10.000 hours (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Note: Lẽ ra mình nên giới thiệu các nhân vật phụ xuất hiện trong fic này ngay từ đầu nhưng lại quên mất, nên bây giờ giới thiệu bù nha:

- Liễu Trâm: Ryujin (ITZY)

- Ninh Nghệ Trác: Ningning

- Kim Ái Ly: Giselle

Còn lại đều là tên do mình tự nghĩ.

***


Những ngày sau đó, chỉ cần tiết học cuối cùng vừa kết thúc là Kim Mẫn Đình lại chạy ào đến bệnh viện để "chăm sóc" cho Lưu Trí Mẫn, mặc cho cô đã lịch sự từ chối và bảo rằng bản thân có thể tự mình lo liệu. Dần dà, việc thăm Trí Mẫn trở thành một thói quen của nàng từ lúc nào không hay biết. Bạn bè Mẫn Đình (ngoại trừ Liễu Trâm) thấy nàng ngày nào học xong cũng vội chạy ra ngoài, đến tận tối mịt mới trở về ký túc xá thì sinh nghi. Một hôm, Ninh Nghệ Trác thẳng thắn hỏi:

"Mày có người yêu rồi hay sao mà dạo này cứ đi sớm về khuya vậy?"

Mẫn Đình liền đỏ mặt, gắt lên:

"Có điên không? Tao bận học hành đến tối mắt tối mũi, thời gian đâu mà bồ với chả bịch! Bớt suy diễn lại giùm cái!"

Nghệ Trác tỏ ra bất mãn:

"Tao chỉ hỏi có một câu mà mày đã "xả" một tràng như vậy, có phải là "có tật giật mình" không?"

"Thôi, mày nghĩ sao thì nghĩ, tao không muốn giải thích nữa. Đi đây!"

Mẫn Đình nói rồi xách giỏ rời đi, Nghệ Trác ở lại nở nụ cười đắc ý, quay sang nói với đám bạn tò mò ngồi cạnh:

"Đấy, rõ ràng là đi gặp người yêu rồi còn gì!"

Chỉ có Liễu Trâm là người duy nhất biết rõ mọi chuyện, nhưng lại không thể nói ra. Thật khó chịu...

***

Ba tuần sau, Lưu Trí Mẫn xuất viện. Cô cố tình không báo cho Mẫn Đình biết vì không muốn nàng đến. Nhưng "người tính chẳng bằng trời tính". Ngày hôm ấy, Trí Mẫn vừa chống nạng khập khiễng ra đến cổng bệnh viện đã thấy Kim Mẫn Đình bắt sẵn taxi đứng đợi cô từ bao giờ.

Nhìn thấy cô, nàng liền nở nụ cười thân mật:

"Mừng cô xuất viện!"

Trí Mẫn thở dài bất lực:

"Làm thế quái nào mà em biết hôm nay tôi được xuất viện?"

Đình cười hì hì:

"Em hỏi bác sĩ là biết ngay chứ gì! Cô lên xe đi, chúng ta về nhà!"

"Có cần phải đến mức này không? Tôi có thể tự về…"

"Cô đi vẫn còn chưa vững, lỡ lại ngã thêm lần nữa thì sẽ khổ đó. Em đi bên cạnh đỡ cho cô!"

"..."

Không còn lý do nào để phản kháng, Trí Mẫn đành cho phép Mẫn Đình theo mình về nhà.

Nhà của Trí Mẫn không quá lớn, nhưng đầy đủ tiện nghi. Ngoài sân là một khu vườn nhỏ trồng toàn hoa cẩm tú cầu màu tím. Kim Mẫn Đình đối với chuyện này có chút kinh ngạc. Trước giờ nàng luôn nghĩ Trí Mẫn là một người khô khan, lạnh lùng, thật không ngờ cô cũng có sở thích trồng hoa nhẹ nhàng như bao cô gái khác.

Mẫn Đình không thể rời mắt khỏi những chậu cẩm tú cầu đang khoe sắc dưới ánh hoàng hôn. Nàng buột miệng hỏi:

"Cô Lưu, cô cũng thích hoa phong lan sao?"

Trí Mẫn chần chừ một lúc rồi đáp:

"Tôi chỉ là chăm sóc chúng hộ người khác thôi…"

Mẫn Đình giờ mới ngộ ra, thì ra chỉ là chăm hộ. Thế thì Lưu Trí Mẫn cũng chẳng lãng mạn mấy. Nàng thôi không tò mò nữa. Mẫn Đình đỡ cô vào tận nhà, giúp cô ngồi xuống sofa, sau đó rất tự nhiên ngồi ở phía đối diện.

"Cô sống một mình ạ?"

Trí Mẫn gật đầu.

Những ngày ở bệnh viện, ngoài Kim Mẫn Đình và một người bạn thân ra, chẳng còn ai đến thăm cô nữa.

Mẫn Đình quan sát ngôi nhà một lượt. Phòng khách được trang trí với màu xám là tông màu chủ đạo, tạo cho người khác một cảm giác khá nặng nề, lại có chút trầm buồn. Cả nội thất cũng rất đơn giản. Cả phòng khách chỉ bày một bộ sofa, một cái bàn nhỏ cùng một chiếc TV màn hình phẳng. Trên bốn bức tường trống trơn, không có trang trí gì, một khung ảnh cũng chẳng có, cứ như thể chủ nhân của ngôi nhà chỉ vừa chuyển về ở đây ngày hôm qua.

"Meooo…"

Tiếng kêu phát ra từ bên dưới gầm sofa làm Mẫn Đình giật mình. Nàng nhìn xuống, phát hiện ngay một chú mèo lông vàng nhỏ xíu e dè bước ra.

Vẻ dễ thương của chú mèo làm Đình cười tít mắt. Nàng bế nó lên, thích thú cảm thán:

"Ôi, cô còn nuôi mèo nữa sao? Đáng yêu quá đi mất! Nó tên gì vậy ạ?"

Trí Mẫn hơi đỏ mặt, bèn hắng giọng:

"Saebok…"

"À Saebok. Chào em nha, chị là Kim Mẫn Đình, học trò "cưng" của cô Lưu Trí Mẫn! Từ nay hãy thân thiết với nhau hơn nhé!"

Mẫn Đình nâng niu Saebok trong lòng. Nó dần quên đi sự xa lạ ban đầu, thoải mái duỗi mình nằm luôn trên đùi nàng.

Hình ảnh này đối với Trí Mẫn rất đỗi thân quen, làm lòng cô bỗng dưng có chút xao động.

Cô cố gắng lấy lại vẻ bình thản, nói với Mẫn Đình:

"Thôi, cũng trễ rồi. Em nên trở về thì hơn. Hôm nay… cảm ơn em vì đã đưa tôi về… Từ mai không cần…"

"Thỉnh thoảng em có thể đến đây thăm Saebok được không ạ?"

"..."

"Vả lại, chân cô còn chưa lành hẳn, để em giúp cô làm việc nhà…"

"Không được."

Hai tiếng "không được" phát ra, không gian liền trầm lắng hẳn đi.

Nhận ra mình đã hơi thẳng thừng, Trí Mẫn bèn lựa lời:

"Ý tôi là, em không cần đến, tôi có thể tự lo được. Tôi đã quen với cuộc sống một mình rồi…"

Mẫn Đình không đáp, vẫn chăm chăm nhìn vào mắt cô, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mượt mà của Saebok.

Trí Mẫn chịu thua, đành phải nói:

"Ừ thì, thỉnh thoảng, em có thể đến… Saebok hình như… cũng rất thích em…"

Chỉ chờ có vậy, khoé mắt Mẫn Đình liền cong lên:

"Vâng, vậy thì em sẽ đến chơi thường xuyên hơn ạ!"

"..."

Nội tâm Lưu Trí Mẫn gào thét: Cái gì vậy chứ? Rõ ràng vừa bảo là "thỉnh thoảng" thôi mà…

***

Một tuần sau, Lưu Trí Mẫn trở lại dạy học với một chân vẫn còn bó bột. Người người đều nhận xét cô quả thật rất "có tâm với nghề". Thay vì trực tiếp thực hiện động tác mẫu, Trí Mẫn cho sinh viên xem video, rồi tận tình phân tích từng động tác, sau đó mới cho họ thực hành.

Không ngoài dự đoán, mỗi lần cô có tiết ở lớp của Kim Mẫn Đình là y như rằng nàng lại kè kè bên cô, giúp cô lấy nước, xách cặp, ghi nhận lỗi sai của các sinh viên khác. Chẳng biết từ bao giờ, Kim Mẫn Đình bỗng dưng siêng tập thể dục hẳn lên.

Một ngày nọ, Liễu Trâm kéo nàng ra một góc, hỏi:

"Ê, sao dạo này mày cứ kè kè bên cạnh cô Lưu vậy? Chẳng phải cô ấy đã khỏi bệnh rồi à? Này, đừng nói với tao là… mày thích cô ấy nhé?"

Mẫn Đình vội bịt mồm Liễu Trâm lại, hốt hoảng nói:

"Mày nhỏ nhỏ cái mồm thôi, mọi người đang nhìn kìa!"

Quả thật là như thế. Mấy thành phần hóng hớt chẳng biết từ bao giờ đã đứng xung quanh, dỏng tai nghe ngóng cuộc đối thoại của hai nàng.

Liễu Trâm bèn giảm âm lượng:

"Vậy là mày thích cô Lưu thật hả? Rõ ràng lúc trước mày ghét cô ta lắm mà…"

"Ơ kìa? Tao có bảo là tao thích đâu!"

"Thế thì sao lại "hầu hạ" cô ấy tận tình dữ vậy?"

"Tất cả là vì thành tích, thành tích đó, hiểu chưa? Tao nghi là cô ấy vẫn còn "ghim" tao về vụ tai nạn đó, nên bây giờ phải lấy lòng hết mức có thể chứ!"

Liễu Trâm nghe xong cũng thấy hợp lí.

"À, vậy là không phải kiểu "vì em quá thích cô rồi, phải làm sao phải làm sao" nhỉ?"

"Đương nhiên! Tao đã nói rồi, tao không thích người lớn tuổi hơn mình. Đằng này đã lớn hơn năm tuổi, lại còn là giảng viên đáng sợ, có cho tao cũng không dám lấy. Thêm một điều nữa, tao là gái thẳng, chứ không có bê đê như mày đâu!"

Liễu Trâm liếc Mẫn Đình một cái, gật đầu:

"Ừm. Mong là mày sẽ luôn ghi nhớ những lời mày nói hôm nay."

Mẫn Đình vỗ vỗ ngực:

"Tất nhiên rồi!"

***

Một buổi chiều, Trí Mẫn ra ngồi quán cà phê để làm giáo án. Vừa đặt mông xuống ghế, cô đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh:

"Ơ cô Lưu? Trùng hợp vậy ạ?"

Không cần quay lại, Trí Mẫn cũng biết chủ nhân của âm thanh ấy là ai.

Một giây sau, Kim Mẫn Đình xuất hiện trước mặt cô, một tay ôm laptop, tay còn lại cầm một ly trà sữa khoai môn size L. Nàng rất thoải mái ngồi xuống đối diện cô, mở laptop ra.

"Em cũng thường hay đến quán này viết tiểu luận, lại ngồi đúng vị trí này luôn. Cô… không phiền nếu em ngồi ở đây chứ?"

Không thể từ chối được, Trí Mẫn đành gật đầu:

"Ừm, không sao, tôi qua bên kia ngồi vậy."

"Ơ…"

Người ta muốn ngồi gần để tăng thêm tình cô trò đằm thắm mà…

Nói là làm, Trí Mẫn liền đổi chỗ ngồi, cách Mẫn Đình tận ba bàn. Nàng có chút thất vọng. Người này đúng là khó gần quá rồi.

Bất mãn được một hồi, Mẫn Đình cũng thôi nghĩ ngợi, lại tập trung vào bài tiểu luận khó nhằn. Được chừng mười lăm phút sau, một sự việc bất ngờ xảy ra.

Nàng phát hiện ở phía đối diện, có hai thanh niên suốt từ nãy đến giờ cứ nhìn chằm chằm vào mình. Khi nàng ngó sang, một tên còn huýt sáo ra vẻ ta đây. Mẫn Đình cố làm lơ, nhưng rồi sau đó, một tên tiến lại chỗ nàng, giở trò trêu ghẹo:

"Này em gái, em ăn gì mà đẹp quá vậy?"

Mẫn Đình nhíu mày, nhìn hắn bằng ánh mắt khinh bỉ, quyết định không trả lời.

Tên kia vẫn không chịu buông tha. Hắn chỉ sang người bạn ngồi bên kia, nói:

"Bạn anh thích em lắm đó. Có muốn đi chơi với tụi anh tối nay không? Tụi anh đảm bảo sẽ làm em "vui sướng" đến tận mây xanh!"

Trước những lời gạ gẫm dơ bẩn, Mẫn Đình tức giận nắm chặt tay lại. Nàng vừa định mở miệng, đã thấy Trí Mẫn khập khiễng bước đến bên cạnh, đứng đối diện với tên biến thái kia.

Hắn ngước nhìn cô, nhếch mép:

"Gì đây? Lại thêm một em gái xinh đẹp muốn hoà theo "cuộc vui" à?"

Trí Mẫn giữ nguyên nét mặt, không nhanh không chậm, nói thật to, thật rõ ràng:

"Tôi chỉ muốn nhắc, cậu đã quên kéo khoá quần rồi kìa!"

Cả quán nghe thấy, liền quay đầu lại nhìn. Tiếng cười vang lên khắp nơi. Tên thanh niên xấu hổ cúi xuống kéo khoá quần, rồi trừng mắt nhìn Trí Mẫn:

"Này, muốn kiếm chuyện hả?"

Hằn đứng dậy, cao hơn cô cả một cái đầu. Nhưng Trí Mẫn không nói không rằng, giơ tay phải ra đẩy một cái, làm hắn ngã lại ngay xuống ghế trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người.

Hắn tròn mắt nhìn cô, thầm nghĩ: "Con nhỏ này thế quái nào lại khoẻ như vậy?"

Bấy giờ, tên còn lại cũng rời bàn, tiến đến tỏ vẻ giang hồ:

"Con nhỏ kia, mày định làm gì hả?"

Trí Mẫn đưa mắt quét nhanh phù hiệu của hai thằng biến thái rồi khoanh tay trước ngực, giọng điệu mỉa mai:

"Ồ, thì ra là học sinh cấp Ba. Lâm Hoàng Miên và Trịnh Tuấn Bảo, trường Trung học Z nhỉ?"

Người tên Hoàng Miên liền vênh váo:

"Ừ, thì sao?"

"Hiệu trưởng là Kim Ái Ly, đúng không?"

Nghe nhắc đến tên hiệu trưởng, gương mặt hai thanh niên bỗng nhiên tái xanh lại, nuốt nước bọt ừng ực.

Lưu Trí Mẫn lấy điện thoại ra.

"Kim Ái Ly là bạn thân của tôi. Không hiểu cậu ấy dạy dỗ kiểu gì mà để học sinh của mình ra ngoài đường giở mấy cái trò quấy rối người khác kinh tởm như thế này. Phải gọi mắng một trận mới được…"

Tức thì, cả hai tên liền thay đổi thái độ, chắp tay cầu xin:

"K-không ạ… Tụi… tụi em xin lỗi… Tụi em hứa lần sau sẽ không tái phạm nữa, xin chị… đừng mách cô hiệu trưởng ạ…"

Trí Mẫn lườm hai thằng học trò, hừ lạnh:

"Biết lỗi sao? Đều là loại "vắt mũi chưa sạch", mới tí tuổi đầu đã đi quấy rối tình dục người khác ở nơi công cộng bằng mấy lời bốc mùi như vậy. Nếu ngày hôm nay tôi không can thiệp, các em định sẽ làm gì học trò của tôi đây? Tôi sẽ báo lại chuyện này với trường của các em, để họ có biện pháp xử lí thoả đáng. Còn bây giờ thì biến khỏi đây, trước khi tôi đem cả hai đến đồn cảnh sát!"

Hai thằng học trò hư hỏng sợ đến co rúm người, lập tức ôm cặp chạy vắt giò lên cổ.

Giải quyết xong rồi, Trí Mẫn mới quay sang Mẫn Đình, vẫn là chất giọng lạnh lùng, nhưng dịu dàng hơn một chút:

"Em cũng phải cẩn thận, mấy thằng biến thái này không tha bất kì ai đâu."

Mẫn Đình ngơ ngác một hồi lâu, sau đó mới mấp máy môi:

"Vâng, em cảm ơn cô…"

Đến tám giờ tối, Kim Mẫn Đình mới hoàn thành xong một phần của bài tiểu luận. Mắt nàng mỏi nhừ, nàng vươn vai vài cái rồi đứng lên thu dọn đồ đạc, chuẩn bị ra về.

Và nàng không khỏi kinh ngạc khi thấy Lưu Trí Mẫn vẫn còn ngồi trong quán.

Mẫn Đình cứ ngỡ cô đã về từ lâu rồi. Vừa thấy nàng đứng lên, Trí Mẫn liền bước đến, đề nghị:

"Xong rồi sao? Ra xe đi, để tôi đưa em về kí túc xá."

"..."

Là thật sao?

Lưu Trí Mẫn đã xong việc từ lâu, nhưng vẫn kiên nhẫn ngồi lại chỉ để đợi đưa nàng về? Là đang lo lắng cho nàng đúng không?

Trái tim Kim Mẫn Đình bỗng dưng đập bùm bụp. Nàng ngẩn người, cảm tưởng như có hàng trăm cánh bướm đang bay rập rờn quanh đầu.

Cuối cùng vẫn lẽo đẽo theo Trí Mẫn bước ra xe trở về kí túc xá.

Tối hôm đó

Mẫn Đình: Liễu Trâm, tao có chuyện muốn nói với mày.

Liễu Trâm: Nói đi.

Mẫn Đình: …

Liễu Trâm: ?

Mẫn Đình: Mày bê đê, tao cũng bê đê…

Liễu Trâm: Nhưng tao đâu có lộ bằng mày.

Mẫn Đình: Hả? Lộ lắm sao?

Liễu Trâm: Ừ, lộ lắm. Lộ nhất là lúc ở gần cô Lưu.

Mẫn Đình: Vậy à…

Liễu Trâm: Này, đừng có nói là…

Mẫn Đình: … ừm.

Liễu Trâm: Mày thích Lưu Trí Mẫn?

Mẫn Đình: Có lẽ… một chút…

Liễu Trâm: Thật?

Mẫn Đình: Ừ.

"KIM MẪN ĐÌNH, MÀY ĐIÊN RỒI! THẬT SỰ ĐIÊN RỒI!"

(Còn tiếp...)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net