bad girl (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày nọ, Kim Mẫn Đình lê "thân tàn ma dại" đến trước mặt Lưu Trí Mẫn. Đúng như dự đoán của Đình, cô vừa nhìn thấy nó đã há hốc mồm, sốc đến nỗi không thốt nên lời. Mẫn Đình hậm hực nói:

"Ngậm cái mồm chị lại đi, ruồi bay vào bây giờ!"

Trí Mẫn còn chưa hết sững sờ, lắp bắp: "Nhưng... nhưng mà... em bị sao thế?

Nhưng Đình không trả lời mà hỏi ngược lại cô:

"Chị biết sát trùng vết thương không?"

Vì quá lo lắng cho Mẫn Đình nên Trí Mẫn không thể nghĩ thêm được gì, chỉ gật nhẹ đầu rồi đưa nó vào nhà mình.

Mặc dù Kim Mẫn Đình thường được liệt kê vào hàng "thành phần cá biệt" và khó dạy bảo, nhưng Trí Mẫn biết nó không phải là đứa thích bạo lực, chuyên đi gây sự đánh nhau hay vô duyên vô cớ bắt nạt kẻ yếu. Thế nên bây giờ thấy Mẫn Đình trở về nhà với bộ dạng tàn tạ, máu mũi chảy ròng ròng, cô vừa bất ngờ mà cũng vừa xót xa. Chuyện hôm nay nhất định phải hỏi cho ra lẽ.

"Em nói đi, tại sao lại ra nông nổi này?"

"Chị làm gì mà quýnh quáng lên thế? Thì bây giờ tôi kể đây... Ui, đau quá! Chị nhẹ tay chút đi!"

Nghe Mẫn Đình la lên, Trí Mẫn liền giật thót. Vừa rồi là do cô đã quá lo lắng cho nó nên hành động gấp gáp, có chút mạnh tay.

"Xin lỗi... Em ngồi yên nhé, chị sẽ cố làm thật nhẹ nhàng..."

Mẫn Đình bướng bỉnh hừ lạnh một tiếng, song vẫn ngồi yên cho Mẫn sát trùng vết thương trên cánh tay, đồng thời kể cho cô nghe sự việc đã xảy ra ngày hôm nay.

Chuyện là lúc Mẫn Đình nhà ta đang trên đường đi học về thì vô tình bắt gặp một cảnh tượng hết sức khó coi: Một nhóm học sinh cấp Ba chặn đường một đứa cấp Hai để giở trò trấn lột. Mẫn Đình nhanh chóng nhận ra đó là nhóm của Phác Nghiên Trân - bạn cùng lớp với nó. Dù học cùng lớp nhưng Đình chưa bao giờ tiếp xúc với nhóm bạn của Nghiên Trân. Thứ nhất là vì nó cúp học quá nhiều, lý do thứ hai là vì nó thấy bọn này chẳng có gì tốt đẹp để mà kết thân.

Nay gặp chuyện bất bình, Kim Mẫn Đình dù có muốn làm ngơ cũng không thể. Đứa nhỏ kia sắp khóc đến nơi rồi, vậy mà bọn côn đồ vẫn không chịu buông tha cho em ấy. Trước cảnh tượng chướng tai gai mắt đó, Mẫn Đình bất đắc dĩ phải "hành hiệp trượng nghĩa". Nó tiến đến chắn trước mặt cô bé bị bắt nạt trước vẻ mặt ngạc nhiên của bọn Nghiên Trân, tặc lưỡi khinh bỉ:

"Chậc, bọn mày thiếu thốn đến nỗi phải đi ăn cắp tiền của mấy nhóc cấp Hai luôn đấy à? Mười bảy, mười tám tuổi đầu cả rồi, sao có lớn mà không có khôn vậy?"

Một vài giây trôi qua, vẻ bất ngờ trên gương mặt Nghiên Trân nhanh chóng biến mất. Cô ta nhếch môi phun ra vài lời hăm doạ:

"Kim Mẫn Đình, chuyện không liên quan đến mày, tốt nhất đừng có chõ mõm vào. Biết điều một chút thì tụi tao sẽ để mày yên."

Với bản tính bất cần đời ăn sâu trong máu, Mẫn Đình liền nghênh mặt:

"Bố mày cứ thích chõ mõm vào đấy, rồi sao? Không để yên thì tụi mày định làm gì tao? Ngon thì nhào vô, tao chấp cả lò nhà mày!"

Bị khích tướng, bọn bắt nạt lập tức nổi giận. Vậy là một trận chiến khốc liệt nổ ra. Nghiên Trân cứ nghĩ rằng Mẫn Đình chỉ được cái mạnh mồm chứ một đứa nhỏ con như nó thì làm gì biết đánh đấm, nhưng cô đã lầm. Kim Mẫn Đình thật sự có võ, chỉ là nó không muốn thể hiện mà thôi. Hai đứa con trai bên nhóm Nghiên Trân phải rất chật vật mới khống chế được Mẫn Đình vì nó né đòn quá điệu nghệ. Cuối cùng, Đình bị đấm chảy máu mũi, tay chân trầy xước, mà bọn kia cũng không khá hơn là bao. Đứa thì bầm mặt, đứa thì rách áo, te tua tơi tả như ăn mày.

Phác Nghiên Trân được một phen hú hồn, chỉ biết trố mắt nhìn đồng bọn bị hành đến xơ xác dưới tay một đứa con gái. Quá ê chề, nhục nhã, Nghiên Trân kéo cả đám rời đi, nhưng trước đó vẫn không quên cảnh cáo Mẫn Đình:

"Kim Mẫn Đình, mày coi chừng tao!"

Mẫn Đình dù đau vẫn tươi cười đáp lại:

"Bộ mày còn nhỏ dại lắm hay sao mà bắt tao phải coi chừng? Thôi được rồi, coi thì coi, mà nhớ kêu mẹ mày trả lương bảo mẫu cho tao đấy nhá!"

Bọn kia đi rồi, Mẫn Đình mới quay sang hỏi cô bé đứng bên cạnh:

"Sao rồi? Có bị mất gì không?"

Em lắc đầu, mỉm cười:

"Dạ không ạ, em cảm ơn chị nhiều lắm! Chị tốt bụng quá ạ!"

Khoé môi Mẫn Đình khẽ giật. Từ trước đến giờ nó toàn bị người ta chửi mắng bằng những từ ngữ nặng nề như hư hỏng, ngỗ ngược, vô tích sự... Nay bỗng dưng lại được một đứa nhóc khen là tốt bụng, nó đâm ra ngại ngùng, nhưng trong lòng thì âm thầm vui sướng. Tuy vậy, nó không thể cười nổi, vì những vết thương lúc này đã bắt đầu nhói lên.

"Chị ơi, chị dùng cái này đi ạ, mũi chị đang chảy máu kìa..."

Cô bé đưa cho Mẫn Đình một tờ khăn giấy để nó lau máu mũi. Nó nhận lấy, hắng giọng:

"Cảm ơn... Mau về nhà đi, tụi kia mà quay lại thì chị không cứu được mày nữa đâu."

***

Nghe xong câu chuyện, Trí Mẫn không nói không rằng nhào đến ôm lấy Mẫn Đình. Nó bị cô làm cho bất ngờ, ra sức giãy giụa để đẩy Mẫn ra.

"Chị làm cái gì vậy hả? Buông ra coi! Tôi là tôi không có thích mấy trò ôm ấp này đâu nhé!"

"Ôm một chút thôi, cho em bớt đau..."

"Chị ôm tôi còn đau hơn đó! Đụng trúng vết thương rồi nè má!"

Nghe Đình nói vậy, Mẫn hốt hoảng, lập tức buông nó ra. Nhìn gương mặt nhăn như khỉ ăn ớt của Mẫn Đình, cô phì cười, vươn tay xoa đầu nó.

"Đình tốt thật đó!"

Đình nhàn nhạt đáp:

"Tôi chỉ thấy đó là việc nên làm thôi. Từ trước đến giờ cũng chả ai xem tôi là người tốt. Về căn bản, trong mắt người ta, tôi luôn là một kẻ hư đốn, không ai muốn đến gần. Chỉ có nhỏ Ning và chị là chịu làm bạn với tôi..."

"Nhưng trong mắt chị, Đình lúc nào cũng là người tốt!"

"..."

Mẫn Đình bỗng trở nên im lặng sau lời nói của Trí Mẫn, rồi nó ngước nhìn cô. Nó thấy khuôn mặt mình hiện lên trong đôi mắt sáng như sao trời của Mẫn. Trái tim Mẫn Đình bất giác rung lên, loạn nhịp.

Nó chưa từng có cảm giác này trước đây.

"Điều gì làm cho chị tin tưởng tôi là người tốt?"

Mẫn chẳng cần phải nghĩ ngợi nhiều, trả lời ngay lập tức:

"Chị tin tưởng Đình vô điều kiện!"

Nói rồi cô lại dang rộng vòng tay hướng về phía Mẫn Đình, mỉm cười chờ đợi chứ không còn vồ vập như ban nãy. Đình tặc lưỡi, thầm mắng Mẫn là đồ trẻ con, nhưng rốt cuộc vẫn nhích lại rồi ngã vào lòng cô. 

Kim Mẫn Đình chính là ví dụ điển hình cho việc "nói một đằng, làm một nẻo".

Trí Mẫn cố gắng ôm Mẫn Đình thật nhẹ nhàng để tránh đụng vào những vết thương trên cơ thể nó.

"Nhưng mà lần sau em đừng để bị đánh nữa nha Đình, chị xót lắm! Có gì thì cứ nói với chị, chị tới xử tụi nó cho em. Chị là hội trưởng Hội học sinh đấy!"

Mẫn Đình chỉ lặng lẽ mỉm cười chứ không đáp. Nó không muốn kéo một học sinh ưu tú như Trí Mẫn vào những rắc rối của mình. Nó nghĩ bản thân có thể tự giải quyết mọi chuyện, Trí Mẫn làm hội trưởng đã đủ bận rộn, nó không muốn gây thêm phiền phức cho cô nữa.

Đình chỉ cần Mẫn luôn tin tưởng nó, thế là đủ rồi.

***

Hôm nay lớp Kim Mẫn Đình có tiết thể dục. Đây là môn mà nó thích nhất, chính vì vậy mà Mẫn Đình luôn đi học rất đầy đủ, điểm số cũng thuộc vào hàng top trong lớp. Hiếm hoi lắm mới có một môn học cho Mẫn Đình cơ hội được tận hưởng cảm giác trở thành người đứng đầu.

Cả lớp di chuyển ra sân cầu lông theo chỉ đạo của giáo viên. Chợt Mẫn Đình khựng lại, quay sang nói với Ninh Nghệ Trác:

"Ấy chết, tao quên lấy mũ rồi. Ning, giữ chỗ giùm tao! Tao quay lại lớp lấy mũ."

"Rồi rồi, đi lẹ đi!" Nghệ Trác thúc giục.

Thế là Mẫn Đình một mình quay ngược vào lớp học, không mảy may hay biết rằng có những cặp mắt xảo quyệt dõi theo từng bước chân vội vã của mình từ đầu đến cuối...

***

Chiều hôm đó, lẽ ra lớp Mẫn Đình sẽ được về sớm, nhưng có một sự cố bất ngờ ập đến khiến cả lớp phải nán lại trong phòng học để chờ giáo viên chủ nhiệm đến giải quyết.

Ít phút sau, Bùi Châu Hiền xuất hiện. Vẫn điệu bộ lạnh lùng, nghiêm túc thường thấy, cô hỏi:

"Có chuyện gì vậy các em?"

Một nữ sinh đứng dậy trình bày:

"Thưa cô, lúc nãy học xong tiết thể dục, em lên lớp thì phát hiện ra ví tiền của mình đã bị mất. Em thề là em chỉ cất ví trong cặp chứ không hề lấy ra hay vứt lung tung trên bàn. Nhưng khi quay lại thì chẳng còn thấy đâu nữa rồi ạ..."

"Tiểu Du, em đã kiểm tra kỹ chưa? Hay em để quên ở đâu đó rồi nhớ nhầm là đã cất vào cặp?"

"Em không nhầm đâu ạ, em đã kiểm tra rất kỹ rồi!" Tiểu Du khẳng định chắc nịch, khoé mắt bắt đầu ngấn lệ. "Trong đó là tất cả số tiền em đã dành dụm trong mấy tháng nay, bây giờ bị mất, em không biết phải nói sao với bố mẹ nữa..."

Châu Hiền vỗ nhẹ lên vai nữ sinh nọ để an ủi em ấy. Rồi cô bước lên bục giảng, ánh mắt sắc lẹm quét qua một lượt các gương mặt ngây thơ bên dưới.

"Các em, nếu có ai đó lỡ tay lấy nhầm ví tiền thì hãy thành thật khai báo và trả lại cho bạn."

Tuyệt nhiên không một ai phản ứng.

"Cô Hiền, có chuyện gì vậy ạ?"

Lúc này, hội trưởng Hội học sinh Lưu Trí Mẫn đột nhiên xuất hiện. Cả lớp lại được dịp rộn ràng, không ngừng cảm thán về nhan sắc mỹ miều của nữ thần trong lòng họ. Châu Hiền thở dài, gọi Trí Mẫn đến nói cho cô về tình hình hiện tại. Vì lớp học này nằm ở một góc khuất nên camera không thể quay lại được có những ai đã ra vào lớp tại thời điểm chiếc ví bị lấy cắp, đây cũng chính là một thiếu sót lớn của trường.

Nghe xong câu chuyện, Trí Mẫn hướng về cả lớp, dùng uy nghiêm của một hội trưởng để tuyên bố:

"Nếu như không có ai nhận, thì chúng tôi không còn cách nào khác ngoài việc lục soát cặp xách của tất cả mọi người ở đây. Mong các bạn hợp tác..."

Bỗng nhiên, Phác Nghiên Trân giơ tay muốn phát biểu ý kiến.

"Thưa cô, lúc nãy khi cả lớp đang xếp hàng ngoài sân cầu lông, em thấy bạn học Kim Mẫn Đình đột nhiên chạy ngược vào trong lớp, không biết vì lý do gì..."

"Này, ý mày là sao?"

Vô duyên vô cớ bị nhắc tên, Kim Mẫn Đình vốn đang thờ ơ với mọi chuyện lập tức đứng bật dậy, mặt đối mặt với Phác Nghiên Trân, nhưng cô ta không tỏ vẻ gì là nao núng, chỉ khẽ nhún vai.

"Tớ đâu có ý gì, chỉ là nói cho mọi người những điều tớ đã nhìn thấy thôi mà. Bạn học Kim, có tật giật mình sao?"

"Mày..."

Mẫn Đình cuộn hai bàn tay thành nắm đấm, nếu không vì Lưu Trí Mẫn đang có mặt ở đây và Ninh Nghệ Trác lên tiếng khuyên ngăn, có lẽ nó đã thực sự xông vào tặng cho Nghiên Trân một cú tát vì tội vu khống.

"Phác Nghiên Trân, đừng có mà vu khống cho tao! Lúc nãy tao vào lớp là để lấy mũ, hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của cái ví tiền nào cả!"

"Này, nãy giờ tớ còn chưa nhắc gì đến chuyện ví tiền, sao cậu lại phải tức giận như thế nhỉ?"

"Thôi, không cãi nhau!" Bùi Châu Hiền lên tiếng. "Bây giờ, tất cả các em đặt hết cặp xách lên bàn, cô và Trí Mẫn sẽ bắt đầu kiểm tra từng người một."

Nhưng Phác Nghiên Trân lại đề nghị:

"Cô ơi, em nghĩ chúng ta nên kiểm tra cặp của bạn học Kim Mẫn Đình trước đi ạ. Dù sao lúc nãy cũng chỉ có một mình cậu ấy vào lớp, không phải rất đáng ngờ sao?"

Máu dồn lên não, Kim Mẫn Đình mạnh bạo quăng cặp xách lên bàn, hướng về Nghiên Trân mà thách thức:

"Được, muốn thì cứ lại đây mà kiểm! Tao không thiếu thốn đến nỗi phải làm ba cái trò trộm cắp đồ của người khác như bọn mày, tao không sợ!"

Phác Nghiên Trân nở nụ cười nửa miệng, dửng dưng nói:

"Được thôi ~"

Nói rồi cô ta bước đến, mở cặp của Mẫn Đình, trút hết đồ trong cặp nó ra không chút chần chừ.

"Gì đây? Gớm quá!"

Nghiên Trân lôi ra được một con gấu bông bằng len cũ mèm, liền thể hiện thái độ kinh tởm rồi vứt xuống đất. Không ngờ hành động ấy đã vô tình chạm vào lòng tự trọng của Kim Mẫn Đình, làm cho cơn giận của nó bộc phát. Nó cuống cuồng nhặt lại con gấu bông dưới đất, trừng mắt với Nghiên Trân:

"Mày, sao mày dám..."

Ninh Nghệ Trác đứng bên cạnh lập tức ôm lấy Mẫn Đình trước khi nó kịp động thủ, luôn miệng trấn an:

"Đình Đình, bình tĩnh nào..."

Đúng lúc này, Phác Nghiên Trân đột nhiên kêu lên:

"Ố ồ, cái gì đây nhỉ? Này, Tiểu Du, cậu nhìn xem, đây có phải ví tiền của cậu không?"

Tiểu Du lập tức tiến đến xem xét, sau đó mừng rỡ xác nhận:

"Đúng rồi, đúng là ví của mình rồi!"

Kim Mẫn Đình sững người, hai mắt trợn tròn. Cả Nghệ Trác cũng bất ngờ không kém, nhất thời không thể nói được gì.

Nghe thấy xung quanh bắt đầu vang lên những lời xì xầm bàn tán về mình, Đình lập tức thanh minh:

"Không, không thể nào! Tiểu Du, tôi không có lấy trộm ví của cậu!"

"Không trộm thì tại sao nó lại ở trong cặp của cậu? Chẳng lẽ ví của Tiểu Du lại tự mọc cánh mà bay à?" Phác Nghiên Trân bật cười mỉa mai.

"Không! Chắc chắn là có kẻ nào đó đã lấy ví của Tử Du rồi bỏ vào cặp tôi, vu oan cho tôi! Tôi thề, tôi không có ăn cắp!"

"Đúng vậy!" Nghệ Trác cũng lên tiếng bảo vệ Mẫn Đình. "Đình Đình không có lý do gì để trộm đồ của người khác!"

Lúc này, một đứa trong nhóm của Nghiên Trân lên tiếng:

"Không có lý do sao? Một đứa nổi tiếng hư hỏng như nó thì có hàng tá lý do ấy chứ!"

"Đúng rồi, đến cả việc ném đá làm vỡ cửa sổ phòng thầy hiệu trưởng nó còn dám làm cơ mà..."

"Con nhỏ này chẳng phải loại tốt lành gì, tốt nhất nên tránh xa nó ra!"

Y như rằng, mấy đứa còn lại trong lớp cũng gật đầu đồng tình. Mẫn Đình đưa mắt nhìn xung quanh, mọi người đều đang đồng loạt hướng sự chỉ trích, ghét bỏ về phía nó. Bùi Châu Hiền vẫn khoanh tay giữ im lặng, cô đang suy xét điều gì đó. Còn Lưu Trí Mẫn...

Kim Mẫn Đình bước đến trước mặt Lưu Trí Mẫn, giọng nó run lên:

"Trí Mẫn, làm ơn hãy tin tôi, tôi thực sự không có làm ra loại chuyện xấu hổ như thế này..."

Mẫn Đình đang cố bám víu lấy tia hy vọng cuối cùng là Lưu Trí Mẫn. Nó không quan tâm người khác nghĩ thế nào về mình, chỉ cần Trí Mẫn tin nó là được...

Nhưng rồi, Trí Mẫn chỉ lắc đầu, lạnh lùng dập tắt tia hy vọng cuối cùng trong nó:

"Bằng chứng đã rõ rành rành như vậy, em bảo tôi phải tin em như thế nào đây? Tôi thật sự rất thất vọng về em, Kim Mẫn Đình!"

Toàn thân Mẫn Đình như đông cứng lại sau câu nói thẳng thừng của Lưu Trí Mẫn. Khoé môi nó giần giật, hai hàng lông mày thanh tú xô vào nhau. Nó vừa tức giận vừa ấm ức, nhưng lại không thể bật khóc. Đình siết chặt con gấu bông tội nghiệp trong tay, không nói không rằng chạy vụt ra khỏi lớp học trước sự ngỡ ngàng của cô giáo và bạn cùng lớp.

Vỡ rồi...

Niềm hy vọng cuối cùng của Kim Mẫn Đình về sự tốt đẹp của thế giới này đã vỡ tan hết rồi.

(Còn tiếp...)

A/N: Tuần qua deadline dí nghẹt thở quá, xin lỗi mọi người vì sự chậm trễ này!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net