- 15 -

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trốn hết một ngày, Junmyeon còn định biến mất cho đến khi trò chơi kết thúc. Dù gì anh cũng không chấp nhận được việc mình đơn phương thích ai đó.

Tuy nhiên, đời không như là mơ, hiểu con không ai bằng cha. Sáng sớm ngày thứ hai, Junmyeon chưa kịp ngủ đủ giấc đã bị cha Kim véo tai gọi dậy. Cả hai cùng tập thể dục cho khuây khỏa tinh thần, sau đó cha Kim liền tống Junmyeon ra khỏi nhà với lời đe dọa.

"Là người nhà họ Kim, không cho con trốn tránh, thiếu trách nhiệm. Thích người ta thì đi cưa người ta, tìm hiểu xem người ta thích cái gì, ghét cái gì. Tính tình tiểu thiếu gia như con, nhắm mắt cũng biết hai mươi ngày nay, đều là thằng nhóc đó nuông chiều con. Giờ liệu mà chăm sóc người ta đi. Nếu không cưa được, thì đừng có về đây khóc lóc kể lễ. Có rõ chưa?"

Vậy nên mới có chuyện Junmyeon mặt mày bí xị ngồi trên xe để bác tài xế chở đến bệnh viện. Trong lòng cũng hơi lo lắng một chút, hôm qua Sehun còn chưa khỏe mà anh đã viện cớ mua đồ ăn mà trốn mất, không biết hắn có bị bỏ đói không nữa. Sơ suất quá, đáng nhẽ ra nên đưa cơm rồi mới trốn về nhà.

Xe vừa dừng lại, Junmyeon đã chạy mất dạng, bác tài xế cũng chỉ biết lắc đầu, thầm nghĩ lần này ông chủ hẳn phải gả cậu chủ đi thật rồi. Thế nhưng bác tài xế chạy về còn chưa được bao xa đã nhận được cuộc điện thoại từ Junmyeon bảo bác quay lại bệnh viện.

Đầu bác hiển thị vô vàn dấu chấm hỏi khi thấy cậu chủ mặt mày nhăn nhó, vào xe rồi còn dằn nén đóng cửa cái rầm, giọng nói cũng gắt gỏng hơn hẳn.

"Oh Sehun chết tiệt, bệnh còn chưa khỏi mà dám xuất viện, để tôi kiếm được anh thì anh biết tay tôi."

Junmyeon phản ứng như thế này cũng phải. Ban nãy, anh ôm lòng lo lắng chạy đến phòng bệnh thì chẳng thấy người đâu, thay vào đó lại nghe mấy cô y tá vừa dọn phòng vừa khen ngợi sự đẹp trai, gợi cảm của Sehun khi khoác lên bộ vest phẳng phiu. Hỏi một chút, Junmyeon mới biết Sehun xuất viện cách đây không lâu, tâm trạng lập tức biến tệ, khó chịu bước khỏi bệnh viện.

Địa điểm Junmyeon hướng đến? Tất nhiên là Công ty Mỹ phẩm Gogo có vị phó tổng họ Oh.

Bởi vì đã đến cùng Sehun một lần, nhân viên tiếp tân của công ty dễ dàng nhận ra người mẫu Kim. Ngọt nhạt chào hỏi xong, các cô gái đó mời Junmyeon đến phòng chờ uống trà ăn bánh, dặn dò anh đợi đến khi Sehun rảnh mới có thể mời anh lên gặp.

Lòng Junmyeon nghe mấy cô gái này nói vậy liền nhân đôi sự khó chịu, nhưng biết sao được, anh không liên lạc được với Sehun.

Một tiếng.

Hai tiếng.

Ba tiếng.

Tưởng chừng chỉ cần chờ đợi thêm năm phút nữa, Junmyeon sẽ phát khùng thì ngay lúc này, dáng người cao ráo xuất hiện sau cánh cửa thang máy. Môi anh còn chưa kịp nhếch lên cười, đã bắt gặp cảnh Sehun xoay người ôm cô gái bên cạnh vào lòng.

Theo như kịch bản phim truyền hình mỗi tối, Junmyeon sẽ lao vào tát con tiểu tam kia một cái đau điếng rồi mắng chửi nam chính bội tình bạc nghĩa. Sau đó đầu đề ngày hôm sau là bê bối tình cảm giữa phó tổng giám đốc công ty nổi tiếng với người mẫu nghiệp dư. Ôi chao, nghe thôi cũng thấy đặc sắc.

Đáng tiếc, biên kịch hiện tại của cuộc bắt ghen này là Kim Junmyeon, người sở hữu tính tình kiêu kỳ có tiếng trong giới người mẫu. Anh giữ bình tĩnh, nhẹ nhàng bước đến gần khung cảnh tình tứ kia.

"Sehunie~"

Giọng nói ngọt ngào phối hợp với động tác uyển chuyển, Junmyeon dễ dàng gia tăng khoảng cách cho Sehun và cô gái kia mà chẳng ai có thể bắt bẻ.

Nghe được thanh âm, thấy được dáng hình mất tâm mất tích gần một ngày, Sehun liền chuyển từ trạng thái lạnh lùng, xa cách sang vẻ mặt loan loan ý cười.

"Junmyeonie? Em đến đây khi nào? Chờ có lâu chưa?"

"Cũng không lâu lắm, mới hơn ba tiếng chút thôi."

Đường chân mày sắc bén của Sehun khẽ cau lại, sau đó mắt lần lượt liếc nhìn từng nhân viên tiếp tân cùng trợ lý ở bên cạnh. Hắn ở thương trường cũng đã vài năm nay, tất nhiên hiểu được chuyện gì đang diễn ra. Dùng trò trẻ ranh để giễu võ giương oai trên đầu Junmyeon ư? Ít nhất cũng phải xem anh đến gặp ai chứ.

"Cho tôi mượn điện thoại."

Sau ngày dầm mưa đó, điện thoại Sehun tiêu tùng luôn rồi. Sáng giờ định đi mua nhưng lo xử lý công việc tồn đọng mấy ngày nay mà quên mất. Giờ đành phải mượn Junmyeon dùng tạm vậy.

Junmyeon cũng biết bản thân đang diễn vai nạn nhân, đương nhiên ngoan ngoãn giao ra điện thoại. Hắn bấm vào dãy số quen thuộc, giọng nói trầm thấp khiến người xong quanh không rét mà run.

"Công ty có rất nhiều kẻ không làm tròn trách nhiệm. Điều tra rồi liên hệ phòng nhân sự, chiều nay phải có kết quả ngay cho tôi."

Không biết bên kia đáp cái gì mà mặt Sehun mới tạm hòa hoãn, lúc xoay qua hôn lên gò má Junmyeon còn khẽ mỉm cười.

"Xin lỗi, để em ủy khuất rồi. Sau này muốn gặp tôi mà không thể liên lạc, cứ trực tiếp gọi cho số điện thoại này. Đừng thông qua bọn họ."

Lòng Junmyeon vì mấy lời ngọt ngào liền nhanh chóng hạ hỏa, để Sehun nắm tay, dẫn ra khỏi công ty. Cơ mà hạ hỏa không có nghĩa là cơn giận dỗi biến mất hoàn toàn. Vừa ra đến xe, Junmyeon đã dằn tay, không cho Sehun nắm nữa, mặt mày cũng lạnh tanh. Nhưng Sehun vẫn cố chấp lồng bàn tay to lớn vào bàn tay mềm mại, còn cố tình ấn Junmyeon sát vào cửa xe, ép cung.

"Giận gì thì phải nói. Đừng tự tạo khoảng cách chúng ta. Được chứ?"

Vừa dỗ dành, Sehun vừa dùng ngón trỏ điểm lên chóp mũi người đối diện. Junmyeon ôm một bụng lửa, nhón chân để có thể dùng răng bắt lấy cái thứ đang quậy phá trên mũi mình, nghiến một cái rồi mới chịu thả ra.

"Bệnh chưa khỏi mà đã xuất viện, anh nghĩ anh khỏe lắm à? Sao chẳng có tí quan tâm nào cho bản thân hết vậy? Đã thế còn chạy đi làm, anh đùa với tôi?"

Biết Junmyeon đang quan tâm mình, mặt Sehun không tiếc rẻ cho thêm vài biểu cảm hạnh phúc.

"Chỉ là chút bệnh vặt thôi. Điều dưỡng hơn một ngày đã đủ rồi. Tôi ổn mà."

"Ừ nhỉ, tôi quên mất. Anh khỏe lắm rồi, ban nãy còn có sức ôm cô gái kia cơ đấy. Xem như tôi lo thừa."

Nghe mùi chua thoang thoảng đâu đây, Sehun lập tức bày ra bộ dạng đau yếu, giả vờ ho vài cái, hàm ý bản thân vẫn còn bệnh.

"Khụ... tôi không cố ý ôm cô ta... khụ... cô ta vấp chân té ngã vào lưng tôi thôi... khụ... em lo thừa cái gì cơ chứ... khụ khụ..."

"Ngưng giả vờ."

Liếc Sehun một cái sắc nhẹm, Junmyeon mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ.

Xem như qua cửa ải thành công, Sehun cũng không nói nhiều nữa, bắt đầu lái xe đi theo lệnh từ Junmyeon.

"Tôi muốn cùng anh đi đến những nơi anh thích và ăn những món anh cảm thấy ngon miệng."

Đoạn đường cũng không xa lắm, xe dừng lại ở địa điểm lần trước hai người cùng đi ăn mì gõ. Nhưng lần này, chỗ Sehun hướng đến là tiệm lẩu đầu khu. Lẩu bánh gạo cay, cộng thêm mì phô mai, nghĩ thôi đã làm Junmyeon phát thèm.

Trong lúc chờ món ăn, Junmyeon bắt đầu lân la trò chuyện với người ta.

"Xem ra anh rất thích đến khu ăn uống này?"

"Ừ, vì ở gần trường đại học nên các hàng quán đều thân thiện, thức ăn cũng sạch sẽ, ngon miệng."

"Ngoài mì gõ với lẩu, anh còn thường hay vào quán nào nữa?"

"Ừm. Khá nhiều. Tiệm cơm chiên đối diện, quán thịt nướng xéo xéo bên kia, hoặc là món sushi cách đây hai ngõ."

"Nếu tôi nhớ không nhầm, anh biết nấu ăn, đúng không?"

"Sao? Thèm món tôi nấu? Tối mai đến nhà tôi nhé?"

"Được."

Khóe mắt Junmyeon nhiễm ý cười, từ nhỏ anh đã rất thích những món ăn gia đình.

Nói thêm vài câu, lẩu cay được đem lên. Là phần ăn dành cho ba bốn người, chỉ có Junmyeon và Sehun ăn thì hơi quá, nhưng cuối cùng, thứ còn lại chỉ còn nước lẩu đã nguội lạnh từ khi nào.

Tính tiền xong xuôi, Sehun dẫn người đẹp quẹo trái ở cái ngõ gần nhất, mua hai ly trà sữa rồi mới chở người đẹp về công ty.

Lần này, Junmyeon vào phòng nghỉ của phó tổng giám đốc, lăn thẳng lên giường, nhắm mắt ngủ. Thấy người đẹp "căng da bụng, chùng da mắt", Sehun chỉ mỉm cười, ngồi vào bàn làm việc. Chốc chốc xem xong một bộ hồ sơ, hắn lại liếc xem cái người đang êm ấm trong mộng đẹp. Ngay cả tướng nằm cũng đáng yêu khiến Sehun không thể rời mắt được.

Buổi chiều nhẹ nhàng trôi qua, lúc Junmyeon tỉnh dậy thấy Sehun đang chăm chú làm việc nên cũng không tiện làm phiền, ngoan ngoãn lấy điện thoại ra chơi cho đến khi đồng hồ điểm đến giờ tan làm.

"Junmyeonie, có muốn đi đâu trước khi về nhà không?"

"Vậy đi mua điện thoại cho anh trước đi. Không thể liên lạc được rất bất tiện."

Dù Sehun đã đưa Junmyeon số điện thoại thư ký để phòng trường hợp như sáng nay, nhưng trực tiếp gọi cho hắn vẫn hơn.

"Không có em nhắc, tôi đã quên mất. Lại đây, thưởng một cái nào."

Nói rồi, Sehun hôn lên gò má quả đào của ai kia khiến người ta lúng túng xoay người đi trước.

"Vậy... vậy... đi thôi."

Da mặt mỏng. Âm thầm mắng yêu vài tiếng, Sehun nhanh chóng rượt theo, kẻo con thỏ nhỏ chạy mất thì khó bề mà tìm được.

Cuối cùng, Sehun chọn chiếc điện thoại có mẫu mã mới nhất. Còn Junmyeon thấy điện thoại mình đã cũ, nên cũng mua chung với hắn, trở thành đồ đôi giữa hai người.

Sau khi giải quyết xong bữa tối, Sehun mới đưa Junmyeon trở về căn nhà nhỏ của anh, cũng không quên lợi dụng thời cơ, nói mấy lời mật ngọt rồi hôn thêm một cái vào gò má Junmyeon.

"Hôm qua, em biến mất một ngày, thật sự rất nhớ em. Ngủ ngon."

Cả ngày hôm nay, Kim người mẫu đã bị Sehun đánh lén ba lần. Thật sự cảm thấy bản thân quá thiệt thòi, Junmyeon liền nhón chân, môi chạm môi với hắn, rồi chạy vụt vào nhà.

Xem ra đêm nay sẽ có ít nhất hai kẻ ham ăn "ngọt" nên khó lòng an giấc đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net