Promise (Chaelice)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Cậu muốn chơi nhảy dây không? Mình dạy cậu nhảy dây nhé!

Cô gái nhỏ cầm lấy sợi dây thun màu sắc chìa ra trước mặt cậu với sự thân thiện và vui vẻ khiến cậu có chút ngạc nhiên nhưng trong lòng vẫn có chút kì lạ

"Cậu là không thấy hay là không hiểu, tôi trong tình trạng như vậy mà cậu lại rủ tôi chơi nhảy dây?"

Lisa nghiêng nghiêng cái đầu nhìn bản thân mình, rồi lại dùng ánh mắt như muốn cô nàng trước mặt hiểu tình hình

Cậu đang ngồi trên xe lăn

Lisa lên 7 tuổi thì gia đình nhận được tin dữ, cậu bị mắc chứng ALS - tên gọi khác của chứng bệnh xơ cứng teo cơ một bên. Cậu dần mất đi khả năng di chuyển, nói chuyện và cả cảm xúc. Mọi việc dần chuyển biến tệ và cậu phải đến trường bằng chiếc xe lăn. Cậu không có bạn, và cậu không cần họ, vì thứ họ trao đến chỉ là lời giễu cợt và sự khinh thường. Chính vì vậy khi cô gái trước mắt đến làm quen, cậu cũng nghĩ là cô ấy chỉ đến làm để đem cậu ra làm trò đùa

- Tớ là Park Chaeyoung, chơi nhảy dây nhé, vì không ai chịu chơi với tớ cả

Gương mặt Lisa giãn ra, cậu cất đi thái độ bài xích và nhìn Chaeyoung. Cô nàng chỉ vui vẻ chạm vào tay cầm của xe lăn và đẩy cậu qua sợi dây thun được đặt dưới đất. Rồi cô nhặt sợi dây lên, xoay nó vòng qua chiếc xe, lại tiếp tục đẩy xe cậu qua như thể đang nhảy dây vậy.

Cậu chỉ ngồi yên, mặc cô làm mọi thứ theo ý mình. Trên gương mặt cậu, một nụ cười dần hiện lên

Chaeyoung cứ như không biết mệt, liên tục đẩy Lisa "nhảy dây" với mình, miệng cũng không ngừng nói

- Thật giỏi thật giỏi, biết chơi dây xịn như vậy. Sau này ngày nào cũng rủ cậu chơi

"Được"

Mãi cho đến khi người nhà của Lisa đến rước, cô mới buông tha cho cậu ra về. Từ xa xa gương mặt vẫn lấm tấm mồ hôi nở nụ cười thật rạng rỡ vẫy tay chào tạm biệt cậu

"Cám ơn, Chaeyoung"

—————————————————

Hôm nay Lisa vẫn ở đó, khoảng sân sau vắng lặng đó. Nhưng không giống thường ngày, vô tri vô giác ngồi nhìn trời nhìn mây, cậu hôm nay trong lòng đặc biệt mong chờ, chờ bóng dáng ai đó

- Lisaaaaaaaa

Đôi đồng tử Lisa sáng lên, cậu không thể biểu lộ hết tất cả cảm xúc lên gương mặt. Nhưng trong đáy mắt ta có thể thấy rõ niềm vui

- Hôm nay mình đem theo truyện, có rất nhiều truyện hay muốn kể cho cậu nghe

Chaeyoung ngồi cạnh Lisa, rất chuyên tâm đọc sách, giọng nói ấm áp của cô khiến câu chuyện trở nên sinh động hơn bất cứ câu truyện nào Lisa được nghe trước đó. Mọi câu từ đều được cậu ghi sâu vào tận trí nhớ. Cậu chăm chú lắng nghe và nhìn lấy gương mặt cô, sự thanh tú và đáng yêu đều có đủ, và cậu muốn chạm vào gương mặt ấy một lần

———————————

- Hôm nay mình cùng nhau thả diều nhé

Chaeyoung thả con diều bay lên thật cao, ánh mắt của Lisa cũng bị cuốn hút vào nó. Và cậu giật mình. Cô đưa cậu cầm lấy sợi dây, cậu không thể nắm chặt nó. Nhưng không sao, tay Chaeyoung đã nhanh chóng nắm chặt lấy dây diều và cả bàn tay cậu lại. Vậy là cậu cũng đã được "thả diều" như bao người khác vậy đó

"Cảm ơn cậu thật nhiều, Chaeyoung"

Rồi mỗi ngày lại một kiểu trò chơi khác lại được Chaeyoung bày ra và rủ Lisa chơi cùng

Có hôm Chaeyoung xếp một cái nón cướp biển, lại vẽ thêm một cái bịt mắt màu đen. Rồi dùng hai thứ đó đeo vào cho Lisa. Theo cái kịch bản ngớ ngẩn mà Chaeyoung viết ra thì Chaeyoung là công chúa và Lisa là cướp biển, sau khi cả hai chạm trán thì công chúa sẽ đánh tơi bời cướp biển rồi cướp luôn kho báu ???:D???

Hôm khác, Chaeyoung lại trổ tài hoạ sĩ, vẽ những bức vẽ thật đẹp mà chính Lisa là mẫu. Mỗi bức vẽ đều được cô chăm chút thật tốt, sau đều đem thành quà tặng Lisa

Rồi hát, rồi chơi đá banh, rồi đập tường, rồi đóng những vở kịch mà cô tự biên soạn,... Dù Lisa không thể cử động được, nhưng Chaeyoung luôn có cách để cậu có thể cùng cô chơi đùa và trải qua tuổi thơ mà mọi đứa trẻ đều phải có đó là dùng một sợi dây thừng nhỏ buộc vào tay cả hai. Vậy là khi cô cử động thì cậu cũng theo đó mà có thể cử động theo. Lisa không may mắn như bao người, nhưng cậu có Chaeyoung, một người bạn tuyệt nhất trên thế giới này

Mỗi ngày trôi qua cùng cô đều được cậu cố gắng ghi nhớ đến tận sâu trong trái tim mình. Dù là khó khăn, nhưng chỉ cần là với Chaeyoung, Lisa sẽ dùng tất cả sức lực còn lại để nở nụ cười với cô. Thân thể dù mỗi ngày bị dày xé cũng chỉ cần gặp Chaeyoung đều như cơn gió thổi bay hết tất cả nỗi đau đớn

Chaeyoung hôm nay sau khi đọc truyện xong liền tâm sự

- Dạo này mẹ bảo tớ béo ra

"Cậu không béo, có béo vẫn đáng yêu"

- Mẹ còn bảo tớ mặt tớ bây giờ không khác gì con sóc chuột, cái má phồng ra như sóc nữa thật là đáng giận

"Haha cậu đúng là giống sóc thậ..."

Lisa bỗng chốc đỏ mặt, tim của cậu đập loạn xạ khi Chaeyoung nắm lấy tay cậu áp lên mặt cô ấy. Dù là không cảm nhận gì nhiều nhưng cậu vẫn thấy trong tiềm thức mình những ngón tay đang tê rần trên cái má tròn trắng mịn của cô. Chaeyoung chỉ thả tay cậu xuống và xị mặt, nhưng cũng không nghĩ là người kia cũng đang thất vọng đâu nhỉ?

Trước khi ra về, Chaeyoung vẫn xị mặt chào tạm biệt khiến Lisa trong lòng một cỗ đáng yêu dâng lên

"Chaeyoung, tớ thích cậu"

Lisa chính thức xác nhận con tim mình đã đổ cái cô nàng dở hơi Park Chaeyoung rồi. Cậu từng cho rằng sẽ mãi chẳng có một tình cảm nào xuất hiện trong cuộc đời cậu vì cậu không khoẻ mạnh như bao người, không cử động được, mọi việc làm đều phải phụ thuộc vào người khác. Cậu chính là không còn nhiều thời gian, hi vọng là vô cùng nhỏ bé để kéo dài cho ai đó có thể bên cạnh cậu thật lòng. Nhưng Chaeyoung thì không, cô gái ấy vẫn luôn có hi vọng vào Lisa. Khi cậu cười, người hạnh phúc nhất chính là cô. Dù từ trước đến giờ, cậu chưa hề đáp lại được Chaeyoung trong những câu chuyện của họ, nhưng cô thì luôn hiểu cậu muốn nói gì, câu chuyện vốn chỉ có một người nói nhưng trong ánh mắt họ là những câu chuyện dài mà chỉ cả hai có thể hiểu cho nhau

- Cậu cười lên xinh lắm Lisa àaaa

- Cậu giỏi quá, hôm nay còn đá banh với tớ nữa. Cậu sắp bình phục rồi, cậu chắc chắn sẽ khoẻ lên thôi

- Hứa với tớ sau này sẽ khoẻ lên để cùng chơi với nhau đến già nhé

"Tớ hứa, Chaeyoung à, bằng cả con tim và lí trí này"

Chaeyoung luôn động viên Lisa như vậy và ôm chầm lấy cậu mừng rỡ. Những lúc như thế, cậu cảm thấy mọi thứ thật đáng trân trọng, và cô ấy là người khiến cuộc sống của cậu không còn gì hối tiếc nữa

"Cậu là tất cả mọi thứ của tớ Chaeyoung "

——————————————————

Vào một ngày đầu thu, Chaeyoung đến trường và cầm lấy một hộp sữa chocolate đến cho Lisa. Một tuần rồi cậu không đến trường nên cô đã nhớ cậu lắm rồi. Khi điện đến nhà, mẹ của cậu chỉ cười hiền bảo rằng cậu đang cố gắng bình phục để có thể cùng cô đạp xe quanh khu ngoại ô gần trường. Chaeyoung vui lắm, còn chuẩn bị tỉ tỉ món quà bé nhỏ khác và cả rất nhiều trò chơi để cậu chơi cùng. Và rồi cô nhìn thấy ở sân sau trường, nơi mà cả hai lần đầu gặp nhau đó. Chiếc xe lăn vẫn ở yên vị trí mà ngày ngày mẹ cậu vẫn đưa cậu tới đó nhưng người thì không thấy đâu. Cô nhóc vội vàng chạy đi

- Lisa đã bình phục rồi, cậu ấy làm được rồi, đã có thể đi lại được rồi

Chaeyoung vui mừng chạy đi tìm cậu ấy nhưng đã đi khắp nơi rồi mà vẫn không thấy Lisa ở đâu. Khi đi ngang qua phòng hiệu trưởng, cô có nán lại vì có tiếng người nức nở. Chaeyoung chợt nhận ra giọng của mẹ Lisa nên tiến tới gần cửa vì nghĩ sẽ gặp lại được cậu nhưng...

- Chúng tôi không ngờ bệnh của Lisa đã trở nặng như vậy - giọng của thầy hiệu trưởng trầm trầm nghiêm nghị nhưng đầy sự tiếc thương

- Con bé đau nhưng nó vẫn luôn cười, lúc trước đều khóc lên vì đau nhưng gần đây không còn thế nữa, chúng tôi không thấy con bé đau đớn nữa

"Chính cậu đã xoa dịu mọi vết thương trong lòng tớ"

- Con bé đã ra đi nhẹ nhàng nhất có thể, một giấc ngủ bình yên mãi mãi

Tai Chaeyoung như ù đi, nước mắt cũng ngập tràn trong khoé mắt của cô gái nhỏ. Cô nức nở chạy khỏi hiện tại, không đúng, cô không tin. Lisa là hứa đã khoẻ mạnh lại rồi mà, đã hứa sẽ cùng nhau già đi rồi mà. Bàn tay nhỏ khẽ miết trên chiếc xe lăn của cậu, ánh nắng cuối cùng trong ngày tắt đi như cố giúp Chaeyoung che giấu đi những giọt nước mắt nóng hổi vẫn không ngừng rơi xuống. Cô nắm lấy chiếc tay cầm, cố lê bước đẩy chiếc xe vào trong và vô tình thấy một mẫu giấy được nhét vào tay cầm của xe. Chaeyoung mở ra xem và nước mắt vốn vừa dứt không bao lâu đã trở lại

Chaeyoung à, là tớ Lisa đây!

Nếu cậu đọc được bức thư này thì tớ có lẽ đã không còn ở đó nữa rồi! Việc điều trị có vẻ không tốt lắm, và thời gian của tớ cũng không còn nhiều nữa. Xin lỗi vì đã không nói với cậu nhưng tớ không muốn cậu đau lòng

Thật sự trong khoảng thời gian qua tớ đã rất hạnh phúc đấy, tớ vốn không còn thiết tha gì đến cuộc sống này và muốn buông bỏ. Vậy mà nhờ cậu mọi thứ đều thay đổi, cả cuộc sống, tâm hồn và trái tim của tớ nữa. Tớ hạnh phúc hơn, tớ thanh thản hơn và tớ rốt cuộc đã có thể yêu thương thật lòng rồi. Có cám ơn bao nhiêu lần cũng không đủ với cô sóc chuột nhỏ của tớ nữa. Mọi đau đớn mà tớ phải chịu đều được công chúa ngốc nghếch cậu xoá bỏ đi đó, ngài cướp biển này xin đa tạ ạ

Điều thứ hai là lời xin lỗi chân thành gửi đến cậu Chaeyoung

Tớ là người đáng trách vì đã không giữ đúng lời hứa của chúng ta, không thể đi đến tận cùng mọi con đường cùng cậu rồi. Xin lỗi cậu vì đã để cậu một mình, cậu cứ trách tớ, giận tớ luôn cũng được, nhưng chỉ xin cậu một điều

Đừng quên tớ nhé Chaengie

Tớ mong rằng cậu sẽ luôn hạnh phúc, bây giờ và mãi về sau nữa. Hãy luôn cười và an nhiên như bây giờ nhé. Tớ sẽ mãi dõi theo và bảo vệ cậu. Điều cuối cùng mà tớ muốn nói cũng là điều mà bấy lâu vẫn muốn nói vói cậu

Tớ thích cậu nhiều lắm

Lisa thích Chaeyoung nhiều lắm

Mãi hạnh phúc nhé, công chúa của tớ

Chaeyoung xếp gọn lá thư lại, buộc lấy chiếc dây thừng là vật đã kết nối cả hai và nâng niu nó như thể tất cả những điều quý giá nhất của mình. Cô khẽ cười ôm lấy cả hai vào lòng

- Tớ cũng thích cậu nhiều lắm Lisa à



——————————————

Câu truyện viết theo bộ phim ngắn " lời hứa tuổi thơ" mà tớ xem được trên Facebook và chuyển ver về cho Chaelice ❤️

Young 🖤🐤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net