Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

( bảy ) đều là Phong nhi nhạ đích họa

Sau khi từ Maldives trở về, quan hệ sếp tổng cùng Tả Đóa Đóa phát triển vô cùng tốt, thỉnh thoảng chạm tay anh sẽ dùng ngón út của mình nắm lấy ngón tay út của cô. Đảo mắt lại đến cuối tuần, bởi vì anh có việc không thể bồi tả Đóa Đóa, cho nên tả Đóa Đóa bạn thân cùng đi dạo phố.

Ở trước cửa một gian hàng, Tả Đóa Đóa gặp được vị sếp hôm nay Có việc.

Anh đi cạnh một người phụ nữ ăn mặc nóng bỏng, hai tay cầm đầy túi mua sắm, trên tay người phụ nữ cầm hai cái kem ly, một cái chính mình ăn, một cái đưa đến trước mặt anh, nhẹ nhàng nói: "A Túc,ăn một ngụm."

Anh nhìn người phụ nữ một cái, không được tự nhiên ăn một ngụm.

Tả Đóa Đóa đứng tại chỗ, như bị sét đánh, trong đầu toát ra vô số ý niệm . Người phụ nữ là ai, vì sao anh lại nguyện ý ăn kem trên tay cô ta? Không có khả năng là người thân của anh, em gái sếp kết hôn ngày đó, cô đã ở đó, căn bản không có nhìn thấy người phụ nữ này.

Tả Đóa Đóa muốn xông lên đi chất vấn, nghĩ nghĩ, vẫn là buông thôi, cô có cái quyền lợi gì chất vấn đâu, sếp từ đầu tới đuôi đều không có nói qua thích cô.

Tả Đóa Đóa không có tâm tình đi dạo phố , tạm biệt người bạn thân, một mình về nhà .

Sáng sớm hôm sau, Tả Đóa Đóa mang theo hai quầng thâm mắt đến công ty, sếp nhìn chằm chằm cô hỏi: "Ngủ, không ngon?"

Tả Đóa Đóa nói: "Vâng thưa sếp, đêm qua trong nhà có muỗi, ngủ không được."

Sếp chỉ chỉ sô pha bên cạnh nói: "Ngủ, một chút." Nói xong, lôi kéo tay cô chuẩn bị đi qua, ai ngờ tả Đóa Đóa giống như bị điện giật nhanh chóng rút tay về, thu lại sau lưng.

Sếp kỳ quái hỏi: "Như, thế nào ?"

Tả Đóa Đóa cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân mình nói: "Nghiêm tổng, tôi muốn quay lại bộ phận nhân sự."

Sếp nghe được xưng hô của cô, nhíu nhíu mày, hỏi: "Vì, cái gì?"

Tả Đóa Đóa nói: "Tôi cảm thấy chính mình không thể đảm nhiệm công việc trợ lý đặc biệt này, mong Nghiêm tổng tìm người có kinh nghiệm hơn." Nói xong, xoay người liền hướng cửa mà đi.

Sếp giữ cô lại nói: "Không đúng, vô lý. Anh không, đồng ý!"

Tả Đóa Đóa nói: "Nếu Nghiêm tổng không đồng ý, tôi xin tạm rời cương vị công tác."

Anh sợ run một chút, vẻ mặt lo lắng hỏi: "Em, rốt cuộc, như thế nào, ?"

Tả Đóa Đóa không nói được một lời, anh nhìn cô một hồi, thật sự không có biện pháp, chỉ phải tạm thời chuyển cô về bộ phận nhân sự. Sau vài ngày, Tả Đóa Đóa đối với anh không có một chút thái độ không vui nào, vô luận là anh gọi điện thoại cũng tốt, tới cửa đổi người cũng tốt, cô nhìn như không thấy. Trong nháy mắt chính là một vòng quá khứ.

Qua một tuần, Tả Đóa Đóa vừa mới đến công ty, chợt nghe một đồng nghiệp đi lên nói với cô "Thực xin lỗi" , Tả Đóa Đóa nghe được không hiểu ra sao. Kế tiếp, vô luận không biết là như thế nào , chỉ cần đi ngang qua Tả Đóa Đóa , ai nấy đều nói cùng một câu "Thực xin lỗi" với cô . Đến khi giám đốc nhân sự nói với ba chữ này Tả Đóa Đóa, cô không nín được , hỏi: "Lão Đại, các anh hôm nay đây là làm sao vậy? Vì cái gì mỗi người thấy tôi đều nói thực xin lỗi?"

Giám đóc Nhân sự kinh ngạc hỏi: "Cô không biết?"

Tả Đóa Đóa lắc lắc đầu, trong lòng có dự cảm, chuyện này cùng sếp khẳng định thoát không được quan hệ. Quả nhiên, giám đốc nhân sự đã trả lời cô: "Hôm nay buổi sáng sếp ra lệnh, vô luận là ai thấy cô, đều nên nói với cô một câu thực xin lỗi."

Cái này tả Đóa Đóa ngồi không yên, chủ động chạy tới văn phòng sếp.

Sếp nhìn thấy tả Đóa Đóa, sắc mặt âm trầm đã vài ngày cuối cùng chuyển tốt, thật cẩn thận nói: "Em không, tức giận, ?"

Tả Đóa Đóa nói: "Anh có biết tôi vì cái gì tức giận?"

Anh chần chờ một hồi, có chút ủy khuất nói: "Tuần trước, dì lớn, của anh, đến đây?"

Tả Đóa Đóa nháy mắt cảm thấy anh sắp khóc! Nghĩ anh ta đứng núi này trông núi nọ là cô không đúng trước, đến tột cùng là do cô nghĩ nhiều !"Nghiêm tổng, tôi hy vọng anh về sau không cần lại làm chuyện nhàm chán như vậy, nếu để cho người khác hiểu lầm chúng ta có quan hệ, đối với chúng ta ảnh hưởng cũng không tốt."

Anh cau mày nói: "Vì sao, không thể, để cho, người khác, biết! Chúng ta, vốn, ở bên nhau."

Tả Đóa Đóa nói: "Nghiêm tổng, anh đừng nói giỡn, hai chúng ta đều rõ ràng, khi nào thì ở ben nhau chứ?"

Anh sốt ruột nói: "Maldi, ves, ! Anh nói, anh, thích, em! Em cũng, đã nói, thích anh !"

Tả Đóa Đóa cẩn thận nhớ lại một chút tình hình khi đó ở Maldivesh, tựa hồ anh quả thật nói qua anh thích gì đó, cô không có nghe rõ, vì thế lại nói ra một câu "Em cũng vậy" , chẳng lẽ anh lúc ấy nói chính là anh thích em? (tiếng trung chỉ có wo với ni, nên nu9 nghe na9 nói thik nhưng ko nghe ra khúc sau nên đáp lại tôi cũng vậy)

Tả Đóa Đóa ngây ngẩn cả người: "Em. . . . . . Em không có nghe rõ,em còn nghĩ anh nói chính là thích phong cảnh, hoặc là hải sản, cho nên. . . . . ."

Anh cũng giật mình , nửa ngày, anh nhìn chằm chằm Tả Đóa Đóa vành mắt phiếm hồng nói: "Không. . . . . . Nghe rõ? A, không. . . . . . Nghe rõ." Nói xong, mặt không chút thay đổi đi ra khỏi văn phòng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC