The reason why i love you

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tui có cái gr trên fb toàn shipper MiChaeng, ai có hứng thú thì add fb tui nha: Nam Anh, ava là hình Myoui uống nước sang choảnh nha =))          
...
Một ngày mùa thu trong lành và mát mẻ.

Mây trắng cuộn tròn thành những hình thù kỳ quái, gom lại ở một góc trời, chốc chốc chúng lại thay đổi hình dạng, cái nào cũng ngộ nghĩnh, cũng đáng yêu theo một cách riêng.

Chốc lát, gió lại kéo mây đi, chòm mây khổng lồ giờ đây tan ra thành những vệt trắng trên nền trời xanh thẳm, một số ít thì lững lờ trôi.

Myoui Mina nằm ườn ra sàn phòng tập mà ngắm nhìn khung cảnh xinh đẹp. Đôi mắt màu nâu của Mina khẽ rung động khi khoảng trời màu xanh hiện ra. Trong vài giây, cô cảm thấy như mình đã từng chứng kiến cảnh tượng này.

Lại bị Déjà vu rồi.

Có rất nhiều khoảnh khắc cô nghĩ mình đã từng trải qua. Nhất là những khoảnh khắc mỗi khi ở bên cạnh Chaeyoung. Chẳng biết lí giải làm sao nhưng cái cảm giác quen thuộc như đã quen từ lâu khi lần đầu gặp em khiến cô nhớ mãi.

Cho Myoui được một lần thiếu logic đi, chỉ là cô nghĩ có lẽ mối lương duyên này là do duyên phận còn sót lại từ kiếp trước.

Chẳng biết nữa, nhưng trước đó cả Mina và Chaeyoung chắc hẳn sẽ chẳng bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp gỡ và yêu một người đến từ một đất nước khác. Điều này quá mức trùng hợp đi. Tại sao giữa biết bao nhiêu công ty, Mina lại có cơ hội được vào JYP? Tại sao giữa rất nhiều người trong công ty lại chỉ để ý đến Chaeng? Tại sao trong hàng trăm thực tập sinh, có rất nhiều người nhiều kinh nghiệm hơn cô thì Myoui Mina lại được chọn để tham gia Sixteen? Tại sao khi cô nghĩ là mình còn rất nhiều thiếu sót và gần như sẽ không được debut thì ước mơ trở thành idol lại thành hiện thực?

Và tại sao giữa hàng triệu người con gái, con trai thì lại cứ phải là Son Chaeyoung?

Myoui Mina thậm chí còn không thể nghĩ đến việc mình sẽ chọn một người khác ngoài em. Cô chỉ đang muốn tự hỏi mình là vì sao lại yêu em. Đây là một câu hỏi rất ngớ ngẩn, nhưng hầu hết những người đang yêu đều muốn hỏi đối phương. Chaeyoung chưa từng hỏi cô, cơ mà tự bản thân Mina vẫn muốn đi tìm câu trả lời.

Tình yêu này bắt nguồn từ đâu?

Từ những nụ cười mà Chaeyoung trao cho cô mỗi khi em bước vào phòng tập hay từ những lúc đứa nhỏ ngại ngùng kia cố gắng bắt chuyện với người chị gái còn rụt rè hơn gấp bội lần? Không phải đâu, cô nghĩ là từ vẻ đẹp của Son Chaeyoung.

Bỏ qua những lời nói giả dối kiểu như: "Tôi không quan tâm đến vẻ ngoài, nét đẹp trong tâm hồn mới là quan trọng nhất" đi nhé. Người ta nói vậy để tỏ rõ là bản thân không chạy theo những giá trị phù phiếm bề ngoài nhưng mà có người yêu đẹp thì vẫn thích hơn. Trước khi cái nết đánh chết được cái đẹpthì cái đẹp đã kịp đè bẹp cái nết rồi. Nói gì thì nói, cái đập vào mắt người khác đầu tiên vẫn là vẻ ngoài của bạn. Và sự xinh đẹp của Chaeyoung đã hoàn toàn hớp hồn Myoui Mina.

Mũi em cao và thẳng tắp, góc cạnh rõ ràng khiến gương mặt thêm thanh tú. Nếu như Chaeyoung là một bức tượng thì ai đã tạc ra em chắc sẽ phải tốn rất nhiều thời gian cho chiếc mũi. Mina đã từng nghĩ Chaeng là một cô bé thực tập sinh người nước ngoài ngoài bởi mũi và đôi mắt to tròn của Chaeyoung. Nhưng ngạc nhiên làm sao, Chaeyoung là người Hàn 100%. Và đặc biệt, Son Chaeyoung có hai lúm đồng tiền rất sâu, cứ mỗi khi em cười, cô lại cảm giác như có ánh sáng phát ra từ đó, hệt như những đồng tiền lấp lánh. Mina cũng yêu cả cái vóc dáng nhỏ bé của Chaeng nữa. Em nhỏ con hơn cả những nhóc ít tuổi hơn thế nên nhìn Chaeyoung trẻ trung hơn, ví dụ dễ thấy là khi so với bé bự Chou Tzuyu cùng tuổi.

Mina rất ít nói ở cả hiện tại và trong quá khứ. Cô chỉ luôn muốn quan sát mọi thứ xung quanh thật kỹ càng và âm thầm đưa ra nhận định. Chaeyoung bảo rằng hồi xưa muốn nghe được giọng cô là cả một vấn đề. Cô lại trả lời em rằng vấn đề đó sẽ được giải quyết chỉ cần là người nói chuyện với cô là em. Nhưng rất tiếc, lúc đó Chaeyoung ít khi nào chịu nói chuyện với người nhạt nhẽo như cô, Mina nghĩ vậy.

Myoui quan sát Chaeyoung rất nhiều, lòng lúc nào cũng tán thưởng sự xinh đẹp của em, chưa debut và chỉ mới 16 tuổi mà đã đẹp như thế thì sau này khi trưởng thành sẽ thế nào nữa? Nhưng sự xinh đẹp cũng chỉ làm người ta sinh ra cảm giác yêu thích, muốn ngắm nhìn mà thôi, chính con người bên trong của Chaeyoung đã làm Mina muốn đến gần và muốn bảo vệ.

Mina yêu những khi em ngồi trong góc phòng tập, lúc mọi người tập nhảy ầm ầm thì lại tập trung viết lời rap, lúc viết không ra thì nhăn nhó, lúc trôi chảy thì cười toe. Yêu cách Chaeyoung than thở khi bị thầy dạy nhảy mắng vì nhảy thiếu năng lượng, Mina biết em mệt mỏi vì phải cân bằng việc học và cả việc thực tập. Khi ấy, cô muốn ôm em để an ủi và động viên nhưng sự nhút nhát đã khiến cô không có cơ hội làm điều đó. Mina yêu và ngưỡng mộ những khoảnh khắc khi em trình diễn, thần thái tự tin đó cho thấy việc em trở thành một ngôi sao là điều hiển nhiên, Son Chaeyoung sinh ra là để làm nghệ thuật.

Chaengie được vào công ty vì giọng hát, nhưng cuối cùng em lại chọn rap. Điều này cho thấy em rất can đảm khi bước ra khỏi vùng an toàn và theo đuổi điều mình thật sự giỏi, Chaeyoung biết em cần làm gì để toả sáng và em không ngần ngại buông bỏ con người cũ của mình và trở thành một Chaeyoung cá tính trên sân khấu. Sự đan xen giữa những lúc đáng yêu và cool ngầu khiến Chaeyoung thu hút người khác. Mina không có cảm giác an toàn với em cũng vì thế, người có tâm hồn nghệ sĩ giống như một cơn gió thoảng vậy, mà gió chỉ có phương chứ không có trung tâm nên cô luôn sợ sẽ mất em.

Những ngày tháng đó và cả bây giờ nữa, Son Chaeyoung đối với cô như một giấc mơ thật đẹp vậy, chỉ có mơ được nhưng không chạm vào được, chỉ sợ tỉnh giấc rồi thì tất cả đều tan biến mất.

Myoui Mina yêu Son Chaeyoung từ bao giờ?

Em người yêu đã từng hỏi cô câu này và cũng khiến Mina ú ớ một hồi.

Đây quả là một câu hỏi khó. Myoui Mina cho rằng bản thân mình thông minh nhưng cô chắc chắn là mình không bao giờ tìm được một khoảng thời gian cụ thể. Trả lời được thì chắc Myoui sẽ trở thành thiên tài. Bởi vì một ngày nọ, khi bạn nhận ra mình đã yêu thì tình yêu đã cắm rễ rất sâu trong lòng.

"Tình yêu bất chợt đến và chị không kịp ghi nhớ ngày tháng"

Myoui Mina chỉ đơn giản là trả lời em như thế nhưng đột nhiên lại nhận được một nụ hôn nồng thắm khiến cô sướng tưởng ngất. Cô không thể cho Chaeyoung một câu trả lời rõ ràng nhưng làm em vui lòng thì hoàn toàn có thể, trời sinh Myoui Mina miệng lưỡi ngọt ngào như vậy chỉ là để nịnh nọt một mình bạn gái mà thôi.

Nhưng chẳng phải cô nói thế cũng đúng sao? Trong tình yêu, bạn cho rằng cảm xúc đến trước hay lí trí đến trước? Chắc chắn là cảm xúc rồi, và cứ hễ cái gì liên quan đến cảm xúc thì đều không thể cụ thể hoá, không thể lí giải được. Nên nếu người yêu bạn nói rằng: "Anh yêu em vào 12h60' ngày 30 tháng 2 năm 2016" thì bạn bỏ anh ta đi là vừa, nói dối cả thôi.

"Mina yêu em nhiều như thế nào?"

Một lần nữa, cô lại phải đau đầu tìm cách trả lời câu hỏi hóc búa này. Có ai biết vô cực là số mấy không?

Cuối cùng, vì tìm không được cái gì đủ to lớn để diễn tả tình yêu của mình nên Myoui quyết định dùng nỗi nhớ làm thước đo.

"Chị yêu em nhiều đến mức lúc nào cũng nhớ đến em, không những thế còn là nhớ rất nhiều"

Nhớ nhung, là cung bậc cảm xúc đầu tiên mà ta trải qua khi rơi vào lưới tình.

Không gặp được thì thấy nhớ, khi xa lại thấy buồn. Nỗi nhớ quay quắt khiến cô cuống cuồng tìm cách gặp em, ngắm một chút thôi cũng đã vui vẻ. Chính điều này đã cho Mina biết cô yêu Chaeyoung nhiều ra sao.

Nếu như yêu mà gặp cũng được, không gặp cũng không sao, gần thì bình thường, xa cũng chẳng thấy buồn thì đó không phải là yêu. Càng yêu nhiều thì sẽ càng nhớ nhiều bởi tình yêu ép buộc ta chỉ nghĩ và nhớ đến người đó.

Đó là một sự trói buộc ngọt ngào mà chẳng kẻ nào muốn thoát ra.

"Myoui Mina, về dorm gấp, bé con đang buồn"

Park Jihyo luôn tinh tế như vậy, một trưởng nhóm lúc nào cũng quan tâm đến các thành viên khác mà cách quan tâm thì tâm lý vô cùng. Chẳng hạn như lúc này đây, khi thấy Chaeyoung buồn bã, mặc dù cũng rất muốn hỏi han và an ủi em nhưng cô biết chắc người em muốn thấy không phải mình, để cho Myoui Mina làm điều đó có lẽ hiệu quả sẽ tốt hơn. Thế nên Jihyo chỉ lặng lẽ gửi tin nhắn cho Cánh cụt.

Mãi đến khi Mina về nhà thì Trưởng trại mới thôi nhìn Chaeyoung đang ngồi bệt dưới sàn, lưng tựa vào sofa mà vẽ vời không chủ đích.

-         Con bé cứ như vậy suốt từ trưa đến giờ, trước giờ cơm tối mình muốn thấy nụ cười của nó. Nhờ vào cậu hết đó.

Jihyo vỗ vai người bạn cùng tuổi rồi cũng rời đi. Để lại trước mắt Mina là một Son Chaeyoung trông vô cùng cô độc bên những bức vẽ của mình.

Tim Mina thắt lại, lẽ ra sáng nay khi thấy vẻ mặt có chút không vui của em, cô không nên nghĩ rằng đó là do mới ngủ dậy, Chaeyoung không bao giờ vô cớ buồn bực. Đáng lẽ Myoui nên chọn cách ở nhà thay vì đến công ty luyện tập.

Mina đi đến và lặng lẽ ngồi bên cạnh em, Chaeyoung không nhìn cô mà hoàn toàn tập trung vào bức tranh đang vẽ. Nhưng Mina không lấy làm phiền lòng. Cô cũng chẳng vội lên tiếng mà chỉ ngắm nhìn góc nghiêng hoàn hảo của người yêu, thấy lông mi em thật dài, rũ xuống che đi mi mắt ánh nước, thấy cánh mũi em phập phồng như đang tìm kiếm thật nhiều không khí để làm dịu lại buồng phổi, thấy môi em mím chặt như để cản tiếng nấc, vì chỉ cần hé môi thôi thì em đã chẳng thể nào ngăn được nước mắt.

Mina cũng hiểu là em chẳng dám nhìn cô vì sợ cô lo lắng, Chaeyoung một mình ôm nỗi buồn của mình và gặm nhấm nó càng khiến cô thương em hơn. Là tình thương của một người chị dành cho đứa em nhỏ của mình, của một thành viên dành cho một thành viên khác trong nhóm và hơn hết thảy là của một người thật sự yêu em.

-         Em đang tìm cái này sao?

Myoui đưa cho Chaeyoung một cây bút màu hồng khi thấy em loay hoay tìm kiếm, nhưng Chaeyoung lại lắc đầu mà đưa mắt nhìn đến cây màu xám đang nằm ở đằng xa kia.

-         Chaeng, bức vẽ trông đã rất buồn thảm và u tối rồi, em còn muốn nó tệ hơn bằng màu xám sao?

Cô trao cho em một ánh nhìn nghi hoặc, vừa nói vừa nhìn vào mắt em như đang cố gắng đong đếm nỗi buồn trong đó.

-         Chaeyoung, bức tranh này em đang vẽ dang dở vào ngày hôm qua đúng chứ? Nó đã rất tươi đẹp em à, nhưng giờ thì nhìn xem, một màu u tối đang bao trùm lên tất cả, xanh rêu buồn bã, đen huyền thăm thẳm, màu nâu chất chứa nhiều tâm sự. Và... màu xám nữa sao? Em chắc chứ Chaeng?

Chaeyoung cụp mắt nhìn vào bức tranh của mình, những mảng màu ủ dột đang thể hiện rất đúng tâm trạng của em, suốt từ trưa đến giờ, Chaeyoung cứ ngồi và tô vẽ nên chúng, em không có cách nào thoát khỏi mớ cảm xúc hỗn độn này.

-         Mina nhớ là vào hôm qua, màu cam rực rỡ, màu đỏ nồng thắm, màu xanh đầy hi vọng, xanh lá đầy sức sống vẫn còn làm chủ trang giấy, vậy mà hôm nay lại thành ra như thế này, cuộc sống đúng là không dễ dàng phải không em? Nhưng giờ thì dẹp bỏ ý định tô thêm màu xám lên chúng đi.

Quyển sketchbook được Mina giựt lấy và lật sang một trang khác, nơi mặt giấy láng mịn và trắng phau đang phơi mình.

-         Em có thể sang trang và chọn cho mình màu hồng để tô vẽ mà em yêu. Cũng giống như giữa những nỗi buồn không đáng có mà người khác đem lại, em cũng hoàn toàn có thể chọn cách gạt bỏ đi chúng và nhận lấy niềm vui từ những người thật sự yêu thương em. Hoặc là khi em không đủ sức làm điều đó thì chị sẽ giúp em tô lên màu hồng và... nếu có thể, hãy cho phép chị được trở thành màu hồng trong cuộc sống của em.

Chaeyoung cúi đầu và em thấy những giọt long lanh đang làm ướt trang giấy trắng. Cuối cùng thì em cũng có thể khóc. Từ trước đến giờ, không ai quan tâm em đến mức ghi nhớ cả những màu sắc trong những bức vẽ không nội dung, không ý tưởng của em, chỉ có Mina. Không có ai hiểu được những gì em đang nghĩ thông qua những bức tranh em vẽ, chỉ có Mina. Cũng chẳng ai nói muốn trở thành màu hồng của em cả, chỉ có Mina.

Chaeyoung cảm nhận được một vòng tay đang ôm lấy mình, em thấy cảm giác bình yên quen thuộc vây quanh, em nghe tiếng róc rách từ làn nước ấm đang chảy qua tâm hồn mình. Dần dần, Chaeng không còn thấy cô độc, không còn thấy giá lạnh, không còn thấy buồn tủi, em chỉ thấy một màu hạnh phúc hiện ra trước mắt.

-         Khóc hết đi và cũng quên hết đi. Người ta có thể nói rất nhiều về em, nhưng điều đó chẳng định nghĩa em là ai cả.

Mina hiểu em đến mức chẳng cần em nói cũng vẫn biết Chaeng buồn vì điều gì. Cô nàng này rất thích lên mạng và đọc comment nên khi có những chuyện không hay về mình thì em luôn là người biết đầu tiên. Để rồi quay ra buồn bã vì những điều không đáng.

-         Mina yêu em, đến nỗi mà thấy em khóc thì đau lòng muốn chết, nhưng sẽ không ngăn em khóc, vì điều đó giúp em thoải mái. Khi em buồn, em muốn khóc thì hãy cứ nói với chị nhé, dù sao ở bên cạnh em những lúc như thế này vẫn khiến Mina yên tâm hơn.

Myoui nhẹ nhàng lau nước mắt cho em người yêu, cười với em một cái thật ngọt ngào dể được thấy nụ cười của Chaeng, rồi hôn em như hôn món quà quý giá nhất của cuộc đời mình.

Mỗi chúng ta ai cũng đều sẽ gặp được một người, một người ôm ta thật chặt, chặt đến mức mà những nỗi đau bên trong ta đều vụn vỡ.

Son Chaeyoung may mắn vì em đã gặp được người đó. Và có lẽ Mina không biết là ngay từ lúc ban đầu, cô đã là màu hồng đẹp đẽ trong mắt em.

Chaeyoung yêu Mina là vì tất cả những điều trên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net