1. Gặp mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lee Seokmin sau mấy lần xem mắt, hẹn hò với đối tượng mẹ giới thiệu đều không thể trụ lâu. Cơ bản là cậu thấy mấy người ấy có phần hơi trẻ con, không phải gu cậu lắm. Thế nên lần này khi mẹ Lee đề cập đến chuyện xem mắt, cậu đã gạt phăng ngay.

"Không, không, con không muốn lại có thêm một em người yêu cũ nữa đâu."

Mẹ Lee nghe thế thì vỗ đùi con trai cái bép rõ to.

"Mày chê mấy người trước mẹ giới thiệu con nít đúng không? Giờ tao tìm được cho mày một anh thì mày lại không muốn đi?"

"Cái gì? Sao mẹ lại tìm người lớn tuổi hơn con?"

Mẹ Lee muốn khè lửa vì đứa con trai cưng của bà. Bà véo tai Seokmin, lườm cậu bảo.

"Vậy giờ là mày muốn như nào? Nhỏ không muốn, lớn không thích thì đi mà yêu Woojoo."

Woojoo nghe thấy mẹ Lee nhắc tên thì gâu một tiếng. 

"Đòi hỏi vừa thôi con trai, đến chó còn chả ưa nổi mày."

Trước uy lực của mama đại nhân, Seokmin nhỏ giọng dần rồi im hẳn.

"Thì ý con là..."

Seokmin lớn đầu hơn hai mươi tuổi rồi mà tính cách lại có phần quá ngây thơ và trẻ con. Có lẽ bởi cậu lớn lên trong một gia đình luôn tràn đầy tiếng cười và niềm vui nên lúc nào tâm hồn cũng như cậu bé 10 tuổi. 

Đối với người bạn đời của mình, Seokmin tiêu chuẩn kép vô cùng. Cậu cần một người trưởng thành có thể yên lặng để cậu làm nũng tuỳ thích mà không than phiền. Thế nhưng người ấy cũng phải có phần yếu đuối để Seokmin còn bảo vệ, cậu muốn làm người lớn cơ. Nếu mẹ cậu tìm người lớn tuổi hơn thì phần trăm cậu bị lép vế là rất cao.

Những mối quan hệ trước đấy, Seokmin không thể tuỳ tiện làm nũng. Những người kia còn trẻ con hơn cậu, cảm giác hai người cứ như hai đứa con nít lớn xác. Điều đó làm Seokmin cảm thấy quá ồn ào, không có một chút khoảng lặng yên bình nào. 

Cậu có tiêu chuẩn riêng nhưng lại lười tìm bởi cậu bị thu hút bởi đam mê âm nhạc hơn. Cậu nhận thức được điều đó nên mỗi lần mẹ bắt đi xem mắt, Seokmin đều đồng ý. Chỉ là trải nghiệm quá nhiều, cậu cảm thấy đủ rồi. Nếu tiếp tục không chừng lịch sử tình trường của cậu sẽ viết được thành một quyển sách giáo khoa.

Seokmin nghĩ thầm đây sẽ là lần cuối cậu đi xem mắt. Mẹ Lee bảo cậu sẽ rất thích đối tượng lần này. Nhưng cậu nghĩ nếu bà đoán trước được như thế thì tại sao ngay lần xem mắt đầu tiên không giới thiệu người ta cho cậu. Càng nghĩ lại càng thấy xác suất thành công lần này không cao, cậu bước vào cửa nhà hàng với một tiếng thở dài nặng nề.

Cậu nhìn ngó tìm bàn số 17. Đập vào mắt Seokmin là một gương mặt rất đẹp. Mà gương mặt này trông còn có vẻ rất quen nữa. Cậu đứng im, vận động hết dây thần kinh não bộ để nhớ ra người kia là ai.

"A hình như là Hong Jisoo."

Seokmin có ấn tượng về người này. Jisoo từng là idol, cậu vẫn nhớ rõ mình từng quê xệ trước mặt người này như thế nào. Nếu cậu nhớ không nhầm, chỉ sau hai năm hoạt động thì Jisoo rời nhóm, rút lui khỏi showbiz vì scandal. Vì anh là bạn thân của hai người anh trai thân thiết nên khoảng thời gian ấy Seokmin cũng tình cờ biết được những điều tồi tệ mà Jisoo đã gặp phải. Seokmin còn có lần nhìn thấy gương mặt Jisoo nhợt nhạt không còn chút sắc khí đội mưa đến ký túc xá tìm Jeonghan và Seungcheol. 

Nghe hai anh bảo, Jisoo còn suy sụp đến mức trầm cảm. Lúc ấy cậu đã nghĩ, nếu cậu trong hoàn cảnh đó sẽ khó khăn ra sao vì trước giờ cuộc đời Seokmin dường như chỉ toàn một màu hồng. Có lẽ cậu sẽ không nghĩ thông mà tìm đến cái chết. Seokmin cảm thấy Jisoo thật quá mạnh mẽ. Bằng chứng là hiện tại anh đã tốt hơn nhiều lần dầm mưa đến ký túc xá mấy năm trước kia. Gương mặt có sức sống hơn, xinh đẹp hơn nhiều và cười cũng thật tươi.

"Xin chào anh, em là Seokmin."

Lời chào cất lên khiến Jisoo nhanh chóng đứng dậy chào lại.

"Chào Seokmin, anh là Jisoo."

Cậu nhìn phản ứng của anh mà bật cười.

"Là người quen cả, anh không cần phải đứng dậy đâu mà."

Jisoo mỉm cười ngồi xuống.

"Là phép lịch sự tối thiểu mà. Thì ra em là con trai dì Lee."

Thật không ngờ là hai gia đình Lee và Hong lại quen biết. Hèn gì mẹ Lee cứ bắt Seokmin đi xem mắt cho bằng được. 

Hai người nói chuyện rất khách sáo trong đầu bữa ăn. Bây giờ Seokmin mới biết hiện tại anh làm thiết kế chính của công ty Hong. Bất ngờ hơn là quần áo hiện tại cậu đang mặc cũng là do một tay Jisoo thiết kế. Cứ như vậy mà Seokmin tìm được chủ đề để cuốn anh theo trò chuyện.

Lần đầu đi xem mắt thì ra cũng không khó như Jisoo tưởng tượng. Anh được mẹ nhắc trước rằng con trai dì Lee nhỏ tuổi hơn mình, cậu rất đẹp trai và dễ gần, điểm trừ duy nhất là cậu rất nổi tiếng. Jisoo đã có hơi băn khoăn nhưng sau cùng anh vẫn chọn đối mặt vì anh hiểu đó chỉ là vấn đề thời gian. Hơn nữa, anh cũng đã sắp tròn 30 tuổi, bố mẹ rất muốn nhìn thấy anh có một người bên cạnh. Và khi anh gặp mặt thì Jisoo đã có linh cảm Seokmin là một lựa chọn tốt cho cuộc đời anh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC