Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi bắt taxi đến cổng Trung Thiên. Ban đầu tôi có ý định đi cáp treo lên nhưng khi nhìn thấy hàng dài người đang xếp hàng, tôi quyết định đi bộ. Sương mù dày đặc, bên ngoài không có gì ngoài khoảng không trắng xóa. Sau một khoảng thời gian ngắn, những phiến đá cổ xưa được điêu khắc tỉ mỉ lờ mờ hiện trước mắt rôi.

Từ khi đi đến Vân Nam cũng với Trương Bân, tôi luôn cảm thấy khó chịu mỗi khi phát hiện một mình tôi đang ở giữa thiên nhiên rộng lớn, Nhìn quanh thế giới tự nhiên, có rất nhiều sự bí ẩn và phức tạp rất khó có thể khắc họa trên một phương tiện nào đó, tôi cảm thấy thật khó khi con người cố đè nén nó trên những liên kết mỏng manh của phương trình toán học. Mỗi khi nghĩ đến nó, tôi thường nhớ lại cách Einstein đã từng nói rằng mọi cái cây bên ngoài, mỗi bông hoa thu hút ong thụ phấn, thoát khỏi tất cả kiến ​​thức sách vở.

Nhưng rất nhanh sự khó chịu này đã được thay thế sự cảm giác kiệt sức. Tôi có thể thấy các bậc đá dài không có điểm dừng ngay phía trên đầu và dường như cổng Nam Thiên ngay dưới đỉnh núi chỉ cao xấp xỉ tầng bình lưu.

Ngay sau đó, tôi nhìn thấy cô ấy lần đầu tiên. Cô ấy thu hút sự chú ý của tôi bởi cô ấy khác hoàn toàn những người xung quanh. Tôi nhìn thấy cặp đôi này đến cặp đôi khác đang dừng lại giữa đường đi, người phụ nữ đang kiệt sức trong khi người đàn ông thở hồng hộc cố gắng giúp cô ấy đi tiếp. Mỗi khi tôi đi qua ai đó, hoặc ai đó đi qua tôi, tôi có thể nghe thấy tiếng thở ngắn đầy mệt mỏi của họ. Tôi cố gắng đi theo người khuân vác với một chiếc bao tải to ở sau lừng để tìm kiếm động lực tiếp tục leo núi. Chính lúc đó, có hình bóng trắng dễ dàng lướt qua chúng tôi, một người trông như sương mù ngưng tụ trong chiéc áo blouse và quần jean trắng. Khi cô ấy đi qua tôi, tôi có thể nhìn thấy sự nhẹ nhàng tràn ngập hơi thở thanh xuân trong từng bước chân của cô ấy, và tôi dường như không nghe thấy tiếng thở dốc nào. Cô ấy quay lại – không phải nhìn tôi, mà nhìn người khuân vác, trên mặt của cô ấy không có dấu hiện mệt mỏi . Dáng người nhỏ bé của cô ấy dường như không có chút trọng lượng nào vậy, việc cô ấy leo núi cũng giống như việc đi dạo trên đường phố bình thường. Sau lúc lâu, hình bóng của cô ấy khuất dần trong màn sương mù.

Cuối cùng tôi cũng đi đến Cổng Nam, tôi có cảm giác mình đang trôi nổi giữa một biển mây nhuộm đỏ bởi sắc đỏ của mặt trời đang lặn.

Tôi cố gằng lê đôi chân nặng nề của mình đến trạm khí tượng trên đỉnh Ngọc Hoàng. Khi tôi giới thiệu bản thân là ai, đến từ đâu, nhưng người trong đó không có biểu hiện gì kinh ngạc nào, có hàng tá người đến những trạm khí tượng nổi tiếng để tiến hành tất cả các loại thử nghiệm. Họ nói với tôi rằng trạm trưởng đã xuống núi vậy nên họ giới thiệu cho tôi trạm phó. Tôi gần như phát khóc khi nhìn thấy anh ấy – Triệu Du.

Đã 3 năm kể từ khi chúng tôi đi đến Vân Nam. Tôi hỏi anh ấy rằng tại sao lại quyết định làm ở đây, anh ấy nói :"Anh đến đây vì không khí trong lành, yên tĩnh. Thế giới dưới kia bức bối kinh khủng!"

"Vậy tại sao anh không nghĩ đến làm sư thầy trên Chùa Thái An"

"À ừm, trên đó cũng không phù hợp với anh lắm. Còn chú thì sao? Vẫn tiếp tục theo đuổi thứ đó à?"

Tôi giải thích lý do mình tới đây.

Anh ấy lắc đầu:"1962.Thật sự quá lâu rồi! Họ thay đổi rất nhiều quản lý trạm từ đó, anh không nghĩ rằng sẽ có ai biết về nó đâu"

"Không quan trọng" Tôi nói " Tôi chỉ muốn tìm hiểu về nó vì đây là người đầu tiên làm trong trạm khí tượng là nhân chứng sống nhìn thấy "Sét hòn" trên nước ra. Nó thật sự không quan trọng, tôi lên núi để nghiên cứu thêm và biết đâu được, có thể có giông bão xuất hiển ở đây. Kế bên là núi Vũ Đang, là nơi tốt nhất để chứng kiến Sét"

"Chẳng có ai có đủ thì giờ để ngồi đợi Sét đến đâu. Anh nghĩ chú đang hơi quá đà, nhưng không phải là không có khả năng. Nếu chú muốn nhìn thấy nó vậy hãy ở lại đây mấy hôm"

Triệu Du đưa tôi đến phòng kí túc của anh ấy. Đã đến giờ ăn tối, vậy nên anh gọi cho quán ăn bảo họ chuẩn bị cho chúng tôi một ít đồ ăn gồm bánh và rượu đặc sản trên núi Thái Sơn..

Triệu Du cảm ơn người đầu bếp lớn tuổi nhưng khi ông ấy quay đi, một suy nghĩ bỗng dưng ập tới:"Thầy Vương, thầy làm ở trạm khí tượng từ năm nào vậy?"

"Năm 1960 tôi bắt đầu làm, ngay tại quán ăn này. Sao vây, kĩ sư Triệu"

Triệu Du và tôi đều bất ngờ.

Ngay lập tức, tôi hỏi" Vậy thầy Trương, chú đã bao giờ nhìn thấy "Sét hòn" bao giờ chưa?"

"Ý cậu là....Sét cuốn?"

"Đúng rồi! Đó là từ mà họ hay gọi"

"Tất nhiên là tôi đã nhìn thấy nó. Khoảng 40 năm trước tôi đã nhìn thấy nó khoảng 3 hay 4 lần"

Triệu Du lấy thêm một cái ly nữa và chúng tôi nhiệt tình mời Lão Trương ngồi xuống. Vừa rót rượu tôi vừ nói :"Chú có nhớ cái lần mà nó xuất hiện năm 1962 không?"

"Có chứ. Lần đấy là tôi nhớ nhất và lần đấy là lần duy nhất có người bị thương"

Lão Trương bắt đầu kể "Vụ đó diễn ra vào cuối tháng 7, hình như xảy ra tầm hơn 7h tối. Thường thì lúc đó trời vẫn còn sáng nhưng không hiểu sao hôm đó mây rất dày và cậu sẽ không thể nhìn thấy lối đi mà không có đèn lồng. Nếu trận mưa này diễn ra vào lúc cậu đang lại xe thì tin tôi đi, cậu sẽ hoàn toàn chìm trong đó và không cách nào di chuyển được. Bên ngoài chớp diễn ra liên tục và dường như không có khoảng dừng nào giữa chúng-"

"Có thể là bão đầu mùa" Triệu Du nói chen vào.

"Tôi nghe thấy tiếng sấm rất to, ánh chớp sáng đến nỗi khiến tôi cảm thấy mắt mình sắp bị mù vậy mặc dù tôi đang ngồi ở trong phòng. Sau đó, tôi nghe thấy tiếng hét giống như ai đó bị thương và tôi lập tức chạy ra ngoài giúp đỡ. Thời điểm đó, có 4 người đang tiến hành quan sát và không may là một người đã bị Sét đánh trúng. Khi tôi kéo anh ta vào phòng, một chân của anh ta vẫn còn đang bốc khói nhưng thật may mắn là anh ta vẫn còn thanh tỉnh. Và rồi "Sét cuốn" đến, nó đi vào từ cửa sổ từ phía Tây nhưng tôi chắc chắn là cửa sổ đó đã được khóa chắc chắn! Thứ đó giống như.....giống như kích cỡ của chiếc bánh này, có màu đó, màu đỏ máu và làm cho căn phòng bao phủ bởi những ánh đỏ. Nó trôi khắp căn phòng, về hướng đi.." Ông ấy cầm trước ly và làm một số cử chỉ trên không trung :"bay về hương này. Tôi nghĩ rằng tôi đã nhìn thấy ma và tôi sợ đến nỗi không thể nói được thành lời. Nhưng mấy anh kĩ sư kia thì không có hoảng hốt. Họ bảo tôi rằng không được chạm vào nó. Thứ đó trôi đi một lúc, nó trôi lên trần nhà và lại trôi xuống dưới giường – thật may rằng nó không chạm vào ai cả - và cuối cùng nó vào bên tròng lò sưởi. Ngay tại lúc đó, nó phát nổ. Suốt những năm tôi làm việc tại đây và chứng kiến rất nhiều trận bão, tôi nghĩ rằng đó là tiếng nổ lớn nhất tôi từng nghe. Nó làm cho tai tôi bị ù đi và đến bây giờ tai trái tôi cũng rất khó để nghe. Đèn trong phòng tắt hết, những bóng đèn và tấm lót thủy tinh để kê nước nóng cũng vỡ tan tành và xuất hiện một vết cháy lớn trên giường. Sau đó, chúng tôi đi ra ngoài thì thấy lò sưởi đã phát nổ"

"Vậy 4 người làm công việc giám sát đó đên từ đâu?"

"Tôi không biết"

"Chú còn nhớ tên của họ không?"

"Hmm, đã rất nhiều năm rồi...Tôi chỉ nhớ cái người bị thương thôi. Tôi đưa anh ta xuống núi để đi bệnh viện cùng 2 người nữa ở trạm. Anh ất rẩt trẻ, chắc tầm sinh viên là cùng. Một chân anh ấy cháy đến mức bị teo đi và bởi vì bệnh viện Thái An không thể chữa trị được nên anh ta được chuyển đến Tế Nam. Chắc chắn nó đã làm cho chân anh ta trở nên khập khiễng. Tôi chỉ nhớ họ anh ta là Trương, còn tên thì ừm Trương.....gì đó..Phú"

Triệu Du đập ly xuống bàn:"Trương Hà Phú?"

"Đúng rồi, chính cái tên đó. Tôi chăm sóc cho anh ta một vài ngày trên bệnh viện Thái An và sau khi anh ta rời đi có viết một bức thư để cảm ơn tôi. Tôi nghĩ nó đến từ Bắc Kinh. Sau đó, chúng tôi mất liên lạc và không biết anh ta giờ đang ở đâu"

Triệu Du nói với Lão Trương:" Ông ấy ở Nam Kinh. Ông ấy là giáo sư tại trường Đại học cũ của tôi" rồi quay lại nói với tôi " Ông ấy là thầy hướng dẫn của chúng ta"

"Cái gì cơ?" Ly trên tay tôi gần như sắp rơi xuống

"Trương Bân từng dùng cái tên đó, nhưng ông ta thay đổi trong cuộc Cách mạnh văn hóa bởi nó nghe giống như Krushchev"

Triệu Du và tôi ngồi im mà không nói với nhau câu nào, cuối cùng Lão Trương phá vỡ sự im lặng:"Thật sự đó không phải là sự bất ngờ gì, các cậu cùng làm việc trên một lĩnh vực mà. Anh ta từng là một chàng trai xuất sắc nhưng vết thương trên chân quá nặng khiến nhiều lúc anh ta phải căn chặt môi vì đau, vì vậy chỉ có thể dành phần lớn ngồi trên giường đọc sách. Tôi cố gắng để anh ta có thể nghỉ ngơi một chút nhưng anh ta nói rằng kể từ bây giờ không có thời gian để lãng phí bởi anh ta đã có thứ mình muốn theo đuổi. Anh ta sẽ nghiên cứu về nó và tạo ra nó"

"Nghiên cứu và tạo ra cái gì?"

"Sét cuốn! Là "Sét hòn"mà các cậu vừa nói đó"

Tôi và Triệu Du nhìn nhau.

Không để ý đến biểu hiện của chúng tôi, Lão Vương tiếp tục nói:"Anh ta đã nói rằng sẽ dành cả phần đời của mình để nghiên cứu và tôi có thể nói là anh ta đã tìm được thứ mình muốn theo đuổi khi nhìn thấy những điểu xảy ra trên đỉnh núi. Mọi người đều như vậy - Thi thoảng họ tìm thấy sự đam mê của mình với thứ gì đó mà họ không biết và không thể dứt bỏ trong suốt cuộc đời của họ. Giống như tôi, 20 năm trước tôi đi ra ngoài tìm một ít củi để nhóm lửa và nhổ ít rễ cây. Khi tôi ném ít rễ cây vào lửa, tôi nghĩ nó giống như một con hổ đang chìm trong sắc đỏ và từ đó về sau, tôi có một đam mê mãnh liệt với món nghề chạm khắc rễ, đó cũng là lý do tại sao mà tôi vẫn ở trên núi."

Sau đó, trở về phòng của Triệu Du, tôi nhận thấy có rất nhiều rễ cây được chạm khắc với đủ loại kích cỡ, mà sau này anh ấy nói với tôi đó là của lão Vương.

Chúng tôi đều không nói chuyện về Trương Bân kể từ khi về phòng. Mặc dù, chúng tôi đều nghĩ đến ông ấy nhưng thật khó để diễn tả bằng lời thứ chúng tôi đang nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net