[Oneshot 5] 1505

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

01.

Thời buổi loạn lạc, các thế lực đấu đá xâu xé lẫn nhau khiến dân chúng lầm than. Triều đình bấy giờ là của họ Vương. Hoàng đế liên tục cử quân ra biên cương trấn giữ không cho giặc ngoài vào xâm lăng.

Trải qua một nạn dịch lạ mà trong thành đều thiếu hụt về lực lượng, lương thực. Hoàng đế vô cùng đau đầu nghĩ kế sách đối phó với giặc ngoài cứ mãi canh me.

Lúc thượng triều, các quan tướng quân đều đứng tranh cãi nhau về kế sách.

"Đủ rồi, các khanh đừng tranh cãi nữa."

Tiếng cãi nhau dừng lại, một vị bên ban văn đứng ra cúi người nói : "Thưa bệ hạ, chúng ta vẫn nên cử quân chi vẹn ra biên cương để thủ. Quân đội có những người trải qua bệnh lạ vẫn chưa hoàn toàn hồi phục..."

"Không được ! Nếu cứ tiếp tục thủ nữa chúng ta sẽ rơi vào bị động. Thưa bê hạ, thần xin được đem quân ra đánh."

Tiếng xì xầm lại có, Hoàng đế đảo mắt nhìn một nam nhân trẻ tuổi đứng tách biệt với đám người đang tranh cãi này hỏi : "Tiêu tướng quân có kế sách gì không ?"

Được chỉ điểm, Tiêu tướng quân - Tiêu Chiến cung kính đáp : "Tâu bệ hạ, thần hoàn toàn đồng tình với Mạc tướng quân, chúng ta nên tiến đánh dẹp loạn tránh đêm dài lắm mộng."

Hoành đế trầm ngâm một lúc sau đó hạ chỉ : "Triều ta chính thức tuyên đánh giặc loạn. Tiêu tướng quân nhận lệnh cầm binh mã ra biên cương để đẩy lùi giặc."

"Thần tuân chỉ."

02.

Người hầu cận của Tiêu Chiến đứng nhìn tướng quân nhà mình chậm rãi mặc áo giáp không nhịn được mà hỏi : "Tướng quân lần này đi e là lành ít dữ nhiều. Phía Vương gia..."

"Đệ ấy đi ra ngoài chơi vẫn chưa về sao ?"

"Vâng ạ, Vương gia dường như đang ở thành Hoa Lăng."

"Ta biết rồi."

Khóe môi Tiêu Chiến ẩn hiện một nụ cười. Vương gia trong lời người hầu cận ấy là Vương Nhất Bác - nhi tử Hoàng đế. Y với hắn từ nhỏ đã chơi cùng nhau, tính ra cũng xem như là thân thiết. Hắn trời sinh học nhanh hiểu nhanh, thông minh lanh lợi nhưng cái thông minh này chỉ toàn dùng để gạt phụ vương chạy ra ngoài dạo chơi đông tây.

Hắn thích tự do, không thích chốn triều đình tranh chấp.

Lần này Tiêu Chiến nhận lệnh ra trận mà Vương Nhất Bác không có trong thành, y cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Nếu như người có ở đây sẽ ngăn cản không cho y đi. Vì hắn từng nói : "Ta thích huynh."

Vì thích nên không thể cho người trong lòng đi ra chốn nguy hiểm. Nếu có đi hãy đem hắn theo cùng.

Tiêu Chiến cố tình hiểu sai câu nói ấy của Vương gia. Những ngày tháng sau đó hai người đều không nhắc đến nữa.

Cầm binh mã ra biên cương, Tiêu Chiến gặp tướng quân ngày đêm canh giữ ở đây bàn kế sách.

Vương gia - Vương Nhất Bác khi quay về triều đình liền ung dung đi kiếm Tiêu tướng quân, nhưng không thấy người đâu.

"Này cô kia." Vương Nhất Bác đưa tay quắc quắc một nữ nha hoàng trong cung của Tiêu Chiến lại.

"Vương gia có gì dặn dò." Nữ nha hoàng vội đi lại cúi người hỏi.

"Tiêu tướng quân đâu rồi ? Huynh ấy còn trên triều sao ?"

"Thưa Vương gia không ạ, Tiêu tướng quân hai hôm trước nhận lệnh của bệ hạ đã ra biên cương đánh giặc."

"Cái gì ?! Huynh ấy ra biên cương ?!"

Nha hoàng nhìn thái độ của Vương gia từ ngạc nhiên đến khó coi liền cúi thấp đầu không dám ho he gì nữa. Nàng nói gì sai sao ?

Vương gia phất tay áo rời đi, sắc mặt đen hơn nữa đi kiếm phụ thân của mình.

"Vương gia, mừng ngài trở về." Thái giám nhìn thấy bóng dáng của Vương Nhất Bác liền cúi người chào.

Vương Nhất Bác đẩy cửa tiến vào cung của phụ vương mình. Theo lễ nghi mà hắn đưa hai tay về phía trước chấp lại nói : "Phụ vương."

"Con về rồi sao ?" Hoàng đế buông tấu sớ trong tay ra nâng mắt nhìn người đối diện.

"Phụ vương có phải người cho Tiêu tướng quân ra biên cương không ?"

"Đúng vậy, là ta ban lệnh cho Tiêu tướng quân đi."

"Người ! Con cũng muốn ra biên cương."

"Xằng bậy ! Thân là Hoàng đế đời tiếp theo không thể bước vào chốn hiểm nguy."

"Con cũng không nói mình sẽ làm Hoàng đế."

Hoàng đế tức đến run cả tay, lại nói : "Ta biết con với Tiêu tướng quân là bằng hữu từ nhỏ nên khó tránh khỏi lo lắng cho nhau nhưng đừng vì suy nghĩ nông nổi mà xằng bậy."

"Ai nói con với huynh ấy là bằng hữu ? Con yêu huynh ấy, ngoài huynh ấy ra thì không còn ai."

Hoàng đế trợn mắt nhìn nhi tử của mình, "Con có biết mình đang nói gì không ?"

"Con biết rõ mình đang làm gì và nói gì. Trước giờ người luôn không cản được con, bây giờ cũng vậy."

Nói dứt câu Vương gia một bụng tức giận rời đi.

"Người đâu, đuổi theo Vương gia !"

03.

Khi Tiêu Chiến thấy Vương gia phi ngựa đến doanh trại thì bị dọa cho hết hồn.

"Đệ làm gì ở đây ? Mau quay về !"

"Không, đệ đã đến rồi thì đừng có đuổi chứ."

"Đệ !"

"Huynh không bị sao chứ ?"

"Ta thì bị làm sao được, ngược lại là đệ đó. Mau quay về, nơi này không thể ở lâu."

"Không về."

"Bệ hạ cho đệ đến đây sao ?"

"Không có, ông ấy ngăn cản ta."

Tiêu Chiến thở dài, ý của Vương gia còn hơn ý trời. Không thể xoay chuyển được. Y chỉ đành sắp xếp cho hắn một chỗ nghỉ ngơi rồi sẽ khuyên răng người quay trở về.

"Tiêu Chiến."

Bước đi của Tiêu Chiến khựng lại, Vương Nhất Bác chưa bao giờ gọi thẳng tên của y trừ phi có chuyện vô cùng quan trọng.

"Ừ, ta nghe đây."

"Lời ta nói hai năm trước, huynh còn nhớ không ?"

Tiêu Chiến cắn môi, bảo nhớ. Làm sao y quên được ? Hai năm trước hắn đã nói thích y. Không phải thích theo tình huynh đệ mà thích theo quan hệ ái tình.

"Huynh có thích ta không ?"

Tiêu Chiến ngẩn người, y có thích hắn không ?

Thích chứ, y thích hắn rất nhiều.

Vì hắn, y có thể làm mọi chuyện.

"Ta..."

Vương Nhất Bác kiên nhẫn chờ nhưng đến cuối cùng thì Tiêu Chiến vẫn không nói. Hắn có chút thất vọng nhưng sau đó lại tự an ủi chỉ cần biên cương an toàn thì sau này còn rất nhiều thời gian để chờ một câu thích của y.

Và, cái sau này của Vương gia đến nhanh quá mà cũng thật chóng vánh quá. Biên cương xảy ra mưa máu tanh, Tiêu tướng quân vì bảo vệ an nguy cho hắn mà hy sinh. Vương Nhất Bác bàng hoàng nhìn Tiêu Chiến ngã xuống trước mắt mình, hắn run rẩy đỡ lấy thân thể y ôm vào lòng.

"Vương...gia..."

"Ta đây, huynh cố gắng một chút. Ta sẽ đi tìm đại phu cho huynh."

Khóe môi Tiêu Chiến run rẩy nâng lên, "Đệ hỏi...ta có...thích...đệ...không..."

"Đừng nói nữa, ta...huynh hãy cố gắng lên..."

"Ta...thích...đệ..."

Nhiều năm sau, Vương gia đã bước sang tuổi trung niên nhưng vẫn còn lẻ bóng. Ai hỏi hắn vì sao chưa lập gia thất thì hắn đều nhẹ nhàng nói : "Đời này ta chỉ có duy nhất một người muốn cùng chung chăn gối nhưng thật tiếc, người đó đã không còn."

Ta yêu huynh ấy, yêu ngàn năm không phai.

04.

Tiêu Chiến giật mình tỉnh giấc trong đêm, khóe mắt vô cùng đau rát. Y đưa tay lên lướt qua mắt mình, sự ẩm ướt vẫn còn đó.

Y đã khóc, vì một giấc mơ dài.

Người nằm bên cạnh cũng bật dậy, đưa tay dụi dụi mắt hỏi : "Anh sao vậy ? Gặp ác mộng hả ?"

"Ừ, làm em thức giấc rồi."

"Không sao."

Vương Nhất Bác cố quên đi cơn ngái ngủ của mình, hơi nghiêng người sang nhìn Tiêu Chiến.

"Anh khóc sao ?"

Tiêu Chiến cười cười không đáp.

Vương Nhất Bác lo lắng đưa tay lau đi vệt nước còn sót lại, nói : "Ngày mai chắc sẽ bị sưng mắt đó. Hay em đi luộc trứng chườm cho anh nha ?"

"Không sao, ngày mai em còn đi quay mà, nằm xuống ngủ đi."

Vương Nhất Bác chần chừ nhưng Tiêu Chiến đã ấn vai hắn xuống giường.

"Anh ơi." Hắn nắm lấy góc áo của Tiêu Chiến nỉ non.

"Làm sao ?"

"Cho em ôm."

Tiêu Chiến bật cười, nằm xuống để hắn ôm lấy mình.

"Em cũng không phải con nít, cứ thích làm nũng."

Tay Vương Nhất Bác ở eo Tiêu Chiến hơi siết lại, thì thầm : "Ôm anh dễ ngủ hơn thôi chứ có gì đâu."

"Anh gặp ác mộng gì vậy ? Đáng sợ không ?"

"Ừm...anh mơ thấy mình ở thời loạn lạc, có hai nam nhân yêu nhau nhưng lại không thành đôi. Một người hi sinh, một người lẻ bóng nhớ thương."

Lưng của Vương Nhất Bác đột ngột căng cứng, hắn hỏi : "Còn nữa không anh ?"

"Hai nam nhân ấy...có tên như chúng ta."

Đại não xẹt qua vài hình ảnh mơ hồ, Vương Nhất Bác vỗ vỗ lưng Tiêu Chiến, nói : "Chỉ là giấc mơ thôi, em vẫn ở đây, ngay bên cạnh anh. Đừng sợ."

"Ừm."

Hôn lên mái tóc người thương, Vương Nhất Bác nói anh ngủ ngon.

Chờ đến khi Tiêu Chiến thật sự đã ngủ rồi thì Vương Nhất Bác mới hé môi thì thầm : "Em yêu anh dù là kiếp trước hay kiếp này thì vẫn, ngàn năm không phai."

Lỡ làng một lần là quá đủ.

Chúng ta rồi sẽ thật hạnh phúc, thật viên mãn.

======================================

Hoàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net