- 16 -

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sở dĩ Junmyeon hẹn đến nhà Sehun ăn tối là bởi vì lần trước dị ứng đến nhập viện, lịch trình đều bị dời tứ lung tung, mà anh lại không muốn phí phạm thêm một ngày nào nữa. Cho nên từ đây đến lúc kết thúc, Junmyeon nhất định đeo bám Sehun mỗi khi có thể.

Nhưng khổ nổi, muốn trải qua bữa ăn tối lãng mạn cùng người yêu thì phải vượt qua buổi sáng và buổi trưa dài đằng đẳng. Junmyeon âm thầm thở dài, liếc mắt về hướng quản lý lắm mồm đang ngồi cằn nhằn.

"Tiểu tổ tông của tôi ơi, tôi đã quy định cậu mỗi ngày chỉ được ăn bao nhiêu, ngủ bao nhiêu, sao cậu không bao giờ làm theo. Khiến cho mặt mày sưng húp thế này thì đi họa báo kiểu gì."

"Vậy thì nghỉ. Tôi muốn gặp Oh Sehun."

Mặt mũi sưng lên một chút có sao đâu, nhìn trong gương, Junmyeon vẫn thấy mình đẹp hơn vạn người ngoài kia. Nhiếp ảnh gia nếu dám bảo hủy hợp đồng họa báo, anh cũng chẳng sợ dành thêm thời gian để gặp Sehun đâu.

"Thôi thôi cho tôi xin. Phòng biên tập tạp chí năm lần bảy lượt mời cậu với cái giá cao ngất, cậu mà từ chối nữa là cô phụ tấm lòng hâm mộ của người ta đó."

"Vậy thì đi. Cùng lắm hôm nay trang điểm kỹ hơn chút được."

Bình thường Junmyeon luôn theo lối mặt mộc nhẹ nhàng, như vậy mới bộc lộ được loại hình dáng thanh thuần kết hợp với khí chất kiêu kỳ. Mỗi lần Baekhyun xem anh tạo dáng đều mỉa mai vài câu, nào là dụ dỗ người hâm mộ, nào là giả tạo, vân vân mây mây. Nhưng biết sao được, Junmyeon luôn thích xây dựng hình tượng theo con đường độc nhất, không lẫn vào ai. Nhờ thế, người hâm mộ lỡ lậm vào nhan sắc này cũng khó có thể bỏ đi.

Tuy nhiên, hôm nay Junmyeon quyết định phá cách một chút, trang điểm đậm đà y như Fashion Week vừa rồi để che đi khuyết điểm tạm thời trên gương mặt. Cũng may là vẫn phù hợp với chủ đề của tạp chí tháng sau, còn không thì khó lòng giải thích với người ta.

Chụp tạp chí chẳng phải thử thách gì lớn với người mẫu Kim, chỉ có việc thay quá nhiều trang phục khiến anh hơi hoa mắt.

Thời gian họa báo lâu lắc như rùa bò cuối cùng đã kết thúc, Junmyeon thiếu điều lăn quay ra ngủ ngay trên xe. Đương nhiên điều này không thực hiện được, do tên quản lý đáng ghét vừa thông báo hung tin.

"Lịch trình tiếp theo trong ngày hôm nay là talk show về giới người mẫu."

"Gì cơ chứ. Tại sao lại nhận cho tôi ba cái thứ nhảm nhí này?"

Từ hồi vào giới giải trí đến bây giờ, thật sự Junmyeon chưa bao giờ nhận hai lịch trình trong cùng một ngày. Lý do đơn giản là tiểu thiếu gia cảm thấy làm việc kiểu đó sẽ mất hết thời gian đi chơi khuây khỏa, ảnh hưởng trực tiếp đến gương mặt xinh đẹp, khiến cho làn da mau chóng bị lão hóa. Vì vậy, lúc nghe thông báo từ quản lý, Junmyeon ban đầu là sửng sốt, sau đó liền tức giận. Nhưng tức giận cũng không giải quyết được gì vì người nhận lịch trình chính là Kim người mẫu.

"Ai bảo hai tháng trước cậu nghe người ta dụ ngọt, tâng bốc vài câu thì nhắm mắt nhắm mũi đồng ý."

Mặt Junmyeon xịu xuống ngay lập tức, tay không tự chủ nhắn cho Sehun vài dòng chữ than thân trách phận.

[Bé thỏ nhỏ: Hôm nay tận hai lịch trình, nhất định anh phải nấu bữa ăn thật ngon thật ngon để an ủi tôi.]

[Niềm vui: Dù em không mệt mỏi, tôi vẫn nấu bữa ăn thật ngon thật ngon cho em. Chiều nay em tan làm ở đâu? Tôi đến đón em.]

[Bé thỏ nhỏ: Phim trường XOXO. Đừng đến trước 5 giờ chiều, tôi không nghĩ tôi được thả ra sớm đâu.]

[Niềm vui: Ừ. Tôi biết rồi. Nhớ em.]

Lời dặn dò của Junmyeon, thực chất gió thoảng mây bay qua tai Sehun. Giờ tan tầm còn chưa kịp điểm, hắn đã đào thoát khỏi công ty với lý do điều tra thị trường.

Sáng giờ không được gặp thỏ nhỏ, nỗi nhớ cứ liên tục cào vào tâm can Sehun đây này. Rõ ràng mới hôm qua ngủ trên giường hắn, mà hôm nay đã bận rộn đến mức chỉ nhắn được cho hắn vài chữ. Có phải quá đáng không chứ?

Sehun càng nghĩ càng khó chịu, cố tình gia tăng vận tốc liên tục, đoạn đường bình thường đi mất 45 phút, giờ chỉ cần hơn 20 phút đã đến nơi. Nhắn tin trao đổi với quản lý, Sehun mới biết được Junmyeon đang ghi hình talk show, không tiện làm phiền.

Trong lúc chờ Junmyeon kết thúc lịch trình, Sehun rảnh rỗi đến mức chui từ ghế trước ra ghế sau, chui từ ghế sau lên ghế trước. Kết quả cuối cùng là khi Junmyeon vừa bước ra khỏi trường quay, còn chưa kịp nguyền rủa quản lý dám bỏ mình lại một mình, đã bị ai đó kéo vào xe cường hôn. Tâm trí Junmyein cũng chỉ luẩn quẩn mấy chữ:

"Tôi nhớ em."

Lúc Sehun chịu buông tha, Junmyeon gần như rơi vào trạng thái sắp tắt thở đến nơi. Nhưng đổi lại, đôi môi sưng mọng nổi bật giữa làn da trắng nõn, khiến Sehun không thể rời mắt nổi. Nếu chẳng phải ngại Junmyeon nổi giận, có lẽ Sehun còn muốn hôn thêm cái nữa.

"Đồ háo sắc."

Đó là câu đầu tiên Junmyeon nói ra khi cơ quan hô hấp hoạt động lại bình thường. Cái tên xấu xa này, đột nhiên kéo người ta, làm tưởng bị bắt cóc, thật là sợ hết hồn.

Đối mặt với thỏ nhỏ đang giận dữ, Sehun rất biết cách vuốt lông, hết xoa tóc rồi lại hôn má vô cùng dịu dàng, khiến Junmyeon có muốn phát cáu cũng phải chuyển chủ đề.

"Tôi đói."

"Muốn ăn cái gì? Tôi cùng em đi siêu thị mua đồ về nấu."

"Anh có biết làm món Tây không? Tôi thèm beefsteak."

"Có thể."

"Chắc chắn chứ?"

"Ừ. Đi thôi."

Xe cua thẳng một đường hướng về nội thành, cụ thể hơn là hướng về siêu thị gần nhất. Chuyện đi chợ này nọ, có mỗi Sehun chăm chú, lựa chọn hết thịt thăn vai bò Úc rồi lại trứng gà, salad, phô mai các thứ. Mà Junmyeon chỉ biết đi theo phá phách, thêm vào giỏ hàng nhiều loại bánh snack khác nhau. Trước khi ra tính tiền, anh còn lụm vào bịch khoai tây đông lạnh, dự định về nhà sẽ làm món tủ - khoai tây chiên.

"Lần này để tôi trả tiền."

Junmyeon phát hiện ra trước giờ mình đi ăn cùng Sehun, đều là hắn quẹt thẻ. Thôi thì hôm nay, Sehun bỏ công, anh bỏ của.

Sehun cũng không trả lời yêu cầu này, trực tiếp hôn lên khóe môi đang giương cao, như thể tuyên bố với cả thế giới: Trên trời dưới đất, chỉ cần là điều mà Kim Junmyeon muốn, hắn sẽ chẳng tiếc gì để chiều theo.

Kết thúc chuyện đi chợ ở đó, cả hai cùng rời khỏi siêu thị.

Trên suốt đoạn đường về, Junmyeon cứ mỉm cười khi tưởng tượng về lãnh thổ cá nhân của Sehun. Nhà hắn thì chắc cũng không to lắm đâu, ở một mình chắc chỉ cỡ cỡ như nhà Junmyeon? Mà cách trang trí hẳn sẽ đơn điệu y như văn phòng trên công ty? Không biết hắn có thói quen ngủ giường đôi không nhỉ? Để có gì Junmyeon còn viện cớ qua đêm được chứ.

Tuy nhiên, tưởng tượng cuối cùng cũng chỉ thuộc về những điều vô căn cứ. Ngôi nhà hiện ra trước mắt Junmyeon quả thật trông hơi đơn điệu nhưng lại cực to, cực rộng rãi, còn có cả hồ bơi. Quả thật Junmyeon phải nhìn Sehun với ánh mắt khác rồi.

"Bất ngờ lắm sao?"

"Vô cùng, vô cùng bất ngờ. Một mình anh lại thuê căn nhà to thế này, đúng là nhà tư bản giàu sụ."

Trong đầu Junmyeon có lẽ đang kinh ngạc về một Sehun tuổi trẻ tài cao, nhưng sự thật gây kinh ngạc hơn còn ở phía sau.

"Không phải thuê. Nhà này tôi mua, để dùng làm sính lễ cưới vợ."

Giờ phút này bỗng dưng Junmyeon cảm thấy vấn đề không phải căn nhà trị giá bao nhiêu tiền nữa, mà là ánh mắt Sehun khi ra câu này, giống như ấn định tương lai sẽ lấy anh làm "vợ".

Cho đến lúc ăn uống xong xuôi tất cả, tâm Junmyeon vẫn còn trầm luân trong ánh mắt vừa nãy. Oh Sehun thật là... hắn cứ như vậy thì nhỡ như sau ba mươi ngày, cả hai quyết định kết thúc, Junmyeon chắc chắn khó lòng vượt qua được nỗi đau này. Nhưng nếu bây giờ có người khuyên Junmyeon "quay đầu là bờ", hẳn anh cũng chẳng cần thứ gọi là bờ nữa. Phóng lao, phải theo lao.

Thấy Junmyeon cứ hồn siêu phách lạc suốt bữa ăn, Sehun liền cốc đầu anh một cái.

"Này, đang nghĩ cái gì mà cứ ngẩn ngơ? Có những chuyện chỉ có thể lo gần, không thể lo xa. Đừng suy tư nữa, thay vào đó, hãy thả lòng bằng cách ngâm mình vào bồn nước nóng đi."

Nghe lời khuyên từ Sehun, tâm Junmyeon mới có chút bình ổn trở lại. Cũng không hiểu vì sao bản thân cứ nghĩ đến chuyện chia tay với hắn. Kiểu người như Sehun sẽ chỉ đối xử tốt với người mình thích, có phải không?

Nghĩ vậy, Junmyeon cũng thoải mái hơn, liền ngoan ngoãn nghe lời, đi ngâm nước nóng. Lúc anh trở ra, trên cơ thể non mềm chỉ hờ hững khoác mỗi chiếc áo choàng tắm, mà Sehun lại lựa trúng ngay thời điểm này, khiến Junmyeon không khỏi ngượng ngùng.

"Tôi... tôi không có đồ thay..."

"Ngốc. Em cứ việc lấy đồ tôi là được, chỉ có điều kích cỡ hơi lớn hơn quần áo của em một chút."

Để tránh bị xem là kẻ biến thái nhìn chằm chằm người khác thay đồ, Sehun giả vờ quay xuống bếp tiếp tục dọn dẹp, đợi tầm mười phút mới quay về phòng ngủ.

Và... Sehun lập tức hối hận vì ban nãy cho Junmyeon tự do chọn đồ mà không cấm cản, để giờ đây Kim người mẫu khoe khoang tỷ lệ cơ thể chuẩn bằng cách mặc duy nhất chiếc áo sơ mi rộng thùng thình.

Nếu tai họa chỉ dừng ở mức độ đó, Sehun sẵn sàng thuyết phục Junmyeon mặc thêm đồ vào, để đừng bị cảm lạnh. Thế nhưng Junmyeon rất không biết tự lượng sức quyến rũ của mình, vừa thấy Sehun đã chủ động nhào vào hôn.

Tiểu yêu tinh. Lòng Sehun thầm mắng, môi lập tức nghiến lấy hai phiến anh đào đang dâng đến cửa mà ngấu nghiến. Tất nhiênn, Sehun cũng không thể để hai cánh tay mình nhàn rỗi, lập tức xốc ngược chiếc áo sơ mi, tiếp xúc trực diện với làn da mềm mịn, đem hai khối cơ thể hòa thành một.

Bởi vì kinh nghiệm hôn môi ban chiều, ngay khi Junmyeon cảm thấy buồng phổi bắt đầu có dấu hiệu không thông, liền đẩy Sehun ra hiệu. Hắn cũng hiểu ý tạm thời ngưng giày vò đôi môi sưng tấy, chuyển mục tiêu phục kích xuống phần cổ trắng nõn, tạo nên những vệt đỏ chiếm hữu.

Dù quá khứ chưa từng quen bất cứ ai, nhưng Junmyeon vẫn biết tình cảnh này là gì. Sehun muốn sao? Vậy thì Junmyeon sẽ cho, cũng chẳng phải con gái, sợ chi chuyện trong sạch hay không.

Nhưng Sehun cũng không làm đến cùng, chỉ nhẹ nhàng mân mê phần vai quyến rũ rồi bế Junmyeon lên giường, ôm thật chặt.

"Tại sao anh ngừng lại?"

Miếng mỡ dâng tới miệng mèo, mèo nhai mà khong nuốt, có phải quá lạ không?

"Tôi sợ bản thân sẽ khiến em hối hận."

Người ta từng nói: "Đàn ông là loài động vật sống bằng nửa thân dưới". Thế mà người đàn ông đang ôm Junmyeon vào lòng vỗ về lại có chút khác biệt. Rõ ràng đã bị anh cố tình quyến rũ, Sehun vẫn có thể giữ tia lý trí cuối cùng.

Cái gì gọi là hối hận cơ chứ? Ngay từ lúc đồng ý hùa theo Baekhyun chơi trò chơi này, Junmyeon liền quên mất từ "hối hận" đánh vần như thế nào.

Đơn giản là vì Kim Junmyeon cảm thấy... nếu thật sự bỏ lỡ người đàn ông tên Oh Sehun này, cả đời anh sẽ chìm trong nuối tiếc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net