redamancy (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Mẫn Đình không nói hai lời. Sau trận cãi vã, hôm sau nàng vẫn cùng Trí Mẫn đi làm bình thường như chưa từng có cuộc chia ly. Dù lòng vẫn còn âm ỉ đau vì bị mắng chửi vô lý, nhưng điều khiến Mẫn Đình phải suy nghĩ nhiều hơn cả chính là những lời mà Trí Mẫn đã thì thầm trước cửa phòng nàng đêm qua. Trí Mẫn bảo rằng cô không rõ hiện tại tình cảm mà cô dành cho nàng là như thế nào, lại còn nói mấy câu khó hiểu, cái gì mà sau này cô giải nghệ sẽ nhờ nàng dạy mình cách yêu… Những lời ấy Trí Mẫn nói ra trong lúc không tỉnh táo, liệu có bao nhiêu phần trăm là thật lòng? Liệu nàng có nên tiếp tục ôm hy vọng hay không?

“Đi mà bé, giúp chị đi mà!”

“Thôi thôi, chị tự mà đưa, em không rảnh!”

Còn cách phòng trang điểm chừng năm bước chân, Mẫn Đình nghe thấy tiếng cãi cọ. Là Lưu Trí Mẫn và Ninh Nghệ Trác. Mẫn Đình không vào ngay, phần vì không nỡ cắt ngang cuộc đối thoại của họ, phần vì muốn nghe xem họ đang đùn đẩy nhau việc gì.

“Đi mà Ning, giúp chị lần này nữa thôi, Đình Đình sắp đến rồi đấy!”

Mẫn Đình chột dạ khi nghe thấy tên mình cũng được nhắc đến.

“Mắc gì cứ nhờ em hoài vậy? Có tay chân thì tự đưa cho chị ấy đi bà!”

Á à, hôm nay con nhỏ này gan.

“Ninh Nghệ Trác, em muốn bị trừ lương-"

“Thôi được rồi, đưa đây!”

Nghệ Trác miễn cưỡng giật lấy thanh kẹo từ Trí Mẫn, ôm trán thở dài. Riết rồi không biết là nghệ sĩ hay bà nội người ta nữa, hở tí là dọa trừ lương.

Ngay lúc ấy, Kim Mẫn Đình đẩy cửa bước vào, thong thả như chưa hay biết chuyện gì. Hai con người kia cũng vội tách nhau ra. Điệu bộ giả ngu giả ngơ của cả hai khiến Mẫn Đình bật cười. Lưu Trí Mẫn ngồi xuống bàn trang điểm, tự kẻ chân mày. Vì trong lòng cứ thấp thỏm không yên nên cô vô tình kẻ lệch một đường dài, Ninh Nghệ Trác bắt gặp liền ôm bụng cười lên quãng tám. Đáng đời bà lắm họ Lưu, ai bảo cứ thích dọa trừ lương tôi làm chi?

Cười xong, Nghệ Trác bị Trí Mẫn lườm cháy mặt mới sực nhớ ra “nhiệm vụ” của mình. Em lấy thanh kẹo đưa cho Mẫn Đình, cố làm ra vẻ tự nhiên nhất có thể:

“Chị Đình Đình, kẹo của chị nè!”

Mẫn Đình cũng vui vẻ nhận lấy. Nàng trộm liếc nhìn người đang vất vả lau đi vết chì kẻ lệch trên lông mày, đột nhiên nổi hứng muốn… chọc tức cô một chút. Nàng xoa đầu Nghệ Trác, tâng con bé lên chín tầng mây:

“Cảm ơn em. Bé Ning chu đáo quá! Sau này ai làm người yêu em chắc là tốt số lắm! Chưa gì mà chị đã thấy ghen tị với người đó rồi này. Cơ mà ngày nào cũng mua kẹo cho chị như vậy thì tốn tiền lắm đấy…”

Ninh Nghệ Trác rùng mình, nổi cả da gà, nhưng vẫn niềm nở đáp lại:

“Chỉ là một thanh kẹo thôi mà, không có tốn nhiêu đâu chị. Em biết thể lực của chị vốn không được tốt, chị nên tẩm bổ nhiều vào. Kẹo ngọt chỉ là giải pháp tạm thời thôi đấy nhé!”

Lưu Trí Mẫn ngồi trước gương phồng mang trợn má. Bị “cướp công” trắng trợn ngay trước mặt, ai mà không tức. Nhưng bây giờ ngoài việc khóc trong lòng thì cô còn có thể làm gì được nữa? Ngay từ đầu chính cô là người nhờ vả Nghệ Trác, nhất quyết không chịu ra mặt. Bây giờ Mẫn Đình khen ngợi em ấy cũng đúng thôi.

Mẫn Đình nhìn biểu hiện bất mãn của người kia thì cười thầm, cũng cảm thấy có chút ấm áp khi biết Lưu Trí Mẫn âm thầm quan tâm mình. Nỗi buồn vì hôm qua bị cô mắng đã giảm bớt. Mẫn Đình tiến đến bên cạnh Trí Mẫn, dịu dàng giúp cô chỉnh lại tóc trong khi Nghệ Trác bắt đầu trang điểm cho khuôn mặt đáng giá ngàn vàng kia. Cảm nhận được ngón tay Mẫn Đình chạm vào tóc mình, Trí Mẫn mừng thầm trong lòng. Vậy là nàng không còn giận cô nữa.

“Chị Trí Mẫn, bớt cười lại! Lem son thì đừng có trách em à!” - Ninh Nghệ Trác quát vào mặt Lưu Trí Mẫn khiến nụ cười trên môi cô tắt lịm ngay tức thì.

“...”

Rồi ai là “bà nội” của ai?!

***

Giờ nghỉ trưa, Mẫn Đình xin phép ra ngoài mua cà phê uống cho tỉnh ngủ. Nàng bước vào quán, gọi thức uống rồi ngồi đợi ở bàn. Mặc dù Mẫn Đình đã đội mũ và đeo khẩu trang, vẫn có người tinh mắt nhận ra nàng chính là trợ lý của diễn viên Lưu Trí Mẫn. Cô ta giơ điện thoại lên, chĩa camera về phía Mẫn Đình mà không cần nàng cho phép. Hành động vô duyên ấy bị Mẫn Đình phát hiện, nhưng cô ta chẳng những không cất điện thoại đi mà còn rất tự nhiên đến bên cạnh nàng hỏi chuyện:

“Chị ơi, chị có phải Mẫn Đình, trợ lý của diễn viên Lưu không ạ?”

Theo phép lịch sự, Mẫn Đình gật nhẹ đầu dù nàng không hề hài lòng với cách cư xử của người lạ kia. Còn cô ta vẫn vô tư làm phiền nàng:

“Chị, có phải Lưu Trí Mẫn và Tạ Đông Quân đang yêu nhau ngoài đời không ạ?”

Mẫn Đình nhận lấy cà phê từ nhân viên. Nàng kéo mũ, xua tay từ chối trả lời câu hỏi sỗ sàng kia, rảo bước thật nhanh ra khỏi quán. Một ngày của Kim Mẫn Đình cũng vì vậy mà bị phá nát.

Chiều hôm ấy, trên Weibo xuất hiện một đoạn video thu hút hơn một ngàn lượt tương tác với tiêu đề: Kim Mẫn Đình - trợ lý của diễn viên Lưu Trí Mẫn mắc bệnh “ngôi sao”?

Người đăng tải video đó không ai khác là người đã tiếp cận Mẫn Đình hồi trưa. Cô ta dùng những lời lẽ phóng đại, giật tít để chỉ trích nàng là bất lịch sự, không thân thiện. Đáng nói, cô ta đã ranh ma cắt đi câu hỏi xâm phạm quyền tư của mình, chỉ để lại duy nhất đoạn Mẫn Đình kéo mũ, xua tay từ chối trả lời. Cả đoạn video dài vỏn vẹn bảy giây. Ở phía dưới, cư dân mạng chia thành ba phe: Phe bênh vực, phe phản đối và phe trung lập “gió chiều nào theo chiều ấy”.

“Ỷ mình là trợ lý của ngôi sao nổi tiếng nên chảnh chọe thế à? Trợ lý quèn mà không biết thân biết phận.”

“Nhưng mà lúc trước tui cũng có gặp Đình Đình ngoài đời rồi, cô ấy rất dễ thương mà nhỉ? Nhìn nè, tui còn có hình chụp chung với cô ấy nữa.”

“Lưu Trí Mẫn thân thiện, hòa nhã với fan bao nhiêu thì trợ lý của cô ấy kiêu ngạo, khó chịu bấy nhiêu. Đây cũng đâu phải lần đầu tiên Kim Mẫn Đình bị phốt về vụ thái độ này mà sao mấy bà ngạc nhiên vậy?”

Lưu Trí Mẫn tức giận quăng điện thoại xuống giường. Đọc những bình luận chỉ trích Mẫn Đình, “máu điên” trong cô lại được dịp sôi sục. Cô không nghĩ ngợi nhiều, lập tức gọi điện cho chị quản lý:

“Chị, em muốn lên bài đính chính cho Mẫn Đình!”

Nhưng Trí Mẫn bị từ chối ngay:

“Không được.”

“Nhưng tại sao? Em ấy là trợ lý của em. Hồi trưa chị cũng đã nghe em ấy kể rồi còn gì. Là do người kia hỏi câu hỏi không liên quan trước nên Đình Đình mới tỏ thái độ như vậy…”

“Nhưng em định lên tiếng đính chính kiểu gì khi mà lúc ấy em không trực tiếp có mặt ở đó?”

“...”

“Em hiểu ra vấn đề chưa Trí Mẫn? Nếu bây giờ em tham gia, Mẫn Đình vẫn sẽ tiếp tục bị nói là dựa hơi em, mọi chuyện sẽ chẳng đi đến đâu cả, thậm chí còn trở nên tồi tệ hơn. Em nên bình tĩnh lại một chút. Nếu Mẫn Đình muốn thì em ấy sẽ tự lên bài làm rõ, còn không thì chúng ta cứ để yên như vậy đi, qua vài ngày sự việc sẽ tự động lắng xuống. Dù sao thì Kim Mẫn Đình cũng chỉ là một trợ lý bình thường thôi mà…”

“...”

Trong mắt chị và mọi người, Kim Mẫn Đình chỉ là một trợ lý bình thường, nhưng đối với em…

Mẫn Đình là một người rất đặc biệt.

Nghe quản lý nói vậy, Lưu Trí Mẫn cũng chẳng thể làm gì hơn, thầm chửi mấy người fan CP Đông Quân - Trí Mẫn càng lúc càng quá quắt.

Được rồi, nếu đã không thể công khai bênh vực Mẫn Đình, vậy thì bây giờ cô sẽ bảo vệ nàng theo cách khác.

Đã đến lúc acc clone của Lưu Trí Mẫn phát huy tác dụng.

Nghĩ là làm, cô đăng nhập vào acc clone đã bị bỏ phế lâu ngày, tìm đúng bài đăng xuyên tạc Mẫn Đình ban nãy, bắt đầu gõ phím với tốc độ “bàn thờ”:

“Các người thì biết gì về Kim Mẫn Đình mà dám sỉ vả em ấy như vậy? Chỉ vì một đoạn video bảy giây không rõ đầu đuôi mà hùa vào chửi mắng, nhục mạ em ấy đủ điều. Là một người từng gặp Kim Mẫn Đình ngoài đời rất nhiều lần, tôi có thể khẳng định 100% em ấy vô cùng tốt bụng và biết quan tâm người khác. Thử động não xem, nếu Mẫn Đình thực sự có vấn đề thì vì lý do gì mà Lưu Trí Mẫn lại giữ em ấy bên cạnh mình đến tận bây giờ? Người khôn ngoan nhìn vào liền biết chủ bài đăng này mới là người sai. Quay phim người khác khi chưa nhận được sự cho phép từ họ, như thế là xâm phạm quyền riêng tư rồi còn gì? Nếu tôi là Kim Mẫn Đình, tôi cũng sẽ rất khó chịu đấy!”

Sau đó, cô tận lực bấm like tất cả những bình luận tích cực về Mẫn Đình, đồng thời vận động mọi người trong ekip vào tương tác, đẩy bình luận khen ngợi lên top đầu.

Trái ngược với sự sốt sắng của Lưu Trí Mẫn, người trong cuộc là Kim Mẫn Đình chẳng buồn lên tiếng để giải oan cho chính mình. Đây cũng chẳng phải lần đầu tiên gặp phải “tai bay vạ gió” thế này nên nàng sớm đã quen với những lời chỉ trích rồi.

Lần đầu tiên Mẫn Đình phải đối mặt với búa rìu dư luận cũng là vì chuyện có liên quan đến Lưu Trí Mẫn.

Khi đó nàng vừa làm trợ lý cho cô được ba tháng. Hôm ấy, Trí Mẫn có lịch trình đi quay quảng cáo, xui xẻo thay lại gặp trời mưa to. Đến nơi, Mẫn Đình là người xuống xe trước rồi đến lượt Trí Mẫn. Là một trợ lý đương nhiên không thể để nghệ sĩ của mình bị ướt mưa, Mẫn Đình bung ô, chu đáo che mưa cho Trí Mẫn. Khổ nỗi nàng lại thấp hơn cô cả một cái đầu, cộng thêm hôm nay Trí Mẫn mang giày cao gót nên việc che ô gặp chút khó khăn. Thấy Mẫn Đình có vẻ chật vật, Trí Mẫn bèn đề nghị:

"Để chị cầm ô cho."

Nói rồi không cần Mẫn Đình đồng ý, Trí Mẫn "cướp" luôn chiếc ô từ tay nàng. Thỉnh thoảng cô còn nghiêng ô về phía Mẫn Đình một chút dù nàng đã cố hết sức từ chối. Kết cục, một bên vai áo đầm của Trí Mẫn thấm đẫm nước mưa.

Sau hôm ấy, trên mạng xã hội xuất hiện bài đăng chỉ trích cách làm việc của Kim Mẫn Đình. Đại loại nói nàng thân là trợ lý nhưng lại để nghệ sĩ phải che ô cho mình. Một vài fan của Lưu Trí Mẫn sau khi xem xong hình ảnh cũng nhảy vào chì chiết nàng vì đã làm thần tượng của họ bị ướt mưa. Mãi cho đến khi trang Weibo chính thức của Lưu Trí Mẫn chia sẻ công khai một video ghi lại cảnh cô cùng Mẫn Đình bước xuống xe vào chiều hôm ấy, có cả khoảnh khắc Trí Mẫn chủ động giành lấy ô từ tay Mẫn Đình để che cho cả hai. Nhờ có video ấy mà Mẫn Đình mới được minh oan, nhưng vì đó là lần đầu tiên phải hứng chịu những bình luận ác ý nên tinh thần nàng đã bị ảnh hưởng không hề nhỏ, phải mất một tuần mới có thể hồi phục bình thường.

Bây giờ lịch sử lặp lại, Mẫn Đình không còn quá để tâm đến những lời mắng mỏ kia nữa, nhưng nàng vẫn cảm thấy thật mệt mỏi.

Lưu Trí Mẫn và Tạ Đông Quân yêu nhau ngoài đời? Chậc, đến cả nàng còn không rõ thì làm sao có thể trả lời cô gái kia chứ.

Mẫn Đình ngẩn người nhìn vào một điểm vô định trên trần nhà, bắt đầu nghĩ ngợi mông lung.

Nếu một mai Lưu Trí Mẫn cùng Tạ Đông Quân xác nhận hẹn hò thật, nàng sẽ là người đầu tiên rời đi. Ôm mối tình đơn phương lặng lẽ bỏ đi thật xa khỏi nơi này để không ai có thể tìm thấy, hoàn toàn cắt đứt liên lạc với Lưu Trí Mẫn, thầm chúc phúc cho cô và người cô yêu…

Nghe cao thượng và bao dung quá. Mẫn Đình không chắc bản thân có thể làm được như những gì mình đã nghĩ đến hay không. Bây giờ, chỉ cần nhìn thấy những tương tác rất nhỏ của hai người kia cũng đủ làm cho lòng dạ nàng cồn cào, bức bối, chỉ muốn xông vào tách họ ra cho bõ ghét chứ nói gì đến việc chúc phúc...

Thôi thì, cứ để thời gian trả lời vậy.

***

"Mẫn Đình! Tôi có mua trà sữa cho cô này!"

"Làm phiền anh rồi Andy, hết bao nhiêu tiền vậy? Tôi sẽ trả…"

Mẫn Đình vừa lấy ví ra thì lập tức bị Andy ngăn lại. Anh chàng người Tây mỉm cười lắc đầu:

"Không không, cô không cần phải trả đâu. Hôm nay tôi đãi!"

Sự hào phóng bất ngờ của Andy khiến Mẫn Đình không khỏi bối rối:

"Nhưng như vậy làm sao được…"

"Cô đừng ngại, cứ uống thoải mái nhé!"

"... Vậy thì cảm ơn anh nhé!"

Lưu Trí Mẫn từ xa chứng kiến sự việc từ đầu đến cuối. Cô tự hỏi Mẫn Đình và cậu trợ lý người nước ngoài kia từ lúc nào mà đã trở nên thân thiết như vậy nhỉ? Làm việc với cậu ta hơn ba tháng vẫn chưa thấy cậu ta tặng mình ly trà sữa nào, vậy mà tự nhiên hôm nay lại mua tặng Mẫn Đình?

Là đang tán tỉnh nàng sao?

Trí Mẫn không hài lòng chút nào, bèn rảo bước đến bên cạnh hai con người đang trò chuyện vui vẻ, giả vờ dò xét:

"Nghe nói hôm nay cậu Andy đãi trà sữa, vậy phần của tôi đâu rồi nhỉ?"

Andy lập tức rơi vào bối rối. Cậu ngại ngùng gãi đầu:

"Dạ… dạ… Tôi không biết là cô Lưu đây cũng thích trà sữa nên…"

"Nên cậu chỉ mua cho một mình Mẫn Đình?"

Mẫn Đình thấy Andy ngây thơ bị đưa vào thế khó thì liền xen vào giải vây cho anh chàng:

"Chị Trí Mẫn muốn uống gì? Để em đi mua cho…"

"Thôi được rồi, lúc nãy chị mới ăn cơm xong, vẫn còn no lắm."

Trí Mẫn khoát tay rồi rời đi trong bực dọc. Vậy là cô đã đoán đúng. Andy mua trà sữa cho riêng một mình Mẫn Đình chính là để tán tỉnh nàng. Biểu hiện ngượng ngùng của cậu ta làm cô phát ghét, chỉ muốn chửi một trận cho hả giận.

Nhưng rồi Trí Mẫn suy nghĩ lại, cô có quyền gì mà chửi người ta?

Andy chẳng làm gì sai cả. Cậu ấy chỉ đang theo đuổi cô gái mình thích, cũng như bao chàng trai khác thôi. Huống chi Kim Mẫn Đình vẫn còn độc thân nên Andy hoàn toàn có quyền cưa cẩm nàng ấy. Lưu Trí Mẫn chẳng có tư cách gì để ngăn cản cậu ta, trừ phi...

Trừ phi, cô là người yêu của Mẫn Đình.

Nhưng hiện tại cô có yêu Mẫn Đình hay không, bản thân cô còn chưa rõ. Lưu Trí Mẫn chỉ biết trong lòng cô, Kim Mẫn Đình bao giờ cũng chiếm giữ một vị trí rất quan trọng.

Trí Mẫn không dám đi đến kết luận một cách vội vàng, vì sợ sự lầm tưởng của mình sẽ một lần nữa khiến nàng chịu thiệt thòi.

***

Những ngày tiếp theo, Trí Mẫn phải liên tục chứng kiến cảnh tượng Andy cùng Mẫn Đình vui vui vẻ vẻ. Phải công nhận anh chàng người Tây này rất hóm hỉnh và có tài ăn nói. Khi Mẫn Đình ở bên cạnh cậu ta, nụ cười trên môi nàng chẳng bao giờ vụt tắt. Lưu Trí Mẫn ghen tức nhưng chẳng làm gì được, ôm một bụng hờn dỗi đi làm việc. Nếu không có chị quản lý kế bên nhắc nhở, có lẽ cô đã bị đưa lên trang nhất vì "mặt nặng mày nhẹ" với nhân viên.

Theo như lịch trình, chín giờ tối nay Lưu Trí Mẫn, Tạ Đông Quân cùng đoàn phim "Redamancy" sẽ bay sang Thái Lan để tổ chức buổi giao lưu cùng người hâm mộ bên đấy. Đúng tám giờ rưỡi, tất cả mọi người đã có mặt đầy đủ ở sân bay. Kim Mẫn Đình xách hành lý đi theo sau Lưu Trí Mẫn, vẫn mải mê bàn chuyện phiếm cùng Andy. Tạ Đông Quân đứng bên cạnh Trí Mẫn để ý thấy sắc mặt cô không được tốt, bèn hỏi:

"Trí Mẫn, em bị sao vậy? Không khoẻ chỗ nào hả?"

Cô giật mình, lập tức lấy lại dáng vẻ chuyên nghiệp trả lời:

"À, em không sao đâu tiền bối. Chắc là do hôm qua lịch trình nhiều quá nên hôm nay em có hơi nhức đầu một chút."

Mẫn Đình tuy đang nói chuyện vui vẻ, nhưng khi nghe thấy Trí Mẫn bảo nhức đầu thì liền lục lọi trong túi xách, lấy ra một vỉ thuốc đưa cho cô.

"Chị uống một viên đi cho đỡ nhức đầu. Lát nữa lên máy bay nhớ ngủ một chút."

Được nàng quan tâm, tinh thần của Trí Mẫn lập tức được vực dậy. Cô cười cười, nói với nàng:

"Không cần đến thuốc đâu, lát nữa lên máy bay, Đình Đình nắm tay chị là chị hết nhức đầu liền."

Trí Mẫn nói xong cũng tự thấy sượng, bèn quay đi chỗ khác, cùng Tạ Đông Quân trò chuyện. Mẫn Đình chớp mắt nhìn cô, rồi cẩn thận nhét lại vỉ thuốc vào trong túi. Sau lớp khẩu trang, khoé môi xinh đẹp của nàng khẽ cong lên. Khi cả hai ngồi trên máy bay, Mẫn Đình nghe lời đưa tay cho Trí Mẫn nắm, nhờ vậy mà cô đã có một giấc ngủ thật ngon lành. Chẳng biết Trí Mẫn đã mơ thấy gì mà lại vô thức siết chặt tay Mẫn Đình hơn, hại nàng dù tay đã đổ đầy mồ hôi nàng cũng không tài nào rút ra được. Mẫn Đình nhìn con mèo say ngủ bên cạnh, phì cười thầm mắng cô đúng là đồ con nít.

Ấy vậy mà nàng lại rất yêu "đứa con nít" này.

Chuyến bay kéo dài ba tiếng đồng hồ. Lúc dàn diễn viên cùng đoàn làm phim vừa hạ cánh, đám đông ở sân bay lập tức trở nên phấn khích tột độ. Tất cả bọn họ đều là fan cuồng nhiệt của cặp đôi diễn viên chính. Họ chen chúc kín các lối đi, dí camera sát vào mặt người nổi tiếng để chụp hình, khiến cả ekip phải rất vất vả mới có thể đến được chỗ xe taxi đang đợi sẵn.

Vì sự hỗn loạn ấy mà Trí Mẫn và Mẫn Đình bị tách nhau một đoạn khá xa. Không thấy nàng ở bên cạnh, cô hốt hoảng ngoái đầu nhìn lại, tức thì liền thấy Mẫn Đình đang bị mắc kẹt giữa đám đông. Nàng bị chèn ép đến phát sợ, đưa hai tay ôm lấy đầu, trong đôi mắt lộ rõ sự hoảng loạn. Trí Mẫn rất muốn quay lại để giải thoát cho nàng, nhưng bất lực. Rồi cô chợt bắt gặp một vóc dáng to cao quen thuộc xuất hiện bên cạnh Mẫn Đình. Là Andy. Cậu ta vòng tay ôm chặt lấy vai nàng, dìu cơ thể nhỏ bé của nàng len lỏi qua đám đông nguy hiểm. Trí Mẫn khẽ thở dài, lại tiếp tục hướng mắt về phía trước mà bước đi, không nhìn hai người kia một lần nào nữa.

"Phù, cuối cùng cũng thoát. Tôi thật không ngờ công tác ổn định an ninh trật tự ở sân bay này lại tệ đến vậy. Mọi người vất vả rồi, chúng ta về khách sạn nghỉ ngơi thôi."

Trên taxi, Trí Mẫn ngồi cạnh Mẫn Đình, nhưng hai người tuyệt nhiên không ai nói với ai một lời nào. Lén lút quan sát nét mặt nàng, Trí Mẫn biết hiện tại Mẫn Đình vẫn còn khiếp đảm vì tình trạng hỗn loạn ban nãy. Nếu không có Andy ra tay, có lẽ nàng sẽ còn tệ hơn. Thế nên cô quyết định cho Mẫn Đình thời gian để bình tâm lại. Về phòng khách sạn rồi bắt chuyện với nàng cũng chưa muộn.

Nhưng vừa bước xuống xe, Trí Mẫn đã nghe tiếng Mẫn Đình kêu lên:

"Ui da…"

Cô vội vàng hỏi:

"Đình Đình, em đau ở đâu?"

Trí Mẫn nương theo ánh mắt của nàng, nhìn xuống dưới chân. Vì sự chen lấn lúc nãy mà bàn chân của Mẫn Đình đã bị người ta giẫm đạp không thương tiếc. Mẫn Đình cởi giày, để lộ mu bàn chân đã đỏ ửng lên, gót chân thì trầy xước, còn móng cái toé máu trông vô cùng thê thảm.

Trí Mẫn thấy nàng bị đau thì lập tức hoảng loạn, nhưng cô còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy bên cạnh vang lên một giọng điệu cũng lo lắng không kém:

"Mẫn Đình, để tôi cõng cô lên phòng."

"Anh Andy, lần này lại phải phiền anh nữa rồi… Cảm ơn anh nhiều lắm…"

Mẫn Đình nói rồi leo lên lưng Andy để cậu ta hộ tống về phòng, khuôn mặt nàng lộ rõ vẻ mệt mỏi và kiệt sức. Trí Mẫn lẳng lặng dõi theo hai người, ruột gan bỗng dưng quặn thắt lại. Sự choáng ngợp trào dâng khắp lồng ngực khiến cô cảm thấy khó thở vô cùng…

Chừng vài giây sau, đôi mắt của Trí Mẫn đột nhiên rực sáng.

Thì ra, chính là cảm giác này sao?

"Ơ kìa, Lưu Trí Mẫn, em đi đâu vậy? Phòng của em ở hướng này cơ mà…"

"Mọi người cứ đi trước, em mượn hộp cứu thương rồi sẽ về phòng ngay!"

Lưu Trí Mẫn không thể chần chừ thêm một phút giây nào nữa, bởi hiện tại cô đã tìm được câu trả lời cho bài toán tình yêu đầy nan giải kia rồi.

Phải hành động trước khi quá muộn.

(Còn tiếp...)

A/N: Đã cái nư mấy bà chưa? Chương này hơi bị dài luôn đó!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net