A Cat's Eye View

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Ron.”

“Mình cũng không muốn,” Hắn hí hửng nói. “Mình nghĩ bọn mình nên quay lại vụ hôn hít thì hơn.”

“Thứ lỗi cho mình?” Cô nàng hỏi, ngờ vực.

“Ờ, đó là việc mà bọn mình đang làm trước khi bị phá quấy mà.”

“Hermione cau có nhìn hắn. “Bồ thật là vô duyên.”

“Tại sao?” hắn hỏi, coi bộ hoàn toàn sượng trơ. “Mình đã làm gì nào?”

Rõ ràng là nếu hắn không hiểu thì cô nàng sẽ không giải thích cho hắn nữa, điều đó như được vẽ trên mặt cô nàng.

“Mình nghĩ mình sẽ đi dạo,” Cô nàng nói.

“Cái gì? Tại sao?”

“Mình không nghĩ là mình muốn ở lại nếu bồ chỉ nghĩ về mình với cái ý đó.”

“Ý gì? Mình chả nghĩ về bồ với cái ý nào sất!”

“Chính xác.”

“Nhưng…”

Trước khi hắn có thể nói thêm bất cứ điều gì, Hermione đã bồng tớ trên tay và đứng dậy.

“Đi thôi, Crookshanks,” cô nàng nói với cái giọng kiêu ngạo nhất mà cô nàng có thể.

“Mình xin lỗi!” Hắn gọi với theo dáng cô nàng. “Mình không có ý đó đâu mà. Mình sẽ không bao giờ làm thế nữa mà!”

“Tạm biệt, Ron,” Cô nàng nói, rồi biến mất sau ngưỡng cửa để đi xuống lầu.

“Hermione? Hermione!”

Cô nàng vẫn đi, hướng xuống dưới lầu. Khi cô nàng xuống đến nơi, bằng cái khả năng đặc biệt về nghe ngóng của mình, tớ loáng thoáng nghe thấy tiếng hắn ta nói, “Phải rồi, được thôi, tôi sẽ không bao giờ thích bồ nữa! Đồ con gái ngốc ngếch…”

Như tớ đã nói rồi đó, con người là loài sinh vật kỳ quặc nhất thế gian. Mừng chết đi được, tớ không phải là một trong số họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net