Chap 18: HẠNH PHÚC NGỌT NGÀO

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm mới sắp đền rồi, ông bà Mori và Kudo Yusaku đã lên lịch về Nhật chung một ngày. Đầu năm, 2 bên gia đình sẽ có 1 chuyến du lịch cùng nhau ở vùng đảo nổi tiếng Okinawa.
Ran và Shinichi cũng đã được nghỉ làm ở SCS, cả hai đều rất bận bịu, Ran thì lo dọn dẹp trang trí nhà cửa chuẩn bị đón năm mới, còn Shinichi thì cũng phải hoàn thành vài vụ án cho kịp cuối năm. Tuy vậy, anh vẫn có thời gian đưa Ran đi mua sắm, về nhà cô cùng cô dọn dẹp, còn nhà anh thì...thuê người dọn. Shinichi tận dụng mọi thời cô để ăn đậu hũ của Ran, lúc thì véo má, lúc thì ôm eo, dọn dẹp là chín mà ăn đậu hũ là mười.
_____________________________________
Trời bắt đầu vào xuân, những cành cây đâm chồi non mơn mởn, hoa anh đào nở rộ đầy hai bên đường. Mỗi tối, Shinichi và Ran đều ra công viên gần nhà đi dạo cùng nhau, rất nhiều cặp tình nhân cũng đến đây để tâm sự, chụp ảnh. Shinichi nắm lấy tay Ran, bước đi dưới hàng cây anh đào, những cánh hoa rơi xuống phủ trắng cả mặt đường. Trời se se lạnh, anh cho tay cô vào túi áo của mình. Tuy đã trở thành người yêu chính thức của nhau được mấy năm nay, cái gì cần làm cũng đã làm hết rồi, nhưng tính Ran vẫn rất hay ngại ngùng và xấu hổ, điều đó làm cô càng trở nên đáng yêu trong mắt Shinichi.
Hai người ngồi trên chiếc ghế cạnh hồ, ngắm nhìn mặt nước tĩnh lặng, phản chiếu sự lung linh của thành phố.
"Ran à...em nghĩ sao về chuyện của tụi mình..." - Shinichi ấp úng gãi gãi đầu, đúng là hiếm khi thấy anh ngại ngùng như thế này.
"Nghĩ gì cơ...?" - Cô gái ngốc này chỉ giỏi làm cho Shinichi thêm căng thẳng, nói tới đó còn không hiểu ý của người ta nữa.
"Em không định...kết hôn với anh à?" - Shinichi nóng ran cả mặt, nhìn chằm chằm xuống dòng nước.
Ran im lặng một lúc lâu, cả 2 năm nay cũng sắp bước sang tuổi 24 rồi, thời gian trôi nhanh thật đấy. Shinichi là một người quá đáng tin cậy. Trong mắt Ran, anh là người toàn vẹn, giỏi mọi thứ...ngay cả trong...chuyện ấy. Sonoko và anh Makoto cũng sắp kết hôn, Kazuha và Heiji thì cuối năm sau, nhưng Ran vẫn cảm thấy...chưa thật sự sẵn sàng.
"Có cần vội vàng như vậy không?"
"Chúng ta đã quen nhau 20 năm, sao có thể nói là vội vàng...Vả lại, anh không muốn chờ đợi thêm nữa!"
Shinichi thật sự rất muốn mang Ran về làm bà Kudo, thậm chí 2 hay 3 năm trước đều được, anh chờ đến tận bây giờ là quá lâu rồi. Anh chỉ muốn cô gái nhỏ trở thành người của anh, khẳng định chủ quyền với tất cả những vệ tinh xung quanh Ran. Muốn cả hai có thể đường hoàng dọn về sống chung một nhà, để còn thuận tiện chăm sóc cho cô.
Ran chẳng nói chẳng rằng, tựa đầu vào vai Shinichi thở một hơi dài.
____________________________________
6h tối hôm sau, Shinichi chở Ran ra sân bay đón bố mẹ của cả 2.
"A! Bé Shin của mẹ!" - Bà Yukiko la lên khi nhìn thấy con trai, vội vàng vứt vali cho chồng chạy đến ôm hôn Shin tới tấp.
"Mẹ à...con có còn là con nít nữa đâu!" - Shinichi vừa cằn nhằn vừa gỡ tay của Yukiko ra khỏi cổ.
Phía bên kia, Ran chạy đến bên ông bà Mori ôm chầm lấy họ, gần một năm xa nhau giờ đây mới được đoàn tụ với gia đình, cô hạnh phúc đến rơi nước mắt. 6 người đứng hỏi han ôm ấp nhau một lúc thì cùng về nhà Shinichi để ăn tối.
Sau khi thu dọn đồ đạc và tắm rửa sạch sẽ, mọi người ngồi vào bàn. Bàn ăn đầy ắp bao nhiêu món ngon do chính tay Ran và vợ bác quản gia chuẩn bị. Mọi người vừa ăn vừa tấm tắc khen, Shinichi cũng cười tít mắt, chắc mẩm trong lòng đang nghĩ...đồ ăn vợ anh nấu mà lại, không ngon sao được.
"Lâu lắm rồi em mới được ăn lại đồ Nhật đó, ngon quá đi, ngon anh nhỉ!?" - Bà Yukiko vừa reo lên vừa quay sang nói với chồng.
Ông Kudo chỉ biết gật đầu lia lịa trước sự nói nhiều của vợ.
"Con dạo này thế nào rồi Ran?" - Bà Eri cho miếng cá hồi vào miệng nhai ngon lành.
"Con ổn mẹ ạ! Từ năm sau con sẽ chuyên tâm hơn vào công việc Luật sư"
Bà Eri nén tiếng thở dài, ngành Luật sư này rất khó khăn và dễ gây thù địch, đấu đá lẫn nhau, thật không hợp với Ran, tuy vậy con gái đã muốn, bà cũng không thể cản được, mong là mọi chuyện đều suôn sẻ.
______________________________________
Ông Mori sớm giờ luôn chăm chú nhìn Ran, vừa vuốt râu suy nghĩ...
"Này, mi có làm gì con gái ta không đấy, sao trông con bé gầy thế?!" - Ông Mori hằn học nhìn Shinichi, có vẻ mối quan hệ bố vợ chàng rể này vẫn chưa được thuận buồm xuôi gió cho lắm. Nhưng ai cũng biết ông Mori ngoài lạnh trong nóng mà.
"Ehhh....làm gì là làm gì ạ!?" - Shinichi xua xua hai tay, trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
"Ông này, tụi nó là người yêu của nhau đấy!" - Bà Eri huých mạnh vào tay ông Mori.
"Thôi nào, chúng ta bàn về chuyện đi du lịch đi..."
...
Mọi người trò chuyện rất vui vẻ và có một bữa no nê, sau 10h tối thì ai về nhà nấy, chuẩn bị cho chuyến du lịch đầu năm tại quần đảo xinh đẹp Okinawa.
"Chuyện hai đứa đến đâu rồi?" - Bà Yukiko nháy mắt đầy ẩn ý với con trai.
Shinichi mặt đỏ như gấc, lúng túng gãi đầu - "Tới đâu là tới đâu ạ..."
"HaizzZ...bé Shin không định cho mẹ bế cháu à, buồn quá đi thôi!" - Yukiko đứng dậy nũng nịu bước lại chỗ ông Yusaku đang pha trà.
"Em thôi đi mà, Shin nó biết tự lo liệu" - Ông Yusaku bất lực nhìn Yukiko đang nhõng nhẽo như con nít.
"Không đâu, này, con với bé Ran tiến triển tới đâu rồi? Mạnh dạn lên nàooo!!!"
"Mẹ à...con lên phòng đây!"
"Bé Shinnnnnnnn...!!!"
Shinichi đóng chặt cửa phòng, thả người lên chiếc giường mềm mại. Ran đã không trả lời câu hỏi của anh, cô ấy vẫn chưa sẵn sàng. Có lẽ nào Ran vẫn chưa cảm thấy yên tâm khi ở bên anh, hay Ran còn phân vân điều gì...
___________________________________

6 người thuê 1 chiếc xe gia đình lớn để đi đến địa điểm du lịch, và tất nhiên, Shinichi trẻ tuổi sẽ là người cầm lái. Họ đã đặt phòng ở một khách sạn hạng sang gần đó, và chuyến du lịch này sẽ kéo dài 2 ngày 3 đêm. Okinawa là quần đảo khá tách rời và là địa danh nổi tiếng tại Nhật Bản, với khoảng 160 hòn đảo lớn nhỏ. Các đảo của Okinawa đặc biệt nổi tiếng vì có cảnh quan tuyệt đẹp, thực phẩm ngon. Những đảo nổi ở Okinawa là một điểm đến tuyệt vời khiến du khách quên lối về khi đến thăm Nhật Bản.
Khoảng 8h tối, xe đến khách sạn, bà Yukiko nhận 3 phòng, và tất nhiên Shinichi và Ran sẽ ở cùng một phòng.
"KHÔNG ĐƯỢC!" - Ông Mori kịch liệt phản đối với sự sắp đặt này.
"Ai biết nó sẽ giở trò gì với Ran! KHÔNG ĐƯỢC"
Bà Eri phải bịt miệng Mori lại và kéo ông lên phòng để tránh làm loạn.
Khách sạn này có tầm nhìn ra biển đẹp vô cùng. Tất cả các thiết bị, vật dụng trong căn phòng đều toát lên sự hiện đại và đắt tiền. Và có điều hơi kỳ lạ, hình như mẹ Shinichi đã sắp xếp cho 2 cô cậu vào một phòng thiết kế riêng cho các cặp tình nhân, vì lúc nãy Ran đã ghé qua phòng mẹ xem, căn phòng đó khá khác so với của cô, suy nghĩ này trong đầu khiến Ran đỏ ửng mặt. Dĩ nhiên là những phòng ở đây có giá thuê không hề rẻ, Ran cũng không rõ là bao nhiêu, vì Shinichi là người bao toàn bộ chuyến du lịch này.
"Đi ngủ thôi em! Cả ngày hôm nay lái xe oải quá đi mất!" - Shinichi vươn vai, nằm uỵch xuống đệm.
"Àa...dạ" - Ran lí nhí đáp lại rồi nằm xuống cạnh Shinichi.
Anh ôm cô vào lòng...
"Em muốn có em bé không?"
"Anh nói bậy bạ gì thế?" - Ran đánh vào ngực Shinichi một cái thật đau.
____________________________________
7h sáng, sau khi ăn buffet dưới sảnh khách sạn, mọi người cùng nhau ra biển để tắm nắng.
Biển ở đây trong xanh tưởng như có thể nhìn thấy đáy, đúng là không hổ danh. Ran reo lên thích thú - "Đẹp quá!!!"
Ông bà Mori và Yusaku tìm cho mình mấy cái ghế để nằm ngắm biển và bôi kem chống nắng.
Còn Shinichi, anh chàng đang bận lau máu mũi khi thấy Ran mặc bikini. Shinichi nuốt nước bọt thèm thuồng. Ran diện bộ bikini 2 mảnh màu xanh nước biển vô cùng gợi cảm và thiếu vải, tôn lên dáng người đồng hồ cát của cô. Bộ ngực trắng muốt, cặp mông căng tròn, chiếc eo nhỏ xíu mà Shinichi ôm mỗi ngày, mọi chuyển động của cơ thể Ran đều khiến anh không thể kìm chế. Thường ngày dáng Ran đã rất đẹp rồi, mà khi mặc đồ bơi thì lại đẹp hơn gấp trăm lần, đúng là muốn làm cho Shinichi phát điên vì cô mà.
Đây là bộ đồ bơi đích thân bà Yukiko chọn và ép Ran mặc dù cô cảm thấy vô cùng ngại ngùng. Ran tiến gần lại chỗ Shinichi đang đứng như trời trồng, nói nhỏ với anh:
"Anh thấy bộ này thế nào, em cứ thấy sao sao ấy!"
Cô đỏ mặt di di chân trên cát, 2 tay đan vào nhau.
Ôi trời, Shinichi ôm tim, chẳng lẽ bây giờ anh lại dẫn cô quay trở lại khách sạn. Làm như thế này thì sao mà anh chịu được. Anh nhìn cô chằm chằm, với ánh mắt mà đối với Ran đã quá quen thuộc.
"Anh đang nghĩ gì bậy bạ gì đúng không?"
Ran hậm hực, bỏ lại Shinichi đứng đó rồi chạy ra biển hoà vào dòng nước.
"Này, em thoa kem chống nắng chưa...?"

Ran đã chạy tuốt ra biển. Anh kiếm cho mình một chỗ ngồi trên bờ gần đó để trông chừng người yêu. Trong lòng Shinichi bỗng dưng dâng lên một nỗi bực tức khó tả, những cặp mắt của đám con trai xung quanh cứ dán vào người Ran từ đầu tới giờ, muốn có án mạng chăng?! Anh chỉ muốn cô mặc cho anh xem thôi, tại sao những người khác cũng được chiêm ngưỡng miễn phí chứ. Nhìn qua nhìn lại cả bãi biển, vẫn thấy Ran của anh là hấp dẫn nhất, chẳng trách bị mọi người chú ý. 4 ông bà kia thì đi xa ơi là xa, bỏ lại Ran với Shin ở đây, chắc có âm mưu gì rồi.
Ngồi được 10' thì Shinichi bắt đầu phát hiện vài vệ tinh đang lân la lại gần Ran, có 2 tên đến bắt chuyện với cô ấy rồi. Shinichi đứng phắt dậy, cả người bốc khói, bước nhanh ra chỗ Ran.
____________________________________
"Này, em đến đây với ai thế, sao lại bơi một mình thế kia?" - Tên sở khanh đó giơ tay ra định chạm vào người Ran.
"Oái..."
Một bàn tay rắn chắc nắm chặt cổ tay hắn ta lại. Shinichi nghiến răng ken két, tay kia ôm lấy Ran ép sát vào người mình:
"Cô ấy đi với tao, mày muốn gì?"
Bàn tay anh siết mạnh khiến tên kia đau nhói, không rút tay ra được. Hắn vừa vùng vẫy trong làn nước vừa liên tục xin lỗi. Shinichi buông ra, tặng thêm cho hắn một cái nhìn đầy chết chóc, mấy tên xung quanh thấy thế đều hoảng sợ bơi ra xa khỏi Ran.
"Em chỉ được bơi gần anh thôi đấy, có thấy nguy hiểm không hả?"
Shinichi cau mày nhìn Ran, cô sợ đến tái mặt, trắng bệch như miếng đậu phụ. Tất nhiên Ran không sợ mấy tên kia, mà là sợ Shinichi. Khi anh tiến lại gần cô, người anh toả ra đầy sát khi khiến cô nổi cả da gà, Shinichi mà ghen thứ hai thì không ai dám giành thứ nhất.
Vốn dĩ Shinichi không muốn xuống biển vì lười, thế mà vẫn phải xuống để trông vợ chứ không lại bị người ta bắt mất.
Gần trưa, bà Yukiko gọi Shinichi và Ran cùng trở về khách sạn để ăn trưa.
"Ran, da con sao vậy? Đỏ ửng hết rồi kìa, con không thoa kem chống nắng sao!" - Bà Eri và ông Mori lo lắng nhìn con gái.
Ran mặc chiếc váy 2 dây, cổ, ngực, tay và chân đều đỏ vì bị cháy nắng.
"Ôi...Ran có sao không?" - Yukiko thốt lên, rồi lại liếc nhìn Shinichi: "Sao con không thoa kem chống nắng cho Ran hả?"
Shinichi nhíu mày - "Em có đau không?"
Ran xin phép về phòng trước, toàn thân cô bây giờ rát buốt khó chịu. Shinichi cũng bỏ bữa giữa chừng, đẩy ghế chạy theo sau Ran.
Ran vào phòng, ngồi xuống giường, cả người như bị thổi căng, nóng rát, rửa bằng nước lại càng đau hơn.
"Cách!" - Shinichi mở cửa đi vào, anh mới chạy ra quầy mua thuốc cho Ran.

"Em thoa cái này sẽ đỡ đó, để anh giúp"
Anh ngồi xuống cạnh Ran, ân cần thoa nhẹ nhàng lên người cô, Ran chau mày, rên lên khe khẽ vì đau, mỗi lần như thế, Shinichi cảm thấy lòng cũng nhói lên từng cơn.
____________________________________
2 ngày du lịch giúp tâm trạng mọi người đều rất thoải mái, phấn chấn. Sáng ngày thứ 3, Shinichi lái xe đưa mọi người về lại Tokyo.
Ông bà Mori và Yukiko cũng đặt vé máy bay để tuần sau bay trở lại Mỹ cho kịp làm việc.
Ran nghỉ làm ở SCS, bắt đầu công việc luật sư của mình. Từ ngày Ran nghỉ làm, Shinichi ở SCS lại quay về tình trạng thu mình trong phòng, không giao tiếp với mọi người xung quanh, tuy vậy thì anh vẫn làm việc hiệu quả như ngày nào, xuất sắc trở thành thám tử nổi tiếng nhất Nhật Bản.
Dù rằng ai cũng tưởng như Shinichi không gì là không đạt được, từ nhan sắc, tiền bạc, địa vị, danh tiếng...nhưng thật ra anh vẫn đang rất đau đầu làm sao để Ran chịu kết hôn với mình. Ran làm ở toà án anh thật sự không yên tâm chút nào, trong lòng lúc nào cũng bồn chồn lo lắng vì sợ người yêu bị tên khốn nào cướp mất.
"Ting ting ting!!!" - Chiếc điện thoại rung lên.
Shinichi nhấc máy, là Ran gọi...
"Có gì không em?"
"Sonoko bảo rằng cuối tuần này chúng ta họp mặt, có cả Kazuha và Hattori nữa, anh sắp xếp thời gian nhé"
"Ừm, anh biết rồi..."
Ran cúp máy, Shinichi lại thở dài.
____________________________________
18h Thứ bảy, mọi người đã có mặt đầy đủ tại nhà hàng mà Sonoko dặn. Vừa gặp Ran, Sonoko đã ôm chặt lấy cô, khá lâu rồi 2 người chưa gặp mặt vì từ giữa năm trước, Sonoko đã chuyển ra nước ngoài sống. Lần này cô về nước là để tổ chức đám cưới với anh Makoto vào tháng sau. Sonoko tít mắt đưa thiệp cưới cho từng người - "Các cậu nhớ đến đấy nhé!!"
"Này, còn 2 cậu, khi nào mới cưới đây hả, sao tớ chẳng nghe tin tức gì hết..." - Sonoko chống tay lườm nguýt Shinichi và Ran.
Ran chỉ nhe răng cười trừ, Shinichi lén nhìn vào mắt Ran, anh cũng không dám nói nhiều.
____________________________________
Shinichi chống tay lên bồn rửa mặt trong nhà vệ sinh, nhìn chằm chằm vào gương.
"Bốpp!!"
Heiji đánh mạnh vào vai Shinichi, cười khẩy:
"Gì đấy, tự luyến à?"
"Aizzz đau..."
"Thế cậu với bà chị ấy như thế nào rồi, không tính tới chuyện kết hôn à?"
"Tớ chẳng biết nữa, Ran không nhắc gì về chuyện đó hết"
"Shinichi nhà ta mà cũng có ngày bất lực như thế này sao, haha, cố gắng lên nhé, đừng để thua tớ chứ!!!"
Heiji cười thật to rồi đi ra trước để lại Shinichi đang vò đầu nghĩ ngợi.
Lúc Shinichi ra tới bàn ăn thì mấy cô nàng đã say mèm, gục cả trên bàn, Sonoko loạng choạng ngã nằm ra sàn nhà. 3 chàng trai á khẩu, vội vàng đưa các cô về nhà, đúng là con gái khi đã uống vào thì thật kinh khủng.
Shinichi bế Ran ra xe, người cô mềm nhũn, ú ớ đòi uống tiếp. Chiếc Lexus băng băng trên đường, Shinichi miên man trong dòng suy nghĩ, có phải để càng lâu lại càng không tốt không. Anh đưa cô về nhà mình, trực tiếp bế cô vào phòng, lột sạch quần áo trên người Ran. Người Ran nồng nặc mùi rượu, chắc đây là lần đầu cô say đến như thế này. Shinchi cúi xuống, hôn vào đôi môi Ran, anh chống tay lên giường, ngắm Ran một hồi lâu, đôi môi đỏ mọng nước, 2 má lớt phớt hồng mới đáng yêu làm sao...
"Em muốn cùng anh tạo ra em bé không?" - Shinichi cắn vào vành tai Ran, câu từ đầy mật ngọt dụ dỗ.
Ran mơ hồ mở mắt, nhìn thấy Shinichi liền nũng nịu:
"Em muốn uống tiếp..."
"Em trả lời anh đi đã, có hay không?"
"Ưmmm....có"
Chỉ chờ có thế, Shinichi nâng 2 chân Ran lên, vào việc ngay lập tức. Ran rên lên sung sướng, những lần trước lúc nào cô cũng ngại ngùng, nhưng say bí tỉ như thế này thì thật chẳng quan tâm trời đất gì nữa cả.
____________________________________
Sáng hôm sau, đầu Ran đau như búa bổ, không đứng dậy nổi. Shinichi nấu canh giải rượu, bón cho cô từng thìa nhỏ.
Tầm trưa, đầu Ran đã bớt đau hơn. Cô xuống bếp, thấy Shinichi đang loay hoay nấu nướng, vừa làm vừa xem chỉ dẫn trên điện thoại.
Cô phì cười - "Anh tập nấu ăn cho em đấy à, haha"
Shinichi vui vẻ cười khi nhìn thấy Ran.
Anh đã chuẩn bị cả một bàn thức ăn, trông rất hấp dẫn và đẹp mắt.
"Giỏi ghê haa"
"Kudo Shinichi này mà lại"
"Hôm qua có chuyện gì vậy? Em chẳng nhớ gì cả!"
"Em say nên anh đưa em về thôi..."
"À Ran này, ngày mai anh phải đi công tác ở NYC, chắc tầm 3 tuần mới về, em ở nhà nhớ giữ sức khoẻ, đi đứng cẩn thận đấy..."
Ran ngớ người khó hiểu - "Biết rồi, em có phải con nít đâu mà".
____________________________________
Shinichi phải ở lại New York 3 tuần để giải quyết một vụ án vô cùng hóc búa. Anh cố gắng giải quyết nhanh nhất có thể để quay về với Ran, một ngày gần như chỉ ngủ 3-4 tiếng đồng hồ, và trong 3 tuần, ngày nào anh cũng dành chút thời gian gọi cho Ran tới mức khiến cô bực mình. Shinichi cứ luôn hỏi đi hỏi lại một câu: "Em thế nào rồi? Có khó chịu gì trong người không?" Và câu trả lời của Ran luôn luôn là "Rất khoẻ, đấm thủng tường còn được".
3 tuần trôi qua đối với ai đó là nhanh nhưng đối với Shin thì dài như một năm. Ngày trở về, anh chạy thẳng đến chỗ làm việc tìm Ran khiến cô một phen hú vía.
"Anh về khi nào vậy, trời ơi đây là chỗ làm của em đó!!!"
"Àa, tối nay hẹn em đi ăn nhé, anh sẽ qua đón."
Shinichi liếc nhìn chiếc bụng phẳng lì của Ran, trong lòng có chút thất vọng.
____________________________________
"Em ăn gì?"
"Hmmmm...một phần sashimi, một phần salad trộn, một súp miso,..."
Người phục vụ bưng ra một khay sashimi lớn, đủ các màu sắc, trông rất tươi ngon.
Shinichi gắp bỏ vào chén Ran một miếng cá hồi:
"Em ăn đi!"
Vừa đưa miếng cá lên miệng, Ran đã thả chén đũa chạy thẳng vào nhà vệ sinh. Shin mở to mắt, đẩy ghế chạy vào theo.
Anh bồn chồn đi qua đi lại trước phòng vệ sinh nữ, chốc chốc lại nhướn người nhìn vào, làm những cô gái đi qua xì xầm gọi là tên biến thái. Một lúc sau, Ran ủ rũ đi ra, mặt tái nhợt. Shinichi chộp lấy 2 tay Ran, hấp tấp hỏi - "E...em sa...sao vậy?
"Cá hồi không được tươi hay sao ấy..."
"Kh...không...không phải đâu, theo anh"
Shinichi dắt Ran ra quầy tính tiền.
"Ơ, anh sao vậy, mình chưa ăn xong mà?"
"Đi theo anh"
Shinichi phớt lờ sự thắc mắc của Ran, kéo tay cô ra xe rồi chở thẳng đến một bệnh viện tư nhân, bệnh viện phụ sản.
Ran đơ người, há mồm ngơ ngác...
"Không phải chứ, tại sao anh dẫn em đến đây"
Shinichi đăng ký cho Ran vào để siêu âm mặc dù cô vùng vằng không chịu, nhất quyết đòi về. Phải khó khăn lắm, Shinichi mới khuyên được Ran. Anh đứng ngay cạnh giường, chăm chú nhìn vào màn hình máy tính. Người bác sỹ già giở áo Ran lên lộ ra phần bụng, dùng chiếc máy xoa xoa nhẹ.
"Chúc mừng nhé, cô có thai được gần 3 tuần rồi đấy?"
"Hảaaaaaaaaa??!!!!!?"
Ran thốt lên, rồi đưa ánh mắt rưng rưng ngỡ ngàng nhìn Shinichi. Shinichi thấy sống mũi cay cay, anh nắm chặt lấy tay Ran, rồi lại sờ vào bụng cô một cách đầy trìu mến, trân trọng.
Anh đưa Ran ra xe, còn mình vào hỏi han nghe dặn dõ từ bác sỹ. Ran gục mặt vào tấm cửa kính, nước mắt cô lăn dài, không thể hiểu nổi tại sao mình lại có thai, trước giờ khi làm chuyện ấy, Shinichi đều phòng tránh rất kỹ càng cơ mà, cô thật sự rất lo sợ, cô chưa sẵn sàng làm mẹ.
Khi Shinichi ra tới xe thì Ran đã khóc đỏ cả mắt làm Shinichi hốt hoảng ôm lấy cô dỗ dành.
"Không sao đâu mà, có anh ở đây rồi..."
Shinichi sắp được làm bố, trong lòng cảm thấy hạnh phúc vô cùng, không từ ngữ nào có thể diễn tả được cảm xúc của anh lúc này. Anh tự hứa với bản thân rằng từ nay về sau sẽ chăm sóc cho mẹ con Ran thật tốt, không để cho cô phải muộn phiền hay lo âu bất cứ điều gì, vì phụ nữ khi mang thai rất hay nghĩ ngợi lung tung, dễ dẫn đến trầm cảm.
"Từ nay em qua sống chung với anh nhé?"
"Nhưng...nhưng...." - Ran thút thít
"Không nhưng nhị gì hết, một là em qua nhà anh, 2 là anh qua nhà em, em chọn đi..."
Ran đấm thùm thụp vào vai Shinichi, bĩu môi giận dỗi. Anh nở một nụ cười chiều chuộng, hôn vào trán cô.
Shinichi đưa Ran về nhà mình. Khuya, đã gần 12h nhưng Shinichi không tài nào ngủ được, cứ nghĩ đến việc mình sắp được làm bố anh lại muốn nhảy cẫng lên. Tay anh vòng qua eo đặt lên phần bụng Ran, cô đang ngủ rất say rồi.
Shinichi mỉm cười, thủ thỉ:
"Cảm ơn em vì tất cả!"
______________________________________End.
Cảm ơn tất cả mọi người vì đã ủng hộ mình nhé! Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net