chút buồn cười, không biết đêm qua ai hùng hùng hổ hổ với anh nữa.

- Như mọi ngày._Cô sốt ruột, anh đang cười cô đó sao.

- Nói rõ ràng một chút anh mới có thể giúp em._Anh khoanh hai tay trước ngực, bộ dáng rất nhàn nhã.

- Nói rõ ràng? Thường ngày anh làm gì anh không nhớ sao?_Cô quắc mắt nhìn anh.

- Nếu em không chịu thì thôi vậy._Nói xong anh liền đóng cửa phòng, để cô lại bên ngoài.

Cô nhìn chằm chằm cánh cửa, lập tức rút dép bông dưới chân ném mạnh về phía cửa đồng thời nói to:
- Bế em xuống lầu một chút.
Nghe thế anh mỉm cười mở cửa thì ngay lập tức bị cô rút chiếc dép bông còn lại ném trúng chân.

- Em lấy dép ném anh trong khi muốn anh giúp sao?

- Lỡ tay chút thôi._Cô lườm anh.

- Được rồi, anh bế là được chứ gì._Anh thở dài mộ hơi, khom lưng nhặt hai chiếc dép bông đi tới bên xe lăn, ngồi xuống tỉ mẩn đi dép cho cô.

Xong xuôi anh liền bế cô đi thẳng xuống phòng ăn, anh vừa đặt cô ngồi vào bàn ăn vừa nói:
- Quản gia, lấy ngũ cốc cho cô ấy, đừng để nước nóng quá. Chị Mai lên lầu 2 đưa xe lăn của Thiên Di xuống phòng khách cho tôi.

Dặn dò xong anh liền đi ra phòng khách xem tin tức. Còn cô một mình ở lại trong ăn, lặng lẽ ăn hết bữa sáng. Sau đó nói với Dì Tề đầu bếp:
- Dì à, sau này con rất sẽ nhớ những món ăn của dì. Lát nữa con đi, dì làm chút bánh bao cho con mang theo có được không?

- Cô chủ, cô sắp đi đâu sao?

- Lần này con đi không biết khi nào mới trở lại, dì cho con nhiều bánh bao một chút, con ăn bù cho sau này._Cô cười nói, không trả lời câu hỏi của dì Tề.
- Cô chủ chờ một lát, tôi làm cho cô ngay đây.

Dì Tề đi rồi, cô lại quay sang bác quản gia cười rạng rỡ:
- Quản gia, thời gian qua cảm ơn ông đã chăm sóc cho con. Sau này ông nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, ông phải sống thật lâu, thật khỏe mạnh đấy. Ông hứa với con đi?_Cô vươn tay, hướng tới chỗ ông quản gia đang đứng, ý muốn cầm tay ông, nhẹ nhàng nói.

- Cô chủ, cô cũng nhớ bảo trọng. Tôi sẽ chăm lo tốt cho mình. Cô chủ à, đời người ngắn ngủi, đừng nên bỏ lỡ điều gì, e rằng sẽ khi muốn quay lại cũng không kịp nữa._Quản gia nhanh chóng đi tới nắm lấy tay cô, giọng nói ấm áp.

- Con biết ạ. Chỉ là con không biết phải đối mặt như thế nào. Nhưng con tuyệt đối sẽ không trốn chạy, thời gian này con đi, con sẽ điều chỉnh lại bản thân, trực tiếp nhìn thẳng vào sự thật. Ông đừng lo.

- Được, chúc cô chủ luôn bình an._Quản gia nhìn cô cười hiền.
- Con biết rồi.

Cô lại quay đầu nhìn về phía chị Mai và những người giúp việc ngày thường hay giúp đỡ cô, mỉm cười:
- Em đi rồi mọi người đừng quên em nhé. Ở lại nhớ bảo trọng.

- Vâng thưa cô chủ._Mọi người đồng thanh nói.

-....._Cô không đáp lại, chỉ mỉm cười gật đâu với họ.

Ngắm nhìn lại phòng ăn một lượt rồi mới gọi anh:
- Phong, giúp em ngồi lên xe lăn được không?
-......_Anh không đáp, tắt ti vi sau đó sải bước tới phòng ăn.

Bước tới gần cô, anh gập người bế cô đi ra phòng khách, nhẹ nhàng đặt cô lên xe lăn. Sau đó đi về phía tủ giày lấy ra một đôi giày bông của cô. Anh ngồi xuống, yên lặng đi giày cho cô, không nói một lời.

Cô cúi xuống nhìn anh đang đi giày cho mình, sống mũi cay cay, đôi mắt cũng bị nước mắt làm nhòe đi. Cô liều mạng trợn to mắt, không dám chớp mắt một cái, sợ nước mắt rơi xuống.

Đi giày cho cô xong, anh ngẩng đầu lên thì thấy cô đang cúi gằm xuống, tay phải cấu mạnh trên mu bàn tay trái. Nhìn dáng vẻ này của cô, anh xót xa vô cùng. Anh khẽ thở dài rồi vươn tay ôm cô vào lòng, giọng nói trầm ấm của anh từ trên đỉnh đầu truyền vào tai cô:
- Bảo bối, từ giờ không có anh ở bên cạnh, phải tự lo cho bản thân biết không? Bảo bối, trong thời gian em đi anh sẽ không gọi điện tới hay là làm phiền em đâu, anh sẽ để em an tĩnh nghỉ ngơi. Bảo bối.....lúc nào khó khăn hãy gọi cho anh đầu tiên được không?

- Xin lỗi.....xin lỗi......_Cô ở trong lòng anh vừa khóc vừa liên tục nói xin lỗi.

- Ngoan, đi ra ngoài tĩnh dưỡng một chút thôi rồi nhanh chóng về đây với anh nhé. Bảo bối, em đừng đi lâu quá, anh sẽ bị người ta bắt đi mất. Đến lúc đó sẽ không có ai lo cho em nữa. Biết không?_Anh cứ giữ nguyên tư thế ôm cô như vậy, bàn tay không ngừng vuốt tóc cô.

-........_Cô im lặng không đáp lời anh bởi vì cô không chắc chắn. Ai biết được hình ảnh của bố mẹ sẽ luôn ám ảnh cô đến bao giờ, 1 năm......2 năm.....5 năm......hay cả đời......cô không biết.

- Bảo bối, em đem Thiên Di của anh đi thì phải đem cô ấy trở về trả lại cho anh. Đừng mang Thiên Di của anh đi mãi nhé._Nói xong anh hôn lên trán cô.

Anh nhìn cô nhìn nhau một lúc lâu, ai cũng đang cố gắng khắc sâu hình ảnh của đối phương vào trong trí nhớ. Anh lau hết nước mắt cho cô, anh mỉm cười:
- Cho anh hôn Thiên Di của anh lần cuối trước khi em mang cô ấy được không?

-........_Cô vẫn không nói gì, chỉ lặng lẽ nhắm mắt, nước mắt lại thi nhau rơi xuống gò má.

Anh đau lòng nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của cô. Sau đó anh rướn người hôn lên những giọt nước mắt ấy rồi anh hôn lên mắt, lên môi cô thật lâu.

Một lúc sau, anh đứng thẳng người, vươn tay xoa đầu cô:
- Bảo bối của anh, tạm biệt._Nói xong anh liền xoay người bước ra khỏi cửa chính, rồi anh lái ô tô đi mất.

Anh đã rời khỏi nhà được một lúc lâu, cô vẫn ngồi thẫn thờ như cũ, nước mắt vẫn không ngừng rơi. Đúng lúc này xe của chú Lãnh tới đón cô đi.

Chú Lãnh bước vào nhà chào hỏi ông quản gia rồi tiến tới đẩy xe lăn của cô đi ra phía cửa chính:
- Thiên Di, chúng ta đi thôi. Phải ra sân bay ngay mới kịp.
- Vâng._Cô khẽ mấp máy môi.

Đến lúc xe của chú Lãnh chuẩn bị lăn bánh thì dì Tề hớt hải chạy đến, dì cầm một hộp bánh bao lớn đưa cho cô qua cửa kính ô tô:
- Cô chủ, bánh bao tôi làm vội, có lẽ sẽ không ngon như mọi lần. Cô đừng chê nhé.
- Cảm ơn dì. Dì à, dì hãy bảo trọng nhé._Cô vươn tay nắm lấy tay dì Tề.
- Cô chủ, cô đi sớm về sớm. Đừng để thiếu gia chờ lâu nhé._Dì Tề sụt sùi.
- Tạm biệt dì Tề, tạm biệt bác quản gia, tạm biệt các chị nhé._Cô vừa cười vừa vẫy tay chào mọi người.

Trên xe, chú Lãnh vừa nhìn cô qua kính chiếu hậu vừa nói:
- Bây giờ chú đưa cháu tới London chữa trị. Khi nào chân lành rồi thì tùy cháu quyết định tiếp được không?
- Chú Lãnh, bao nhiêu tuổi thì được vào trường huấn luyện của quân đội ạ?
- Cháu muốn làm quân y sao?
- Vâng ạ. Anh ấy chế tạo vũ khí cho người ta giết người, cháu sẽ cứu người, tích đức cho anh ấy. Anh ấy sẽ không bị báo ứng.
- Thiên Di, Wolf sản xuất vũ khí cho quân đội chứ không phải phục vụ cho người khác làm chuyện xấu.
- Cũng thế cả thôi chú ạ, súng của anh ấy làm nên sẽ cướp đi sinh mạng của người khác. Điều đó không bao giờ thay đổi được._Cô vừa nói vừa nhìn ra cửa sổ.
- Chú biết rồi. Chờ khi nào cháu tốt nghiệp trung học, chú sẽ đưa cháu vào trường huấn luyện.
- Cháu cảm ơn chú Lãnh.
*************
Xe đi một lát đã tới sân bay, dì Lãnh và Mẫn Nhi đã chờ sẵn ở đó, họ nhanh chóng giúp cô cùng chú Lãnh vào làm các thủ tục xuất cảnh. Mọi việc nhanh chóng được hoàn tất. Trước khi cô đi qua cánh cửa cuối cùng để ra đường băng, cô và Mẫn Nhi trao nhau cái ôm tạm biệt:
- Tạm biệt Thiên Di, hãy mau chóng trở về nhé.
- Nhi, hãy bảo trọng nhé. Mình sẽ nhớ cậu lắm.
- Ừ, mình cũng sẽ nhớ cậu. Vậy nên đừng cắt đứt liên lạc với mình đấy.
- Mình biết rồi. Giúp mình chào anh Vũ một tiếng......cậu với anh Vũ phải luôn hạnh phúc đấy.
- Cảm ơn cậu. Mình hứa, mình sẽ canh chừng anh Phong cẩn thận, mình sẽ không cho ai tới gần anh Phong của cậu đâu. Cậu đừng lo nhé.
- Cảm ơn cậu. Mình đi nhé._Cô mỉm cười, vẫy tay với Nhi.

Khi sắp phải ra khỏi khu vực sân bay, cô ngoái đầu lại nhìn toàn cảnh sân bay một lượt, cô biết anh không tới. Cũng tốt, cô sẽ không quyến luyến, sẽ thanh thản rời khỏi đây.....nơi có Phong của cô...

Cô không biết rằng anh không hề rời khỏi nhà, cô không biết rằng anh đã đứng phía ngoài biệt thự chờ chú Lãnh tới đón cô, cô không biết rằng anh luôn ở bên cô suốt cả quảng đường cuối cùng trước khi cô rời khỏi đây. Giờ đây khi cô sắp lên máy bay, anh đang đứng trên tầng cao nhất của sân bay, lặng yên nhìn cô được chú dì Lãnh đưa lên máy bay. Anh đứng như thế cho đến khi máy bay cất cánh đã lâu cũng không nhúc nhích. Rất lâu sau đó, anh bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, lúc này anh mới nhận ra mình đã đứng một chỗ như thế này 3 tiếng đồng hồ. Khẽ chớp mắt cho đỡ mỏi, anh nghe máy, đó là cuộc gọi của quản gia:
- Alo?
- Thiếu gia, Hân Hân tiểu thư cùng với bố mẹ cô ấy đến biệt thự tìm cậu. Họ nói là nhất định phải gặp được cậu.
- Tôi về ngay đây.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net