[ONESHOT][Kaylor] Những Ngày Nắng Đầu Tiên.[End]
Author: Shake
Pairing: Kaylor
Category: Gently, romance
Note: Đoạn gặp nhau đầu shot, được thuật lại dưới góc nhìn của Taylor = "cô"
Bắt đầu từ đoạn thứ trở đi, Taylor sẽ trở thành người được "mô tả"
Gợi ý: nên play đoạn clip mình đã đính kèm ^^
Chỉnh sửa lần 1: Youtube search It's Hard to say goodbye - Piano nhé!
Prologue:
" Nếu bạn chưa tin vào quyền năng của tình yêu, nên đọc nó.
Một câu chuyện nhẹ nhàng nhưng không chắc sẽ khiến bạn bật cười dù có đang hạnh phúc
Không có sự chia xa
Không có chết chóc
Vui mà cũng chẳng vui
Hãy đọc lại nó vào một ngày mưa ... "
* * * * *
Ánh nắng ban mai ấm áp như ôm trọn vạn vật vào lòng
Cô gái trẻ ngửa đầu đón nhận từng tia sáng vươn dài trên đôi mi cong cong ma mị
Vuốt ve chú thỏ trắng ngấu nghiến củ cà rốt bé xinh
Cô bật cười tinh nghịch
Cộp
Hộp màu nước rơi khỏi ngăn chứa
Màu xanh tung toé khắp nơi
" Để tôi giúp "
Cô ngẩn đầu nheo mắt
Gương mặt rạng rỡ bừng sáng trong ánh nắng chói chang
Đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy một nụ cười tươi tắn đến thế
.. nụ cười được làm hoàn toàn từ ánh mặt trời
"You're made out of 100% sunshine"
* * *
Bầu trời vần vũ mây đen
Toa tàu điện ngầm lác đác vài kiểu người nhàm chán
Chị đưa tay vẽ lên khung cửa sổ những hình thù kì dị
"Không hiểu sao tôi có cảm giác rất thân quen"
Cô nhẹ mỉm cười
Đưa mắt hướng ra ô cửa sổ xám xịt
"Phải, có thể đó là duyên số"
.
.
Từng hạt mưa quất mạnh vào cửa kính những giọt nước tròn đều và lạnh lẽo
Chị nép sát vào người cô
"Chúng ta trốn tiết thế này, liệu có bị đuổi học không?"
Cô bình thản nhún vai
Nâng đầu chị tựa vào vai mình
Mắt dõi xa về màn mưa mờ mịt
* * *
Trạm dừng cuối cùng
Cô khom người vớ lấy chiếc ô cất sâu trong balô của chị
Chị thoáng ngỡ ngàng
"Làm sao cô biết tôi có mang ô theo? "
Khoé môi cong nhẹ, cô hững hờ
"Tôi hiểu cô nhiều hơn những gì cô cảm thấy"
Chỉ một câu nói lấp lửng
Tâm trí chị như bị phủ kín bởi một lớp mây dày, đặc quánh và bế tắc
"Đừng nghĩ nữa, cô sẽ chẳng nghĩ ra đâu"
Nói đoạn
Cô lách người qua cánh cửa sắp đóng
Chị vội vã bước theo
* * *
Con đường tít tắp trải dài qua cánh rừng phong vàng úa mỗi độ thu sang
Hai bóng người tựa vào nhau bên dưới chiếc ô đen thẫm
Chị đưa mắt thẫn thờ trước khung cảnh thiên nhiên ảm đạm nhuốm màu u buồn
Bất chợt
"Tôi muốn vẽ. Tại đây, vào một ngày mưa"
"Tại sao? "
"Vì cuộc sống của tôi đã trải qua quá nhiều ngày nắng"
"... Và cô thích mưa? "
" Không. Tôi chỉ thích nếu thi thoảng nhìn thấy, nếu được chọn, tôi vẫn sẽ chọn nắng"
Cô phì cười xoa đầu vì câu trả lời lém lỉnh
Chị vẫn thế, vẫn chẳng bao giờ thay đổi
* * *
"Lạnh thật"
Nhoài người ra nhường chỗ trống khô ráo cho chị
Cô bỏ quên con người vẫn luôn ngơ ngẩn phía sau
Hà cớ gì chị luôn có cảm giác thân quen
Tại sao cô có thể hiểu được chị
Và lý do gì chị lại tin tưởng đi theo một người mới quen đến một nơi thậm chí chị còn chẳng biết tên?
Phải chăng đó là duyên số?
* * *
Hàng hiên chênh vênh giữa con đường vắng vẻ
Cô xoay đầu nhoẻn miệng cười
"Cho tôi xem cô đã vẽ gì? "
Chị ngập ngừng buông khung gỗ vẫn ôm chặt vào lòng
Cô nhận lấy với sự tôn sùng đặc biệt
Một cái nhói buốt bên trong khi cô nhìn vào bức vẽ ấy
Bức tranh ngập tràn màu đỏ của xác lá phong
Màu vàng u hoài và xám nhạt của sự mơ hồ ảo ảnh
" Cô có hay đến đây? "
Chị rụt rè gợi chuyện
Cô giấu ánh mắt buồn bã, trả lại bức tranh
" Không thường. Còn cô, cô có hay trốn tiết?"
Chị đáp lời bằng cách lắc nhẹ đầu, đưa tay hứng lấy những giọt mưa lạnh giá
Đôi mắt buồn ấy
Chị có phải đã từng nhìn thấy ở đâu?
"Sao cô lại đưa tôi đến đây? Trạm dừng cuối cùng trong khi chúng ta có thể đến nơi gần hơn?"
"Những nơi đó đều chẳng ý nghĩa bằng nơi này"
" Ý nghĩa? "
"Đây là nơi bắt đầu một chuyện tình. Có tôi, người tôi yêu và người yêu tôi"
Chị bỗng rùng mình
Chẳng rõ do cái lạnh hay do vô tình nhìn vào đáy mắt xanh xám ngột ngạt đó
Có chút gì đó u buồn
.. chút bi thương
.. chút sâu lắng
và một trời nhung nhớ khuất tất yêu thương
Bất giác chị muốn ôm chặt lấy người con gái đáng thương trước mặt mình
" ♫ I remember tears streaming down your face
When I said, 'I'll never let you go' ... ♫ "
Cô lẩm nhẩm giai điệu êm dịu, trầm lắng của một bài hát
"♫ .. Just close your eyes
The sun is going down
You'll be alright
No one can hurt you now
Come morning light
You and I'll be safe and sound ...♫ "
Bóng người vụt khỏi mái hiên
Như tia chớp nhấp nháy cuối chân trời
Giọt lệ tuôn trào mạnh mẽ dưới cơn mưa rào vẫn rơi
Hoà vào nhau làm một
Đâu là mưa, đâu là nước mắt ?
Cô nghẹn ứ bật khóc như đứa trẻ
Nỗi đau này, tấm chân tình này đến bao giờ người đó mới có thể nhận ra...
Chị sững sờ đối mặt với người con gái lạnh lùng, cô độc
Ai đã nhẫn tâm tổn thương cô gái đến nông nỗi này?
Sao lại dùng ánh mắt ấy để nhìn chị? Đừng, đừng nhìn chị bằng đôi mắt tuyệt vọng thế kia
Tràng cười trong veo lấp đi vết thương rướm máu
Hay chính bởi nước mắt đã chẳng còn đủ để có thể tuôn rơi?
Bần thần không nói nên lời
Chị dùng chính đôi môi mình lau đi tàn dư lệ sầu vấn vương trên mi mắt người con gái đó
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, trái tim đã chạm đến trái tim
Hai con người xa lạ lại có thể dễ dàng hoà làm một thế này ư?
* * *
Chuyến đi trở về thành phố
Vẫn toa tàu cũ
Vẫn hàng ghế cũ
Điểm khác biệt duy nhất
Là hai bàn tay đan chặt vào nhau
Cảm giác này là thật, tình yêu cũng là thật
"Tôi mệt.."
Cô dịu dàng choàng tay ôm lấy vai chị, để chị thoải mái dựa hẳn vào người mình
"Ngủ một chút đi, đến nhà tôi sẽ gọi"
Chị ngoan ngoãn khép mắt
Những ngón tay bấu chặt vạt áo khoác của cô như nỗi sợ mất đi thứ gì đó trân quý
Chị đã cô đơn
Đã chán nản cuộc sống vô vị mỗi ngày trôi qua hầu như không khác biệt
Chị muốn có một sự thay đổi, một ai đó thật đặc biệt bước vào đời chị
Để chị có thể tin tưởng sẻ chia
Để chị có thể trông chờ một ngày mai khác với hôm nay
Một ai đó bên chị mỗi lúc chị buồn và an ủi mà chẳng cần phải lên tiếng
Và người đó sẽ là cô.
* * *
New York ảm đạm vào một buổi chiều mưa
Từng căn nhà gỗ lần lượt lên đèn
Xốc lại người con gái ngủ gục trên lưng mình
Cô nhẹ cười vì sự ngốc nghếch của chị
'Thu sắp tàn, chị có biết chúng ta chẳng còn bao nhiêu thời gian hay không? Rồi em sẽ tìm đâu một
mùa thu đã qua cho chị?
Chị có biết bản thân đáng yêu thế nào khi thản nhiên bước qua em mà chẳng mảy may suy nghĩ em là ai?
Chị ngây ngô giành cho em thứ tình yêu mong manh như cánh hoa vừa chớm nở
Cho đến tận bây giờ, chị vẫn chẳng hề biết em tên là gì, ở đâu, làm công việc gì hay yêu chị nhiều đến thế nào
Thế nhưng chị vẫn can đảm bước theo em, đến những nơi xa xăm lạ lẫm, để rồi bần thần ngẩn đôi mắt bối rối khi hỏi
"Chúng ta có quen biết nhau?" '
Dưới ngọn đèn đường vàng vọt mờ ảo, dáng cô cõng chị trên lưng bị bóp méo đến mức buồn cười
Chị vẫn ngủ say trên bờ vai vương chút hơi ấm quen thuộc
Cô vẫn lặng lẽ bước đi, hạnh phúc một cách âm thầm, hạnh phúc trong thứ cảm xúc của riêng mình
"Taylor, đây là buổi hẹn đầu tiên lần thứ 900 của chúng ta. Phòng em đã chẳng thể chứa thêm bức tranh nào nữa. Nhưng chị hãy yên tâm, em sẽ chọn một căn nhà khác rộng lớn hơn. Em tự hỏi đến chừng nào chị mới thôi vẽ rừng phong tặng em đây hở? "
Cơn gió nhẹ thốc vào người, cô dấn bước nhanh hơn
Chẳng hề biết được cơn gió bất chợt đó đã lau hộ giọt nước mắt ấm nóng chực rơi xuống lưng áo mình
Cô cũng đâu thể cảm nhận được trái tim của người con gái mà mình đang cõng trên vai
Đưa tay nắm lấy chiếc chìa khoá trong túi áo
Họ quen nhau lâu đến mức cô có cả chìa khoá nhà chị
Thế nhưng với chị, cô chưa bao giờ có thể trở thành một sợi hoài niệm mỏng manh
Như bao chạng vạng khác
Cô sẽ đưa chị về nhà rồi sẽ lại rời đi
.
Chị vẫn sẽ say sưa chìm vào giấc ngủ với nụ hôn chúc ngủ ngon
.
Và ngày mai sẽ lại là một ngày nắng ấm..
Cuộc gặp gỡ đầu tiên vẫn lại tiếp tục bắt đầu ..
/ ... Trong trận động đất ở Haiti 3 năm trước
Có một nữ tình nguyện viên đã dùng thân mình che chở cho hai đứa trẻ địa phương trong cơn địa chấn
Cô gái sau đó bị thương rất nặng
Bằng ý chí và nghị lực
Cô đã chiến thắng tử thần nhưng đồng thời cũng đánh mất vào tay ông ta một thứ quý giá:
Ký ức!
Taylor Swift là tên của thiên sứ đó... /
Câu chuyện về một cô gái mãi mãi chỉ nhớ cái ngày đầu tiên cô gặp người mà định mệnh đã ban tặng cho cô
Và một người con gái với tình yêu vĩ đạo cao cả, chấp nhận giành trọn cuộc đời với trò chơi "hẹn hò"
Dù nhiều năm trôi qua
Đối với họ
Mỗi ngày đều là một ngày nắng ấm..
Mỗi ngày vẫn là lần gặp gỡ đầu tiên..
The End.
Ps: Sự hy sinh của cả hai người bọn họ, cá nhân Shake thực sự ngưỡng mộ.
Taylor có thể đã biết câu chuyện của chính cô, cảm nhận được tình cảm của Karlie. Nhưng cô chẳng thể làm gì hơn với căn bệnh mãn tính của mình.
Karlie ko dám nói cho Taylor biết vì sợ cô sẽ tự dằn vặt bản thân để cố nhớ Karlie. Taylor cũng chẳng thể nói vì ko muốn Karlie đau lòng.
Thực ra thì mình đã thần người suốt nhiều tiếng đồng hồ sau khi viết fic này. Có gì đó dẫm lên cảm giác hạnh phúc, rốt cuộc câu chuyện có thực sự kết thúc toàn vẹn hay chỉ là một khoảng trống hụt hẫng trong lòng mọi người?
Có ai đang mỉm cười vì thứ tình yêu to lớn, vĩ đại này không?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net