Chương 9: Our Happy Ending (END)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jieun đứng trên tầng thượng của bệnh viện, từng cơn gió lạnh lẽo mạnh mẽ thổi tung mái tóc dài đang buông xoã. Cô loạng choạng nắm chặt thanh sắt, ngắm nhìn thành phố rộng lớn đang rực sáng ánh đèn. Màn đêm buông xuống thật đẹp, Jieun rất thích trời bầu trời đêm, vừa an yên vừa tĩnh lặng, khác với sự ồn ào xô bồ nhộn nhịp của ban ngày.

Cũng chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu, Jieun vẫn đứng đó, mặc cho cái lạnh thấu xương, mặc cho con tim đau nhói bị dằn xé, cô vẫn chờ đợi, cô vẫn tin rằng Jungkook sẽ xuất hiện.

Khi Jungkook xuất hiện cô sẽ nói gì đây? Cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trải qua chuyện tình đầy kịch tính như thế này, lời thoại cũng chẳng biết phải biểu đạt ra sao. Nhưng cô không thể cứ thế đối mặt với Jungkook trong im lặng được. Đầu óc bỗng choáng váng, bệnh tình có lẽ đã chuyển nặng hơn khi cô lại đứng giữa trời lộng gió mà không có lấy chiếc áo ấm. Jieun sụt sịt mũi, lạnh buốt. Ngay cả nước mắt cũng muốn đóng băng sao? Thật sự rất muốn thấy điều kì diệu ấy.

"Chị Jieun!"

Jieun chợt bừng tĩnh, giọng nói quen thuộc mà cáu gắt làm tim cô đập loạn xạ. Đã rất lâu không gặp, vì sao câu đầu tiên của cậu lại như đang trút giận vào cô? Chẳng lẽ mọi việc cô làm tệ đến nỗi khiến cậu giận dữ như vậy sao? Nếu thế thì cô còn mặt mũi nào mà gặp cậu đâu nhỉ?

"Chị!"

"Jungkook đến rồi à?" Nuốt nước mắt vào trong, Jieun cố giữ bình tĩnh mặc dù cơ thể cô đang run lên từng đợt. "Em đừng đến đây, chị vẫn chưa đủ can đảm để gặp em."

"Muốn nói gì thì vào trong mà nói, can đảm cái gì chứ?"

Mẹ kiếp! Jungkook tức giận nhìn cô thông qua ô cửa sổ nhỏ trên cửa. Cậu muốn chạy ra kéo cô vào ngay lập tức nhưng không được, cửa đã bị khoá mất rồi!

"Chị xin lỗi, chị muốn nói lời xin lỗi với em, em có thể nghe không?"

"Em bảo chị mau vào đây!" Jungkook liên tục vặn chốt cửa, thậm chí còn đập cửa gây ra âm thanh ồn ào.

"Jungkook! Chị biết mình không xứng đáng có được thứ tình cảm tuyệt vời như thế. Mặc dù chị đã làm mọi cách để chúng ta được trở về như lúc ban đầu, nhưng như thế chỉ càng khiến tâm trí chị rối loạn, chị càng nhớ em hơn, muốn được gặp em, muốn được bên cạnh em, an ủi em, làm em hạnh phúc mỗi ngày."

Jungkook cuộn tay thành nắm đấm, siết chặt đến nỗi gân xanh nổi lên. Cậu không muốn thấy cô đau khổ như thế này, cậu không muốn vì cậu mà cô phải khóc. Chết tiệt! Cậu muốn được chạy đến ôm cô vào lòng thật chặt, sưởi ấm cơ thể đang lạnh buốt ngoài kia.

"Chị đã nghĩ bản thân chúng ta nên đặt sự nghiệp lên hàng đầu, chúng ta còn có fan, người đang theo dõi và bên cạnh chúng ta mỗi ngày. Thế nhưng từ khi em xuất hiện cho đến lúc em rời đi, chị đã cảm thấy rất cô đơn, chị không còn tâm trạng cho bất cứ điều gì nữa. Lúc ấy chị mới nhận ra chị thật sự cần em."

Jieun oà khóc, như thể bao nỗi muộn phiền giấu nhẹm trong lòng nay đã được tuôn ra hoà vào cơn gió gửi đến người. Dường như việc gồng mình thổ lộ giữa tiết trời lạnh lẽo như thế này khiến cho Jieun dần mất sức, nhưng cô vẫn cố gắng đứng vững.

"Chúng ta là con người, không phải thần thánh. Chúng ta mệt mỏi khi mất sức, cũng có lúc đói khát như bình thường, chúng ta cũng cần được yêu thương và trao tình thương cho người chúng ta yêu. Như vậy thì đâu có gì sai trái đúng không?"

Cô quay lại đối diện với cậu, nở một nụ cười tươi đầy hạnh phúc.

"Vì thế nên Jungkook, chị muốn nói với em. Chị yêu em, dù có chuyện gì đến với chúng ta, chị vẫn tìm cách để được ở bên cạnh em."

"Em biết rồi, em cũng yêu chị, Jieun. Chị mau vào đây đi, rồi chúng ta từ từ nói chuyện được không?"

Jungkook giống như đang lo sợ Jieun làm chuyện dại dột, liên tục thúc giục cô quay vào trong, còn mình cùng với quản lý cố gắng nậy cánh cửa sắt đã gỉ sét này. Jieun loạng choạng, trước mắt bỗng trở nên mờ nhạt, cô cảm thấy bóng tối như bỗng sập xuống.

Jieun ngã khuỵu, ngất xỉu.

Vài ngày sau, hai bức tâm thư viết tay của IU và Jungkook được đăng lên sau khi có bài báo xác nhận cả hai 'gương vỡ lại lành', trong đó có những câu nói đầy xúc động của IU ngày hôm đó cũng như cảm xúc chân thật của Jungkook dành cho IU. Tuy có một vài bộ phận fan tỏ ra bức xúc và tức giận, nhưng phần lớn đều được mọi người chấp nhận và ủng hộ. Đặc biệt là sau khi đăng kèm video IU thổ lộ tình cảm của mình (đã được quản lý khác lén quay lại) trên tầng thượng bệnh viện khiến cư dân mạng cảm thông với mối tình này.

Jungkook ngày càng vui vẻ hoạt bát hơn, IU liên tục thả thính các bài hát mới, còn gì khiến fan hạnh phúc hơn?

"Vậy à? Lúc đó chị đâu có biết mình đang bị nhốt ở ngoài." Jieun xấu hổ che lấy khuôn mặt mình, chỉ chừa mỗi hai con ngươi tròn xoe long lanh nước.

Jungkook vờ làm mặt giận dỗi, không ngừng thổi nguội muỗng cháo trên tay. "Lúc đó em lo gần chết, chị có biết lúc chị ngã xuống em sợ đến nỗi chân cũng mềm nhũn theo không hả?" Nói xong, cậu bảo Jieun há miệng rồi đút cháo cho cô ăn.

"Chị xin lỗi."

"Thay vì nói xin lỗi, chị nói câu khác thì tâm trạng em sẽ khá hơn đó."

Jieun bĩu môi, nhưng cũng biết mình sai như nào, đành chiều theo ý cậu.

"Hả? Chị nói gì cơ?" Jungkook kề sát tai vào khuôn mặt cô, giọng nói lí nhí vừa nãy khiến cậu không vừa lòng tí nào.

Jieun ngượng chín mặt, đẩy cậu ra xa. "Chị nói là chị yêu em, được chưa?"

"Chưa được."

"Vẫn chưa được?" Jieun tròn mắt nhìn khuôn mặt đầy vẻ trêu chọc của cậu, liền nổi quạu.

Jungkook chỉ vào một bên má mình. "Kèm theo một nụ hôn nữa mới được."

"Sao mặt dày thế?" Tuy cô nói thế nhưng vẫn làm theo. "Này, nhắm mắt lại đi."

Jungkook hài lòng nhắm chặt mắt lại, cậu cảm nhận được hơi thở của Jieun từ từ tiến lại gần, một nụ hôn rơi xuống, nhẹ tênh như chuồn chuồn đạp nước khiến Jungkook thấy ngứa ngáy trong lòng. Cậu nhìn vẻ mặt vừa hờn vừa ngại của cô, lòng chợt dâng lên sự thương yêu chiều chuộng. Rồi như không thể nhịn được nữa, cậu một tay đỡ gáy cô, tay còn lại nâng khuôn mặt đã đỏ ửng lên từ lúc nào, ngậm lấy cánh môi mềm mại còn phảng phất mùi thuốc đắng, nhưng khiến cậu cảm thấy như đang nếm trải vị ngọt ngào của tình yêu. Jungkook hôn mỗi lúc một sâu, như thể đem hết cả tấm chân tình này dành trọn cho cô, muốn cô không bao giờ quên được. Jieun bị hôn đến nỗi trời đất trước mắt quay cuồng, tim đập liên tục như có chú nai con chạy loạn, cô bất giác nắm chặt lấy vạt áo cậu.

Jungkook giật mình, cậu luyến tiếc rời khỏi môi cô, nhìn cô hít thở liên tục khiến cậu bật cười. Cậu áp trán mình vào trán cô, sự dịu dàng trong ánh mắt làm Jieun muốn tan chảy như cây kem giữa trời nắng nóng, cô vội vàng che mặt lại, y như một đứa trẻ. Jungkook kéo tay cô ra, rải nụ hôn nhẹ nhàng lên khắp mặt cô, rồi cắn nhẹ lên đôi tai mỏng nhạy cảm của cô, thả vào đó những lời ngọt ngào.

"Anh yêu em, Jieun. Anh cả đời này đều yêu em."

Jieun ôm chầm lấy Jungkook, giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má cô.

"Em yêu anh, cả đời này sẽ luôn bên cạnh anh, Jungkook."

End.
#200420.200429
________
Đáng ra fic có 10 chương nhưng vì sự ngu người trong 1s nên đã lỡ xoá mất hai chương, cực khổ lắm mới viết lại đc 1 chương nên thật sự xin lỗi nếu nó không ăn nhập với nhau ạ :((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net