- 13 -

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tỉnh dậy với cái đầu đau như búa bổ, Junmyeon thẳng thắn từ chối mở mắt mà tắt đi tiếng chuông báo thức ồn ào rồi lăn sang một bên, tiếp tục vùi mình vào chăn êm nệm ấm.

Chơi chung với một lũ có máu thích thức uống có cồn ồn ào bày trò chơi quậy phá nhau, còn đỡ hơn việc lịch sự chào hỏi mời rượu tại nơi đất khách quê người này. Bên môi những người đàn ông tóc vàng mắt xanh cũng toàn mấy câu khen xinh đẹp nhàm chán. Bỗng dưng nhắc đến đây lại hơi nhớ về hành động ngọt ngào của vị phó tổng nào đó cách chỗ Junmyeon nửa vòng trái đất rồi.

Thật muốn nhanh chóng trở về bên Oh Sehun. Junmyeon thở dài, bật người dậy chuẩn bị cho lịch trình chụp họa báo cuối cùng ở đất Paris lãng mạn.

Quản lý bước vào ngay cảnh tượng trăm năm có một, Junmyeon ngoan ngoãn tự động thức dậy làm vệ sinh cá nhân.

"Này, Kim thiếu gia bị ai nhập à? Không phải bình thương gọi năm lần bảy lượt cậu mới dậy sao?"

"Tôi nhớ Oh Sehun."

Nói rồi, Junmyeon lại thuận tay cầm lấy chiếc áo sơ mi trắng cùng chiếc quần jean mặc vào. Soi gương chỉnh trang thêm mấy phút, anh thản nhiên kéo vị quản lý đang bị giật mình câu nói vừa nãy ra khỏi phòng.

"Đi thôi."

Điểm đến của hai người là Canal de l'Ourcq, thánh địa graffiti. Khung cảnh tràn ngập sự uốn lượn màu sắc đã khiến một con người thuộc về nghệ thuật như Junmyeon sâu sắc rung động. Bên cạnh còn có dòng sông xanh biếc nhẹ nhàng đẩy những con thuyền chạy xuôi. Để chụp họa báo hay sống ảo thì đây chắc chắn là nơi tuyệt vời nhất dành cho Junmyeon rồi. Khóe môi nhịn không nổi nụ cười, liền giơ cao lên thành đường cung xinh đẹp.

Khoảnh khắc đáng giá này vô tình lọt vào ống kính của vị nhiếp ảnh gia đang loay hoay chuẩn bị trong lúc chờ người mẫu tới.

Junmyeon biết mình bị chụp lén, liền giữ nguyên nụ cười, sải chân bước đến chào hỏi bằng ngôn ngữ Pháp sinh động.

"Chào ngài, nếu tôi đã lỡ lọt vào ống kính, ngài có thể cho tôi xin ảnh gốc vào thư điện tử có được không?"

Bằng trực giác người mẫu, Junmyeon tin chắc tấm hình này sẽ nằm ở mức độ thẩm mỹ cao hơn bình thường, vậy thì nhân vật chính xin phép có được tấm hình cũng tính là hợp lý nhỉ?

"Cậu là...?"

"Thật thất lễ, tôi là Kim Suho, một công dân đến từ đất nước Hàn Quốc xa xôi. Rất vui được gặp ngài."

Gương mặt vị nhiếp ảnh gia thoáng hiện lên sự bất ngờ rồi bắt tay với chàng trai xinh đẹp đối diện.

"Ra là người mẫu Kim, thật xấu hổ khi chụp lén cậu, tấm hình này tôi nhất định sẽ gửi cho cậu. Mong rằng lần hợp tác này của chúng ta thành công vang dội."

Khách sáo thêm vài câu, Junmyeon bắt đầu tiến vào công cuộc chuẩn bị và nghe theo sự phân phối cảnh chụp cũng như thời trang từ biên đạo. Phong cách kỳ này mang theo hương vị hoang dã, Junmyeon vừa hay lại nổi bật hơn cả mấy bức tường màu mè ở phía sau. Mọi người tại hiện trường không khỏi cảm thán, khi bạn có gương mặt đẹp cùng tỷ lệ cơ thể chuẩn, bạn sẽ cân được tất cả loại bối cảnh và góc chụp.

Với sự ăn ý nhịp nhàn như vậy, mặt trời vừa chiếu sang đầu giờ chiều, công việc chụp ảnh đã kết thúc thành công tốt đẹp. Vị nhiếp ảnh gia mỉm cười, vỗ vai Junmyeon.

"Cậu rất có phong thái chuyên nghiệp. Hy vọng chúng ta có thể hợp tác lần nữa."

Lòng Junmyeon hơi chột dạ, chuyên nghiệp chẳng qua là do muốn nhanh về nước với người nào đó thôi.

"Cảm ơn ngài đã quá khen. Hiện tại, tôi phải ra sân bay để kịp chuyến bay. Thật thất lễ."

"Về với người yêu à?"

"Vâng, tôi có chút nhớ anh ấy rồi. Mong ngài thông cảm. Tạm biệt ngài. Hẹn gặp lại."

Câu này vốn vị đạo diễn cũng chỉ hỏi bừa, ai ngờ Kim người mẫu lại thành thật khai nhận, nhưng lại dùng danh xưng "anh ấy" khiến ông phải ngẩn ra hết mấy giây mới hiểu được. Khẽ mỉm cười, ông nhìn theo bóng dáng kiêu kỳ kia nói lời chúc phúc.

Rời khỏi nơi chụp ảnh, Junmyeon một mạch bắt xe hướng đến sân bay cho kịp, mặc kệ quản lý còn đang ở khách sạn dọn đồ hộ mình. Đáng đời tên đó dám không tin tưởng tác phong chuyên nghiệp của anh có thể hoàn thành tất cả công việc còn lại tại Paris chỉ trong một buổi sáng.

Giờ thì Junmyeon an tâm lên chuyến bay sớm nhất để trở về Hàn Quốc, gặp lại Oh Sehun rồi.

Nhắc đến Sehun mới nhớ, tin nhắn Junmyeon gửi từ sáng sớm hình như vẫn chưa có hồi âm. Từ ngày "yêu xa" đến giờ, thật sự Sehun chưa từng để Junmyeon chờ quá ba mươi phút chứ đừng nói đến đã bảy tám tiếng trôi qua thế này.

Cũng không nên trách hắn, nhỉ? Phó tổng giám đốc tùy thời trả lời tin nhắn đã là may mắn, có lẽ hắn đang vướng vào cuộc họp quan trọng nào đó thôi.

Tránh việc Sehun lo lắng vì không liên lạc được, Junmyeon gửi lịch bay của mình cho hắn trước khi tắt điện thoại.

"Tôi về đến Hàn Quốc lúc 11 giờ trưa. Nếu rảnh thì ghé đón tôi nhé?"

Kẻ khó chiều như Junmyeon thì dù ngồi ở khoang thương hạng cũng khó mà chợp mắt được. Hết xem báo thời trang nghiên cứu xu hướng sắp đến, anh lại đọc đến báo kinh tế đoán thị trường trong nước những ngày tới. Có lúc quá buồn chán lại mở lịch ra tính ngày mình và Sehun biết nhau.

Mười bảy ngày.

Bỗng dưng Junmyeon cảm thấy mối quan hệ này đi quá nhanh. Anh chưa bị nhan khống đến mù quáng mà chẳng nhận ra mình đối tốt với Sehun thế nào.

Trong lòng Junmyeon khẽ thở dài, nếu đây không phải trò chơi do Baekhyun bày ra thì tốt rồi.

Ôm lấy những não nề đó, Junmyeon lặng lẽ bị thần ngủ gọi đi.

Bầu trời phương xa vẫn xanh xanh lắm, những áng mây lập lờ vô tình như thể chúng không thuộc về nơi này. Máy bay băng qua đại dương lẫn đất liền, đem hai đầu dây tơ hồng trở về bên nhau.

Lúc Junmyeon check-out ra khỏi sân bay, đồng hồ đã điểm một giờ chiều, vẫn chưa nhận được tin nhắn từ Sehun khiến Junmyeon không khỏi giận dỗi, bấm điện thoại gọi cho Chanyeol.

Này, không phải do Chanyeol là bạn thân của Sehun nên mới gọi đâu nhé. Bình thường sau mỗi chuyến công tác, Junmyeon đều liên lạc với Đồng Đẳng để có người rước mình đi tẩy trần.

"Tít. Tít. Tít. Thuê bao quý khách vừa gọi..."

Junmyeon mất kiên nhẫn kết thúc cuộc gọi, bấm số Chanyeol thêm vài lần vẫn là kết quả đó. Cuối cùng, anh cảm thấy không nên để bản thân quen thói cầu cạnh người khác, vì vậy tự đón chiếc taxi an toàn về đến nhà.

Tắm rửa, thay ga giường sạch sẽ, Junmyeon liền không khách khí vùi mình vào giấc ngủ, bù cho sự mệt mỏi của những ngày qua. Tối nay, anh còn phải giữ sức để quậy phá Đồng Đẳng một trận cho vừa lòng hả dạ nữa.

Còn Oh Sehun? Kệ hắn đi. Anh mà nhượng nhịn thêm chút nữa, thì chút giá cũng không còn để bán.

Tuy nhiên, Junmyeon lại chẳng ngờ được, giấc ngủ này mình ngủ đến tận sáng hôm sau. Lờ mờ thức dậy đã thấy mặt trời vừa ló dạng nơi xa xa, thật đúng là ngủ ở nhà mình cảm giác thoải mái hơn hẳn mấy cái khách sạn năm sáu sao thiếu hơi ấm kia.

Ở trong chăn lăn lộn thêm vài vòng, Junmyeon mới chịu ngồi dậy chuẩn bị đến Đồng Đẳng ăn chực buổi sáng với lý do đi công tác mấy ngày, tủ lạnh đã trống trơn.

Đồng Đẳng vào thời điểm học sinh đi học hiển nhiên chỉ vừa đóng cửa được ba bốn tiếng. Lúc này lại có người nhấn chuông ầm ĩ khiến cho "anh chủ" không mấy hài lòng, mang theo sự buồn ngủ định mắng kẻ phá hoại. Nhưng cuối cùng lại bị đơ trước gương mặt xinh đẹp quen thuộc, chẳng biết có phải do mệt mỏi hay không mà Baekhyun lại thấy sau khi Junmyeon đi công tác ở Paris về lại tăng thêm mấy phần kiều diễm.

Ơ. Khoan đã. Khoan đã. Đi công tác ở Paris?

"Tại sao cậu lại ở đây? Chẳng phải chuyến bay chiều nay mới đáp à?"

Bởi vì về sớm hơn dự định, ngay cả phóng viên thời trang còn chưa bắt kịp tin tức của Junmyeon chứ đừng nói tới một "anh chủ" quán bar bình thường như Baekhyun.

Mặc kệ Baekhyun vẫn đang mơ mơ màng màng bất ngờ, Junmyeon thẳng tắp một đường bước vào quán, vừa đi vừa đáp lời.

"Buồn chán nên về sớm. Sao? Chanyeol đâu rồi? Hôm qua tôi gọi không thấy bắt máy mà hôm nay lại cả gan bắt cậu thức giấc đi mở cửa. Cãi nhau à?"

Từ lúc gặp Baekhyun, Junmyeon đã thắc mắc câu này. Lo cho cậu từ A đến Z, không để cậu mệt nhọc chút nào là tiêu chí hàng đầu của tên họ Park. Thế nào mà có khả năng giờ này Baekhyun tỉnh giấc mà bóng dáng Chanyeol vẫn chưa thấy đâu?

"Tại sao anh còn ở đây?"

Câu này chẳng khác gì câu đầu tiên Baekhyun hỏi Junmyeon, anh tưởng cậu mất ngủ mà thần kinh thiếu tỉnh táo, định đánh một phát vào đầu cho nơ ron hoạt động thì Baekhyun lại hớt hãi chạy vào phòng. Trước khi đi còn bảo:

"Này, đợi chút, tôi đưa anh đi viếng một nơi."

Như thể Baekhyun sắp dẫn Junmyeon đi đánh ghen. Không lẽ mới mấy ngày mà Chanyeol đã thay lòng đổi dạ thích người khác sao? Chuyện này còn khó hơn hái sao trên trời ấy.

Vài phút trôi qua, Baekhyun mặc một bộ quần áo đen đi ra khiến cho Junmyeon có cảm giác không lành.

"Cuối cùng là Chanyeol có chuyện gì?"

"Cậu không biết thật à? Sehun không nói với cậu?"

Nghe đến cái tên này, lòng Junmyeon bỗng chùn xuống. Nếu tính luôn cả những ngày tập luyện cho sàn diễn, anh và hắn đã không liên lạc với nhau năm ngày rồi.

"Không. Tôi nhắn tin từ khi ở Paris, anh ấy vẫn chưa trả lời."

"Cũng phải thôi. Kim Junmyeon, bây giờ nghe cho rõ nhé. Bà nội của Sehun vừa qua đời, tôi nghĩ cậu ấy rất cần sự quan tâm từ cậu. Nên, chúng ta đi thôi."

Tai Junmyeon có chút ù đi, hình như anh nghe lầm?

"Cậu nói gì vậy, Byun Baekhyun?"

"Tôi lặp lại lần nữa. Cậu không nghe nhầm, tôi cũng không nhớ nhầm. Bà nội của Sehun vừa qua đời, tôi nghĩ cậu ấy rất cần sự quan tâm từ cậu. Nên, chúng ta đi thôi."

Thông tin tiếp nhận quá lớn, Junmyeon bắt đầu trở nên thiếu bình tĩnh. Nhưng trên tất cả, anh biết bản thân muốn ở bên cạnh Sehun vào những lúc hắn đau buồn và cô độc như thế này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net