Chap 12: SA LƯỚI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

⚠️WARNING: Chap có yếu tố 18+, vui lòng nhấn quay trở lại nếu dị ứng với những nội dung nhạy cảm hoặc chưa đủ tuổi.
7h sáng hôm sau, Shinichi đã có mặt trước phòng trọ của Ran, vẫn như mọi hôm, người gì đâu vừa đẹp trai lại khí chất ngời ngời.
Shinichi mở điện thoại gọi cho cô, nhưng đầu dây bên kia không nghe máy. Anh lại gọi lần thứ 2, cũng không nốt. Lòng Shin bắt đầu bồn chồn không yên, bình thường Ran dậy rất sớm mà. Anh đi nhanh vào dãy trọ, đứng trước cửa phòng của Ran, vội vội vàng vàng đưa tay gõ cửa, nhưng gõ mãi cũng không thấy ai trả lời.
"Có chuyện gì vậy?" - Shinichi dự cảm không lành, chắc chắn Ran đã xảy ra chuyện, anh xô cửa vào phòng, cửa cũng không hề khoá.
"RANNNNN!" - Shin hét lớn gọi tên cô.
Anh hốt hoảng chạy vào phòng ngủ và thấy....cô đang ngủ ngon lành trên giường.
Mặt Shinichi ngệch ra như thằng ngốc, nhìn cô gái của anh ngủ như chết không hay biết trời trăng mây gió gì cả, vừa thương lại vừa buồn cười.
Anh ngồi lên giường Ran, đưa tay vuốt tóc cô, anh không nỡ đánh thức cô dậy, chắc hôm qua Ran phải làm việc nhiều lắm. Shin cứ nhìn Ran âu yếm đến khi cô gái nhỏ bắt đầu cảm nhận được có người bên cạnh. Cô mơ màng mở mắt - "Shinichi đấy à, sao anh lại ở trong phòng em ?"
"Oáppppp" - Ran ngáp một cái rồi chầm chậm ngồi dậy, tóc rối bù xù, mắt lộ rõ 2 quầng thâm.
Shinichi nghe lòng đầy xót xa, cô gái của anh đã làm việc quá vất vả rồi. Anh vừa lấy tay gỡ tóc rối cho Ran vừa dịu dàng hỏi - "Hôm qua nhiều việc quá à em?"
"Đâu có, hôm qua em cày phim tới tận 2h sáng, phim hay quá không dừng được?" - Ran vươn vai đầy uể oải.
=)))))))))))), Shin không biết nên khóc hay nên cười đây, hớ 2 lần chỉ trong vỏn vẹn tầm 30', Ran hôm nay cũng hư quá rồi, cày phim đến sáng, cửa lại quên khoá, nhỡ có chuyện gì thì anh biết phải làm sao. Ran bước ra khỏi giường, mệt mỏi đi vào nhà vệ sinh.
"Sao anh vào được đây?" - Cô vừa đánh răng vừa ú ớ hỏi.
"Em không khoá cửa, có ngày người ta vào khiêng đi mất, ngủ như con lợn thế kia".
"Có anh vào khiêng chứ ai" - Ran liếc anh một cái cảnh cáo rồi nhanh chóng thay một bộ quần áo đơn giản nhưng cũng rất xinh xắn.
Shinichi cứ ngẩn ngơ nhìn Ran cho đến khi cô véo vào má anh kéo ra xe.
____________________________________
Tại Tropical Land.
Ran và Shinichi như sống lại những ngày xưa vậy. Tay Shinichi chưa lành nên có vài trò anh không thể chơi được, nhưng Ran thì chơi gần như tất cả. Lâu lắm rồi cả 2 người mới vui vẻ đến thế. Đúng là cựu vô địch Karate thành phố, chơi không biết mệt là gì, Shinichi đứng dưới ngước nhìn Ran đang leo núi mô hình, nhanh như một cơn gió, làm tất cả mọi người xung quanh đều trầm trồ.
____________________________________
"Nơi này ngày xưa đã từng chia cắt 2 chúng ta đấy" - Ran bước chậm chậm rồi dừng ở nơi mà Shinichi từng bị tổ chức hãm hại.
"Nhưng bây giờ không gì có thể chia cắt anh và em nữa!" - Shinichi áp một lon nước mát lạnh vào má Ran làm cô giật mình, lúc nào cũng thế, dù biết bao nhiêu chuyện đã xảy ra, nhưng anh và cô chưa bao giờ thay đổi sau từng ấy năm.
Đã 12h trưa, Shin và Ran đến một nhà hàng gần đó để lấp đầy 2 cái bụng đang đói meo. Món cà ri ở đây được chế biến rất ngon, Ran giờ vừa no vừa hơi mệt, cả sáng đã chơi đủ các trò rồi, cô muốn về nhà đánh một giấc - "Shinichi, chúng ta về thôi!"
"Không được!" - Shinichi trả lời dứt khoát. Nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của Ran, anh lại ấp úng - "Lâu rồi mới được đi chơi với em, anh chưa muốn về..."
"Thế giờ chúng ta đi đâu tiếp đây?"

"Đi dạo bảo tàng nhé!!!"
Hai người nghỉ ngơi một lát, chiều đến lại đi bảo tàng lịch sử để tham quan. Shinichi dắt Ran đi, dừng trước từng hiện vật và kể cho cô nghe tất tần tật về nguồn gốc của nó, anh như một cuốn bách khoa toàn thư chính hiệu vậy, Ran há hốc mồm, dù biết rằng Shinichi không phải là một con người bình thường nhưng đôi khi cô vẫn phải kinh ngạc trước khả năng của anh.
"Em đi vệ sinh một xíu nhé" - Ran ghé vào tai Shin thì thầm.
"Vậy anh đứng đây chờ em!"
Một lát sau, Ran quay lại chỗ cũ nhưng không nhìn thấy anh đâu, chỉ thấy một đám con gái túm tụm lại, Ran chen vào thì mới thấy Shinichi tội nghiệp của cô đang mắc kẹt giữa đám fangirl này, đúng là nổi tiếng quá cũng khổ.
Sau một hồi chật vật, khó khăn lắm Shin mới ngoi ra được khỏi đám đông, anh kéo tay Ran chạy nhanh ra khỏi bào tàng. Đến bãi giữ xe, anh mới dừng lại thở hồng hộc, lấy tay lau mồ hôi trên trán - "Anh phải công khai em sớm thôi, cứ thế này thì chết anh mất".
Ran méo miệng cười, nếu mà công khai thì chắc cô phải hứng chịu phẫn nộ từ những fangirl siêu khủng của anh, lúc đó thì ai mới là người chết đây.
"Oái, 4h rồi này, chúng ta đi ăn tối đi, anh đặt chỗ rồi!" - Shinichi nhìn đồng hồ rồi lên xe chở Ran đến điểm ăn.
____________________________________
"Nhà hàng này sang trọng thật đấy!" - Ran nói nhỏ với Shinichi.
"Có sao đâu mà, em ăn đi!" - Ran nhìn anh, không biết tài khoản anh có bao nhiêu con số thì mới tự tin ăn tiêu phung phí như thế này, một bữa tối hôm nay dễ gần bằng một tháng lương của cô lắm.
"Hôm nay anh có gì đó hơi lạ" - Ran nhìn Shin đầy nghi ngờ.
"Ặc ặc, đâu có...anh vẫn như mọi ngày mà!" - Shinichi mắc nghẹn miếng thịt bò ngay cổ khi nghe Ran tra khảo mình.
Ran không nói gì nữa, tập trung nghe tiếng đàn violin trong trẻo phát ra từ sân khấu, một nghệ nhân đang kéo đàn trực tiếp cho những thính giả trong nhà hàng. Âm thanh bay bổng, lại da diết, khiến cô chìm đắm, nghĩ lại mới nhớ Shinichi cũng chơi rất giỏi bộ môn này, có vẻ anh chàng cũng đang say sưa thưởng thức những âm thanh kia.
7h tối, cả 2 về nhà.

⚠️ WARNING: Nội dung dưới đây có chứa yếu tố nhạy cảm, vui lòng quay trở lại nếu bạn chưa đủ tuổi hoặc dị ứng với thể loại này.
____________________________________
Trời bất chợt đổ mưa to tầm tã, Shinichi quay sang Ran đang ngồi ở ghế phụ - "Mưa to quá, anh nghĩ anh không thể đưa em về được, trên đường về trọ của em có một đoạn rất nguy hiểm. Tốt nhất em nên ở lại nhà anh đêm nay"
Ran nghe có mùi gì đó mờ ám, nhưng cô cũng không biết nói làm sao, lời của Shinichi không phải là không có lý. Cô đành chấp nhận ở tạm lại nhà Shin một đêm rồi sáng mai anh đưa cô về.
Chiếc xe dừng lại trong Gara, Shin bung ô che cho Ran vòng ra sân để vào nhà. Ngôi nhà này lâu rồi cô không đặt chân đến nên có hơi lạ lẫm, bố mẹ Shinichi thì định cư luôn ở nước ngoài, một mình anh sống trong căn nhà to lạnh lẽo này đâm ra rất buồn chán, dạo gần đây, anh có thuê thêm người quản gia già để quản lý những chuyện lặt vặt trong lúc anh đi vắng.
"Bác quản gia đâu anh nhỉ?" - Ran hỏi.
"À, bình thường thì 7h tối là bác ấy về với vợ con rồi!"
"Em có đi tắm không?" - Shinichi vào trong phòng sau đó đi ra với một bộ đồ trên tay.
"Nhưng em không mang theo quần áo"
"Lấy tạm đồ anh này, hôm nay đi cả ngày rồi"
Ran nhận lấy bộ đồ ngủ trên tay Shinichi rồi vào nhà tắm, hôm nay đi chơi cả ngày mà không tắm nữa thì không thể nào chịu nổi.

Tiếng nước chảy róc rách trong nhà tắm, lòng Shinichi bồn chồn không yên. Một lát sau, Ran từ nhà tắm bước ra, cô trông nhỏ xíu trong bộ đồ ngủ rộng thùng thình của anh.
Shinichi bật cười - "Em đáng yêu thật đấy!"
Ran trợn tròn mắt - "Đáng yêu cái đầu anh, vào tắm đi"
"Em chọn một bộ phim đi, anh tắm xong thì mình cùng xem nhé" - Shinichi đưa cho Ran chiếc máy sấy tóc rồi ôm đồ đi tắm.
Ran ngồi lên sofa, vừa chọn phim vừa hong khô đầu, phim ma à, chắc chắn là không rồi, cô sợ ma lắm, bây giờ đang tối nữa, phim hài hước, hay tình cảm nhỉ, hừmmmm, khó nghĩ quá. Ran cứ chuyển phim qua lại liên tục cho đến khi Shinichi bước ra ngồi cạnh cô.
"Em chưa chọn được nữa hả?"
"Em chưa"
"Chọn đại bộ này đi" - Shinichi lấy điều khiển nhấn vào một bộ phim bất kỳ. Anh đi vào trong phòng ngủ, ôm ra một cái gối và 1 chiếc chăn, sau đó tắt hết đèn trong phòng, còn rất chu đáo chuẩn bị 2 ly nước ép và một gói snack khoai tây.
"Sao anh tắt hết đèn đi vậy? - Ran ngơ ngác hỏi.
"Cho có cảm giác như đang xem ở rạp!" - Shin thơm vào má Ran một cái rồi để cho cô ngồi trong lòng mình, hai tay vòng qua ôm eo Ran. Ran nghe tim mình đập thình thịch, hiếm khi nào cô ngồi gần anh đến như thế, mùi hương bạc hà nam tính quen thuộc toả ra từ người anh như chiếm lấy cơ thể cô.
"Tập trung xem đi chứ, sao em nhìn anh hoài vậy, em có ý gì?" - Shin cúi xuống nhìn Ran bằng một ánh mắt ranh ma.
"Không, làm gì có, em đang xem phim mà!" - Ran vội phân bua rồi dán mắt vào màn hình.
Đây là một bộ phim tình cảm, không may là lại có khá nhiều cảnh nóng, làm Ran nhiều lần ngượng chín mặt, một mình thì không sao, nhưng cùng Shinichi...thì nó cứ thế nào ấy. Mỗi lần đến những cảnh ấy, cô lại nghe thấy hơi thở Shinichi rất nặng nề, vòng tay anh siết chặt cô hơn.
"Hay...chúng ta đổi phim khác nhé" - Cô ngước mắt nhìn Shinichi.
"Tại sao?"
"Em...em"
Tức thì Shinichi đẩy Ran nằm ra ghế, đè cả thân anh lên người cô, chiếc lưỡi của anh lướt nhẹ một đường  dài từ dưới cổ lên thẳng đôi môi căng mướt của Ran rồi áp lên đó một nụ hôn không hề từ tốn, một nụ hôn vô cùng mãnh liệt, anh luồn lưỡi vào trong khoang miệng Ran không ngừng càn quét, đùa giỡn.
Ran bị tấn công bất ngờ, cố hết sức đẩy Shinichi ra xa, nhưng lực của cô không đọ lại anh. Ran nói không ra tiếng, hai chân đạp đành đạch xuống sofa, cô sắp ngạt thở đến nơi rồi. Sau một hồi ngấu nghiến, cuối cùng thì Shinichi cũng buông tha cho cô. Anh chống 2 tay, nhìn cô với đôi mắt đầy dục vọng, hơi thở anh gấp gáp và đứt đoạn. Ran bị ức đến sắp khóc - "Không được! Em không muốn!" - rồi ôm mặt thút thít
"Nhưng anh không thể chịu đựng được nữa..." - Shinichi nén đi ham muốn, hít một hơi dài để bình ổn lại cảm xúc, cố sức dẫn dụ Ran -  "Ran à, đi mà em!"
"Có được không?" - Shinichi xác nhận lại lần cuối cùng trước khi anh tiến tới.
Ran mở mắt ra nhìn Shin, cô và anh đã quen nhau rất lâu rồi, mặc dù cô vẫn chưa sẵn sàng, nhưng như thế có là thiệt thòi cho anh không. Shinichi là một chàng trai hoàn hảo, nếu trao cho anh thì cô không tiếc gì cả, nhưng...mọi chuyện đến quá nhanh. Ran cứ miên man suy nghĩ, không biết nên làm thế nào. Shinichi nhìn ánh mắt do dự của Ran, chớp lấy thời cơ mà tiến tới. Anh luồn tay vào chiếc áo Ran đang mặc, mân mê xoa bóp bộ ngực mềm mịn đầy đặn của cô, tay kia nhẹ nhàng luồn xuống phần thân dưới, Ran rùng mình muốn chống trả, nhưng Shinichi đã kịp phủ lên môi cô một nụ hôn đầy chiếm hữu, khiến đầu óc Ran mụ mị trống rỗng. Đến lúc hoàn hồn lại thì Shinichi đã lột sạch quần áo trên người cô.
"Á á á. Đồ biến thái!!!" - Ran hét lên rồi vơ lấy cái chăn che người mình lại.
"Ơ, sao lại mắng anh...Anh còn chưa làm gì em cơ mà..." - Shin nhìn Ran bằng ánh mắt vô tội rồi chuyển sang khêu gợi vô cùng khiến Ran không thể nào từ chối. Anh ngồi dậy cởi áo ra, cơ bắp hiện lên rõ mồn một, chiếc body 6 múi này thật không thể chê vào đâu được, Ran luôn nghĩ Shinichi là một thư sinh chỉ biết phá án, nhưng cô đã lầm, trên người của Kudo Shinichi không có chỗ nào là 9 điểm cả, chỉ có thể là 10 hoặc hơn. Khi Shin cúi xuống gần người Ran, cô cảm nhận được hơi nóng toả ra, cô nhắm nghiền mắt chịu đựng, tất cả phó mặc cho anh. Shinichi hôn khắp mặt cô, đôi môi anh từ từ đưa xuống cổ, nút nhẹ, rồi lại cắn vào xương vai xanh của Ran, mỗi lần như thế, Ran đều không thể tự chủ rên lên vài tiếng, chẳng phải là đang mời gọi anh này sao.
Shinichi đưa tay xuống dưới, cười ranh ma - "Miệng thì nói không muốn nhưng cơ thể em đang phản đối chủ nhân này!". Nói rồi, anh cho 2 ngón tay vào trong người Ran, thám hiểm mọi ngóc ngách. Ran cắn răng chịu đựng, người cong lên theo từng chuyển động của Shinichi.
"Ahhh, anh chịu hết nổi rồi!" - Shinichi rút 2 ngón tay ra,... rồi chỉnh lại tư thế,... nhẹ nhàng tiến vào trong Ran.
"Á á...!!!!!!!" - Ran thét lên rồi thẳng chân đạp Shinichi lăn xuống sàn.
"Có chuyện gì vậy?!" - Đầu Shinichi đập xuống đất đau điếng, anh vừa lấy tay ôm đầu vừa lồm cồm bò dậy.
"Huhu, em đauuuu!" - Ran ngồi bật dậy ôm chặt lấy gối.
"Em cố chịu chút đi, một lát sẽ hết đau thôi mà, anh hứa đấy!" - Shinichi 3 phần bất lực, 7 phần nuông chiều ôm lấy Ran vỗ về, đêm đầu tiên đúng là thật gian nan mà.
Một lúc sau khi Ran đã nguôi ngoai, Shinichi đặt cô ngồi lên đùi mình, nếu bị Ran đá thêm một phát nữa thì đêm nay coi như bỏ. Tay anh vuốt ve cả người Ran, làm cô có cảm giác tê dại như dòng điện chạy xẹt qua vậy. Môi Shinichi quấn chặt lấy cô không buông, Ran nhu mì ôm lấy cổ anh, cô càng lúc càng thích nghi được với những nụ hôn như dài cả thế kỷ này rồi. 2 tay Shinichi lần xuống dưới, nâng mông Ran lên, rồi điều chỉnh vị trí cho cô từ từ ngồi xuống. Ran thét lên một tiếng đau đớn, Shin lập tức ôm lấy cô ghì chặt vào lòng, một dòng máu đỏ trào ra thấm lên chiếc chăn lót. Ran đau đến trào nước mắt, cắn mạnh vào vai Shinichi đến chảy máu, 2 tay bấu chặt lấy lưng anh. Shinichi bắt đầu điều khiển người Ran, không ngừng nhấp nhô lên xuống. Tiếng rên rỉ thoát khỏi kẽ răng Ran, càng lúc càng to hơn, cô đang dần thích nghi được với anh. Tốc độ của Shinichi mỗi lúc một nhanh và những cú nhấp dần mạnh bạo hơn. Ran không thể khống chế được bản thân, phát ra những âm thanh đầy ái muội. Tiếng thở dốc đầy thoả mãn và tiếng da thịt va vào nhau của 2 người dồn dập vang lên trong căn phòng tối đầy kích thích. Cơn đau dần biến mất, sự đê mê sung sướng đang chiếm lấy đầu óc Ran. Cô ôm lấy cổ Shinichi phối hợp với anh vận động không ngừng.
____________________________________
Ran trở người, nheo mắt khi ánh mặt trời chiếu thẳng vào mặt. Người Ran mỏi nhừ, 2 chân như tách rời ra vậy, cô tính nhắm mắt nướng tiếp nhưng lại chợt nhớ ra chuyện tối hôm qua, bật đầu ngồi dậy. Vừa đúng lúc Shinichi mang đồ ăn sáng bước vào.
"Em dậy rồi à?" - Shinichi vui vẻ mang đồ ăn đặt ngay đầu giường.
"Tối qua, chúng ta đã...à?" - Ran như không tin vào sự thật, xoa xoa đến rối cả đầu.
Shinichi hôn lên trán Ran, nhìn cô âu yếm - "Sớm muộn gì chúng ta cũng cưới nhau mà!"
Câu nói của Shinichi làm Ran cảm thấy yên tâm hẳn, tuy vậy cô vẫn cảm giác chưa quen, đối diện với Shinichi lại càng gượng gạo không tự nhiên. Ran nhìn lên đồng hồ, 10h sáng rồi sao, nhưng hôm nay là Chủ Nhật, cũng chẳng phải làm gì.
Ran tuột xuống giường, khó khăn lê 2 chân vào nhà vệ sinh, tối qua tên Shinichi kia đã hành hạ cô hết tư thế này đến tư thế khác, để bây giờ thành ra như thế này. Thật là đáng ghét. Ran súc miệng, rửa mặt rồi đi ra ăn sáng. Shinichi phục vụ tận giường món ăn sáng siêu bổ dưỡng mà anh tự tay làm.
Ran ngồi thưởng thức bữa sáng ngon lành, còn Shinichi thì cứ nhìn cô cười mãi.
"Bộ anh hết chuyện làm rồi hả?" - Ran bực mình.
"Haha, anh ngắm người yêu anh thôi mà"
Ran chẳng thèm đối chất với anh, ăn sáng xong cô thay đồ rồi theo Shinichi xuống nhà đi về. Bác quản gia vừa mới tới, đang loay hoay kiểm tra nhà cửa, thấy Shinichi liền chào - "Chào cháu, chào Ran nhé!"
"Chào bác ạ!" - Ran lễ phép đáp lại.
"Bây giờ cháu có việc đi rồi, à, bác gọi người đến vệ sinh sofa giúp cháu nhé, hôm qua cháu lỡ làm đổ nước ngọt lên đó, sẵn tiện đem bộ chăn ga của cháu cho họ giặt luôn, cảm ơn bác!"
Ran nóng phừng 2 má, cúi xuống nhìn dưới sàn, thầm mắng Shinichi đúng là không biết trơ trẽn. Shinichi chào bác quản gia rồi kéo Ran ra xe. Trên đường đi, anh vui vẻ ra mặt, đôi khi còn líu lo hát, còn Ran thì cứ thấy trong lòng khó chịu.
"Anh...đã từng làm chuyện ấy với ai chưa?" - Ran dò xét.
"Không, làm gì có chuyện đó, anh chỉ làm với em thôi!" - Shinichi nhe răng cười.
"Không thể nào, em thấy anh...rất là thành thục" - Ran đỏ mặt lắp bắp.
"Haha, chắc là bản năng thôi" - Shinichi lại tít mắt xoay xoay vô lăng.
Ran chán nản chống cằm nhìn ra ngoài đường, cố không nghĩ về những chuyện đã xảy ra đêm qua.
Xe đã tới nơi, Shinichi vẫn như mọi lần luôn chạy qua mở cửa cho Ran. "Ting ting ting ting ting...!!!!" - Điện thoại rung lên trong túi quần của Shinichi, là Thanh tra Megure, anh nghe một lát rồi cúp máy, quay sang Ran - "Anh có vụ án cần giải quyết gấp, em vào nhà đi nhé! Hôm sau chúng ta lại đi chơi tiếp" - Shinichi không quên tặng cô một cái nháy mắt đầy ẩn ý.
Anh lên xe, vẫy tay chào Ran rồi lái đi thẳng, để lại Ran đứng một mình thơ thẩn trước dãy trọ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net