bad girl (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu Trí Mẫn là hàng xóm của Kim Mẫn Đình. Ngày đầu tiên cô chuyển về khu phố này, còn chưa kịp dọn đồ vào nhà mới đã được nó "tặng" cho một món quà làm quen hết sức "tuyệt vời", để lại ấn tượng đến tận bây giờ.

"Này, cô là ai? Sao lại vẽ bậy lên tường nhà tôi?"

Trí Mẫn tức giận giật lấy bình sơn từ tay Mẫn Đình, nhìn thẳng vào mắt nó mà tra khảo. Thoạt đầu, Đình tỏ vẻ bất ngờ, nhưng rồi chẳng bao lâu sau, đáy mắt nó lại rộ lên ý cười, thản nhiên buông lời châm chọc:

"Ồ, thì ra hàng xóm mới là chị sao? Tôi còn tưởng là một bà cô già nào ấy chứ, còn trẻ mà sao khó tính thế? Vẽ chút thôi, làm gì căng?"

Bình thường Trí Mẫn vốn là người điềm đạm, ít khi nổi cáu, nhưng dáng vẻ dửng dưng không biết hối lỗi của Mẫn Đình làm cô rất bực mình. Thấy nó gây chuyện cho đã rồi toan bỏ đi, Mẫn vội nắm tay nó kéo lại thật mạnh.

Bị động chạm bất ngờ, Mẫn Đình lập tức nổi đoá:

"Này, chị bị điên hả? Định làm gì tôi?"

"Lau sạch bức tường này cho tôi rồi muốn đi đâu thì đi!"

Nó vùng vằng hất tay cô ra:

"Không! Chị tự đi mà lau! Tôi có lòng trang trí ngôi nhà giúp chị rồi mà chị còn đứng đây mắng chửi tôi, đúng là không biết điều!"

Đây là lần đầu tiên Trí Mẫn gặp một người ăn nói ngang ngược như thế này. Cô bị Mẫn Đình chọc cho tức điên nên tông giọng cũng trở nên cao hơn bình thường gấp mấy lần:

"Cô mới là đứa không biết điều! Đã vẽ bậy lên nhà người khác rồi mà còn to mồm cãi cố! Bố mẹ không dạy à?"

Sau câu cuối cùng của Trí Mẫn, bầu không khí bỗng dưng thay đổi, cả sắc mặt Mẫn Đình cũng thế. Cô giật mình, nhận ra vừa rồi bản thân đã hơi quá lời. Nhìn vào đôi mắt tối sầm của người đối diện, bỗng dưng cô cảm thấy có chút áy náy, không tự nhiên.

Cô hé môi định nói lời xin lỗi, nhưng Mẫn Đình đột ngột lên tiếng:

"Ừ, bố mẹ tôi không dạy tôi đó, rồi sao? Chị muốn dạy tôi à?"

Vẫn là cái điệu bộ xấc xược ấy, nhưng ngữ khí đã lạnh đi vài phần. Trí Mẫn hừ một tiếng, nhận ra có vài cái "camera chạy bằng cơm" đang chĩa về phía hai người, cô không buồn đôi co với Mẫn Đình nữa, bèn nói:

"Thôi được rồi, xem như là do tôi xui xẻo nên mới gặp phải hàng xóm như cô…"

"Nếu thấy xui thì dọn đi chỗ khác đi chứ ai mượn ở đây rồi than thở?"

Má nó!

Nói chuyện với Mẫn Đình, Trí Mẫn phải kìm nén rất nhiều mới không văng tục vào mặt con nhỏ này. Trần đời cô chưa bao giờ gặp đứa nào có cái mỏ hỗn như nó. Mẫn nói một câu, nó "táp" lại mười câu.

"Ừ, ngày mai tôi dọn đi liền, khỏi cần nhắc! Biến giùm cái!"

Mẫn quát vào mặt Đình, nhưng nó không hề tỏ ra sợ hãi, đã vậy còn lè lưỡi trêu chọc cô:

"Tạm biệt và không hẹn ngày gặp lại nhá, bà chị già khó tính!"

"Cút đi!"

Nhưng sau đó, Lưu Trí Mẫn chẳng dọn đi đâu cả, và những nét vẽ nguệch ngoạc của Mẫn Đình cũng đã tồn tại trên tường nhà cô được hai năm có lẻ rồi.

Trí Mẫn không nghĩ sẽ có ngày cuộc đời cô bị con bé hỗn xược kia chi phối nhiều như vậy. Hai người học cùng trường, ngày nào đi học cũng chạm mặt nhau. Trí Mẫn giữ chức hội trưởng Hội học sinh, còn Mẫn Đình là thành phần bất trị, một ngày đấu khẩu gây gổ không biết bao nhiêu lần, rồi thân thiết từ lúc nào cũng chẳng ai hay.

Chỉ biết là hiện tại, ngày nào cô cũng muốn gặp Kim Mẫn Đình, nếu không sẽ cảm thấy vô cùng bứt rứt, khó chịu. Vì vậy mà cô đã "xung phong" làm gia sư dạy kèm tất cả các môn cho con bé mặc dù bị nó cự tuyệt không biết bao nhiêu lần. Như thế thì ngày nào cô cũng sẽ được sang nhà Mẫn Đình, cùng nó giải bài tập và được ngắm nó đến khi nào chán thì thôi.

"Ê, mắc gì nhìn tôi dữ vậy bà chị già? Tôi biết là tôi xinh đẹp, nhưng chị cũng không nên tỏ ra thèm thuồng như thế chứ hả?"

Trí Mẫn bật cười khúc khích vì sự tự tin ngút ngàn ấy. Nhưng mà Mẫn Đình nói rất đúng, Mẫn không thể rời mắt khỏi gương mặt nhỏ nhắn của Đình vì nó quá xinh. Mắt to, mũi cao, môi hồng chúm chím thật đáng yêu, nhưng khi mở miệng thì chỉ toàn chọc người ta phát khùng. Tiếp xúc với Đình lâu ngày, Mẫn cũng đã dần quen với cái thói ngang ngược, bố đời của nó. Cô không còn xem đó là một điều quá tệ hại, thậm chí còn thích chọc Mẫn Đình để nghe nó chửi mỗi ngày.

Thú vui của kẻ đang yêu kỳ lạ lắm.

Trước ánh nhìn đầy phán xét của Mẫn Đình, Trí Mẫn lập tức ngưng cười, lấy lại dáng vẻ nghiêm túc của một người hội trưởng gương mẫu.

"Em đã làm xong bài 5 chưa đấy?"

"Nãy giờ có làm đâu mà xong."

"Sao lại không làm?"

"Thì chị cứ nhìn tôi riết, làm tôi mất tập trung chứ sao!"

Trong mắt Trí Mẫn bây giờ, Mẫn Đình giống như một chú nhím con đang xù gai nhọn để đe doạ cô, nhưng Mẫn chỉ thấy nó đáng yêu thôi chứ không có dữ dằn gì hết. Cô mỉm cười, giật lấy cây bút trong tay Đình, nhích người thu hẹp khoảng cách của cả hai.

"Thôi được rồi, không biết làm thì chị sẽ chỉ. Tập trung vào, nghe chưa?"

"Biết rồi! Chị ra vẻ quá đấy!"

Mặc dù ngoài mặt tỏ vẻ bực bội, nhưng sau đó Mẫn Đình vẫn tập trung lắng nghe Trí Mẫn hướng dẫn cách giải bài tập Vật lý. Sau một thời gian được cô dạy kèm, nó rút ra kết luận: Trí Mẫn giảng bài dễ hiểu gấp mười lần giáo viên dạy trên lớp. Ở trên lớp, vào tiết Vật lý chưa được năm phút nó đã gục xuống bàn mà ngủ vì quá chán. Còn học với Mẫn thì thú vị hơn nhiều. Đình có thể tùy ý chọc ghẹo "giáo viên" của mình mà không sợ bị ăn mắng, vì Mẫn lúc nào cũng dung túng cho mấy hành động dở hơi của nó. Với cả, Đình thích nghe giọng cô lắm. Giọng Trí Mẫn vừa trầm vừa ấm, lại còn rất mực dịu dàng. Đình nghe mãi cũng không thấy chán. Nhưng nó sẽ không bao giờ nói cho Trí Mẫn biết điều này, kẻo Mẫn lại tưởng là nó thích cô thì rắc rối lắm.

Hai tiếng dạy kèm trôi qua một cách nhanh chóng khiến Trí Mẫn cảm thấy tiếc nuối. Cô vẫn muốn ở bên cạnh Mẫn Đình thêm một chút nữa… À không, "nhiều chút" mới phải.

"Này, giờ chị về à?"

Mẫn Đình bất ngờ hỏi trong khi Trí Mẫn đang bận rộn thu dọn sách vở chuẩn bị ra về. Cô dừng tay, nhìn nó với vẻ tò mò:

"Đúng vậy, có chuyện gì sao?"

Mẫn thấy Đình ậm ừ, đôi môi nhỏ hé mở như muốn nói gì đó rồi lại thôi. Cô bắt đầu sốt ruột, bèn lặp lại câu hỏi:

"Đình Đình, có chuyện gì thế?"

Mẫn Đình nhịp nhịp ngón tay trên mặt bàn gỗ, sau khi đã cân nhắc kỹ càng mới dám nói ra:

"Ừ thì… bố mẹ tôi đi công tác rồi. Bình thường thì nhỏ Ning sẽ sang ngủ với tôi, nhưng mà hiện tại tôi với nó đang giận nhau nên…"

"Nên em muốn chị ở lại đây với em hết đêm nay, có đúng vậy không?"

Hai mắt Trí Mẫn sáng rực lên khi đã dần hiểu ra vấn đề. Cô hớn hở như vừa bắt được vàng, nhưng chợt nhớ ra mình còn phải "giữ giá", bèn hắng giọng:

"Nhưng mà chị ở lại thì Đình có làm gì chị không đấy? Em biết đó, chị đây 'thủ thân như ngọc', sống đã được mười tám năm nhưng chưa từng có nụ hôn đầu, lỡ như…"

Chưa nói hết câu, Trí Mẫn đã "ăn trọn" cuốn sách Vật lý vào mặt. Mẫn Đình hừ lạnh, khinh bỉ nói:

"Chị suốt ngày chỉ có ảo tưởng là giỏi! Nói cho mà biết, chị có dâng tới miệng tôi cũng không thèm đâu nhé! Sợ thì biến về giùm, không tiễn!"

Lần thứ n bị Mẫn Đình "tác động vật lý", Trí Mẫn khóc không ra nước mắt, chỉ có thể xuýt xoa:

"Ui da… Chị chỉ đùa thôi mà, sao em mạnh tay quá vậy Đình Đình? Mũi chị mà gãy là bắt đền em đó!"

"Vậy có ở lại không thì bảo?"

"Ngu gì không!"

Thế là tối hôm đó, Lưu Trí Mẫn "cắm cọc" ở nhà Kim Mẫn Đình. Gần mười hai giờ khuya, khi Mẫn Đình đang cắm mặt vào một bộ phim về đề tài báo thù cực kỳ hấp dẫn trên Netflix thì nghe có tiếng lục đục trong nhà bếp. Nó ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Trí Mẫn đang ở trong đó.

"Chị làm gì đấy?"

Cô giơ gói mì lên, vui vẻ trả lời:

"Ăn khuya."

Nghe đến đồ ăn, Mẫn Đình lập tức tắt điện thoại, tạm thời dẹp phim truyện sang một bên, cong đuôi chạy thẳng vào bếp.

"Chờ đã, tôi cũng muốn ăn. Nấu cho tôi nữa!"

Thấy Mẫn Đình lon ton chạy vào, Trí Mẫn liền nở nụ cười cưng chiều, dịu dàng nói với nó:

"Được rồi, ngồi xuống đi, đầu bếp Lưu sẽ phục vụ em tận răng!"

Căn bếp nhỏ vốn lạnh lẽo nay lại tràn ngập tiếng cười đùa.

Lưu Trí Mẫn chỉ mong sao Kim Mẫn Đình luôn giữ được nụ cười vô tư ấy trên môi.  Bởi cô biết, đứa nhỏ này lúc nào cũng tỏ ra bất cần và buông thả, nhưng thực chất lại ôm trong lòng rất nhiều tâm sự.

Trước đây, hồi Trí Mẫn mới quen biết Mẫn Đình, thỉnh thoảng cô lại thấy nó đi chơi đêm, đến tận mười hai giờ khuya mới về nhà. Trí Mẫn biết được điều đó là bởi vì cô cũng thường xuyên phải thức khuya để học bài. Lúc ấy, cô thầm đánh giá con bé hàng xóm này không những hỗn láo mà còn thật hư hỏng và vô kỷ luật. Mới mười mấy tuổi đầu đã như vậy, nếu nó không chịu sửa đổi thì tương lai sau này chắc chắn sẽ còn thảm hại hơn.

Cho đến một ngày, vì học hành căng thẳng quá độ nên Trí Mẫn quyết định tản bộ để thư giãn đầu óc, không ngờ lại được chứng kiến một cảnh khiến cô phải thay đổi suy nghĩ của mình về Kim Mẫn Đình.

Ban đêm, đường xá vắng lặng và yên tĩnh, chỉ một luồng gió nhẹ thổi qua cũng đủ làm người ta lạnh đến thấu xương. Vậy mà Kim Mẫn Đình chỉ mặc mỗi chiếc phông mỏng manh, khoác bên ngoài một cái sơ mi kẻ sọc caro nhàu nhĩ. Hình ảnh này trái ngược hoàn toàn với tưởng tượng của cô. Trí Mẫn vốn luôn nghĩ Mẫn Đình cũng giống như mấy "dân chơi" khác, lúc nào cũng tụ tập đàn đúm, ăn nhậu rồi hát hò suốt đêm, sau đó kéo nhau đi "cháy phố" đến sáng mới mò về nhà.

Nhưng thực ra, nó chỉ có một mình.

Mẫn Đình ngồi trên chiếc xích đu giữa công viên, trông nó bây giờ nhỏ bé và cô độc đến kỳ lạ. Mẫn nhác thấy trên tay nó còn cầm một thứ gì đó, giống như là thú nhồi bông. Nó hết ngắm món đồ ấy rồi lại ngửa mặt lên trời, buông tiếng thở dài. Dáng vẻ ưu tư của Đình làm cho Mẫn có cảm giác như nó đã trải qua hơn nửa đời người, chứ không phải là con nhóc hàng xóm loi choi và xấc xược của mọi ngày. Trí Mẫn chần chừ một lúc lâu, nhưng cuối cùng vẫn không dám tiến đến để hỏi han nó.

Dáng vẻ cô đơn của Mẫn Đình ngày hôm ấy đã để lại trong lòng Trí Mẫn một nỗi buồn không tên. Cô cứ âm thầm quan sát Đình như vậy, mãi một thời gian sau mới đủ can đảm nói với nó:

"Sau này em đừng có đi chơi khuya như vậy nữa…"

Phản ứng đầu tiên của Mẫn Đình vẫn như mọi khi. Nó bật cười cợt nhả:

"Gì đây hội trưởng? Bây giờ ở ngoài trường mà chị cũng muốn quản tôi luôn đấy à? Việc tôi đi chơi khuya thì liên quan gì đến chị?"

"Sao em cứ nghĩ xấu cho tôi vậy? Em là con gái, đi đêm một thân một mình rất nguy hiểm, có hiểu không?"

Thấy Trí Mẫn bỗng nhiên tỏ ra nghiêm túc, Mẫn Đình nhướng mày nghi hoặc:

"Sao tự dưng hôm nay lại tỏ ra quan tâm tôi dữ vậy? Chị lo cho tôi à?"

Mẫn Đình cứ nghĩ cô sẽ chối đây đẩy cái lý do nực cười ấy, nhưng không ngờ Trí Mẫn lại gật đầu ngay:

"Ừ, tôi lo cho em đấy! Nên làm ơn, có đi đâu thì cũng về nhà sớm một chút, được không Đình?"

"..."

Đó là lần đầu tiên, Kim Mẫn Đình thua cuộc trước Lưu Trí Mẫn. Bình thường, nó luôn bật lại cô tanh tách, nhưng chẳng hiểu sao khi nhìn vào ánh mắt tha thiết của cô lúc này, nó bỗng dưng mềm lòng.

Mẫn Đình không thoả thuận bất cứ điều gì với Trí Mẫn. Nhưng từ dạo ấy trở đi, tần suất nó về nhà muộn đã giảm đi rõ rệt, và Trí Mẫn cảm thấy mừng vì điều đó.

Rồi chẳng biết từ khi nào, con bé hàng xóm xấc láo này đã trở thành mối quan tâm hàng đầu của cô…

(Còn tiếp...)

A/N: JMJ soft số 1 thế giới 💙🤍


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net