Series 1: #2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

SERIES 1

Anh trai bán thuốc tây

Lần đầu tiên tôi gặp em, là một trưa hè năm tôi 22 tuổi, là một sinh viên trường Đại học Y.

Khi đó, có một cô bé bước vào hiệu thuốc mà mãi không chịu mua gì, cô bé cứ đứng nhắm mắt run rẩy trước chiếc điều hòa mát lạnh.

Em mặc chiếc áo phông rộng thùng thình màu xanh lam nhạt dài quá nửa chiếc quần ngố màu sậm hơn một chút, điều đó khiến em trở nên bé nhỏ hơn.

Em đi chiếc dép tông lào to gấp đôi bàn chân, khuôn mặt trắng nõn đeo chiếc kính hơi quá khổ, mái tóc được cắt ngắn ngang vai, em toát ra một vẻ đơn thuần khó có được ở những cô nữ sinh trong tuổi ăn chơi giống em.

Không biết từ bao giờ, khóe miệng của tôi đã nhấc lên

Qua vài phút, em cuối cùng cũng chịu mở mắt. Em có vẻ rất bất ngờ khi thấy tôi, ánh mắt trong veo không một chút bụi bặm của em toát lên tia ngờ nghệch. Em vội vàng lấy tay dụi mắt, hành động đó của em khiến tôi bật cười. Không phải vì tôi buồn cười trước hành động trẻ con của em, mà là tôi cảm thấy bất ngờ khi trên đời này còn có những người thuần khiết như vậy.

Tôi nghĩ mình nên chủ động một chút, nghĩ vậy tôi cất giọng hỏi em muốn mua gì, không hiểu vì sao giọng tôi đột nhiên lại nhẹ nhàng như vậy.

Em vẫn đơ

Tôi chợt hiểu ra vấn đề, vội giải thích cho em tôi là cháu gì Năm, không quên giới thiệu tôi học Y, biết kê thuốc. Lúc đó tôi còn chưa biết, chỉ một câu giới thiệu như vậy, mà lại khiến một người nào đó tìm kiếm tôi cả mười năm...

Em gật đầu tỏ vẻ đã biết, tiến lại gần rồi ngập ngừng nói ra tên thứ cần mua. Giọng nói em trầm mà ấm, cũng không ồm ồm như đàn ông, ngược lại nó làm tôi cảm thấy dễ chịu như được rót mật vào tai vậy.

Nhưng...

Nội dung nói ra thì không thích hợp với giọng nói ấy cho lắm:

"Anh ơi, bố bảo là mua cái bao cao su. Ở đây có bán không anh?"

Tại sao tôi lại cười nhỉ? Cười vì cái thứ em ấy cần mua sao?

Tôi nhận ra rằng, em dễ thương hơn tôi tưởng nhiều.

Nhất là nụ cười của em...

Nụ cười của em, nó không quyến rũ, không chói sáng, không rực rỡ. Nhưng...

Nó ấm áp, nó tinh khiết, nó dịu dàng như ánh chiều tà nhè nhẹ chiếu vào mắt tôi.

Nó có lẽ không phải là nụ cười đẹp nhất của phái nữ.

Nhưng nó đẹp nhất trong thế giới của tôi

Tôi ngừng cười, nhanh chóng lấy món hàng em muốn mua, không quên bỏ nó vào bao ni lông đen. Dù sao một cô bé cầm cái này đi giữa đường cũng không hay cho lắm.

Em trả tiền xong xuôi rồi mà mắt vẫn còn dán trên người tôi, tỏ vẻ không chịu rời đi

Đầu nghiêng 45°, em hỏi: "Anh ơi, cái bao cao su này là để làm gì vậy ạ? "

Tôi sặc

Tôi nhận ra rằng, em ngây thơ hơn tôi tưởng nhiều.

Cố nén cơn ho, tôi với bàn tay mình ra xoa đầu em, bảo em sau này lớn lên sẽ biết.

Đầu em nhỏ, lọt thỏm trong bàn tay tôi. Khuôn mặt em đỏ lựng lên, hơi thở cũng gấp gáp dần...

Tôi còn chưa kịp phản ứng, thì em đã lao ra khỏi bàn tay tôi, chạy mất hút.

Tôi thẫn thờ nhìn theo bóng em chạy, trong lòng bỗng dâng lên một cỗ ngọt ngào.

Cô bé mua thuốc, cái này gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên đúng không?

*

Tôi ngồi thần người đến khi gì Năm về, vẻ mặt gì tràn đầy lo lắng.

Gì nắm tay tôi, ân cần dặn dò.

Ông ngoại tôi mất rồi

Công ty của ông sẽ do tôi tiếp quản

Tôi sẽ phải rời khỏi đất nước này, đến một quốc gia xa xôi nào đó, học cách quản lý công ty của ông ngoại.

Ngày đi, tôi ôm gì, hỏi gì về cô bé đó.

Gì bảo rằng, con nhóc Á Khẩu đó quả thật ngoan ngoãn.

Tôi đọc đi đọc lại cái tên đó cả hàng nghìn lần.

Hà Thiên Á, Hà Thiên Á...

*

Mười năm cứ trôi hững hờ

Tôi bước xuống sân bay, hít một hơi đầy hai lồng phổi.

Đây rồi, quê hương tôi, nơi có người con gái tôi yêu.

Mười năm, tôi đã gặp nhiều người phụ nữ, tôi vẫn không thể động tâm với ai ngoài cô bé đơn thuần năm xưa cả.

Mười năm, tôi đã đối mặt với hàng triệu nụ cười, tôi vẫn không thể tìm được nụ cười nào đẹp bằng nụ cười tinh khiết năm xưa.

Mười năm, tôi đã được nhìn đủ loại ánh mắt, tôi vẫn không cảm nhận được ánh trong veo của đôi mắt năm ấy.

Mười năm, tôi đã nghe bao nhiêu thanh âm, tôi vẫn không thể tìm ra giọng nói nào ấm áp được như em.

Mười năm rồi, liệu em có còn nhớ tôi chăng?

Tôi trở về cái ngách nhỏ đó, đứng bên lề đường, hỏi về em.

Mọi người đều nói, em là đứa con gái hư hỏng, chuyên đi ngủ với trai.

Tôi không tin. Tôi không tin em lại là một người như vậy.

Khi biết được nguyên nhân, tôi chỉ cười.

Em đúng là không phụ lòng tôi mà...


Đối tác công ty gọi tôi đi nhậu một bữa.

Tôi vốn không thích bia rượu, nhưng lão Thiên không chỉ là đối tác mà còn là bạn, tôi nhận lời.

Lão Thiên kể cho tôi nghe một câu chuyện, một câu chuyện về một cô gái.

Hắn kể rằng cô gái đó yêu một người đàn ông không biết tên biết tuổi cả mười năm. Cô học hành quên ăn quên ngủ để vào trường Y, rồi lại rong ruổi từng bệnh viện để kiếm một người bác sĩ là cháu họ của một người tên Năm.

Tim tôi đập mạnh, hỏi lão Thiên xem cô gái đó là ai.

Lão Thiên đập cốc bia to bự xuống bàn, cười lớn trả lời: "Con gái lão Tứ, 27 tuổi, bác sĩ tâm lý, tên Hà Thiên Á. Yêu cậu, Trần Thần Quân mười năm! "

Tôi cười. Cười như chưa bao giờ được cười.

Tôi không biết đêm ấy đã uống bao nhiêu cốc bia, cũng không biết đã nói bao nhiêu thứ. Tôi chỉ nhớ là mình gọi cho bạn gái lão Thiên đưa lão về, rồi hai thằng khoác vai dìu nhau đứng bên lề đường chờ.

Được một lúc thì người đến, người yêu lão Thiên có vẻ hơi hung hãn, nhưng được cái mặt mũi trông sáng sủa, thân hình cân đối, cũng được coi là người đẹp.

Tôi liếc sang cô gái một mẩu bên cạnh, chà chà, nhìn phía sau thì có vẻ là gái xinh đây, cơ mà sao lại lùn thế kia, chân ngắn vãi, lão đây không thích.

Chờ đến khi lão Thiên được người yêu nhét vào xe thì tôi đã sắp ngất xuống. Ngay lúc đó cô gái một mẩu kia quay lại nhìn tôi...

Tôi lại cười, người kia hóa ra lại là em!

Tôi chỉ kịp giơ tay xoa đầu em, nói một câu, sau đó mọi thứ xung quanh bỗng nhiên tối sầm xuống, tôi ngã vào bờ vai nhỏ bé của ai đó. Trước khi bất tỉnh, tôi cảm nhận được mùi cam chanh thoang thoảng làm tôi ám ảnh năm nào...

*

Khi tôi từ cơn mê man tỉnh dậy, chỉ thấy một trần nhà xa lạ. Đầu thì đau như búa nổ, tôi đang ở đâu thế này? Tôi bóp bóp trán dần nhớ ra mọi chuyện.

Nếu tôi chính là bất tỉnh trước mặt em, vậy nơi này là nhà em sao? Tôi âm thầm đánh giá căn phòng một chút.

Cả phòng lấy màu chủ đạo là nâu nhạt, sàn nhà bằng gỗ. Bốn phía căn phòng đều là giá sách. Tôi bước xuống giường nhìn kĩ một chút. Sách cũ, sách mới, sách y học, sách văn học, truyện trinh thám, truyện tranh, đủ loại truyện!

"Anh dậy rồi à? "

Tôi giật mình quay đầu lại, à, là cô bé mua thuốc. Em vẫn mặc chiếc áo phông màu xanh lam nhạt, vẫn mặc quần ngố màu xanh dương, vẫn đi dép tông lào.

Trong một khoảnh khắc ấy, tôi ảo tưởng mười năm qua chỉ như một cái chớp mắt, em vẫn là cô nữ sinh cấp 3, còn tôi vẫn là cậu trai đứng bán thuốc khi ấy...

Em nhìn tôi không nói gì, mỉm cười nhẹ. Giơ tay lên nhét cho tôi một bát cháo nóng mà tôi vừa mới biết đến sự tồn tại của nó, nói: "Chào anh, em tên Hà Thiên Á, bạn của anh Thiên. Tối qua em thấy anh say quá nên đưa anh về đây. Anh mau ăn cháo đi, tối qua anh nôn hết ra, chắc bây giờ đói lắm phải không anh? "

Em nói một tràng dài, sau đó hụt hơi còn thở dốc. Nhưng nụ cười thì vẫn giữ trên môi.

Tôi chợt nhận ra, em tốt bụng và đảm đang hơn tôi tưởng nhiều...

Tôi cười cười, lấy tay quấy quấy bát cháo, tự giới thiệu: "Cảm ơn em. Hôm qua làm phiền em quá, anh cứ say lên là chẳng nhớ gì cả. À, em cứ gọi anh là anh Quân nhé. Bạn bè của lão Thiên thì quen thân cả rồi"

Trong một chốc, tôi thấy mặt em đỏ lên. Không lẽ tôi đã làm gì em sao? Không, nhìn biểu tình của chắc là không phải. Tôi vô thức ăn hết bát cháo trong nỗi hoài nghi...

------------------------------------------------

Tôi bước ra cửa, rời khỏi căn nhà ấm cúng kia khiến trong lòng tôi hơi mất mát. Em cũng ra tiễn tôi, tận tình chỉ tôi vị trí trạm xe buýt gần đó.

Tôi tạm biệt em, quay về phía cổng chung cư, đi được ba bước, tôi quay lại, hỏi em số điện thoại.

Em lúng túng đọc một dãy số. Tôi ghi nhớ vào điện thoại. Xong xuôi tôi vươn tay lên xoa đầu em cảm ơn, sau đó chạy ra xa.

Khi đó tôi còn không biết, có một người vẫn dõi mắt nhìn theo bóng dáng vô tâm vô phế của tôi đến khi biến mất hẳn....

*

Tôi sửa cà vạt, nhìn em mặc áo cưới trắng tinh khôi bên cạnh mỉm cười. Nụ cười của em vẫn như cũ, thật thà và dịu dàng. Ánh mắt em vẫn như vậy, vẫn trong veo và sáng ngời.

Em ôm lấy tôi, gọi một tiếng chồng. Tôi cũng ôm lấy em, hôn một cái trên trán. Rồi dìu lấy em bước đến lễ đường.

Đám cưới xong xuôi, vợ chồng lão Thiên nhanh chóng tiến lại gần.

Vợ lão Thiên mang bụng bầu 5 tháng, ôm chầm lấy vợ tôi, cả hai người đều khóc. Tôi và lão Thiên thì bạo lực hơn, hai thằng cầm hai chai rượu tu ừng ực.

Bố vợ kéo tôi lại gần, lấy tay vỗ bôm bốp lên vai tôi, giao phó trách nhiệm. Mẹ vợ cũng cầm lấy tay tôi, dặn dò đủ thứ.

Vợ lão Thiên gọi tôi lại, tung Tổng cộng 5 cú đấm 3 cú đá. Đe dọa rằng nếu tôi làm Á Khẩu của bà ấy khóc, bà ấy sẽ treo tôi lên nóc nhà thiến.

Tôi cười đáp vâng, tất nhiên rồi, đây là người tôi yêu, làm sao tôi có thể để cô ấy đau buồn được?

Tôi nhìn vợ tôi cười hạnh phúc bên cạnh, cúi người hôn xuống môi cô ấy. Nghe cô ấy nói vào tai tôi:

"Thần Quân, em yêu anh! "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC