09. món quà tuổi 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

sinh nhật thứ 18 của anya forger, em đã rời xa thứ mà em gọi là "gia đình". nhiệm vụ hoàn thành, loid forger đã biến mất, còn yor forger, cô cũng đã biến mất không một vết tích.

anya lại cô đơn trong chính ngôi nhà mà em đã cùng cha mẹ sinh sống từ thuở còn nhỏ, khi em mới học lớp một. giờ đây, tiếng cười của trẻ con trên đất nước này đã được giữ lại, còn tiếng cười của anya lại chợt tắt đi lúc nào không hay.

"happy birthday to you, happy birthday to you..."

anya vừa vỗ tay vừa hát chúc mừng sinh nhật bản thân trước chiếc bánh được làm một cách cẩu thả. em nhìn những ánh nến đang cháy kia, rồi lại nhớ về những kí ức vui vẻ khi còn trẻ con kia.

"anya, coi kìa, sao cậu lại khóc rồi?"

"a...không có!"

anya bị kéo trở lại thực tại nhờ vào tiếng gọi dịu dàng của damian.

damian nhẹ nhàng lau đi mấy giọt nước mắt còn vương ở khóe mắt anya rồi xoa đầu em. nhóc đã thay đổi nhiều so với trước đây.

anya còn nhớ, cái thời trẻ con kia, damian và em thực sự không được hòa thuận cho lắm. cả hai luôn chí chóe với nhau, damian thì cọc tính lúc nào cũng như muốn quát vào mặt em. vậy mà không hiểu sao, giờ hai đứa lại quen nhau với tư cách là "người yêu".

"con thứ..."

"tôi biết cậu đang nhớ họ. anya, cậu đừng buồn! tôi, damian desmond thề với danh dự của mình, sẽ luôn ở bên cạnh anya forger đến khi bạc đầu!"

"cái gì vậy chứ? cậu bị ngốc sao, nói như thể đang cầu hôn vậy?"

"ha, xem ra hôm nay cậu hiểu ý tôi rồi đó!"

"ừm, ủa? h-hả?! con thứ cậu mới nói...?!"

damian không nghĩ nhiều, nhóc ngồi bên cạnh liền lao đến sát mặt anya khiến mặt em đỏ bừng chưa kịp phản ứng gì cả.

theo phản xạ, anya nhắm mắt lại như để đón nhận nụ hôn của damian. nhưng không hiểu sao nhắm mắt được một lúc rồi mà không thấy gì, em liền hé mắt ra, bất ngờ thay em thấy damian lại bị người đàn ông quen thuộc kia túm cổ áo kéo ra sau.

"p..papa? mama?"

"anya, chúng ta về rồi đây!"

anya bật khóc rồi đứng dậy chạy tới ôm cha mẹ của em, đó là loid và yor forger. em khóc to như muốn làm nũng họ, vì đã rời đi dù em biết trước kết quả, nhưng lại không ngờ họ sẽ trở về nơi này với em.

"anya, chúng ta xin lỗi con vì đã để con chờ lâu như vậy, suốt mấy năm qua..."

"đúng vậy, anya, mama xin lỗi..."

anya lắc đầu lia lịa rồi mếu máo nói.

"không có! hai người đừng nói vậy, con thực sự nhớ hai người lắm! làm ơn đừng bỏ con đi nữa!"

tuy nhiên chưa kịp cảm động bao lâu, loid và yor mặt nghiêm nghị hỏi anya về damian đang ngồi ở kia.

"anya, sao thiếu gia nhà desmond lại ở đây?"

"à, papa...nghe con giải thích, thực ra bọn con..là người yêu được đâu đó...2 năm rồi."

damian thấy hơi ớn lạnh, nhóc biết chắc chắn chuyện này cũng không dễ dàng gì khi mà chính mình mới cầu hôn và còn định hôn con gái của họ. hai con người mà danh tính thực sự của họ anya đã bí mật tiết lộ cho damian.

"ch-cháu xin lỗi vì đã..."

"được rồi. chúng ta cho phép hai con quen nhau, nhưng với điều kiện không được làm trò kia ở đây, cả hai con chỉ mới 18 thôi. có nghe không?"

"ơ? à dạ! vâng, cháu xin hứa thưa cô chú forger!"

"dẫu sao, cảm ơn cháu đã thuyết phục và mang chúng ta trở về với anya, damian!"

damian mỉm cười sau đó nhìn anya một cách đắc ý, anya cũng trố mắt ngạc nhiên vì em không ngờ rằng chính damian là người đã mang cha mẹ về cho em.

trước đây anya không hiểu vì sao damian luôn dành ít thời gian đến gặp em và đi chơi cùng khiến em nghĩ rằng nhóc sẽ chán và bỏ rơi em như việc mọi người làm. nhưng em lại chẳng hề biết, hóa ra thời gian đó damian đã cật lực đi tìm cha mẹ về cho em, hóa ra đây chính là món quà tuyệt vời nhất của tuổi 18.

"damian! tôi đồng ý gả cho cậu!"

"HẢ?!"

sau đó, ngoài tiếng hét của loid và tiếng phấn khích của yor, thì chẳng ai nghe thấy damian nói gì. vì có lẽ, nhóc đã bị anya làm cho không còn tỉnh táo nữa rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net