Chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Alo?
- Thiếu gia, Hân Hân tiểu thư cùng với bố mẹ cô ấy đến biệt thự tìm cậu. Họ nói là nhất định phải gặp được cậu.
- Tôi về ngay đây.
*************
Khi về đến nhà anh liền thấy Hân Hân cùng bố mẹ ngồi trầm mặc trên sofa, mặt mày ra vẻ rất khó chịu. Thấy anh vừa đi vào, 3 người bọn họ liền đứng dậy, ông Lâm là người mở lời trước tiên:
- Cậu Hàn, tại sao con gái tôi lại ra nông nỗi này? Mỗi tối nó đều gặp ác mộng đến nỗi không ngủ được phải thức trắng đêm. Cậu nói xem con gái tôi đã làm gì cậu mà cậu khiến nó thành ra thế này?
- Ông đã hỏi con gái mình làm ra chuyện gì chưa? Cô ta oan ức lắm sao?_Anh liếc 3 người bọn họ một cái rồi tiến tới sofa ngồi xuống.
- Con bé chỉ là lỡ tay khiến bạn gái của cậu ngã mà thôi, cậu hà tất phải biến nó thành một đứa suốt ngày ngơ ngẩn thế này._Bà Lâm sốt ruột nói.
- Cái gì gọi là lỡ tay? Tôi nói cho các người biết, cô ta thuê người mưu sát vợ chưa cưới của tôi khiến cô ấy bị thương phải ngồi xe lăn. Chưa hết, cô ta tới bệnh viện đạp ngã xe lăn khiến con dâu Hàn gia chúng tôi suýt nữa tàn phế. Lâm gia các người nên cảm ơn tôi vì cô ta vẫn còn giữ được cái mạng mới phải._Anh đập mạnh bàn trà, chỉ tay vào Hân Hân đang ngồi co rúm trên sofa lớn tiếng quát.
- Cho dù là thế nhưng bây giờ Hân Hân cũng đã biết lỗi của nó, chúng tôi bắt con bé xin lỗi là được rồi. Sao cậu phải hành hạ nó thế này? Lâm gia chúng tôi chỉ có mỗi mình nó thôi._Ông Lâm cất giọng hòa hoãn.
- Hân Hân của mấy người là bảo bối vậy Thiên Di nhà chúng tôi không phải sao? Các người tưởng một câu xin lỗi là xong? Quên đi!_Anh cảm thấy lời nói của những người ở Lâm gia thật nực cười.
- Vậy cậu nói xem bây giờ chúng tôi phải làm sao? Cậu không thể để nó sống ngơ ngẩn như thế này cả đời được._Ông Lâm ra vẻ rất khổ sở.
- ......_Anh lười nói lí với mấy người này.
- Cậu nhìn xem, mỗi đêm con bé không những gặp ác mộng mà nó còn tự làm đau bản thân nữa. Cậu không thương xót con bé chút nào sao? Dù sao trước kia cậu cũng đã từng qua lại yêu đương với nó._Bà Lâm thấy anh không đáp thì sốt sắng đưa mấy vết thương do Hân Hân tự cào trên tay cô ta ra trước mặt anh.
- Các người còn nói đến chuyện trước kia? Nếu tôi không nghĩ đến quãng thời gian đó thì tôi đã giết cô ta rồi. Cô ta chịu đau đớn như thế nào cũng không so được với nhừng gì cô ta gây ra cho Thiên Di của tôi.
- Cậu Hàn, thật sự chúng tôi cũng lực bất tòng tâm. Bác sĩ nói con bé bị tra tấn tâm lí rất nặng, họ nói con bé bị thôi miên, chỉ có người trực tiếp thôi miên cho con bé mới cứu nó được. Cậu xem...._Ông Lâm vừa nói vừa đẩy một xấp tiền đến trước mặt anh.
- Đây là gì?_Anh nhíu mày nhìn xấp tiền trên bàn.
- Số tiền này coi như là Lâm gia chúng tôi bồi thường cho vợ chưa cưới của cậu được không?
- Các người nghĩ số tiền này xứng với cô ấy? Thật kém thông minh!_Anh mỉm cười lạnh lùng.
- Cậu..._Ông Lâm sửng sốt.
- Ông dùng tiền mua nỗi đau của Thiên Di? Ông có tin tôi sẽ lập tức giết chết con gái ông rồi dùng gấp 10 lần số tiền này để đốt trước mộ cô ta không? Xin hãy nhớ cho Thiên Di của tôi không rẻ mạt như con gái ông._Anh trừng mắt, cười lạnh rồi chỉ thẳng tay vào Hân Hân.
- Cậu muốn gây thù với Lâm gia?_Ông Lâm thật sự tức giận.
- Tôi sẵn sàng đấu với ông. Bác Trương, tiễn khách._Anh vừa nói vừa đi lên lầu.
- Cậu.....cậu.....
- Ông Lâm, bà Lâm xin mời._Quản gia Trương không mảy may để ý tới thái độ tức tối của ông bà Lâm.

Cuối cùng ba người nhà Lâm gia đành tức tối bỏ đi đồng thời cũng ghi nhớ sự nhục nhã ngày hôm nay.

************
Đã 3 tháng kể từ ngày cô đến London. Lúc mới sang đây thì cô thường xuyên mơ thấy cảnh bố mẹ nằm trên vũng máu, họ không ngừng gọi tên cô. Có những đêm cô thức trắng. Nhưng dạo này tần suất xuất hiện của những giấc mơ đó cũng ít lại, thay vào đó cô hay mơ thấy anh hơn.

Bây giờ tuy cô chưa thể chạy nhảy nhưng đã có thể đi lại bình thường. Chỉ cần thêm 3 tháng nữa thì chân cô sẽ lành lặn thật sự. Đến lúc đó cô có thể chạy nhảy, leo núi hoặc tham gia học môn thể dục tại học viện mà cô đang theo học.

Khi vừa đặt chân tới London, cô có gửi cho anh một tin nhắn: "Em bình an."

Từ đó đến nay anh và cô không hề liên lạc. Cô chỉ biết được chút ít thông tin của anh qua Nhi. Anh không còn đến trường học nữa, công việc ở Wolf ngày càng bận rộn. Anh và Vũ đang hợp tác cùng quân đội các nước tóm gọn tổ chức buôn lậu của Agus. Cô nghĩ anh bận bịu như thế chắc sẽ không còn nhớ đến cô nữa.

Mặc dù là người kiên quyết rời xa anh nhưng cô nhớ anh rất nhiều. Có nhiều lúc trên đường đi học về, cô thường đi qua mấy bốt điện thoại công cộng ở London, cô đã nghĩ hay là dùng điện thoại công cộng gọi cho anh để nghe giọng anh một chút, anh sẽ không biết là ai. Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng đồng xu thì đã bỏ vào hộp tiền từ lâu mà cô vẫn không có dũng khí gọi điện về cho anh.

Từ khi có thể tự mình đi học, cô nhận thấy mình đã đóng góp rất nhiều tiền cho các bốt điện thoại công cộng ở London bởi ngày nào cô cũng có ý muốn gọi điện nghe giọng anh một chút. Nghĩ thế cô lại mỉm cười, vừa rồi cô lại đóng góp thêm một đồng xu nữa nhưng cuối cùng vẫn không gọi. Rời khỏi bốt điện thoại công cộng được một lát thì cô có điện thoại:
- Alo, xin hỏi ai vậy ạ?
- .........
- Alo....alo..._Đầu dây bên kia vẫn giữ im lặng khiến cô không khỏi nhíu mày.
- Xin lỗi, tôi gọi lầm người._Một giọng nữ trong trẻo vang lên.
- À không sao đâu. Chào cô.
-......._Đầu dây bên kia không đáp lại mà nhanh chóng tắt máy.
Thấy vậy cô liền bĩu môi, người gì đâu mà kì quặc. Lúc sau về đến nhà, trong khi đang nấu ăn cô lại nghĩ hay người lúc nãy gọi là anh? Nhưng rõ ràng là giọng nữ... Nghĩ thế cô lại tặc lưỡi cho qua.

************
Đã 3 tháng anh không được nhìn cô trực tiếp mà chỉ có thể ngắm cô qua những bức ảnh mà thuộc hạ của anh chụp được. Thiên Di của anh đã có thể đi lại bình thường như trước. Điều đó khiến anh rất vui nhưng cũng rất đau lòng. Cô có thể đi lại sau 2 tháng, nghĩ cũng biết cô đã phải luyện tập với cường độ dày đặc đến mức nào. Chắc hẳn cô đã rất mệt mỏi và đau đớn....anh xót....

Trên tay anh đang đang cầm mấy tấm ảnh chụp từ tuần trước. Có những tấm cô đang trên đường đi học cùng mấy bạn gái người bản địa. Lại có những tấm chụp cô đứng bần thần trong bốt điện thoại công cộng. Thời gian này ở London đang là mùa đông, tuyết rơi nhiều. Cô đi học thường mặc áo dạ dài tới bắp chân nên anh không rõ cô có gầy hơn không. Nhưng rõ ràng mặt cô nhiều thịt hơn trước, hai má phúng phính vì lạnh mà hơi hồng hồng. Tóc cô cũng dài hơn, đã dài tới nửa lưng, không làm xoăn cũng không nhuộm. Cô thường xõa tóc để đội mũ lưỡi trai, có thể thấy cô vẫn giữ gìn bộ tóc rất cẩn thận.

Chiều nay anh có 2 cuộc họp quan trọng nhưng anh đã hủy mất 1 cuộc họp chỉ để ngồi ngắm cô thế này. Cô nhỏ bé nhưng mặc những chiếc áo rất lớn, đầu đội mũ lưỡi trai, cô xõa tóc để che hai cái tai đỏ ửng vì lạnh, hai tay cầm mấy quyển sách thật dày, dáng vẻ đó của cô làm anh buồn cười. Thỉnh thoảng cũng có ảnh chụp mấy chàng trai tới nói với cô gì đó, anh nghĩ chắc là họ muốn giúp cô cầm mấy quyển sách dày kia. Có vẻ như là cô đã từ chối, anh thấy mấy chàng trai kia bỏ đi trước còn cô vẫn tiếp tục tự mình cầm sách. Anh mỉm cười, khẽ lẩm bẩm: "Rất ngoan."

Tuần trước có một đêm anh uống say, không kiềm chế được nên anh đã gọi cho cô. Những tưởng rằng cô đang đi học nên không thể nghe máy, ai ngờ cô bắt máy rất nhanh: " Alo, xin hỏi ai vậy ạ?" Nghe giọng cô khiến anh suýt nữa thì nói: "Anh đây" Ngay sau đó anh liền chạy xuống khu nhà của mấy người giúp việc gọi ngay một cô gái, anh làm khẩu hình miệng rồi đưa điện thoại cho cô gái đó nói chuyện với cô. Nghĩ lại đêm đó anh liền bật cười. Thật ngớ ngẩn. Thật may là anh đã đổi số điện thoại nên cô không nhận ra.

Suy nghĩ một chút anh liền gọi điện cho chú Lãnh:
- Chào chú. Cháu có việc muốn chú giúp một chút ạ.
- Phong đấy à. Sao thế? Lại chuyện con bé Thiên Di phải không?_Chú Lãnh rất vui vẻ.
- Cháu muốn sắp xếp xe riêng đưa đón em ấy đi học, trời nhiều tuyết như vậy mà em ấy cứ đi bộ như thế thì không ổn chút nào chú ạ.
- À, chú cũng có sắp xếp xe cho con bé nhưng nó không chịu. Có lẽ là vì chân mới lành nên con bé mới háo hức đi bộ nhiều như thế. Cũng khó trách._Chú Lãnh mỉm cười thở dài.
- Vậy còn chuyện đầu bếp vẫn thế hả chú?
- Ừ, hôm đó nhận điện thoại của cháu xong thì chú gọi điện hỏi con bé về việc thuê đầu bếp về nấu ăn giúp nhưng nó từ chối. Con bé bảo muốn tự nấu ăn, tự đi lại.......tự trưởng thành.
-........_Anh lặng thinh không đáp. Cô một mình sống ở bên kia mà không cần đến sự giúp đỡ nào của anh, cô đang học cách trưởng thành mà không có anh......không có anh....
- Thiên Phong?
- Vậy thôi cháu không làm phiền chú nữa.
- Ừ, được rồi.
- Chào chú.
- À Phong này, con bé nhớ cháu nhiều lắm đấy. Hôm trước cô Lãnh có sang bên đó thăm con bé mấy ngày, bà ấy kể ban đêm nó toàn nằm mơ gọi tên cháu rồi khóc thôi.
-.........._Anh lặng lẽ nhắm lại, trong đầu hiện lên cảnh tưởng cô nằm ngủ trên giường nhưng nước mắt không ngừng rơi, miệng lẩm bẩm: "Phong....Phong...."
- Cháu cố gắng bao dung, chờ đợi con bé một chút, nó không thể không có cháu._Chú Lãnh nghiêm túc nói.
- Vâng, cháu biết.
- Vậy thì tốt. Chào cháu.
- Chào chú.

Cuộc gọi với chú Lãnh đã kết thúc được 2 tiếng đồng hồ nhưng anh vẫn chưa hề cử động, anh ngồi im lặng, mắt dán chặt vào nụ cười của cô trên tấm ảnh. Đắn đo một chút, anh liền gọi điện thoại cho trợ lí:
- Hủy cuộc họp còn lại. Lập tức đặt vé máy bay cho tôi sang London.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net