- 14 -

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Màn mưa trắng xóa bất chợt đổ xuống, làm ướt cả khu nghĩa trang hoang vắng. Lúc Junmyeon cùng Baekhyun đến nơi, chính là cảnh tượng Sehun ướt sũng, cô độc quỳ ở trước ngôi mộ vừa mới xây, còn Chanyeol đứng bên cạnh, cầm dù che cho hắn.

Tâm Junmyeon bỗng thắt lại từng đợt, ba bước đi thành hai, hướng đến chỗ Sehun, cùng quỳ với hắn. Đối với hành động này của mình, anh cũng chẳng biết phải lý giải thế nào, chỉ là trong lòng không muốn Sehun đơn phương đau khổ như thế.

Đến lúc Sehun thức tỉnh từ trong ngơ ngác thì trời cũng đã quá trưa, càng không ngờ được bên cạnh xuất hiện thêm một người.

"Junmyeon? Sao em lại ở đây?"

Chẳng biết có phải vì đau thương quá lớn hay không, mà giờ phút này, Sehun còn dịu dàng hơn bình thường rất nhiều. Nhưng sự dịu dàng đó còn chưa được đáp lại, đầu Sehun đã nhận phải cơn choáng, cơ thể ngã ập ra phía sau, mất đi ý thức.

"Sehun!"

Cả ba người đang có mặt ở hiện trường đều hoảng hồn chạy đến đỡ lấy cơ thể Sehun. Cuối cùng, để mọi điều thuận tiện nhất, Chanyeol sẽ cõng hắn vào xe, Baekhyun là người lái, còn Junmyeon chỉ việc ngồi cùng hắn trong khi họ Park ở ghế phụ hướng dẫn cách đến bệnh viện gần nhất.

Sau khi bác sĩ xác nhận rằng Sehun không có việc gì quá nghiêm trọng ngoại trừ mệt mỏi và thiếu dinh dưỡng, nằm viện qua mấy ngày là ổn thì Baekhyun với Chanyeol mới an tâm giao Sehun cho Junmyeon, trở về chăm Đồng Đẳng.

Nhìn gương mặt nhợt nhạt an tĩnh ngủ trên giường, Junmyeon khẽ thở dài, nhớ lại những điều Baekhyun và Chanyeol đã kể. Sehun vốn là trẻ mồ côi, cha mẹ qua đời vì tai nạn xe hơi, cũng may vẫn còn bà ngoại yêu thương, gòng gánh tất cả nuôi hắn ăn học. Để có Oh Sehun vừa giỏi giang vừa dịu dàng hoàn toàn nhờ một tay bà dạy dỗ. Vì vậy, khi nghe tin bà đột ngột bước vào giấc ngủ nghìn thu, Sehun lòng đau nhói, cảm thấy hắn còn chưa kịp báo hiếu cho bà.

Mấy ngày để tang, Sehun như người thất thần quỳ trước linh cửu, không cần ăn cũng không cần nghỉ ngơi. Nay lại gặp phải trận mưa rào, cơ thể yếu ớt kia liền ngã quỵ.

Thật sự, trên thế giới này, không phải ai sinh ra cũng được phủng trên tay, vô âu vô nghĩ như Kim Junmyeon. Mẹ mất do băng huyết trong khi sinh, cha liền đem kết tinh tình yêu này nâng niu. Rõ ràng là ông bề bộn công việc nhưng tuổi thơ của Junmyeon chưa ngày nào vắng ông, xuất ngoại hay gì đó đều vui lòng chiều ý dẫn anh theo. Đến năm tốt nghiệp 12, Junmyeon không muốn học Đại học, lại dọn ra khỏi nhà, chạy theo nghiệp người mẫu khiến cha dù tức giận cũng phải thỏa hiệp, chờ anh hồi tâm chuyển ý.

Ngã lưng lên chiếc ghế sô pha gần đó, Junmyeon bấm điện thoại gọi cho cha, bỗng dưng nhớ ông thật nhiều.

"Cha..."

Vừa bắt máy đã nghe thanh âm ủy khuất truyền đến, cha Kim liền cau mày.

"Làm sao? Ai dám bắt nạt bảo bối của ta?"

"Con nhớ người."

Lâu lắm rồi mới nghe con trai làm nũng, cha Kim mềm giọng hàn thuyên với con trai. Lúc sắp kết thúc, Junmyeon còn hứa hẹn một câu khiến ông vô thức mỉm cười.

"Quà từ Paris, con sẽ đến đưa tận tay cho cha."

Sau khi cúp điện thoại, Junmyeon tính toán chút, hẳn Sehun không thể tỉnh dậy trước lúc trời sáng nên anh cũng hơi an tâm nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Từ nhỏ cho đến bây giờ, Junmyeon chưa từng ngủ trên tấm nệm không êm chứ đừng nói đến sô pha kia. Oh Sehun thật có mặt mũi.

Vậy mà cái người có mặt mũi kia cũng không biết điều mà nghe theo sự tính toán của Junmyeon, mới nửa đêm đã nhíu mi tỉnh dậy. Đôi mắt Sehun trống rỗng nhìn lên trần nhà, tự hỏi tại sao mình lại nằm ở nơi này. Trước khi ngất đi, người cuối cùng mà hắn nhìn thấy là Kim Junmyeon.

Kim Junmyeon?

Cái đồ ngốc cơ thể yếu ớt, dễ mắc bệnh hẳn cũng đang nằm ở cái phòng bệnh nào rồi. Vừa từ nước ngoài về, chưa kịp nghỉ ngơi gì cả, sao lại theo hắn quỳ ở dưới mưa cơ chứ? Chanyeol cũng chẳng ngăn cản Junmyeon, thật là...

Nghĩ đến đó, tâm Sehun có chút bất an, muốn gọi điện thoại nhưng điện thoại bị hắn ném ở xó xỉnh nào rồi, có lẽ nên ra ngoài một chuyến.

Vừa xoay người, Sehun đã khựng lại trước lúc có thể làm bất cứ cái gì tiếp theo. Bởi vì trên ghế sô pha gần đó thoát ra hơi thở đang ngủ say. Người hắn tìm đang ở ngay bên cạnh hắn.

Tuy nhiên, điều này vẫn chưa thể làm chân mày Sehun giãn ra.

Junmyeon ấy mà, từ ngoài vào trong, từ trong ra ngoài đều là một bộ dáng tiểu thiếu gia được nuông chiều. Bây giờ lại cuộn người nằm trên chiếc sô pha nhỏ bé để coi sóc Sehun. Dù cho Junmyeon không thấy ủy khuất thì hắn cũng đau buốt lòng đây.

"Đồ ngốc."

Sehun thì thầm trước khi đến gần, hôn nhẹ lên gò má Junmyeon, không có cảm giác phát sốt, hắn mới hài lòng bồng anh lên giường.

Nhưng mà hình như Oh Sehun quên mất trạng thái thiếu chất dinh dưỡng với mất sức của bản thân nhỉ? Nhờ vậy, mới có cái tình huống dở khóc dở cười, Sehun ôm Junmyeon ngã lăn ra đất.

Lại nói, Junmyeon mắc chứng gắt ngủ, đột nhiên té xuống như vậy, dù cơ thể Sehun có êm bao nhiêu thì cũng không thể khiến anh ngừng mắng kẻ phá hỏng giấc mơ của mình, ô ngôn uế ngữ gì đó đều tuôn ra hết. Sehun thật sự nghĩ nếu có điện thoại ở đây, hắn sẽ ghi âm để sau này uy hiếp Junmyeon. Đáng tiếc.

Động tĩnh ngày càng lớn kéo theo đoàn y tá bác sĩ trực ban đến xem thử phòng bệnh này nửa đêm còn ồn ào chuyện gì. Cuối cùng chỉ thấy được cảnh hai anh đẹp trai đang nằm đè lên nhau giữa phòng bệnh. Chuyện tình thú nhà người ta làm sao mà xen vào được, mọi người định rời khỏi lại nghe tiếng cầu cứu từ bệnh nhân.

"Đỡ em ấy lên giường hộ tôi."

Đội ngũ trực ban nghe vậy đành, xúm nhau lại khiêng Junmyeon lên giường, đương nhiên cũng chẳng dễ dàng gì vì tay chân anh cứ quơ loạn xạ. Nếu không phải nửa đêm, họ chắc chắn sẽ tống cặp đôi này cút khỏi bệnh viện.

Nhìn ánh mắt hình viên đạn của bác sĩ, Sehun cảm thấy quá xá mất mặt, ngoại trừ liên tục cảm ơn người ta thì cũng chẳng biết làm gì. Mà kẻ tội đồ Kim Junmyeon nằm ở chăn êm nệm ấm, liền tiếp tục giấc mộng vừa rồi.

Rõ ràng là đanh đá đến vậy mà sao Sehun vẫn thấy đáng yêu nhỉ? Khẽ cắn lên môi Junmyeon một cái nữa, hắn mới chịu ôm anh vào lòng, nhắm mắt nghỉ ngơi.

.

Tiếng leng keng báo hiệu bác sĩ đến thăm từng phòng bệnh vang vọng khắp hành lang, Junmyeon cũng vì sự ồn ào đó mà tỉnh dậy. Anh xoay người, định vùi mình vào chăn thì phát hiện bản thân đang ôm người nào đó, đầu cũng thoáng qua vài cảnh tượng vào rạng sáng hôm nay. Cuối cùng, Junmyeon quyết định nhắm mắt vờ ngủ tiếp, xem như không nhớ bất kỳ thứ gì... cho đỡ nhục.

Đến khi tiếng động ầm ĩ ở ngay sát vách, Sehun mới nhè nhẹ lay Junmyeon.

"Junmyeonie, dậy thôi, Junmyeonie, bác sĩ tới rồi."

"Ưm ưm... Sehun? Hửm? Sao tôi lại nằm ở đây?"

Ngây ngô hỏi một câu, Junmyeon tự thấy mình có đủ khả năng diễn xuất để chuyển từ người mẫu sang diễn viên rồi. Dĩ nhiên là với điều kiện Sehun không nói ra câu tiếp theo.

"Vì tôi nhớ em nên ôm em lên giường ngủ cùng tôi."

Chỉ một câu như vậy đã buộc Junmyeon rời khỏi trạng thái diễn xuất, mang khuôn mặt đỏ bừng đi làm vệ sinh cá nhân, rồi nhanh chóng chuồn khỏi phòng.

"Tôi đi mua đồ ăn sáng."

Trước khi đi còn gặp phải mấy nụ cười hàm ý từ bác sĩ khiến Junmyeon tăng tốc độ chạy lẹ, còn thuận miệng lầm bầm mắng Sehun.

"Cái đồ yếu còn ra gió. Tự mất mặt thì thôi đi, lôi kéo tôi theo làm gì. Anh danh một đời của Kim thiếu gia biến mất trong vòng một đêm, biết nói làm sao với cha đây. Hừ hừ, về gặp cha cái đã."

Junmyeon đi lần này là đi mất tâm hết nguyên ngày, Sehun ngồi chờ mãi chờ mãi đến khi Chanyeol thăm bệnh cũng không thấy trở lại. Cuối cùng chỉ biết trách mình làm con thỏ nhỏ quê độ chạy mất, lần sau gặp phải tranh thủ vuốt lông một chút mới được.

Thật ra Junmyeon cũng chẳng bị gì đặc biệt, chỉ là chạy đi thăm cha, được hầu hạ đến tận răng nên tự dưng hơi biếng nhác, không muốn trở về. Cộng thêm việc cha mới nhắc nhở khiến Junmyeon vô cùng bối rối.

Lúc Junmyeon vừa bước vào phòng, cha đang xử lý công việc, dù gì thì lâu lắm rồi con trai cưng mới ghé nhà chơi, ông càng muốn giữ Junmyeon ở đây lâu một chút.

"Cha."

Nghe tiếng Junmyeon khẽ gọi, cha Kim liền gỡ kính, mỉm cười tiến về phía bộ sô pha. Con trai ông trước khi vào phòng còn bưng theo hai tách cà phê nóng hổi, đãi ngộ này phỏng chừng chưa ai được hưởng qua đâu, kể cả thằng nhóc kia. Nhắc đến thằng nhóc kia...

"Xem ra được con được chăm tốt lắm nhỉ. Mặt mũi tươi tỉnh, da dẻ hồng hào, còn thêm được không ít thịt. Thế nào, thật lòng sao?"

"Cha, người hẳn cũng đã điều tra ra, đó vốn chỉ là một trò chơi."

"Vậy chẳng nhẽ với cái gương mặt này còn không thể khiến nó thích con à?"

Cha Kim miết nhẹ cái cằm của Junmyeon lắc lắc. Trên thế giới này được mấy kẻ độc thân mà không xiêu vẹo trước sắc đẹp cơ chứ. Chẳng phải con ông không cần chống lưng mà vẫn có thể bước trên con đường người mẫu là do gương mặt này?

"Cha, quan trọng là tính cách có hợp nhau hay không."

Về phần này, Junmyeon có phần tủi thân, từ nhỏ đến lớn đều bị cha nuông chiều đến hư hỏng. Sehun có thể khống chế Junmyeon là chuyện khó tưởng nhưng nhỡ như hắn thích một kẻ ngoan hiền dễ bảo hơn thì sao?

"Hừ, cùng lắm thì con gạo nấu thành cơm với nó, rồi ta ép nó kết hôn với con."

Nhìn thái độ từ cha, Junmyeon tin chắc ông sẽ thật sự làm như vậy nhưng tình yêu phải dựa trên cơ sở tự nguyện chứ làm sao như thế được.

"Cha, không thể làm như vậy."

"Chẳng có gì là không thể. Nếu thằng nhóc đó dám làm tổn thương dù chỉ một cọng tóc, ta sẽ không bỏ qua cho nó."

Vậy nên mới có chuyện Junmyeon nằm lăn lộn trên giường với một đống suy nghĩ. Chưa kể đến việc lựa chọn chia tay hay bước tiếp thì anh đã phải lo cho sự an toàn của Sehun rồi.

Tệ thật chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net