10.000 hours (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Note:

- Kim Thái Nghiên: Kim Taeyeon

***

Khi đã bình tâm trở lại, Lưu Trí Mẫn nhận ra có lẽ bản thân đã hơi quá lời. Chỉ vì một phút mất bình tĩnh, cô đã thẳng thừng đuổi Kim Mẫn Đình ra khỏi nhà giữa lúc trời vẫn đang mưa tầm tã, kèm theo những đợt sấm kinh hồn đến rung trời chuyển đất.

Cô tự hỏi, Mẫn Đình có bắt được taxi không hay đang phải lang thang giữa mưa gió bão bùng? Liệu nàng đã về đến ký túc xá hay chưa? Có phải nàng đang oán trách cô rất nhiều hay không?

Trí Mẫn cầm lấy điện thoại, định bụng gửi cho Kim Mẫn Đình một tin nhắn xin lỗi và hỏi thăm tình hình.

Nhưng đắn đo một hồi, Trí Mẫn lại buông điện thoại xuống, không nhắn nữa.

Lòng tự trọng không cho phép cô làm điều đó.

Bởi vì, dù sao Mẫn Đình cũng là người sai trước cơ mà.

Trí Mẫn nằm xuống giường, kéo chăn qua khỏi đầu rồi nhắm mắt lại, cố gắng quên đi sự việc lúc chiều. Tay cô vẫn ôm chặt lấy quyển sổ phác hoạ, như thể sợ ai đó sẽ xuất hiện và lấy nó đi một lần nữa.

Nhưng chẳng hiểu sao, ánh mắt buồn rười rượi của Kim Mẫn Đình khi nàng rời đi cứ quanh quẩn khắp tâm trí cô, dày vò cô ngay cả trong giấc mộng...

***

Mồng Sáu, tất thảy sinh viên quay lại trường. Tiết học đầu tiên của lớp Mẫn Đình sau kì nghỉ Tết là tiết giáo dục thể chất.

Lưu Trí Mẫn vừa bước vào đã khiến không ít sinh viên phải trầm trồ vì mái tóc mới toanh của mình. Trước những lời nịnh nọt, cô vẫn giữ nguyên nét mặt lạnh như tiền, không nhanh không chậm nói một câu:

"Bắt đầu điểm danh nhé."

Cô bắt đầu đọc tên từng người trong danh sách lớp. Tiếng hô "Có" đều đặn vang lên, nhưng khi đến lượt cái tên Kim Mẫn Đình, không gian bỗng dưng im ắng một cách đáng sợ.

"Kim Mẫn Đình?" - Lưu Trí Mẫn lặp lại tên nàng thêm một lần nữa.

Lúc này, Liễu Trâm lên tiếng:

"Thưa cô, Kim Mẫn Đình hôm nay xin nghỉ một ngày ạ."

Trí Mẫn nhìn cô, một bên lông mày thanh tú khẽ nhướn lên. Mới ngày đầu đã nghỉ rồi sao?

Hay là nàng không muốn gặp cô?

Trí Mẫn vừa định mở miệng hỏi lý do, đã nghe Liễu Trâm chán chường nói tiếp:

"Haizz, không biết mấy ngày Tết cậu ấy đi đâu chơi, rồi xui xẻo như nào lại bị chủ nhà thẳng tay đuổi về giữa lúc mưa to gió lớn. Kim Mẫn Đình vì dầm mưa mà sốt liệt giường suốt mấy ngày trời, tới giờ vẫn chưa dậy nổi. Mọi người nói xem, vị chủ nhà kia có phải là quá vô tâm rồi không?"

Mọi người xung quanh bắt đầu xì xầm bàn tán. Ai cũng thấy tội nghiệp cho Kim Mẫn Đình vì mới đầu năm đầu tháng đã gặp chuyện xúi quẩy. Một số khác lại bắt đầu chỉ trích "vị chủ nhà" nào đó đã nhẫn tâm đuổi một cô gái mỏng manh như Mẫn Đình ra đường giữa đêm mưa giá lạnh.

Lưu Trí Mẫn không khỏi chột dạ. Cô cố né tránh ánh mắt dò xét của Liễu Trâm, hắng giọng:

"Thôi được rồi. Mọi người mau ổn định lại! Hôm nay, chúng ta sẽ có một bài kiểm tra thể lực nhỏ, để xem các bạn lúc nghỉ Tết có chăm chỉ tập luyện thể dục thể thao hay không."

Cô vừa dứt lời, hàng loạt tiếng than ngắn thở dài vang lên. Họ nhận ra một sự thật phũ phàng: Cô Lưu dù có cắt tóc mới trông trẻ trung hơn thì tính cách vẫn khó nhằn như xưa, chẳng có gì thay đổi. Và họ sẽ còn bị "hành" dài dài.

"Thưa cô, em đến trễ!"

Cả lớp lẫn Lưu Trí Mẫn đều hướng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Kim Mẫn Đình. Người bất ngờ nhất chính là Liễu Trâm. Rõ ràng lúc sáng cô đã dặn nàng đừng đến lớp, cứ nghỉ ngơi thêm một ngày cho khoẻ. Vậy mà con nhỏ cứng đầu cứng cổ ấy vẫn cố lết cái "thân tàn ma dại" đến đây. Liễu Trâm thật sự tức không nói nên lời.

Mẫn Đình chạy đến trước mặt Trí Mẫn, cúi gập người:

"Em xin lỗi vì đã đến trễ. Xin cô cho em vào lớp…"

Trí Mẫn vẫn chưa hết bất ngờ. Chỉ mới có ba ngày trôi qua mà Mẫn Đình đã gầy gò và nhợt nhạt đi trông thấy. Rốt cuộc hôm ấy nàng đã dầm mưa lâu đến mức nào để thành ra nông nỗi này?

Cảm giác tội lỗi cuộn trào trong lòng Trí Mẫn. Rất muốn hỏi thăm nàng, nhưng trước những cặp mắt tò mò đang đổ dồn về phía hai người, cô đành phải hành xử như chưa có chuyện gì xảy ra.

"Ừm, vào đi... Cả lớp khởi động năm phút rồi chuẩn bị kiểm tra!"

Khởi động xong, Liễu Trâm lập tức chạy đến bên cạnh Mẫn Đình. Cô tức tối hỏi:

"Con nhỏ này, sao mày lì lợm quá vậy? Tao đã kêu mày nằm im trên giường rồi, sao còn cố vác xác đến đây?"

Mẫn Đình cười xoà, cố trưng ra bộ mặt tươi tỉnh hết mức có thể:

"Không sao không sao. Tao đã hết bệnh rồi…"

"Hết cái đầu mày! Rõ ràng hôm qua còn rên ư ử vì lạnh, vậy mà…"

"Thôi đừng nói nữa…"

"Này, đừng nói mày đến đây chỉ vì muốn gặp cô ta đấy nhé?"

Câu hỏi của Liễu Trâm đâm trúng tim đen của Mẫn Đình. Nàng giữ im lặng, cúi gằm mặt.

Liễu Trâm bắt đầu mất kiên nhẫn:

"Kim Mẫn Đình, thật sự là vậy luôn sao? Mày ăn gì mà khờ thế? Chẳng lẽ mày không nhớ vì ai mà mày phải vật vã như này…"

"Kim Mẫn Đình vào vị trí!"

Mẫn Đình không nghe Liễu Trâm nói nữa. Nàng xăm xăm bước vào vị trí chạy sau khi nghe Trí Mẫn gọi tên.

Liễu Trâm nhìn theo bóng dáng vật vờ của nàng, chỉ biết lắc đầu bất lực.

Kim Mẫn Đình bình thường là người vô cùng lí trí, chẳng hiểu sao mỗi lần yêu vào là lại hoá dại khờ...

"Chuẩn bị…

Chạy!"

Bài kiểm tra thể lực lần này là chạy bền 500 mét. Nếu là bình thường, chắc chắn Kim Mẫn Đình sẽ hoàn thành bài chạy một cách ngon ơ. Nàng có tập Kendo nên sức khoẻ không thể gọi là quá tồi. Nhưng hôm nay thì khác. Vừa bước vào vạch xuất phát, Kim Mẫn Đình đã thấy xây xẩm mặt mày, mồ hôi rơi lấm tấm trên trán.

Nàng cố định ánh mắt vào đường chạy phía trước. Vừa nghe dứt động lệnh, Mẫn Đình liền cất bước. Nhưng vừa chạy được một chút, nàng đã thấy cơ thể mình như mất hết trọng lượng. Những bước chân của Mẫn Đình bắt đầu lảo đảo, trời đất trước mắt nàng quay cuồng dữ dội.

Trước khi gục ngã vì kiệt sức, Mẫn Đình cảm giác được có ai đó đã kịp vươn tay đỡ lấy nàng, rồi bồng nàng lên. Chút ý thức ít ỏi còn sót lại giúp Mẫn Đình nghe được chất giọng dịu dàng quen thuộc từ người ấy:

"Ngốc, em muốn làm tôi hối hận thì vẫn có thể tìm cách khác, sao lại phải tự hành hạ mình như vậy chứ?"

Sau đó, nàng liền ngất đi, không còn hay biết gì nữa.

***

Kim Mẫn Đình tỉnh dậy trong phòng y tế của trường. Nàng nhìn lên đồng hồ, bàng hoàng phát hiện đã hơn bốn giờ chiều. Nàng đã ngất xỉu lâu đến vậy sao?

Bao tử nàng réo lên vì đói. Nàng rất muốn ra ngoài mua chút đồ ăn, nhưng vừa ngồi dậy đã thấy váng đầu, chóng mặt. Vậy là Mẫn Đình lại nằm vật ra giường một lần nữa, chán nản nhìn lên trần nhà, ngẫm lại sự đời.

Lúc này, cửa phòng cọt kẹt mở ra.

Người bước vào là Lưu Trí Mẫn. Cô còn xách theo một bọc thức ăn mua từ căn tin của trường.

Không khí bỗng dưng trở nên gượng gạo. Mẫn Đình không còn có thể thoải mái bắt chuyện với cô như trước được nữa. Từ lúc chuyện kia xảy ra, nàng đã bắt đầu cẩn trọng hơn với từng hành động, lời nói của mình.

Tuy hôm ấy Trí Mẫn đã lạnh lùng đuổi nàng đi, nhưng nàng vẫn còn thích cô nhiều lắm. Nàng đã sai khi tự tiện đụng chạm vào đồ riêng tư của người khác, Trí Mẫn nổi giận cũng là điều hết sức bình thường.

Có lẽ quyển sổ ấy là vật rất quý giá đối với cô.

"Sao rồi? Đã khỏe hơn chưa?"

Lần này, Trí Mẫn là người chủ động mở đầu cuộc trò chuyện. Khó khăn lắm Mẫn Đình mới có thể trả lời:

"Vâng, em ổn rồi ạ. Cảm ơn cô…"

Trí Mẫn khẽ gật đầu:

"Ừm, vậy thì tốt. Bạn em lo cho em lắm đấy…"

"Ý cô là Liễu Trâm ạ?"

"Đúng rồi, là cô bé đó. Lúc em vừa ngất đi, em ấy đã lườm tôi đến cháy cả mắt…"

Chuyện này Trí Mẫn không có nói điêu. Thậm chí vừa mới đây, khi cô chuẩn bị vào thăm Mẫn Đình, Liễu Trâm đã phục ngay trước cửa, nhìn cô bằng cặp mắt hình viên đạn.

Liễu Trâm chặn ngay trước Trí Mẫn, nói vài lời "cảnh cáo":

"Cô mà làm Mẫn Đình khóc, em sẽ không nể cô nữa đâu."

Trời ạ, nó hăm doạ chính giảng viên của nó luôn kìa!

Con bé này không sợ rớt môn hay sao?

Đúng vậy, Liễu Trâm không sợ. Lưu Trí Mẫn mới là người phải sợ.

Mẫn Đình thở dài. Nàng thấy có lỗi với Liễu Trâm vô cùng. Cô lúc nào cũng quan tâm đến nàng nhiều như vậy, thế mà chưa bao giờ nàng chịu nghe lời cô, toàn khiến cô phải lo lắng. Mẫn Đình còn nhớ, cái hôm nàng dầm mưa trở về, Liễu Trâm không biết từ lúc nào đã có mặt ở ký túc xá. Khỏi phải nói, cô tức giận đến mức nào, thiếu điều muốn xông đến nhà Lưu Trí Mẫn làm cho ra lẽ. Cũng may khi ấy Mẫn Đình ngăn lại kịp thời, nếu không thì...

"Tôi… cũng đã lo lắm…"

Mẫn Đình mở to mắt nhìn Trí Mẫn. Nàng tự hỏi có phải vì cơn sốt mà tai mình đã ù đi rồi không?

Nhưng không. Tất cả những gì nàng vừa nghe đều là sự thật. Lưu Trí Mẫn thực sự đã rất lo lắng cho nàng.

Cô ngồi xuống giường, đối diện với Mẫn Đình, nhìn thẳng vào mắt nàng.

"Mẫn Đình, tôi xin lỗi. Lúc trước vì mất bình tĩnh mà tôi đã nói những lời không phải với em, cũng tại tôi mà em mới ốm nặng thế này…

Mẫn Đình, đừng giận tôi nhé?"

Nàng nhìn cô không chớp mắt. Lưu Trí Mẫn cứ một câu Mẫn Đình, hai câu cũng Mẫn Đình, làm tim nàng tan chảy hết cả rồi…

Cuối cùng thì sau bao ngày chìm trong đau khổ, Kim Mẫn Đình cũng đã lấy lại được nụ cười tươi tắn vốn có.

"Thật may quá!"

Trí Mẫn chớp mắt, hỏi nàng:

"May vì điều gì?"

Mẫn Đình rất tự nhiên nắm lấy cánh tay cô, vô tư đáp:

"Cô biết không, điều em sợ nhất chính là bị người mình thương ghét bỏ. Hì hì… Thật may mắn là cô đã không ghét em. Mấy ngày qua, lúc nào em cũng cảm thấy vô cùng bứt rứt, khó chịu vì không thể gặp cô để nói một lời xin lỗi đàng hoàng về những hành động thiếu suy nghĩ mà em đã làm. Hôm nay có tiết của cô nên em mới đánh liều chạy xuống, không ngờ lại khiến cô phải bận tâm hơn nữa rồi…

Cô Lưu, em thật sự rất xin lỗi…"

Trí Mẫn vẫn để yên cánh tay cho nàng giữ lấy. Chẳng hiểu sao, hơi ấm từ bàn tay của Mẫn Đình khiến cô cảm thấy rất dễ chịu, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn phần nào.

Tự dưng cô cảm thấy buồn cười, rất tự nhiên đưa tay lên xoa đầu Mẫn Đình vài cái.

"Ngốc, từ nay đừng tự hại mình như vậy nữa. Em mà có chuyện gì thì tôi cũng không yên với thầy hiệu trưởng đâu."

Mẫn Đình được crush xoa đầu thì sướng đến phát điên. Nàng chỉ hận không thể tung hết chăn gối trong phòng y tế lên để ăn mừng. Làm quá nó lố lăng, nó ô dề…

"Tôi có mua một hộp cháo ăn liền, em ăn chút đi cho ấm bụng."

Trí Mẫn nói rồi mở hộp cháo, xúc một thìa, đưa lên miệng thổi cho nguội.

"Ơ, cô để em tự ăn được rồi…"

"Nào, há miệng ra."

Mẫn Đình xấu hổ lắm, nhưng mà… được crush đút cho, ngu gì không ăn!

Bình thường Kim Mẫn Đình không thích loại thức ăn nhão nhoẹt này chút nào, nhưng hôm nay chẳng biết căn tin trường đã cho thêm loại gia vị đặc biệt gì vào mà cháo bỗng dưng trở nên thơm ngon lạ thường. Càng ăn càng mê!

Chắc hẳn là hương vị của tình yêu rồi...

"Ái chà chà, lâu rồi mới thấy Lưu Trí Mẫn chăm sóc người khác tận tình như vậy nha!"

Chủ nhân của giọng điệu cợt nhả kia không ai khác chính là nhân viên y tế của trường đại học X  - Kim Thái Nghiên, chị họ của Lưu Trí Mẫn.

"Gì chứ… chị làm như bình thường em tệ lắm không bằng…"

Trí Mẫn bĩu môi, vẻ hờn dỗi. Chao ôi, đây là lần đầu tiên Mẫn Đình được nhìn thấy một khía cạnh khác của giảng viên Lưu. Sao mà đáng yêu thế không biết!

Thái Nghiên nhếch mép, quay sang nói với Mẫn Đình:

"Kim Mẫn Đình, nhất em rồi nhá! Không phải đứa học trò nào cũng có diễm phúc được cô Lưu của chúng ta quan tâm thế này đâu. Ối giời ôi, bình thường toàn doạ người khác chạy mất dép, sao hôm nay lại dịu dàng quá vậy nè?"

Thái Nghiên càng nói, mặt Trí Mẫn càng đen lại như đít nồi. Cô không hơi đâu mà quan tâm đến chị ta nữa, cứ tập trung vào "chuyên môn" vậy.

Nhưng Kim Thái Nghiên nói cũng không sai. Lần cuối cùng Lưu Trí Mẫn đối xử dịu dàng với một người, đã là sáu năm về trước rồi.

***

Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng. Chẳng mấy chốc lại đến ngày thi cuối kì. Kim Mẫn Đình ôn tập đến bù đầu bù cổ, không còn thời gian nhắn tin "đưa đẩy" với Lưu Trí Mẫn nữa. Nàng đã hạ quyết tâm: Lần này nhất định không được nợ bất kì môn nào!

Với môn Giáo dục thể chất, nàng đã vượt qua một cách dễ dàng. Không phải nhờ vào quan hệ "thân thiết" với giáo viên đâu nhé, hoàn toàn là "tự lực cánh sinh" đấy, vì Lưu Trí Mẫn bao giờ cũng nói "Không" với thiên vị mà.

Nhưng "không thiên vị" chẳng đồng nghĩa với "không quan tâm". Bằng chứng là sau khi thấy Mẫn Đình đã hoàn thành tốt bài thi của mình, Trí Mẫn thở phào nhẹ nhõm, lại còn nhân lúc không ai để ý liền xoa đầu nàng, cười cười khen nàng làm tốt lắm.

Cử chỉ dịu dàng ấy lại càng khiến Mẫn Đình có thêm hi vọng. Nàng tin rằng, lần này bản thân đã không theo đuổi nhầm người.

Hôm nay là ngày thi môn cuối cùng - Triết học. Đây lúc nào cũng là môn học làm Kim Mẫn Đình khổ sở nhất. Nàng thề, nàng đã rất cố gắng để tiếp thu bài giảng, nhưng đến khi tiết học kết thúc, giảng viên vừa bước ra ngoài thì kiến thức cũng kéo nhau bay ra khỏi đầu nàng luôn.

Chính vì vậy mà Kim Mẫn Đình đã chắp tay cầu nguyện hôm nay được gặp vị giám thị nào dễ tính một chút, để nàng còn tranh thủ "liên minh" với mấy người bạn cùng phòng.

Thế nhưng khi vừa thấy bóng dáng vị giám thị gác thi, Kim Mẫn Đình đã muốn ngất xỉu ngay tại chỗ.

Lưu Trí Mẫn!

Ông trời có nhất thiết phải bức nàng đến đường cùng thế này không?

Thi môn khó nhằn, lại còn gặp ngay crush làm giám thị, Mẫn Đình khóc trong lòng nhiều chút. Đã vậy, thỉnh thoảng Trí Mẫn còn dừng lại ngay chỗ của nàng thật lâu, chăm chăm nhìn vào bài làm của nàng, khiến Mẫn Đình không khỏi hoảng loạn, gạch xoá tùm lum. Cũng may là cô chỉ nhìn vài giây rồi rời đi, nếu không thì Kim Mẫn Đình chắc chắn sẽ ăn trọn con điểm thấp nhất cho môn học này.

Kết thúc buổi thi, Kim Mẫn Đình trở về kí túc xá mà lòng vẫn còn đầy lo lắng. Dù đã cố gắng học bài thật kỹ, nhưng nàng vẫn có cảm giác bài thi của mình không được tốt. Còn nữa, lúc thu bài của nàng, giám thị họ Lưu không hiểu vì lý do gì mà cứ tủm tỉm cười suốt, làm nàng lo muốn chết. Không lẽ bài làm của nàng tệ và buồn cười đến vậy sao?

Thấy Mẫn Đình buồn bực nằm bẹp lên giường, Liễu Trâm bèn hỏi:

"Sao rồi? Ổn không?"

Nàng lắc đầu:

"Thôi đừng nhắc tới nữa. Tao đang rầu muốn chết đây!"

"Sao vậy? Tao thấy hôm qua mày học bài dữ lắm mà…"

"Thiên thời, địa lợi, nhưng nhân không hoà. Mày có biết hôm nay ai gác thi tao không?"

"... Lưu Trí Mẫn?"

Mẫn Đình không trả lời. Đúng là chỉ có Liễu Trâm hiểu nàng nhất.

Cô vỗ vai nàng an ủi:

"Thôi, tao hiểu mà. Gặp cô ấy thì mày có còn tập trung làm được việc gì nữa đâu. Đừng buồn, chiều nay tao dẫn mày đi ăn…"

Ting!

Một tin nhắn mới được gửi đến Kim Mẫn Đình. Nàng chán nản mở điện thoại lên xem. Chưa đầy mười giây sau, hai mắt liền trở nên sáng rực.

Kim Mẫn Đình reo lên một tiếng, nhảy chân sáo khắp phòng. Liễu Trâm thấy vậy thì không khỏi tò mò, liền giật điện thoại nàng để xem điều gì khiến nàng kích động như vậy.

Là tin nhắn từ Lưu Trí Mẫn.

"Thi xong rồi, có muốn đi đâu đó giải khuây không?"

Rủ đi hẹn hò sao?

Liễu Trâm nhìn Mẫn Đình, nhếch môi đầy khinh bỉ. Crush mới nhắn có một tin thôi mà đã quên luôn bạn bè rồi.

Ta hờn!

***

Chủ nhật, Kim Mẫn Đình theo đúng hẹn đến công viên giải trí gặp Lưu Trí Mẫn. Nàng vừa tới nơi đã thấy cô đứng dưới vòng đu quay đợi sẵn.

Hôm nay cả hai người đều chọn phong cách đơn giản: Trí Mẫn một thân sơ mi trắng, quần jean dài. Còn Mẫn Đình thì diện áo thun tay lỡ kết hợp cùng chiếc váy dài trông vô cùng nữ tính. Hai người xinh đẹp đến nỗi như toả ra hào quang làm bừng sáng cả một góc trời, khiến không ít người tò mò quan sát, còn hỏi nhau liệu họ có phải người nổi tiếng hay không.

Trí Mẫn giơ hai tấm vé lên, mỉm cười nói với Mẫn Đình:

"Vào thôi."

"Ah, khoan đã ạ. Em… có chuyện này muốn nói…"

Trí Mẫn gật đầu, ý bảo nàng cứ nói đi.

Mẫn Đình hít một hơi thật sâu, rồi mở lời:

"Em muốn hỏi cô là, liệu em có thể gọi cô… bằng chị được không ạ?"

Thấy Trí Mẫn không phản ứng gì, nàng bèn đưa thêm lí lẽ cho lời đề nghị bất ngờ của mình:

"À thì… dù sao, khoảng cách tuổi tác giữa cô và em cũng không quá lớn. Nếu gọi bằng chị, sẽ có cảm giác thoải mái hơn, và còn…"

"Ừm, được."

Không để nàng nói hết câu, Trí Mẫn đã gật đầu ngay lập tức. Kim Mẫn Đình hết sức vui mừng, nở nụ cười thoả mãn.

Nhưng Trí Mẫn lại nói:

"Bây giờ thì được. Nhưng ở trường thì em vẫn phải gọi tôi là "cô" nhé, nhớ chưa?"

"Tuân lệnh!"

Mẫn Đình ngoan ngoãn đáp lời.

Rồi đột nhiên, nàng đổi sang giọng nũng nịu:

"Chị Trí Mẫn ơi!"

Trí Mẫn nhìn nàng bằng ánh mắt hoang mang.

"Ừm? Có chuyện gì?"

Mẫn Đình lắc đầu:

"Không không, chị phải đáp "ơi" mới đúng chứ!"

"..."

"Chị ơi!"

Kim Mẫn Đình đã hai mươi ba tuổi đầu rồi mà vẫn còn thích cái trò nhõng nhẽo như này sao?

Nhưng sự đáng yêu này, Trí Mẫn thực sự không cưỡng lại nổi, đành phải thuận theo ý nàng mà đáp:

"Ơi?"

Kim Mẫn Đình "được nước làm tới", tiếp tục gọi:

"Chị ơi!"

"Ơi?"

"Chị ơi!"

"Ơi?"

"Mình ơi!"

"Ơi?"

"Này Kim Mẫn Đình, em vừa gọi tôi là cái gì vậy hả?"

"Hổng biết, hổng biết nữa, hổng có nhớ…"

Mẫn Đình tinh nghịch thè lưỡi trêu cô, rồi chạy biến vào khu vui chơi, còn quay đầu lại kêu lớn:

"Chị ơi, nhanh lên!"

Kim Mẫn Đình rõ ràng là được Lưu Trí Mẫn chiều quá hoá hư rồi!

(Còn tiếp...)

Ngọt chưa ngọt chưa? Chap sau lại xa nhau tiếp nhé...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net