[ONESHOT][Kaylor]RED.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Shake

Pairing: Như tựa.

Category: Romance, drama.

Disclaimer: They don't belong with me. They belong together.

Prologue:

" Câu chuyện về một người điên lại tỉnh táo nhất trong số những người bình thường

Và một bác sĩ chuyên khoa tâm thần luôn bị dày vò bởi câu hỏi mà suốt đời chưa bao giờ có nổi câu trả lời..

Red is the coldest colour? .."

WARNING:

"Đây không đơn thuần là một câu chuyện để dỗ giấc ngủ

Đây là tấn bi kịch khiến người vô tình lướt qua phải ghi nhớ và dằn vặt suốt đời

Hãy cân nhắc trước khi tiếp tục... "

* * * * *

Bầu trời đêm vần vũ một màu đen đặc.

Cơn bão bất ngờ ập đến thị trấn vốn chưa bao giờ có nổi ngày nắng ra hồn, bởi một trận mưa như trút, sấm chớp xé toạc bức màn tối tăm bằng những tia sét hình thù kì dị liên tục nhấp nháy.

Chiếc xe rẽ nước đỗ vào bãi

Bàn chân gấp gáp dẫm lên những bãi nước đọng tạo ra mớ âm thanh róc rách gấp gáp

Bao tay da đẩy mạnh cánh cửa thép rền rĩ bước vào đại sảnh ẩm thấp ngột ngạt với hai người chờ đợi phía sau bàn giấy

" Karlie, cô đến rồi! "

* * *

- Họ tên: Taylor Alison Swift

- Ngày sinh: 13/12/1989

- Nguyên quán: Nashville

- Gia đình: Không có

- Trình độ văn hoá: Đại Học UC Berkeley.

...

Im lặng lắng nghe lời giới thiệu về một bệnh nhân đặc biệt mà đích thân cô là người điều trị

Ngước nhìn cô gái có đôi mắt xanh lơ mị hoặc, ánh nhìn thăm thẳm xa xăm và khuôn miệng ngạo nghễ cong lên như thách thức với sự tù túng của căn phòng bốn bức tường bẩn thỉu

"Chúng ta không còn nơi nào tốt hơn sao? "

...

..

.

Lẳng lặng ngồi xuống chiếc ghế đối diện với cánh cửa lồng sắt chắn ngang. Cô dịu dàng nở nụ cười với cô ta

"Chào Taylor, tôi là Karlie, Karlie Kloss - bác sĩ điều trị mới của cô! "

Cô ta không trả lời, thậm chí còn lơ đãng nhìn lên trần nhà lốm đốm vết ố dột mưa

Cô hơi hụt hẫng, kiên nhẫn lôi kéo sự chú ý lại lần nữa

Lần này, cô ta đã chịu để mắt đến cô

Nhưng là một ánh mắt sắc lẻm khiến cô phải rùng mình rồi quay trở ra ngoài vì không thể chịu đựng cái không khí ngột ngạt thêm nữa

Cuộc gặp gỡ lần đầu tiên giữa họ là như thế

.

.

"Ngoài việc lên cơn đòi ra ngoài, cô ta chưa hề làm bất cứ điều gì gây hại. Sở dĩ nhốt riêng vì ... không để  cô ta bị những người khác bắt nạt thôi"

Nhớ lại thái độ ấp úng của vị quản giáo, cô thoáng ngờ vực nhưng rồi cũng an tâm vì mấy lời xác nhận vô hại.

"Chào Taylor, tôi là Karlie"

Ngày hôm nay, cô quay trở lại căn phòng biệt giam, ngồi xuống chiếc ghế cũ và mở lời bằng một câu y xì lần đầu gặp mặt

Cô ta mon men tiến lại gần cửa lồng sắt, mấy ngón tay thon dài bấu vào hai thanh chắn, đưa đôi mắt tròn xoe hau háu nhìn mấy viên kẹo trong lòng bàn tay cô

"Chúng ta làm bạn nhé? Rồi tôi sẽ cho cô kẹo, được chứ? "

Cô nhã nhặn chìa tay đến gần cô ta hơn.

Quản giáo nói rằng cô ta không hoàn toàn lú lẫn, mà giống như con nít, chỉ cần có thể trở thành BẠN thì cơ hội điều trị để cô ta trở về cuộc sống bình thường là rất cao

Cô ta dè dặt nhìn cô, bắt gặp cái gật đầu đáng tin cậy bèn run rẩy giơ tay chộp vội viên kẹo rồi quay lưng lẩn nhanh vào trong góc

Cô nghe được tiếng xé vỏ bao

Bất giác nở nụ cười, đứng dậy tiến đến gần sát các chấn song, nghiêng đầu nhìn vào trong còn tay thì lôi quyển sổ ghi chú trong túi áo Blouse

Chết tiệt, quyển sổ bị mắc kẹt, cô dùng lực nhiều hơn, mắt chăm chú vào túi áo, tay vô thức đặt lên chấn song

Trong khoảnh khắc vài giây, cô chỉ kịp nhìn thấy bóng đen thoáng qua, sau đó cả bàn tay bị siết chặt, lôi mạnh vào bên trong.

Cô sợ hãi cố rút tay về, trong khi tay kia quờ quạng nút đỏ khẩn cấp trên tường

Nét ngây thơ trên mặt cô ta biến mất, thay vào đó là tia vằn đỏ thẫm bao quanh con ngươi xanh lơ, đôi môi mỏng bậm vào nhau nanh nọc càng làm cô mất bình tĩnh

Chỉ một chút nữa

Cố lên

Bipppppp

Ba người trợ tá ập vào phòng với kim tiêm và roi điện, cô ta trông thấy hoảng hốt buông tay cô ra, lùi sâu vào, vẫy vùng la hét chống cự còn cô bước ra khỏi đó với vận tốc nhanh nhất có thể

Buổi gặp gỡ thứ hai là một mũi tiêm an thần và nhiều vết trầy xước trên cơ thể

.

.

Lần thứ ba trở lại căn phòng

Cô mang theo sự cảnh giác sau sự cố lần trước

Cô ta vẫn ngồi đó

Nhẩn nha rì rầm điều gì chẳng ai biết được

Cô kéo ghế đến gần song sắt, hắng giọng

"Tôi muốn nghe giải thích vì sao nhận kẹo của tôi rồi còn tấn công tôi, Taylor?"

Cô ta trợn mắt ngó cô

"Tôi không tin cô lại tấn công tôi trong khi tôi chẳng làm điều gì sai cả. Vì vậy tôi đến đây để nghe câu trả lời"

Cô giữ giọng bình thản dù trong lòng đã bắt đầu hoang mang

Cô ta không nói năng gì, chỉ im lặng rồi đột ngột đứng dậy, lù lù tiến tới từ bên kia song sắt. Cô bấu chặt tay sẵn sàng bật dậy

"Trả"

Trong tíc tắc cô tưởng mình nghe nhầm

Trân trối nhìn gương mặt ngờ nghệt với nụ cười toe toét còn tay đang nắm cây bút đưa ra ngoài

Cô vỡ lẽ

Thì ra hành động chồm đến bất ngờ đó là vì cô ta muốn giúp cô lấy quyển sổ kẹt trong túi áo và nhặt cây bút trả về

Cô thật hồ đồ khi vội vàng buộc tội một cách thiếu suy xét để kết quả là mũi thuốc an thần cho người có lòng tốt với mình

Cảm giác hối hận và tội lỗi bao trùm mọi suy nghĩ, cô cắn môi nhìn cô ta một cách chân thành

"Xin lỗi vì đã hiểu lầm cô"

Cô ta nở nụ cười ngây ngô, kiễng chân ngó vào túi áo Blouse tìm kiếm điều gì

Và cô biết điều đó

"Đây, cho cô tất! "

Lần gặp mặt thứ ba với kết quả là một gương mặt phùng to vì ngốn cả đống kẹo trong miệng

Và mối liên kết khó tin giữa một bác sĩ và một bệnh nhân chính thức bắt đầu

* * *

Nửa năm sau

"Bác sĩ Karlie, tôi có đẹp không?"

Cô gật đầu mỉm cười với những bệnh nhân đang chơi dọc hành lang.

Cuộc sống của Karlie dần thay đổi khi lịch trình mỗi ngày của cô hầu như đều gắn với bệnh viện này.

Về "người bạn nhỏ" mà cô đã quen biết từ sáu tháng trước nay đã được hoà nhập cùng những người bạn khác, không còn phải biệt giam ở căn phòng tối tăm bẩn thỉu kia nữa

Đồng thời, cô ta cũng rất sáng dạ, tiếp thu tốt mọi thứ mà cô dạy cho: Làm toán, dọn dẹp giường ngủ, ...

Số lần tái bệnh của cô ta cũng ngày một giảm. Chẳng còn thơ thẩn ngó lên trời lẩm bẩm một mình hay nằng nặc bỏ trốn ra khỏi viện

Giờ đây, cô ta đã có mối bận tâm của riêng mình

" ♫.. Got a long list of ex-lovers. They'll tell you I'm insane.."

"Chào buổi sáng, Taylor!"

Cô ta ngưng ngang công việc đang làm, sáng mắt chạy đến ôm lấy cô như đứa trẻ gặp mẹ

"Cô đã ăn sáng chưa? Có bỏ thừa thức ăn không?"

Cô ân cần

"Không. Tôi ăn nhanh nhất luôn ấy"

Cô ta toét miệng tận mang tai.

"Giỏi lắm, nhưng lần sau phải nhai kỹ, nuốt vội quá không tốt cho dạ dày. Hiểu chứ? "

*gật gật*

"Ngoan lắm, cô đang làm gì vậy? Nói tôi nghe nào"

Cô chỉ tay lại đằng bàn nơi đặt quyển vở và cây bút

"Cô ấy viết nhạc đó Dr.Karlie"

Một bệnh nhân nữ đẩy tấm chăn ngồi phắt dậy làm cô giật mình, nãy giờ không để ý trong phòng ngoài Taylor còn có người khác

"Thật á? "

Cô thích thú nghiêng đầu quan sát

"♫..Loving him is like trying to change your mind

Once you’re already flying through the free fall..♫ "

Cô ta bắt đầu ngân nga bằng chất giọng thánh thót mà thường khi chẳng bao giờ dùng tới

Cô bị sốc khi phải thừa nhận rằng cô ta nếu không mắc kẹt trong bệnh viện này, hẳn sẽ làm nên những điều phi thường

Cô ta có một bộ não nhạy bén với các con số, có thể viết lách, viết nhạc, lại có chất giọng trong trẻo như một ca sĩ và còn biết chơi nhạc cụ

"♫ Losing him was blue like I’d never known

Missing him was dark grey all alone

Forgetting him was like trying to know somebody you've never met

But loving him was..

"Sao cô không tiếp tục?"

Cô ta ngắc ngứ, bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên, đưa tay gãi đầu một cách ngốc xít

"Tôi không biết diễn tả tình yêu như màu gì cả"

Cô phì cười, xoa nhẹ đầu cô ta để đám tóc loà xoà gọn gàng như cũ

"Vậy thì từ từ suy nghĩ đi. Tôi đâu có vội vàng gì, tôi sẽ chờ cho đến khi cô hoàn thành bài hát này. Ok? "

Cô ta lại toe toét trên khuôn mặt ngây ngốc trẻ con

Cô nhíu mày vì vừa loé lên vài chi tiết đáng chú ý

Him là ai?

Người nào có đủ khả năng làm cô ta yêu nhiều đến thế?

Có chút khó chịu xen vào cảm xúc của cô. Nho nhỏ thôi nhưng đủ để cô buột miệng vuột ra câu hỏi đầy cảm tính

"Cô đang yêu ai à, Taylor?"

Trái với chờ đợi của cô, cô ta chỉ tròn xoe mắt ngó lại như lần đầu tiên nghe về một điều kì lạ đến thế

"Phải thì sao mà không thì sao?"

Cô cứng họng vì câu vặn vẹo của một bệnh nhân tâm thần

"Tôi có người yêu. Cô muốn biết đó là ai không?"

Lần này, cô kiên quyết để lý trí điều khiển hành động. Sẽ không có bất kì câu nói thiếu thận trọng nào vuột ra ngoài tầm kiểm soát của cô nữa

Đơn giản vì đây là một viện tâm thần và cô là một bác sĩ

"Nếu cho tôi 1 viên kẹo, tôi sẽ trả lời 1 câu hỏi của cô và đổi lại bác sĩ Karlie cũng phải trả lời tôi. Dám chơi không?"

Trong vài khắc chớp nhoáng, cô nhìn thấy tia sáng ranh ma loé lên sau đáy mắt hoang dại xanh xẫm

Có chút bất an

Nhưng rồi tự hỏi có nên thực hiện trò trao đổi - mà nhìn  từ bên ngoài có vẻ đơn thuần chỉ là 1 trò chơi

Nếu không chơi, cô sẽ chẳng thể biết người yêu của cô ta là ai

Còn chấp nhận thì.. chẳng lẽ trí lực của một bác sĩ lại thua một đứa trẻ?

"Được, tôi đồng ý"

Cô trao viên kẹo đầu tiên

"Cô đang yêu đúng chứ?"

Cô bắt đầu bằng câu hỏi nhẹ nhàng vì sợ rằng rõ ràng quá sẽ khiến cô ta nghi ngờ

"Đúng vậy. Đến tôi hỏi: Bác sĩ có ghét tôi không?"

Cô khoanh tay, nhún vai

"Hà cớ gì tôi lại ghét Taylor? Kẹo đây. Người yêu của cô là người thế nào?"

Cô ta cho kẹo vào túi, nhăn trán suy nghĩ

"Không được bịa đấy! Phải nói thật lòng"

"Cao. Gầy. Rất tuyệt vời. Đến lượt tôi hỏi: Bác sĩ Karlie có thích tôi không?"

Cô khựng lại ở câu hỏi này

Thực sự cô chẳng hiểu rõ hàm ý của cô ta, câu trước là ghét, câu sau là thích. Rốt cuộc nên trả lời thế nào?

Karlie Kloss chợt nhận ra bản thân thật ngốc nghếch. Taylor Swift giống đứa trẻ to xác. Mấy loại câu hỏi kiểu này cũng thuộc dạng bình thường.

Trả lời 'không' thì chắc chắn sẽ nổi giận đùng đùng. Một đứa con nít thì hiểu 'thích' bằng cái nghĩa đơn thuần là quý mến mà thôi

Bởi vậy, cô cười dịu dàng

"Có. Chúng ta là bạn và tôi thích cô "

"Thật chứ?"

Cô ta mừng rỡ

Cô gật đầu xác nhận vì khả dĩ chẳng thể làm gì hơn mà cô cũng cảm thấy vui khi ở cạnh cô ta, dõi theo cô ta qua từng giai đoạn bình phục

"Kẹo đâu?"

Cô ta xoè tay

Chết thật, tối qua về nhà, cô lại quên cho thêm kẹo vào túi

"Xin lỗi, tôi hết kẹo rồi. Lần sau bù nhé?"

"Vậy để lần khác chơi tiếp. Tôi ra ngoài dạy mọi người vẽ đây"

Cô ta phụng phịu rồi chuyển sang lém lỉnh ôm cô một cái, sau đó tót ra ngoài sân

"Cẩn thận trời vừa mưa xong trơn trượt lắm đấy!"

"Tôi biết rồi!"

Cô lại mỉm cười trong vô thức

* * *

(Còn tiếp) 

PS: Mai sẽ là phần còn lại. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net