45.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
tuổi cái - gì - cũng - tiết - kiệm lại trở thành Hong Jisoo của bây giờ. Nhưng Jisoo không hề nói sai điều gì. Đồng tiền không chỉ chi phối những con người ham vật chất mà còn có thể thay đổi cả người trân trọng nó lẫn người không coi nó là mục tiêu hàng đầu của cuộc sống. Jisoo khe khẽ ngân nga vài câu hát, đến khi anh dừng lại trước cửa studio để Akira xuống xe, cô mới chợt nhận ra một điều quan trọng hơn cả thành bại và tiền bạc mà Jisoo vừa phân tích cho cô.

"Nuôi cả đời? Cậu có ý gì đây?"

Jisoo cười cười:

"Ý trên mặt chữ."

Anh nhấn mạnh chân ga để lái xe về bãi đỗ, để lại Akira đứng ở một chỗ gọi với theo:

"Bất chấp việc Lee Dokyeom đòi làm anh sao?"

Jisoo vờ như mình không nghe thấy gì.

--

Buổi chiều Jisoo về sớm, Dokyeom không có ở nhà. Đoán chừng cậu đi cùng Eunjung chưa về, Jisoo không vội nấu ăn mà liên lạc với Alvin. Anh quên mất rằng Alvin sống ở trái múi giờ, cậu bắt máy bằng giọng nói uể oải lười biếng. Hai người nói chuyện khá lâu, cũng chỉ là những câu chuyện hậu trường về một nhiếp ảnh gia nào đó mà Alvin có cơ hội làm việc. Gần đây Alvin hoàn toàn không hoạt động trong nước, Jisoo kể lại cho cậu nghe tung tích của những người mẫu hai người cùng quen. Đến khi cuộc nói chuyện gần kết thúc, Jisoo bắt đầu mở lời với Alvin. Anh đề nghị trước với cậu bởi công ty quản lý của Alvin rất có quy củ, quy trình xét duyệt nhãn hàng cũng gắt gao hơn hẳn so với những công ty trong nước. Alvin nghe đến tên Verital 35 thì nói rằng anh có thể liên hệ trực tiếp, Verital 35 có thể không nổi tiếng ở trong nước nhưng tuyệt đối không phải là một thương hiệu tầm thường. Jisoo lật mở từng trang kế hoạch do Dokyeom viết mà anh đã xem đến thuộc, anh nói với Alvin:

"Dù sao anh cũng nên nói với em trước, đúng không? Đến lúc em thấy công ty đưa ra kế hoạch này và gặp tên anh ở vị trí nhiếp ảnh mà em không biết trước, chắc chắn em sẽ không nhận. Anh còn lạ gì em nữa."

Alvin cười mấy tiếng, Jisoo nói tiếp:

"Chủ đề của chiến dịch anh hiểu nhưng rất khó để giải thích, đại khái là em sẽ tự chọn hoặc người nào đó em yêu nói cho em biết em giống với mùi hương gì. Nếu như em nói em giống hoa hồng, anh sẽ dựng bối cảnh ở vườn hồng. Em nhớ vườn hồng trên dãy núi phía Nam không?"

"Vẫn còn nhớ. Nhưng em không phải hoa hồng đâu. Jisoo, nói thử xem em là gì? Em để cho anh chọn bối cảnh."

"Anh chọn?", Jisoo ho lên một tiếng. "Công ty em còn chưa đồng ý."

"Bọn họ sẽ đồng ý thôi, em không phải là Park mười tám tuổi đâu. Gần đây em phát hiện có một cậu bé nhiếp ảnh gia là người nước ta, trẻ măng và ít có tiếng tăm. Em thích lắm, đồng ý cho cậu ấy chụp một bộ, công ty cũng không làm gì được. Dù trình độ của cậu ấy so với cấp bậc của em hiện tại thì ..."

Alvin bỏ lửng câu nói, Jisoo vui miệng hỏi lại:

"Cậu ấy tên gì?"

"Em không biết. Lần đầu gặp là khi cậu ấy tới chụp hậu trường show Brioni, mọi người đều gọi cậu ấy là Ahn. Anh biết Brioni đúng không? Nhãn hiệu này chuyên âu phục."

"Anh nhớ Brioni chứ, năm ngoái em có gửi anh một bộ mà. Rồi sao nữa?"

"Haha, Ahn mặc áo ghi lê đứng giữa dàn người mẫu giống như là học sinh trung học đi lạc. Cậu nhóc có vẻ tận hưởng lắm dù mọi người đều cười. Ahn mười chín tuổi, rất giống anh hồi đó."

"Đẹp trai giống anh?"

"Không, thích chụp ảnh giống anh."

Hai người nói thêm vài phút rồi tắt máy. Jisoo xoay chiếc ghế tựa nhìn ra, bên ngoài trời đã tối đen. Lại có một cơn dông ở rất xa, thỉnh thoảng chân trời nhá lên vài luồng sáng. Không cần xoay người về phía cửa, Jisoo nhìn bóng người in lên ô cửa kính rồi mỉm cười.

"Em về lâu chưa? Có gì cho anh không?"

Dokyeom giấu túi đồ ra sau lưng mình, cậu lắc đầu.

"Theo hầu Eunjung rất mệt, em giống như giá treo đồ của chị ấy."

Jisoo đứng lên bước tới một bước, Dokyeom lại vô thức lùi về sau. Bước chân Jisoo chậm lại, anh chuyển hướng đi về phía bếp.

"Em đi tắm đi, tối nay anh chiên gà cho em bù lại buổi sáng và buổi trưa ăn toàn thức ăn cho thỏ."

Dokyeom lúng túng nói:

"Em ăn cùng với Eunjung rồi."

Tay cầm vỉ đùi gà của Jisoo khựng lại, anh ngẩng đầu.

"Thật sao?"

"Thật mà. Em về phòng trước đây."

Dokyeom xách một loạt túi giấy trở về căn hộ của mình. Bên trong mỗi chiếc túi, từ áo cho đến phụ kiện đều có đôi. Dokyeom vốn chỉ định mua cho Jisoo một chiếc ghim cài áo, cuối cùng cậu lại bị Eunjung tha lôi từ cửa hàng này đến cửa hàng khác. Dokyeom không mở nhìn bất cứ thứ gì, cậu tống tất cả vào một ngăn tủ còn trống. Brioni, nhãn hiệu này Dokyeom cũng biết. Một bộ âu phục nhìn rất bình thường không bao giờ có giá dưới năm nghìn năm trăm đô.

Mùi gà chiên từ căn hộ của Jisoo lọt vào phòng Dokyeom, cậu đưa tay xoa bụng. Jisoo lúc nãy nói với Alvin rằng có thể tự chọn bối cảnh hoặc để người yêu lựa chọn, sau đó không biết Alvin nói gì mà Jisoo lại hỏi ngay "anh chọn?". Alvin sắp về nước, sắp làm việc cùng với Jisoo. Alvin là tình đầu thì có lẽ cũng là lần đầu của Jisoo, Dokyeom nghĩ đến đó rồi thôi, không thể suy nghĩ thêm được điều gì khác nữa. Dokyeom đi ra đi vào phòng tắm hai ba lần mới nhớ ra là mình đã mang hết cả dầu gội lẫn sữa tắm sang chỗ Jisoo để ké, cậu dứt khoát tắm gội bằng nước nóng, nhất định không muốn đi sang nhà bên để nhìn thấy Jisoo.

Là mình không muốn nhìn thấy gà chiên thôi, Dokyeom nghĩ thầm. Đoạn đấu tranh nội tâm bắt nguồn từ "gà chiên" sau đó đã kéo ra cả một quãng đường dài.

"Không được nghĩ xấu, Jisoo vừa mới hôn mình vào buổi sáng."

"Ừ thì hôn vào buổi sáng, không phải anh ấy vừa giữ ảnh mình trong ví vừa có thể hôn Han Jihyun ngay trước mặt mình đó sao?"

"Jisoo còn đưa mình về nhà hàng của mẹ anh ấy."

"Vì nó là nhà hàng Nhật, anh ấy còn giới thiệu với mẹ rằng mình là hàng xóm."

"Jisoo nấu cho mình ăn mỗi ngày."

"Là vì mình còn tự va vào cánh tay mình mỗi ngày."

"Jisoo chưa nói rằng "anh đã mệt rồi"."

"Là vì chưa có ai xuất hiện. Mà có ai đó cũng sắp xuất hiện. Bạn trai cũ lại có thể tặng một bộ âu phục giá mấy ngàn đô?"

"Mình cũng tặng..."

"Mấy ngàn đô."

"Aishhh!"

Dokyeom vò đầu kêu lên một tiếng, cậu vừa sờ tay đến gói mì thì bên ngoài đã có tiếng gõ cửa. Dokyeom nhanh chóng nhảy lên giường cuộn chặt chăn để Jisoo không nghe tiếng động, sau đó cậu mới nhớ ra rằng ngăn cách giữa hai căn hộ không còn là bức tường gỗ nữa. Jisoo vẫn kiên trì gõ cửa.

"Lee Dokyeom, em không gội đầu tắm rửa thì cũng được đi, bàn chải đánh răng em còn để ở nhà anh đây này!"

Tự mình hại chết mình.

"Dokyeom!"

Dokyeom lầm lũi bước tới mở cửa ra, Jisoo nhìn vào bên trong rồi nói:

"Em đi ngủ bây giờ?"

"Hôm nay em hơi mệt."

Jisoo áp mu bàn tay lên trán Dokyeom, cậu lùi ra.

"Em không sốt đâu."

Rột một tiếng, bụng Dokyeom kêu lên. Jisoo vờ vĩnh hỏi:

"Tiếng gì thế?"

"Em không biết. Em đi ngủ đây."

"Này, quay lại đây."

Jisoo nắm cổ tay Dokyeom kéo lại. Dokyeom chun mũi ngửi, Hong Jisoo này không có mùi nước hoa, không có mùi rượu, không có mùi nhựa khô của ống kính. Hong Jisoo này có mùi gà chiên thơm phức.

Dokyeom không thể lường trước, Jisoo cho tay vào bên trong áo Dokyeom nhẹ vuốt bụng cậu. Dokyeom giật mình nhảy dựng, cậu kêu lên:

"Anh làm gì vậy?"

"Kiểm tra xem bụng em đã no chưa. Sao anh cảm giác không giống mấy ngày trước."

Dokyeom đỏ mặt nói lầm rầm:

"Dạo này em tập thể dục rất nhiều nên không có bụng đâu."

Jisoo cười lớn, anh kéo Dokyeom về thẳng cửa nhà mình.

"Đừng nói chuyện giải phẫu học hay cơ thể người với nhiếp ảnh gia kiêm con trai bác sĩ, tuyệt đối không được nói dối về thay đổi trong cơ thể em với người đêm nào cũng bị em ôm chặt cứng không thể nhúc nhích được dù một ngón tay."

Dokyeom cương quyết bám một tay vào cánh cửa không cho Jisoo dẫn mình đi. Jisoo dừng bước quay đầu nhìn lại, anh khẽ nói:

"Em ghen rồi?"

"Em không ghen", Dokyeom nói giọng chắc chắn. "Em làm gì có quyền ghen, em là người yêu cũ mà."

"Hóa ra em còn biết. Nếu không ghen thì vì sao từ khi anh nói về Alvin đến bây giờ em lại tránh anh?"

Jisoo nhìn xoáy vào Dokyeom. Ánh mắt cậu bất lực và giống như là oan ức, Dokyeom đưa tay lên dụi lông mày một cách vô nghĩa.

"Vì em sợ."

Sợ anh nói tạm biệt, anh đã tìm được người khác rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#seoksoo