Chap 2: Hậu đậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
vai hắn, sự rụt rè đó hoàn toàn khác xa với "cậu" vì xin hắn ba chữ mà bất chấp tất cả đuổi theo hắn tới tận nhà. Hắn đành mở mắt ra, cậu vẫn đứng bên cạnh ghế sofa, im lặng như một bức tượng.
- Ngươi làm sao vậy ?
Cậu chẳng những không trả lời, còn hỏi ngược lại hắn:
- Tại sao..... ngươi lại tốt với ta đến thế ?
- Ta tốt với ngươi ư ? - Hắn nhíu mày - Ta thường hay mắng chửi ngươi, không lẽ mắng chửi ngươi là tốt với ngươi ?
- Ý ta là..... ta gây cho ngươi rất nhiều phiền phức, ngươi vốn dĩ có thể đuổi ta đi từ lâu rồi, nhưng ngươi vẫn giữ ta lại, tại sao ?
Hắn vuốt cằm, ra chiều suy nghĩ:
- Ngươi hỏi ta tại sao ? Uhm, ta từ nhỏ đã sống một mình trong khu rừng này, chắc vì rất cô đơn nên muốn kiếm một người làm bạn, đúng lúc gặp được ngươi, ngươi tuy không phải là lựa chọn tốt, nhưng vẫn hơn người bạn trước đó của ta.
Cậu tò mò:
- Người bạn trước của ngươi như thế nào ?
- Nó ấy à, lười biếng lắm, ta cho nó ăn, nuôi nó lớn, hằng ngày trò chuyện với nó vậy mà nó chẳng thèm trả lời ta, chỉ khi ta đến đem theo đồ ăn nó mới chịu kêu vài tiếng.
- (=_=) Sao ta nghe ngươi tả giống như......
- Ừ, nó là một con heo hồng béo mập - Đôi mắt hắn dõi về nơi xa xăm - Bởi vậy một thời gian sau, ta làm thịt nó ăn luôn rồi.
Tưởng niệm con heo 5 giây, hắn quay lại đối diện khuôn mặt cậu:
- Ngươi xem, ít nhất ngươi là con người, ta hỏi ngươi, ngươi có thể trả lời ta, tốt hơn con heo biết bao nhiêu.
Đầu cậu đầy vạch đen, căm hận trừng hắn, thế mà hắn bỗng bật cười:
- Này, ngươi lấy gương soi coi, những lúc ngươi khiến ta tức giận, biểu cảm của ta giống y ngươi bây giờ.
Cậu chợt tỉnh ngộ, mở to mắt:
- Là ngươi cố tình ?
Hắn mỉm cười đắc ý, không trả lời cậu. Khoảnh khắc sôi máu vừa rồi, xem ra cậu hơi hiểu hắn phải chịu đựng điều gì hai ngày qua.
- Nếu vậy chuyện con heo ngươi mới kể.....
- Là thật !
- ..........
Thôi được, bỏ qua chủ đề con heo hồng, quay lại chủ đề chính mà ban đầu cậu muốn nói:
- Trước đây ta từng bảo ngươi rằng ta là thần tiên, ngươi nhớ không ? Ở trên Thiên đình, mỗi thần tiên đều có phận sự của riêng mình. Phận sự của ta là chăm sóc cây cảnh, quét dọn, bưng bê, ngoài những việc này ra, ta chẳng biết gì hết. Quan trọng là Thiên đình có luật lệ, ngươi không được lo đến những việc ngoài phận sự của ngươi. Bởi thế nên mặc dù nhiều thần tiên khác đối xử tốt với ta, khi ta làm sai bị Ngọc Hoàng trách phạt, họ cũng chỉ cười an ủi ta, không ai nhắc nhở ta phải sửa như thế nào cho đúng. Hôm qua lúc ta làm tay mình bị thương, ngươi tức giận mắng chửi ta, ta vui lắm. Ít nhất ta cảm nhận được ngươi thật lòng. Ta không biết làm nhiều việc thật, nhưng nếu ngươi chịu dạy ta, ta sẽ ngoan ngoãn học mà.
Hắn ngạc nhiên quan sát biểu hiện của cậu, nhận ra sự nghiêm túc hiếm thấy. Hắn thôi cười, hỏi cậu:
- Ngươi chịu học thật ư ?
- Uhm ! - Cậu gật đầu lia lịa.
- Được, ngươi chịu học, ta sẽ dạy ngươi !


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC