RED.[End]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* * * * * 

Cơn mưa phùn lạnh lẽo kéo đến phá vỡ không gian yên ả của một sáng mùa thu

Đỗ xe vào bãi, cô vội vã bước vào văn phòng nơi quản giáo và Viện trưởng đang chờ đợi

"Cô ấy không chịu ăn uống gì, chỉ đòi gặp cô! Xin lỗi vì làm phiền Dr.Kloss vào ngày nghỉ thế này!"

...

..

.

Căn phòng ẩm thấp với bức vách là những song sắt quen thuộc

Cô cuống cuồng đẩy cửa sau khi ra hiệu cho hai người phụ tá ở lại bên ngoài

"Taylor tại sao làm vậy? Tại sao lại cư xử như vậy? Tại sao để họ có lí do nhốt ở chỗ này? "

Cô nén bực tức vì cô ta làm hỏng mọi nỗ lực chứng minh cho viện trưởng thấy rằng cô ta đã gần như bình phục

Còn vì nguyên nhân khác, cô không muốn cô ta bị đối xử thiếu tôn trọng như thế này

"Sao? Trả lời tôi đi chứ! Cô có gan quậy phá thì phải có gan nhận sai. Bây giờ tôi mời họ đến, cô nói xin lỗi rồi họ sẽ để cô quay về phòng sinh hoạt chung. Cô làm được không?"

Cô ta lắc đầu ngoày ngoạy

"Vì lẽ gì tôi phải nhận lỗi? Tôi chẳng làm gì sai hết. Không phải lỗi của tôi, tôi không xin lỗi”

Cô đấm tay vào chấn song, bùng nổ

"Cô quên hết những gì tôi dạy rồi ư? Là một người bình thường thì phải biết nhận ra lỗi lầm. Chỉ có người điên mới không phân biệt được - đúng sai!"

"Họ bắt tôi ăn thức ăn hỏng thì làm sao tôi ăn được. Người bình thường thì phải nhận lỗi ngay cả khi nó không phải lỗi của mình huh? Vậy tôi chỉ muốn mình là người điên, tôi là một người điên, ha ha tôi là người điên"

Cô ta bật cười sằng sặc, mắt ần ận nước.

Cô ngỡ ngàng trước từng câu từng lời 

Cơn giận trỗi dậy phừng phừng gấp nhiều lần trước đó. Vì sao lại dám đối xử với cô ta như vậy?

Đều là con người với nhau vì sao nỡ xem nhau như thú vật?

Lúc này đây, cô đang lồng lộn vì cách hành xử của những người cầm quyền. Và tức giận cả bản thân chỉ biết nghe từ một phía

"Tôi thành thật xin lỗi Taylor, cô hoàn toàn bình thường. Chỉ có bọn họ mới là những kẻ điên. Tôi xin lỗi, từ nay về sau tôi sẽ không để cô chịu thiệt thòi nữa.. "

Cô nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cô ta.

Nhưng lạ lùng thay

Cô ta không mảy may đoái hoài, đôi mắt trong veo ngấn nước đang nhìn chăm chăm vào chiếc nhẫn cô đeo ở ngón áp út

"Cô sắp kết hôn"

Chỉ một câu nói đơn giản thốt ra, nhưng nó như một lời buộc tội.

Cô mỉm cười gượng gạo, rút tay trái về rồi dùng bàn tay phải che lại, nghiêng đầu lẩn tránh ánh mắt sáng quắc đang rọi về mình.

"Tôi sẽ đi nói chuyện với họ. Cô ở lại chờ tôi nhé"

.

.

.

Bước dọc hành lang, nép sát vào tường để tránh bị mưa hắt vào người

Cô giật mình vì cảm giác vạt áo Blouse trắng bị giật liên tục

"Chuyện gì vậy Taylor?"

Khuôn miệng nhỏ nhắn mím lại, nhét vào tay cô một viên kẹo

"Chơi tiếp trò chơi lần trước đi. Tôi muốn biết chồng sắp cưới của bác sĩ Karlie là người thế nào?"

Cô thoáng bất ngờ, cô ta thực sự quan tâm đến hôn phu của cô hay đang cố tình dằn vặt cô đây?

Cô bối rối nhìn xuống chân, Taylor nhanh chóng chuyển sắc mặt về dáng vẻ trẻ con thường thấy

"Sao? Không chơi nữa à? Chơi với tôi đi, đi bác sĩ Karlie"

Miễn cưỡng trả lời

"Anh ấy tên là Joshua Kushner. Lớn hơn tôi vài tuổi. Thông minh, tài giỏi và rất chu đáo. Còn cô, người yêu của cô, anh ấy tên gì?"

Cô ta nhăn mũi nghịch ngợm đưa tay ra hứng mưa, cô hoảng hốt nắm tay giật lại

"Không được vọc nước. Cô nghiêm túc trả lời câu hỏi của tôi đi"

"Anh ấy là con gái"

Cung cách thản nhiên trả lời còn mắt lại lơ đãng trông ra bên ngoài biến câu nói của cô ta thành bỡn cợt

"Đừng đùa nữa. Người yêu của cô sao có thể là con gái"

"Sao lại không? Khi cô yêu một ai đó, hoặc đại loại thì chẳng có vấn đề gì là quan trọng cả"

Karlie cảm thấy lòng mình chùng xuống, cô đơn giản là không cam tâm khi biết rằng Taylor bị người bạn gái mà cô ta một lòng yêu bỏ rơi tại bệnh viện này.

Cuộc sống thật không công bằng !

"Chừng nào cô kết hôn?"

Lại một câu hỏi xoáy vào chủ đề mà cô đang tìm cách tước khỏi trí nhớ của Taylor. Theo bản năng, cô thêm lần nữa giấu bàn tay trái vào sâu trong túi áo Blouse, giọng nói khàn đặc trả lời ngày giờ hôn lễ sẽ cử hành.

Cô thực sự muốn dừng trò chơi này lại vì càng lúc cô càng khó điều khiển cảm xúc , tuy nhiên nếu tự mình kết thúc đồng nghĩa với việc tự tay phá huỷ cái tình bạn khó tin giữa cả hai.

"Bác sĩ Karlie có muốn biết tên người yêu của tôi không?"

Cô ta hấp háy mắt gợi ý, hơi nhón chân lên. Cô lập tức hiểu ý, nghiêng tai thấp xuống, sự tò mò nhen nhóm một ít ganh tức đã đánh bay mối suy tư vương vấn.

"Tôi sẽ nói nếu bác sĩ Karlie huỷ bỏ hôn lễ"

Cô ta lại đặt cô vào tình thế phải chọn lựa: bỏ đi hay tiếp tục trò chơi vô nghĩa này.

Rốt cuộc, cuối cùng người bị chơi xỏ là cô. Những tưởng đầu óc đơn giản của một đứa trẻ sẽ dễ dàng khai thác thông tin, ngờ đâu chính Karlie Kloss mới là người từ đầu đến cuối bị dắt mũi.

Cơn giận kiềm nén đến cực đại sẽ phải nổ bung ra.

Cô phủi tay, nghiến răng trừng mắt với Taylor rồi xoải chân thật nhanh khuất sau góc cầu thang. Bỏ lại đôi mắt ngơ ngác ngấn lệ trân trối trông theo

* * *

Nhiều ngày sau đó

Cô không đến viện nữa vì phải quay cuồng với đủ mọi thứ linh tinh cho hôn lễ

"Em có vẻ không vui, anh làm gì sai hửm?"

Joshua nắm tay cô, ân cần hỏi

"Không có gì"

Cô lẳng lặng cắt miếng beefsteak dù nó đã gần như nát nhừ

"Em có cần anh gọi phục vụ xay nhuyễn ra hộ em không?"

Câu nói đùa trở nên vô duyên khi chẳng những không thể thay đổi hoàn cảnh mà còn khiến nó sượng trân và bao trùm bởi sự im lặng ngột ngạt

"Từ lúc chuyển đến nơi điên khùng đó, em thay đổi nhiều lắm Karlie. Sau đám cưới ngày mai, anh sẽ nói ba chuyển em sang bệnh viện tổng hợp Chicago"

Anh kiên quyết mặc kệ thái độ bất phục của hôn thê

"Em thích làm việc ở đây"

"Nhưng anh thì không. Anh cũng sẽ chuyển công tác. Bằng mọi giá phải tách em khỏi mớ hỗn độn đó. Bọn chúng khi lên cơn và lũ quái vật có khác gì nhau mà em còn luyến tiếc?"

Anh kiên nhẫn giải thích. Tuy nhiên, cách biểu đạt lại khó lọt tai vô cùng.

"Anh gọi đồng loại của mình là quái vật vậy là em cũng chẳng khác gì họ đúng không? Em nghĩ rằng một bác sĩ Trưởng khoa như anh phải cảm thông cho chuyên ngành của em chứ? Để khỏi gây ra chuỗi bi kịch sau này, chúng ta không cần kết hôn nữa"

Cô rút khăn ăn đặt lên bàn, với tay nhặt túi xách ra khỏi nhà hàng

.

.

"Tôi nghe đây quản giáo!"

[ "Dr.Kloss, bệnh nhân của cô lại phát bệnh. Cô ta điên cuồng đập phá mọi thứ trong tầm với.. Cô đang ở đâu? Có thể đến viện ngay bây giờ không? Tôi xin lỗi, tôi biết mai là ngày cưới của cô.. nhưng chỉ lần này thôi ..." ]

"Tôi đang ở Phoenix. Tôi sẽ về nhanh nhất có thế. Đừng mạnh tay với cô ấy, tìm cách kiềm chế cô ấy chờ tôi về"

"Người yêu của tôi là con gái"

.

"Tôi sẽ nói nếu cô huỷ bỏ hôn lễ này"

.

 

Bây giờ thì cô đã đủ sẵn sàng để nghe tên người yêu của cô ta

Cô đã sẵn sàng

.

.

* * *

Cơn bão như tin dự báo đổ ập vào thị trấn vào lúc nửa đêm

Hai cần gạt trên kính chắn gió liên tục hất phăng những giọt nước ào ào liên tục

Siết tay lái, cô có linh cảm điều gì đó bất ổn

Tại sao quản giáo không gọi cho cô để thông báo tình hình?

Đường quá trơn nên chẳng thể chủ động gọi điện thoại, cô chỉ còn cách cẩn trọng chạy thật nhanh với vận tốc có thể kiểm soát

Lòng nôn nóng rối bời

"Taylor, cô sẽ không sao chứ? "

.

.

.

Vũng nước đọng bắn tung toé dưới sức nghiến của lốp xe.

Cô bung dù đóng sập cửa chạy ngang bãi đỗ đã gần như ngập trong nước và ngoài trời cơn mưa vẫn không dứt hạt, thi thoảng còn nhá lên tiếng sét đinh tai

.

.

Cánh cửa thép im ắng đến mức rợn người

Bao tay da vặn khoá đẩy mạnh vào trong

Đã hơn một tuần cô không đến

Khoảng sân giữa ngập trong nước và đầy nghẹt xác lá khô

Khung cảnh hoang tàn và yên ắng đến đáng sợ

Karlie sải bước sang dãy hành lang tối om mờ mịt, cố căng mắt tìm kiếm bóng người lai vãng

"Phải rồi, có lẽ họ đang ở phòng biệt giam"

.

.

Co chân chạy thật nhanh qua từng khu phòng ốc cửa đóng kín im ỉm

Có lẽ các bệnh nhân đã được uống thuốc an thần để phòng khi họ nổi loạn giữa trời giông

Vẫn chẳng có ai

Cô dừng lại thở dốc, tay bấm số quản giáo

Cô nghiêng tai lắng nghe âm giai của một bài hát quen thuộc vang vọng từ một nơi nào đó

Dấn bước về phía trước

Âm thanh càng lúc càng gần

Bất giác tim đập mạnh

Có lẽ nào linh cảm của cô là đúng?

Nuốt nước bọt, căng thẳng dấn bước vào sâu hơn

Căn phòng cuối hành lang

Cô dừng bước vì nhận ra lờ mờ trong bóng tối phía xa xa là chiếc điện thoại nhấp nháy dưới sàn

Rồi được nhặt lên nhờ một người nào đó mà Karlie không thể thấy mặt

ẦMMMM

Ánh chớp rạch ngang chân trời

Loé một tia sáng chói loá vào căn phòng qua những ô cửa sổ bằng kính

Cạch

Điện thoại trên tay cô rơi xuống đất

Cô điếng người khiếp đảm với cảnh tượng kinh hoàng trước mắt

" ♫ Losing her was blue like I’d never known

Missing her was dark grey all alone

Forgetting her was like trying to know somebody you've never met

But loving her was RED

Loving her was RED ... ♫ "

Cô ta ở đó

Toàn thân ướt đẫm

Miệng lẩm bẩm giai điệu của bản nhạc dở dang

.

"Tôi không biết diễn tả tình yêu như màu gì cả"

.

"Tôi sẽ chờ cho đến khi cô hoàn thành bài hát này..."

.

" Khi cô yêu một ai đó hoặc đại loại vậy, sẽ không có gì gọi là vấn đề"

.

Cô đã đến trễ

Cô ta nở nụ cười ngờ nghệch với cô

Nụ cười khiến cô chết lặng

Bao quanh cô ta là thi thể của tất cả những người sống tại bệnh viện này

Một số được treo lên

     Số khác lặc lìa dưới sàn

Cô ta dùng chính máu của họ để nhuộm đỏ các bức tường của căn phòng trắng tinh

Cả chiếc váy lấm lem màu sắc

Cả mái tóc vàng óng ả mà Karlie hay vuốt ve

"Tôi tìm được màu đó rồi.. Bác sĩ Karlie.. màu của tình yêu là màu đỏ, màu đỏ có phải không? Cô quay về rồi Karlie, cô trở về bên tôi rồi Karlie.. Người yêu của tôi tên là Karlie, Karlie Kloss"

Giờ thì cô đã hiểu vì sao cuộc gặp gỡ đầu tiên lại diễn ra ở căn phòng có song sắt

Thái độ giấu diếm của quản giáo khi cô gặng hỏi lí do

Sự dè dặt lúc cô yêu cầu thả tự do cho cô ta

Tất cả

Bởi vì cô ta là một con quái vật khát máu

Nghiệt ngã thay con quái vật đó đã lặng lẽ bước vào tim cô

Sâu đến mức chính bản thân còn không ý thức được

Để khi nhận ra thì đã quá trễ

Taylor làm mọi thứ vì Karlie

Cô ta phát bệnh vì nghĩ rằng đã mất cô

Cô ta lạnh lùng sát hại tất cả mọi người chỉ để thể hiện tình yêu với cô

Còn cô, cô chẳng biết gì cả. Có phải cô ngu ngốc hơn một người thần kinh không bình thường?

Và ngay cả khi toàn thân cuốn vào nụ hôn với một kẻ sát nhân tâm thần, chính cô cũng chẳng thể nào phân biệt đúng sai

Một bác sĩ - một kẻ điên

Ai mới thực sự là người tỉnh táo?  

Tràng cười trong trẻo vang vang khắp hành lang bệnh viện

Hoà vào từng tia chớp xé tan nền trời đen đặc

Căn phòng màu đỏ chỉ có hai người đối mặt nhau

Nụ cười ma quái của người con gái trong sắc đỏ của máu, của tình yêu, của sự ngăn cách ngày càng trở nên hư ảo

Cô ta dùng mạng sống của biết bao người đổi lấy nụ hôn của cô

Nụ hôn tanh tưởi của máu và mặn đắng bởi nước mắt

Đỏ có phải là màu lạnh nhất?

- = -

Taylor Swift, ngày 18/2/2009, được chuyển đến viện tâm thần St.Jacklique vì đã giết chết cả gia đình 11 người một cách dã man. Cô ta có biểu hiện của triệu chứng tâm thần hoang tưởng nặng khi có sở thích đối với những tội ác phi nhân tính.

Đây là sự thật mà sau này phía cảnh sát đã tìm thấy trong quyển nhật kí hoạt động của Viện trưởng Bệnh viện St.Jacklique

Bác sĩ Karlie Kloss là người đứng ra làm nhân chứng trong phiên toà xét xử vụ thảm sát ngày 14/02

Một mũi tiêm thuốc độc là quyết định của bồi thẩm đoàn

Cô đã dường như ngất đi khi nhận kết quả cuối cùng đối với bị cáo và từng là bệnh nhân của mình

Đến cuối cùng, Karlie Kloss vẫn chẳng thể tìm ra câu trả lời cho chính bản thân

"Đỏ có phải là màu lạnh nhất?"

The End.

Ps: Một câu chuyện đơn giản ở đoạn đầu và hơi khó đọc ở phần sau.

Hy vọng nó không quá ám ảnh. Đừng đọc vào ban đêm! :)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net