Chap 2: HỒI PHỤC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ông Mori như người mất hồn đi đi lại lại trước cánh cửa của phòng cấp cứu. Bà Eri, Sonoko và mọi người cũng đứng ngồi không yên. Riêng chỉ có Conan ngồi trầm tư một góc, yên lặng không cử động, nhưng sâu trong ánh mắt ấy là nỗi lo sợ không ai thấu được, cậu day dứt vì đã đẩy Ran vào nguy hiểm, nếu mất cô, cậu sẽ sống trong ân hận đến suốt đời.
Cánh cửa phòng cấp cứu hé mở, mọi người vây lấy bác sĩ, lòng ai cũng đầy lo lắng và hồi hộp - "Con bé sao rồi?" - "Chị Ran có ổn không?"...
Bác sĩ đưa tay lau mồ hôi trên trán, khuôn mặt giãn ra - " Rất may là chỉ bị tổn thương ở mô mềm, cô bé mất máu rất nhiều ở đùi nhưng giờ cũng đã qua cơn nguy kịch, mọi người đừng lo lắng quá."
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, bà Eri vừa khóc vừa ôm chặt lấy chồng, Conan như vừa trút được tảng đá đè nặng trong tim, nhưng cậu vẫn rất lo lắng cho Ran.
"Khi nào thì được vào trong thăm chị Ran ạ?" - Conan cất giọng hỏi.
"Tầm 2 tiếng nữa, chờ cô bé tỉnh táo lại"- Bác sĩ cúi xuống sát mặt Conan vừa cười - "Cậu bé có vẻ lo cho chị gái của mình quá nhỉ, yên tâm, chị của nhóc sẽ ổn thôi", sau đó ông đút hai tay vào túi chiếc áo blouse, rảo bước. Ông đã để ý những hành động của cậu nhóc này từ lúc đưa cô bé kia vào phòng cấp cứu đến bây giờ, một cậu nhóc 7 tuổi sao có thể có những hành động như vậy, tại sao lại mất bình tĩnh đến như thế. Ông không biết lý giải ra sao, nhưng chắc chắn rằng, thứ tình cảm mà cậu nhóc 7 tuổi này dành cho cô bé kia một thứ tình cảm rất đặc biệt.
___________________________________
"Chị Ran thấy sao rồi, người có khó chịu chỗ nào không?"
Ran vừa lờ mờ tỉnh dậy đã bị đập ngay vào mắt gương mặt của tên Shinichi giả ngơ đáng ghét đó. Cô nhắm mắt lại không thèm trả lời dù cho Conan cứ lải nhải bên tai - "Chị sao rồi?" - "Sao chị ấy không trả lời?" - "Chị bị đau ở đâu sao?"....
Mọi người xung quanh đều hướng ánh nhìn chằm chằm vào Ran quên cả thở, đến khi ông Mori và bà Eri cất tiếng hỏi, Ran mới yếu ớt trả lời - "Con không sao ạ, chỉ hơi đau một chút thôi".
Conan lùi lại, trong đầu cậu rối bời những suy nghĩ, rõ ràng cô ấy lơ mình, cô ấy giận mình sao, mà đúng rồi, mình đã lừa dối cô ấy suốt một khoảng thời gian dài mà, vì mình mà Ran gặp nguy hiểm đến tính mạng, tất cả là tại mình, một tên nhóc thám tử ích kỷ.
____________________________________

Trời chập tối, mọi người đã ra về gần hết, Sonoko cũng xin phép về trước vì tối nay cô bận việc. Trong phòng bệnh chỉ còn lại ông bà Mori, Conan và Ran.
Gọi là ông bà Mori vì tháng trước, 2 người đã chấm dứt chuỗi ngày ly thân để quay về với nhau, ông Mori giờ đây cũng hết rượu chè bê bết, trở lại làm cảnh sát ở một tỉnh ngoại thành.
Ran vì tác dụng của thuốc nên đang ngủ li bì.
"Anh đưa Conan về nhà ngủ đi, ngày mai nó còn đến lớp" - bà Eri nói với chồng.
"KHÔNG ĐƯỢC...à, dạ, cháu không muốn về đâu, trường cháu được nghỉ nguyên tuần sau để ôn thi, cháu muốn ở lại đây với chị Ran." - Conan ấp úng.
Ông Mori trừng mắt nhìn Conan, nhưng ông đã ở với thằng nhóc này đủ lâu để biết nó đã không muốn thì không ai có thể ép được.
Ông quay sang Eri - "Ngày mai em phải lên toà đúng không, bây giờ về nhà chuẩn bị còn ngủ sớm, chuyện ở đây có anh lo rồi". Bà Eri nhìn con gái, hôn nhẹ lên trán con rồi bước ra xe cùng chồng.
Trước khi đi, ông Mori gọi vọng lại - "Canh chừng con bé một lát, ta quay lại ngay, nếu có chuyện gì thì phải gọi bác sĩ ngay đấy!"
Căn phòng trở nên im ắng đến đáng sợ, Conan tiến lại ngồi cạnh giường bệnh, đưa bàn tay nhỏ nhắn lên vuốt tóc Ran, xem xét từng vết bầm tím trên người cô gái của anh. Đau đớn có, tức giận có, hối hận có, giờ đây, cậu chỉ muốn thay cô gánh chịu nỗi đau này.

Cả đêm trong phòng bệnh, Conan dường như không ngủ được, trong khi ông bác Mori đã khò khò bên cạnh từ lúc nào. Cậu gục mặt ngay cạnh Ran, cứ chợp mắt được một lát cậu lại giật mình tỉnh giấc khi Ran trở mình, khi Ran rên lên vài tiếng đau đớn. Vậy là cả buổi tối, hết lau mồ hôi, rồi lại chỉnh lại tay chân, đắp lại chăn cho Ran, cậu ngủ còn không được 2 tiếng.
Sáng hôm sau, tụi nhóc và bác tiến sĩ đến thăm Ran, mọi người ai cũng kinh hãi nhìn Conan Edogawa, trước mắt họ không còn là một cậu nhóc lanh lợi ngày nào, thay vào đó là một đứa nhóc mang khuôn mặt xám xịt, mắt trũng lại, mặt môi tái nhợt, cả người như không còn chút sinh lực, thậm chí trên trán có lẽ sắp xuất hiện nếp nhăn.
Ayumi lo lắng hỏi - "Conan, cậu không sao chứ?"
"Tớ không sao." - Conan giọng đầy mệt mỏi đáp lại, nhưng trông cậu sắp gục đến nơi.
"Nhóc nghỉ ngơi đi, phiền tiến sĩ đưa Conan về nhà giúp tôi"
Ran nhẹ nhàng cất tiếng, trong lời nói xen lẫn chút giận dỗi - " Em về đi, chuyện ở đây không cần em lo"

Conan nhìn Ran, vùng vằng không chịu rời, nhưng cuối cùng vẫn bị bác tiến sĩ vác ra xe, tiếng la hét giãy nảy của cậu nhóc chỉ dừng khi chiếc xe lăn bánh ra khỏi bệnh viện.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net