Challenge: Dear diary

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

           

Ngày... tháng... năm...

Tôi đã quyết định từ hôm nay sẽ viết nhật ký bằng tiếng Hàn, vì cô giáo bảo như thế sẽ nhanh tiến bộ hơn.

Dù ở đây có Momo unnie và Sana unnie là người Nhật nên tôi hằng ngày vẫn trò chuyện được với họ và không quá cô đơn, nhưng tôi vẫn khao khát được giao tiếp với những thực tập sinh người Hàn nhiều hơn. 

Ngày... tháng... năm

Có những thực tập sinh người Hàn sở hữu kỹ năng tốt thật đấy. Chẳng những vậy mà họ còn trông xinh đẹp nữa, xem ra không cố gắng thì không được rồi.

Kể cả những người nhỏ hơn mình vẫn luôn mang một phong thái tự tin khác lạ. Đó là do kinh nghiệm tạo nên sao?

Ngày... tháng... năm

Tôi chẳng biết vì sao mình lại dám sang đây ngay lập tức dù chẳng biết một tí tiếng Hàn nào cả. Nhưng tôi nghĩ mọi thứ đã đến theo một lộ trình được sắp đặt sẵn và tôi chỉ việc nắm lấy cơ hội để đi đến cùng. Cơ mà chuyện này cũng cần rất nhiều dũng khí. Ngẫm lại thì tôi thấy nên tự tuyên dương bản thân mình vì đã can đảm chọn con đường này. Làm tốt lắm Myoui Mina.

Ngày... tháng... năm

Mọi thứ quả thật rất khó khăn cho các thực tập sinh khác, đặc biệt là những thực tập sinh người ngoại quốc, như tôi. Tuy vậy, tôi biết mình đã làm đúng rồi khi mỗi sáng thức dậy tôi không hề sợ dù có nhiều áp lực, dù mỗi khi trở về ký túc xá chỉ muốn ngã quỵ nhưng sáng hôm sau vẫn luôn có một nguồn năng lượng thôi thúc tôi tiếp tục. Những ngày tháng này là những ngày đáng nhớ, những ngày hạnh phúc nở rộ trong lòng dù có thể nước mắt luôn chực rơi.

Ngày....tháng... năm

Sự tồn tại của những thực tập sinh cùng quê là sự cổ vũ lớn lao đối với tôi. Chẳng thể tưởng tượng nổi tôi sẽ ra sao nếu xung quanh chỉ toàn người Hàn. Bỗng dưng tôi nghĩ ngày xưa mà Sana unnie và Momo unnie không trúng tuyển và sang đây cùng một ngày chắc họ sẽ cô đơn lắm. Đúng vậy, đó là may mắn của họ khi có nhau, còn hạnh phúc của tôi là có họ.

Ngày... tháng... năm

Tôi không nghĩ có một người bạn Hàn Quốc là một điều tồi tệ đâu. Tôi đã giao tiếp tiếng Hàn khá hơn rồi, nhưng dường như có một điều gì đó cứ ngăn tôi lại khiến tôi không dám mở miệng nói chuyện với ai cả. Tôi chỉ tập trung vào mỗi việc tập luyện mà thôi, tuy thế nhưng tôi cũng không muốn tách biệt mình...

Ngày...tháng...năm

Hôm nay có một sự cố đã xảy ra. Nhỏ thôi nhưng khiến tôi suy nghĩ mãi. Lúc tôi đang đi tới chỗ rẽ vào nhà vệ sinh ở công ty thì đụng phải một người. Nói đúng ra là người đó đâm vào tôi và cú đâm khá là mạnh. Bây giờ nghĩ lại tôi vẫn còn thấy tức ngực đây này. Trong khoảnh khắc người đó ngước lên nhìn mình, tôi nghĩ cô ấy là người ngoại quốc. Mắt cổ to lắm mà hình như do hoảng sợ nên càng mở to hơn. Vì sao lại sợ? Tôi chắc là mình không nhìn lầm, là sợ chứ không phải hốt hoảng, bối rối hay xấu hổ gì cả. Tôi chắc là mình không có biểu hiện gì bất thường, như là tôi sẽ nổi nóng và quát cổ chẳng hạn. Tôi còn chẳng nghĩ đến chuyện đó nữa vì tôi biết đây là một việc ngoài ý muốn. Cô ấy gấp gáp xin lỗi rồi rời đi với người mới xuất hiện bên cạnh, tôi biết người này, là Jeon Somi.

Chuyện này cũng không có gì đáng bận tâm, phải không? Nhưng sao cái ánh nhìn hoảng sợ đó cứ hiện lên suốt từ lúc đó đến tận bây giờ?

Ngày...tháng...năm

Tôi kể cho Momo unnie và Sana chuyện ngày hôm qua. Và họ cho tôi biết có thể người đụng vào tôi là một cô bé tên Son Chaeyoung. Lí do để tôi kể cho hai người đó nghe là vì tôi muốn hỏi xem liệu họ có nghĩ là người đó sợ tôi không. Câu trả lời mà họ cho tôi là: có. Sana unnie bảo là do tôi cứ để cái mái tóc dài thượt che mất một bên mắt rồi nhìn người ta nên mới khiến cho đối phương thấy bị đe dọa!?? Momo unnie thì bảo là nếu không phải vì chúng tôi có quen biết nhau chắc chỉ sẽ tránh xa tôi ra, vì trông tôi có vẻ như là sẽ bắt nạt chị ấy vậy -_-

Được rồi, tôi sẽ cố gắng để biểu cảm nhiều hơn, hi vọng Chaeyoung và những người khác khi gặp tôi sẽ không còn thấy tôi đáng sợ nữa.

Ngày... tháng... năm

Chiều nay khi đến lớp học rap chờ Momo unnie để cùng về ký túc xá tôi lại thấy người đó. Là cái người đã đụng vào tôi mấy hôm trước. Tôi vẫn còn nhớ tên và khuôn mặt người đó rất rõ, Son Chaeyoung. Gương mặt em ấy cũng không phải là một gương mặt mà người ta khi nhìn vào lại dễ quên đi. Tôi đã nghĩ Chaeyoung là một cô bé rụt rè, nhút nhát và hẳn em ấy phải là một thực tập sinh với giọng hát ngọt ngào, người sẽ hát mấy bản ballad buồn rầu đến thấu tim như Taeyeon unnie chẳng hạn. Nhưng tôi biết mình đã sai rồi, vì Chaeyoung còn hợp với rap hơn thế nữa. Em ấy từ giờ sẽ là một trong những thực tập sinh mà tôi ấn tượng nhất. Cái cách ẻm làm chủ nhịp điệu, tông giọng và biểu cảm khiến tôi không thể tin được là người đó lại nhỏ hơn mình hai tuổi. Thật sự ngầu muốn chết vậy mà lại đang mặc đồng phục cấp hai. Một nữ sinh vừa trông có vẻ thanh thuần lại vừa có một mặt ngầu lòi như vậy ư?

Ngày... tháng... năm

Có vẻ như tôi không thường thấy Chaeyoung ở công ty lắm. Kể từ cái hôm nhìn em ấy rap tôi cứ muốn gặp lại em ấy hoài. Tôi muốn chào hỏi người ta cho đàng hoàng để đánh tan cái ấn tượng ban đầu không mấy tốt đẹp của ẻm về tôi. Mà không sao gặp được. Chắc là Chaeyoung bận học nên em ấy sẽ đến công ty vào chiều tối nhỉ? Nhưng giờ đó thì tôi đã về kí túc rồi còn đâu.

Ngày... tháng... năm

Hôm nay tôi rất vui, người phụ trách lớp vũ đạo tôi đang học bảo rằng tôi đã vượt qua bài kiểm tra tháng này và đủ trình độ để luyện tập cùng với những thực tập sinh vào công ty đã lâu. Tôi không lo ngại gì lắm về việc mình có thể sẽ không bắt kịp mọi người, rõ ràng là tôi thực tập ít hơn họ rất nhiều mà nên không sao cả, tôi không thể quá nghiêm khắc với chính mình. Còn một điều nữa, lớp này là lớp buổi tối đó.

Ngày... tháng... năm

Tối qua tôi chỉ nghĩ nếu mình đến công ty vào buổi tối chắc là sẽ chạm mặt người đó lần nữa nhưng không ngờ chúng tôi còn học chung lớp luôn cơ. Đối với tôi thì chuyện này thú vị lắm. Tôi vẫn luôn nhớ cái dáng vẻ cực cool của Chaeyoung khi em ấy rap, tôi thích mấy thứ ngầu ngầu mà, nên làm bạn với những rapper là đúng ý tôi rồi đấy.

Có lẽ khi người ta không thể thể hiện cái phần nổi loạn trong người mình ra thì người ta luôn muốn tìm nó ở những người khác, hoặc là khao khát được tìm thấy những thứ trái ngược với mình chăng? Tôi không biết nữa chỉ là cảm thấy muốn bắt chuyện với em ấy, tôi nên làm gì đây nhỉ hay cứ để mọi thứ diễn ra tự nhiên vậy.

Ngày... tháng... năm...

Hôm nay tôi và Son Chaeyoung đã có cuộc nói chuyện đầu tiên đó. Dây giày em ấy bị tuột nên tôi nhắc em ấy thắt nó lại. Tôi đã quan sát Chaeyoung rất kỹ trong lúc nói chuyện, ban đầu có vẻ ẻm hơi bất ngờ nhưng sau đó thì biểu cảm đã bình thường trở lại, em ấy đã cười mỉm và nhỏ nhẹ cảm ơn tôi. Tuy vẫn hơi gượng gạo nhưng không sao vì có gì đó mách bảo tôi rằng chúng tôi sẽ trở thành bạn tốt.

Chào em Chaeyoung, chị làm bạn với em được chứ? ^^

Ngày... tháng... năm

Tôi vẫn không phải là một thực tập sinh quá quảng giao hay năng động, tất cả những gì tôi làm là cặm cụi học vũ đạo. Chỉ có điều tôi không thể ngờ là Chaeyoung cũng giống tôi. Em ấy không nói gì nhiều với người khác ngoại trừ Somi. Những lúc mà Somi vắng tập thì Chaeyoung cũng im lặng tuyệt đối. Có mấy lúc em ấy trông thật cô độc, như hôm nay khi em ấy lui về đứng ở hàng cuối để tập luyện. Hàng cuối cũng là hàng của tôi, tôi luôn đứng ở cuối vì nó cho tôi cảm giác an toàn thế nên tôi có thể quan sát em rất kỹ. Chaeyoung trông rất thiếu năng lượng vào ngày hôm nay, đôi lúc em ấy trật nhịp và không theo kịp mọi người. Tôi đoán đây có lẽ là lí do khiến cho Chaeyoung xuống chỗ tôi đứng, vì ẻm nhỏ con lắm nên thầy của chúng tôi sẽ không dễ nhìn thấy em ấy chăng? Nhưng cuối cùng thì Chaeyoung cũng bị mắng, vai nhóc ấy trùng xuống hẳn. Tôi biết em ấy đã rất chật vật để hoàn thành buổi tập này, thật lòng thì tôi cũng rất muốn nói gì đó để an ủi em ấy nhưng không thể...

Ngày... tháng... năm

Somi trở lại rồi và Son vui vẻ cũng đã trở lại. Không hiểu sao tôi cũng rất vui, có lẽ vì tôi đã quen với cái điệu cười toe toét của Chaeyoung rồi. Tôi thừa nhận là mình rất thích nhìn thấy người đó cười nhưng tiếc là tôi lại không phải người hài hước, như Jeon Somi chẳng hạn...

Ngày... tháng... năm

Hóa ra lí do cho việc Chaeyoung đuối sức ngày hôm ấy là do đó là ngày dâu của ẻm!!!

Tôi đã nghe Chaeyoung nói thế với Somi lúc cả hai ở trong nhà vệ sinh, rằng bụng em ấy rất đau nên không thể tập trung được. Đây chỉ là vô tình thôi, tôi không có nghe lén. Tôi rất tò mò nên đã hé cửa buồng vệ sinh và nhìn thử, có vẻ mối quan hệ của hai người này thân hơn tôi tưởng. Somi đã xoa đầu của Chaeyoung trong lúc nói "không sao, không sao" còn người kia thì đánh em ấy và bảo mình không phải con nít. Mà tự nhiên tôi thấy mình giống một kẻ nhiều chuyện ghê. Nhưng tôi có một cảm giác hơi kỳ lạ về cả hai, awwww tôi muốn biết nhiều hơn về họ.

Ngày... tháng... năm

Tôi nhớ rất rõ hôm nay là ngày dâu của Chaeyoung. Vào những ngày này sắc mặt em ấy sẽ không được tốt cho lắm. Tôi đã lén đặt miếng dán nhiệt và nước cam vào balo của Chaeyoung. Miếng dán nhiệt là của Sana unnie, còn nước cam tôi chôm của Momo unnie. Vì tối qua tra trên mạng mới biết được là dùng mấy thứ đó sẽ giảm đau bụng nhưng tối rồi tôi cũng lười ra ngoài nên đã mượn tạm hai người đó. Hi vọng Chaeyoung sẽ sử dụng chúng thật tốt để không phụ lòng tôi và cả Satang cùng với Momoring nữa!!!

Ngày... tháng... năm

Đây là lần thứ hai tôi làm cái trò này, lén tặng miếng dán nhiệt và nước cam cho Chaeyoung. Lần này tôi không có chạy đi nữa mà nán lại xem phản ứng của em ấy. Đúng là ẻm vẫn còn con nít lắm, cười toe toét luôn đấy. Tôi cũng tự động cười theo Chaeyoung nhưng khi Somi xuất hiện thì mọi thứ trở nên hết vui với tôi rồi.

Chaeyoung nghĩ Somi là người tặng mấy thứ đó cho em ấy!

Sao có thể? Là tôi mà, cũng là Mi nhưng là Mina, Myoui Mina. Thật tình tôi cũng không hiểu sao tôi lại làm vậy nữa, chẳng lẽ tôi sợ em ấy không đủ tiền mua miếng giữ nhiệt hay không biết làm nước cam mà uống à? Chắc chắn là không phải vậy rồi...

Ngày... tháng... năm

Tôi mới nhận ra là nhật ký của mình rất nhiều trang có tên của Son Chaeyoung. Tên của em ấy sẽ lại tiếp tục xuất hiện nữa đây. Hôm nay Chaeyoung đã hoàn thành bài vũ đạo cơ bản của công ty. Nghe nói em ấy đã mất hai năm rưỡi để học nó, thảo nào mà trông em ấy như có được cả thế giới vậy. Hẳn là em ấy đã có một khoảng thời gian khó khăn với cái bài vũ đạo khó nhằn đó. Hai năm rưỡi không dài cũng không ngắn nhưng nó đủ sức để bào mòn nhiệt huyết của bất kỳ ai, khi mà chỉ học đi học lại duy nhất một thứ. Không phải ai cũng phi thường như Hirai Momo đâu. Nên tôi chỉ có thể nói chúc mừng và khen ngợi Chaeyoung mà thôi. Tôi không nghĩ ra được thêm thứ gì khác nữa vì tôi biết từ mai sẽ không còn được gặp cô nhóc ấy...

Ngày... tháng... năm

Lúc sáng Momoring bảo sao tôi cứ thẫn thờ như đứa ngốc. Ngốc, chị nói ai ngốc đấy Momo, chị mới là đồ ngốc chứ không phải em nha. Sana thì bảo nhìn tôi như mấy đứa thất tình nhưng chị ấy không biết tôi bất hạnh đến mức còn không có tình để mà mất. Tôi chỉ đang tự tìm câu trả lời xem mấy ngày hôm nay tôi bị làm sao vậy. Dù dạo này tôi tập tốt lắm, tiến bộ nhiều và được thầy cô khen ngợi, tôi vẫn cảm thấy không được vui và trống trải lắm.

Rốt cuộc là tôi bị làm sao thế này? T.T

Ngày... tháng... năm

Sáng nay khi bước vào lớp học Kỹ năng giao tiếp tôi đã có một bất ngờ lớn. Chaeyoung ở trong cùng một lớp với tôi.

Vào buổi sáng!!!

Khoảng hai tuần rồi chúng tôi chưa gặp lại nhau nên khi nhìn thấy tôi em ấy cười tươi lắm, không phải vì chúng tôi đã thân thiết hơn mà là vì đã có một thời gian học nhảy chung mà, nên cũng có thể coi là quen biết. Kỳ nghỉ đông bắt đầu rồi nên em ấy sẽ tham gia lớp giao tiếp vào buổi sáng, tất nhiên không thể thiếu người bạn thân của em ấy: Jeon Somi. Dù sao tôi cũng rất vui vì đây sẽ là cơ hội tốt để chúng tôi trở thành bạn bè. Trong tiết giao tiếp thì tất nhiên chúng tôi sẽ trò chuyện với nhau nhiều hơn rồi.

Ngày... tháng... năm

Những lớp kỹ năng không có chỗ ngồi cố định, thường thì ai vào sớm hơn sẽ được quyền chọn chỗ. Trước kia tôi thường vào rất sớm nhưng dạo này tôi đợi Chaeyoung vào trước rồi mới tới lớp. Hôm nay tôi ngồi cạnh nhóc ấy và tôi không thể ngừng đưa mắt sang bên phải để nhìn lén. Nhưng không may cho tôi là người ngồi cạnh Chaeyoung phía bên kia – Minatozaki Sana - đã bắt gặp được. Tôi thấy mình như đang làm việc xấu mà bị bắt quả tang ấy. Đáng ghét là Satang sau đó không hề nhắc đến chuyện này. Nhưng tôi vẫn thấy xấu hổ vì ánh mắt Sana nhìn tôi rất khác thường, tôi ghét luôn cả cái điệu cười mỉm như biết gì đó của chỉ. Biết gì đó là biết gì, chính xác là có gì để biết đâu chứ. Chắc mai mốt tôi không dám nhìn lén Chaeyoung nữa đâu, lỡ như người bắt gặp được là em ấy thì tôi chết chắc.

Ngày... tháng... năm

Mỗi lần có tiết giao tiếp là tôi lại phải cực lực trốn tránh ánh mắt của Sana. Nhưng khi phải thực hành mấy cái kỹ năng được dạy thì chúng tôi lại chung nhóm. Chúng tôi là bao gồm cả Son Chaeyoung và Jeon Somi đó. Tôi đã cư xử bình thường nhất có thể trước mặt chị ấy dù thường ngày tôi rất hay lúng túng với Chaeyoung. Tôi cực kỳ không thoải mái trong tiết học hôm nay khi phải gồng mình giả vờ. Sana unnie thì thân thiện quá rồi nên chị ấy trò chuyện với hai người kia rôm rả, còn hai nhóc kia thì khỏi cần bàn tới, cười giỡn phải gọi là không câu nệ gì cả. Tôi chỉ biết ngồi ngoài nhìn họ đùa giỡn với nhau, lâu lâu cười cho có không khí. Nhưng đâu ai biết tôi buồn đến thế nào.

Ngày... tháng... năm

Ngày nào có tiết giao tiếp tôi cũng thấy phấn khích hơn mà không hiểu tại sao. Hôm nay tôi nghe Chaeyoung nói sau khi kết thúc việc luyện tập ở công ty sẽ cùng Somi và Dahyun đi đến Hongdae. Ồ, Hongdae là một địa điểm khá thú vị với tôi, ở đó cái gì cũng có cả, hẳn là với mấy thanh niên thì nơi đó là một chỗ giải trí tuyệt vời. Thật sự thì tôi muốn nói với tụi nhóc là tôi cũng muốn được đi chung nhưng nghĩ lại chúng tôi chẳng thân thiết gì cho cam, tự nhiên tôi nhiệt tình và hào hứng như thế sẽ làm người ta thấy kì lạ. Mà thật ra chính tôi cũng thấy bản thân mình kì lạ khi cứ tò mò muốn biết sau những lúc gặp nhau ở công ty thì mấy đứa nó sẽ đi đâu, làm gì. Đặc biệt là Son Chaeyoung ấy, tôi cứ tò mò mãi về cô nhóc ấy. Em ấy như một cuốn sách có cái bìa đẹp đẽ và thu hút nhưng cuốn sách ấy như được viết bằng một thứ ngôn ngữ khác vậy, ít nhất là tôi cảm thấy cái ngôn ngữ đó không dành cho mình. Liệu tôi có nên cố "học" thứ tiếng đó để có thể "đọc" được Son Chaeyoung không?

Ngày... tháng... năm

Vậy là tôi sẽ tham gia vào một show sống còn mang tên Sixteen để tìm cho mình cơ hội debut. Mọi thứ có vẻ sẽ khó khăn đây, tệ là tôi cũng không muốn phải đối đầu với những người thường ngày vẫn cùng mình luyện tập. Nhưng biết làm sao được, tôi nghĩ là dù cho không có cái show này thì để được debut chúng tôi cũng phải đánh bại nhau thôi. Khó khăn lắm tôi mới trải qua được một năm này, giờ thì cơ hội đã ở trước mắt. Nếu lấy được, coi như tôi may mắn. Còn nếu không hãy xem nó là trải nghiệm.

Ngày... tháng... năm

Ngày đầu quay chương trình.

Khá vui vì tôi được xếp vào Major, chỉ khá là vui thôi vì tôi cũng sợ mình được đánh giá cao hơn so với thực lực thì sẽ khó cho chính tôi để biết sức mình tới đâu. Nhưng cũng còn nhiều thời gian để chuẩn bị, tôi sẽ suy nghĩ kỹ về việc mình sẽ làm gì cho nhiệm vụ được giao.

Tôi đang ở dorm mới dành cho Major và thành thật thì nó quá ổn. Tôi còn ở cùng với Chaeyoung nữa chứ. Cũng không có gì quá bất ngờ khi em ấy ở trong Major, dự là Chaeyoung sẽ còn ở trong team này dài dài. Mà như vậy thì tôi càng nên cố gắng. Tôi cũng không biết nữa, ở chung một nhà thú vị hơn là học chung lớp mà.

Mọi người đã ngủ hết rồi nên tôi cũng đi ngủ ngay đây, nhất định sẽ cố gắng hết sức cho chặng đường phía trước.

Ngày... tháng... năm

Tôi bị cho xuống Minor rồi. Buồn đấy nhưng dù sao tôi cũng thấy thoải mái hơn với mấy lời nhận xét của PD – nim, dù sao cũng đâu phải là hết cơ hội. Chỉ là hết cơ hội để ở chung nhà với Son Chaeyoung rồi.

Mà sao nghe cứ như tôi có tình cảm đặc biệt gì đó với em ấy vậy nhỉ? Tự nhiên thấy mình hơi ngốc.

Ngày... tháng... năm

Tôi đã được lên lại Major nhưng Chaeyoung thì lại phải xuống Minor. Không biết em ấy có thất vọng không. Đây là lần đầu Chaeyoung phải vào team Minor. Cũng là lần đầu thua cuộc, hi vọng em ấy không đánh mất sự tự tin.

Tôi nghĩ mấu chốt để có thể vào được Major và ở lại đó chính là phải tự tin, sự tin tưởng vào bản thân là rất quan trọng. Nếu để bị loại chỉ vì không biết tin tưởng chính mình thì thật đáng tiếc.

Thêm nữa là tôi rất tôn trọng bản thân mình. Tôi sẽ không bao giờ để hoặc ít nhất là muốn những thành quả mà tôi đã đạt được đổ sông đổ bể. Mỗi lần làm nhiệm vụ gì đó, tôi đều tự nhủ đã đi được đến đây rồi thì không thể khiến công sức của mình trở nên uổng phí, tôi phải có trách nhiệm với chính mình trong quá khứ, người đã rất cố gắng và làm việc chăm chỉ.

Ngày... tháng... năm

Hôm nay là một ngày tồi tệ.

Momoring đã bị loại...

Điều này thật khó chấp nhận, người nhảy giỏi nhất trong tất cả mọi người là chị ấy, tôi đã chắc chắn chị ấy sẽ được debut nên luôn tự nhủ phải cố gắng để chúng tôi được debut cùng nhau, cả Satang nữa. Nhưng sao lại thành như thế này?

Tôi đã cố kiềm nước mắt nhưng khi thấy Sana unnie cũng đang khóc thì chẳng thể nào kiềm nổi. Chỉ có chúng tôi mới hiểu được sự thiếu vắng của một trong ba người là mất mát lớn đến thế nào. Phải làm sao với Momo đây, chắc chị ấy sẽ suy sụp mất.

Hẳn là những người cùng team với chị ấy là Jiwon và Chaeyoung cũng không hề dễ chịu. Lần dầu tiên tôi thấy Chaeyoung khóc. Trước tiên em ấy khóc vì một lí do mà tôi cho là hết sức đẹp đẽ và chân thành: Jiwon được khen ngợi và em ấy thấy vui khi người chị của mình tìm được sự tự tin. Tôi đã không biết là Son Chaeyoung có thể tình cảm đến như thế. Rồi sau đó em ấy khóc rất nhiều khi Momo unnie bị loại, tôi hiểu cảm giác đó khi đồng đội mình thì ra đi còn mình là người ở lại.

Liệu giờ này Chaeyoung có ổn không?

Ngày... tháng... năm

Hôm nay tôi thấy Son Chaeyoung nhìn về phía tôi và cười. Tôi đã nghĩ nụ cười ấy là dành cho mình.

Lúc đó, có gió thổi làm tóc em ấy bay tán loạn

Lúc đó, nắng chưa tắt nên đã kịp tràn vào lúm đồng tiền của em ấy

Lúc đó, tim tôi đã rung lên như cái chuông báo động.

Tiếc là Son Chaeyoung cười với người đang ở đằng sau tôi, Jeon Somi.

Tôi nghĩ mình nên tránh xa em ấy ra. 

Ngày... tháng... năm

Hôm nay tình cờ mà tôi có cơ hội ở riêng một chỗ với Son Chaeyoung.

Có lẽ cuộc nói chuyện này là cuộc nói chuyện dài nhất mà chúng tôi từng có.

Tôi biết Chaeyoung không phải là một người nói nhiều nhưng không hiểu sao ở cạnh tôi thì em ấy nói nhiều hơn bình thường, hay là do tôi quá ít nói?

Chúng tôi bàn về những việc mà cả hai dự định làm sau khi Sixteen kết thúc. Cả tôi và em ấy đều muốn tiếp tục thực tập, bởi vì còn quá sớm để bỏ cuộc. Chaeyoung còn nói rằng nếu như em

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net